Gió đêm hiu hiu thổi. Lâm An đứng một mình ở ngoài cửa, nhìn theo hướng người kia đi khuất đã lâu, đoạn mới chậm rãi đi theo. Trong phòng mang cảm giác bức bách khiến người ta buồn bực, hai người đều không mở lời. Tuy là Lâm An nhận ra rằng Từ Tân đang tức giận, cậu vẫn cứ im lặng.
Một ngày khiến người ta mệt mỏi trôi qua. Sớm hôm sau tỉnh lại, chiếc ghế lại được đặt cạnh giường như trước, bên trên vẫn là thuốc và đồ ăn sáng. Nắng đã xuyên qua màn sương sớm, rọi vào phòng, chiếc giường còn lại chẳng biết đã trống không từ bao giờ.
Lâm An máy móc ăn sáng, uống thuốc xong xuôi, lại ngồi thẫn thờ trên giường. Sau đó quyết định cầm găng tay đi đến xưởng.
Quả nhiên là Từ Tân đang ở đây. Hắn thấy cậu tới, không khỏi nhíu mày một cái. Đứng phía sau đống máy móc, hỏi, "Tới đây làm gì?"
Lâm An đứng ở cửa, bước về phía hắn, nhẹ giọng đáp, "Làm việc."
Hơi ấm đột nhiên sát bên làm động tác trên tay Từ Tân chậm lại, nhưng không tiếp lời. Lâm An nói xong câu đó cũng lẳng lặng chăm chú nhìn bản vẽ bày trên mặt đất, qua hồi lâu thấy người còn lại không phản ứng gì mới nghiêng đầu nhìn qua.
Từ Tân mang vẻ mặt tối sầm nhìn cậu chằm chằm.
Lâm An thấy sắc mặt hắn không vui, bồn chồn không nói nên lời, đoạn mới bổ sung thêm, "Bớt sốt rồi mà..."
Từ Tân bình tĩnh lại, làm bộ lạnh nhạt nhưng vẫn không quên liếc mắt tới chỗ bị thương của cậu nhìn một cái. Thế nhưng rồi chuyện khiến cho lòng người an tâm chính là cái người 'nhất định sẽ không từ bỏ' mà Lâm An nói đến hình như cũng không có ý định đến gây chuyện với bọn họ nữa. Cả cái tên Văn Vĩ suốt ngày dính lấy tên kia cũng không thấy bóng dáng. Từ Tân càng lúc càng giống như đã quên luôn chuyện này. Kể từ một lần tức giận trước cửa ký túc xá đó, chuyện này cũng không ai nhắc lại nữa. Lo sợ và bất an trong lòng Lâm An cũng dần dần nguôi ngoai.
Trong thời gian này, Trần Gia Lâu dưới sự chăm sóc của Đinh Hoa đã có thể xuất viện, quay về ký túc xá tiếp tục dưỡng thương. Vết thương khép lại sau đó không lâu, quay lại bệnh viện cắt chỉ là được. Thế là coi như cũng đến hồi kết, Đinh Hoa đã hoàn thành sứ mệnh, hoàn toàn được giải thoát khỏi kiếp sống chăm nom buồn khổ chán đến chết. Mỗi ngày trừ đến xưởng đi làm, gã quả là hận không thể chạy qua chạy lại xưởng hai chục lần từ trên xuống dưới từ trái sang phải, chỉ sợ không ai biết Đinh ca đã khải hoàn trở về.
Trong những câu chuyện tản mạn nhàn rỗi của Đinh Hoa, Trần Gia Lâu bị thương đã bị gã gióng trống khua chiêng thành một câu chuyện khoa trương. Chuyện một người đối đầu chiến nhau với mấy người cũng được tả như là đơn độc chiến đấu với thiên quân vạn mã truyền kỳ bất hủ vậy. Theo lời của gã, cái này gọi là vực dậy tinh thần phấn chấn!
Gã tuy học không nhiều nhưng trời sinh giỏi ăn nói, kể cho mọi người nghe tới xúc động trào dâng, cho dù biết rõ là giả nhưng vẫn cam nguyện bị lừa nghe tiếp. Đợi cơn nhiệt huyết sôi trào đi qua, gã mới dần nhận ra mối quan hệ giữa Từ ca và Lâm An không biết đã từ lúc nào, trong khi gã còn đang bận rộn nước miếng tung bay, có một bước nhảy vọt.
Nói thế nào nhỉ? Tạm bỏ qua đoạn thời gian hai người chiến tranh lạnh không nhìn mặt nhau, thì trước nay anh Từ đối với thằng nhóc Lâm An cũng tốt lắm, có điều vẫn không giấu được cái vẻ độc đoán áp đặt. Còn tiểu Lâm trước mặt ảnh nhiều lắm cũng chỉ gật đầu, đỏ mặt hoặc là lắp bắp. Mặc dù Đinh Hoa vẫn thường đùa giỡn hai người, thế nhưng xem những biểu hiện này thì ngoài việc cậu là người ngoan ngoãn, hướng nội, thì cùng lắm chắc có thêm sự sùng bái nữa thôi. Cái sùng bái này cũng dễ hiểu, bản thân gã cũng sùng bái anh Từ mà.
Thế nhưng bây giờ lại cứ khang khác. Người khác có thể không nhìn ra, chứ Đinh Hoa mỗi ngay đều ở cùng bọn họ thì cảm nhận rõ lắm. Cái cảm giác đó ngày một rõ ràng, muốn không để ý đến cũng khó. Muốn gã hình dung, chắc chỉ có thể nói là: Càng tốt hơn.
Tốt lắm rồi, tốt đến mức về cơ bản không còn giới hạn nữa.
Tốt đến mức mỗi ngày cùng ngủ một phòng thì thôi đi, giờ đi tới đâu cũng là hai người cùng đi. Tốt đến mức mỗi ngày ăn chung tắm chung, rời một bước là lại dính theo liền.
Đinh Hoa có đôi khi suy nghĩ rồi lén quan sát, kinh ngạc phát hiện ra Đại ca nhà hắn bây giờ không biết từ lúc nào ý thức bảo vệ đã mạnh đến mức: tiểu Lâm chỉ đi uống nước thôi ảnh cũng phải đưa mắt nhìn theo từ xa. Đây là kiểu người nuôi chim sợ một phút thất thần chim liền bay mất ư?
Đinh Hoa nghĩ lại nghĩ, nghĩ hoài cũng không ra. Có lúc gã cũng buôn chuyện với Trần Gia Lâu, song người kia mỗi lần đều trưng cái vẻ im lặng bí hiểm như chim vàng, nhìn thế nào cũng giống như hơn gã mấy bậc. Qua một thời gian, đam mê nghiên cứu đầy tính tiêu khiển này của Đinh Hoa cũng phai nhạt, dần dần nhìn mãi cũng thành quen.
Mọi thứ có vẻ đã trở lại quỹ đạo. Vui vẻ thì uống một chầu, nên cười thì cười, nên mắng thì mắng. Tất cả những rối loạn ẩu đả hay là rối loạn trong lòng đều đã tạm thời rời xa bọn họ. Cả ngày ở cùng Đinh Hoa vô tâm vô phế, Từ Tân cũng bất giác mà thư giãn thả lỏng hơn. Mơ hồ hình dung lại những chuyện khó khăn trắc trở vừa qua giống như là ảo giác, từ từ biến mất, trở về với bụi đất.
Lời hẹn của Dương Cầm ngày đó cũng đã qua hơn nửa tháng rồi, Từ Tân không đi tìm, cô cùng không quay lại. Đám người thấy tình hình như thế mặc dù nghi ngờ nhưng đại khái cũng hiểu ra, lại không ai muốn thử vận may cho nên dần dà cái tên Dương Cầm mỗi lần được nhắc đến trong xưởng đều là vội đến vội đi. Dù sao cũng chẳng liên quan.
Thế là Lâm An lại lần nữa trở thành "mục tiêu công kích", trở thành đối tượng trêu đùa của mọi người. Một tiếng Đại tẩu, hai tiếng Đại tẩu bị gọi đến vô cùng thành thục. Cậu nghiễm nhiên trở thành động vật quý hiếm "đa tài mỹ mạo", nói là một cái cây đỏ giữa đám cây lá xanh cũng không quá đáng.
Lâm An vẫn như trước, sẽ cảm thấy khó xử ngượng ngùng. Hiện giờ lại thêm một trận hoảng loạn sợ hãi, không khỏi cẩn thận từng li từng tí quan sát thái độ của Từ Tân. Cũng may là hắn cũng chẳng phản ứng gì nhiều. Hai người thoáng cái trở về hình ảnh trước kia, một người đỏ bừng mặt không ngừng thấp thỏm, một người thờ ơ lạnh nhạt không nói chẳng rằng.
Có điều trừ điểm này ra, trong mắt mọi người, Lâm An vốn luôn sợ hãi hướng nội có vẻ như ngày lành nghề hơn. Trừ Từ Tân, Đinh Hoa và Trần Gia Lâu, mọi người cũng dần tiếp nhận việc có thêm một 'nhân viên công tác' có thể lúc nào cũng giải quyết xử lý mớ linh kiện sắt thép.
Đinh Hoa vẫn thường hay tấm tắc cảm thán Đại ca và Đại tẩu xứng đôi nhà gã: Mới chỉ nghe nước trong hoa sen nở, chứ không ngờ vũng bùn lầy của bọn hắn cũng có thể mọc ra một đóa bạch liên hoa thế này. Trần Gia Lâu ba lần bảy lượt đều khinh miệt hừ mũi với gã, khiến trong lòng Đinh Hoa không vui tí nào.
Không nói đến chuyện gã dùng sức 'chín trâu hai hổ' xây dựng hình tượng uy phong lẫm liệt anh dung hào quang chói sáng lấp lánh cho Trần Gia Lâu, gã vẫn còn tâm niệm muốn báo thù một dao kia cho y đây này. Nếu không phải anh Từ đã phủ đầu không cho gã làm loạn, gã đã sớm xông tới đâm thằng Hoàng cẩu kia mười mấy lỗ rồi. Thế mà cái tên Trần Gia Lâu này không biết điều chút nào là sao vậy?
Này nhé, đối với mấy anh em khác thì không ngừng cười cười nói nói, thế mà cứ quay về phía gã thì hễ không phải lạnh lùng chế giễu thì cũng là nhiệt tình châm biếm. Rốt cuộc là có để tâm tới mối quan hệ lâu năm này không vậy hả?
Thế nhưng oán trách thì cứ oán trách thế, anh em với nhau đã nhiều năm thế rồi đâu phải công toi. Đinh Hoa lại như thường lệ xoay người một cái là quên hết. Đợi lúc Trần Gia Lâu khỏi hẳn, gã đã ngứa ngáy tay chân chuẩn bị rủ rê anh em làm bữa tiệc mừng. Có điều bọn họ "nhân cùng khí đoản", khố rách áo ôm, cho nên cũng không đòi hỏi cao sang gì, chỉ là mang đồ nhắm và mấy bình rượu tới khoảnh vườn hoang kia ngồi uống rượu nói chuyện phiếm mà thôi.
Một đám người thế là cũng mừng rỡ tham gia góp vui.
Từ Tân quay sang hỏi Lâm An ngồi bên cạnh, "Có muốn đi không?"
Lâm An cười cười. Hắn nhướn mày, lại quay qua bảo Đinh Hoa, "Đổi chỗ khác đi."
Đinh Hoa ngạc nhiên "Ơ?" một tiếng, vừa định hỏi tại sao thì Lâm An đột nhiên vươn tay đặt lên tay Từ Tân, cuống quýt nói, "Không có, không sao đâu." Vừa nói vừa cười với Đinh Hoa, "Không cần đổi, buổi tối em cũng sẽ qua."
Từ Tân hạ mắt nhìn xuống bàn tay đang có một bàn tay khác áp lên, không nói không rằng. Lâm An lúc này mới nhận ra, mặt chợt đỏ lên, như có điện giật rụt tay về.
Chỉ có Đinh Hoa nồi đối diện là mặt đần ra nhìn, trợn mắt há mồm "Ồ" một tiếng.