Rỉ Sắt

Chương 49



Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên cực kì yên tĩnh

Từ Tân ngoảnh mặt đi. Vì những lời vừa rồi mà một cảm giác nóng ấm chợt dâng lên trong lòng.

Từng lời, từng chữ Lâm An nói ra cứ như dầu sôi đổ vào nước lạnh, cứ thế dâng lên trong lòng, càng đổ càng dâng cao, cuồn cuộn như sóng biển, như thể muốn cuốn phăng chút lí trí còn sót lại.

Hắn cố gắng lắm mới duy trì được thần trí tỉnh táo, nhắm mắt lại hồi lâu mới mở ra, mặt không đổi sắc nhìn bóng người đổ trên bàn trà. Hắn miễn cưỡng dùng giọng bình tĩnh bảo, “…Thuốc hạ sốt không đủ, tôi xuống lầu mua.”

Nói rồi, không chút do dự đứng lên đi thẳng ra cửa.

Có tiếng cửa bị mở ra, qua một chốc im lặng lại có tiếng đóng sập vào.

Lâm An bị âm thanh nhẹ nhàng đó đánh tỉnh, tầm mắt lo sợ rơi trên túi thuốc chỉ vừa mới mở ra, chưa dùng tí nào. Ánh sáng trong mắt anh cũng tối dần đi.

Đã lấy một cái cớ vụng về như thế để tránh mặt thì hiển nhiên cũng cần phải làm theo những lời đó làm gì.

Từ Tân không quay lại nữa.

Lâm An ngây người ngồi trên ghế sofa đợi. Qua mười phút rồi hai mươi phút, mãi cho tới khi báo thức nhắc nhở kiểm tra lớp tự học buổi chiều vang lên, những ngón tay cứng đờ của anh mới giật giật. Qua một lát mới phát hiện ra bả vai, cổ, cả lưng đến eo đều đã cứng đờ, đau nhức.

Anh đứng lên, im lặng cần thuốc trị thương và bông băng trên bàn trà cất đi rồi mới dùng khăn giấy cẩn thận lau chút nước còn vương trên bàn kính. Đoạn mới bưng chậu nước vào phòng vệ sinh.

Trong gương phản chiếu một gương mặt cực kì nhếch nhác thảm hại. Lâm An và cái người trông vừa mệt mỏi vừa mất mát, ánh mắt lại trống rỗng dị thường kia nhìn nhau hồi lâu thì chợt bật cười khẽ, cúi đầu đổ nước trong chậu đi.
Buổi chiều tầm 4 giờ 15, đoạn đường trên cao nối giữa các quận phía Đông và phía Tây thành phố bị các phương tiện giao thông với đủ màu sắc khác nhau nối thành mấy hàng chen chúc, qua các giao lộ cứ hết tách ra lại hợp vào.

Ngày nghỉ Quốc khánh chớp mắt một cái đã trôi qua, đời sống thường ngày lại lặng lẽ trở về.

Giữa những luồng xe chạy ngang rẽ dọc, Từ Tân lái hướng thẳng về phía trước. Bầu trời vốn tươi sáng ngập nắng giờ chợt âm u, mây giăng kín, khiến khoảng sáng trên trời bị thu hẹp lại thành một khoảng nhó xíu. Nhưng mây che một lát lại tách nhau đi, lộ ra tia sáng mặt trời chói mắt.

Gió thu lành lạnh đuổi theo bánh xe lăn nhẹ, lùa qua khe cửa sổ, ập lên người. Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng Từ Tân chưa dập tắ hoàn toàn, trong gió lạnh lại cứ như lửa cháy trong rừng, càng thổi càng cháy lớn.

Cơn mưa đột nhiên rơi ào xuống.

Đường nối trên cao bị bỏ lại phía sau. Cần gạt nước máy móc lắc qua lắc lại. Cảnh vật hai bên đường mở ảo đan xen. Người đi đường dần đông hơn, hoặc là đang chen chúc đứng dưới mái hiên tránh cơn mưa lớn bất chợt, hoặc là đang che đầu bằng túi xách hoặc áo khoác rồi chạy vội, hoặc là đang đứng vẫy xe taxi ngang qua.

Xe bị chặn lại ở một khu vực đường xá đông đúc, di chuyển chậm chạp, đi được một lúc lại dừng một khúc. Gần đó vọng tới lên tiếng hỏi thăm đầy sốt sắng, “Tài xế, đi ngoại ô phía đông có chạy không?”

“Không đi, giao ca rồi.”

“Ôi, đi giúp tôi được không? Mưa lớn quá, không mang ô hay áo mưa gì cả, con nhỏ không chịu nổi. Giúp tôi một chuyến đi nhé, xin mà, tôi gửi thêm tiền!”

“…Thôi được rồi, dù sao cũng tắc đường. Một lúc chắc cũng không di chuyển gì được. Thêm một chuyến thì thêm một chuyến vậy.”

“Ôi, cảm ơn, cảm ơn!”

Người hỏi xe thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rối rít xong liền quay lại giục vợ con lên xe, “Mau tới đây, qua đây, nhanh lên xe đi!” Vừa nói vừa cẩn thận mở cửa xe ra. Qua khóe mắt, hắn nhác thấy hai mẹ con đang vội vàng chạy tới chỗ người kia. Trong màn mưa, một đứa trẻ được mẹ khoác vai túm lấy vội vã lôi đi. Đứa bé chạy lảo đảo, có vẻ như cơ thể không khỏe mạnh lắm. Nó cúi đầu, quần áo và tóc tai đều ướt. Người mẹ vẻ mặt hơi rầu rĩ dắt nó, nghiêng ngả chạy tới xe taxi thì cúi người chui vào.

Cửa xe đóng lại đúng lúc đèn xanh ở ngã tư sáng lên. Tiếng còi xe nối tiếp nhau vang lên. Dòng xe ngừng lại đã lâu lại nối đuôi nhau chạy, ùn ùn kéo đi.

Cùng là trời mưa vào một ngày nọ, khi những hạt nước rơi xuống bắn tung trên nền đất thành những tia nhỏ xíu. Tại trạm xe nhỏ xập xệ, người ấy run rẩy ướt sũng. Rõ ràng dù cầm trong tay nhưng lại cứ cúi thấp đầu mãi, để mặc cho nước mưa chảy xuống nhỏ ướt cả lưng.

Hắn cũng chẳng thấy rõ, chỉ biết lao vút đi trên đường. Gió lạnh, mưa lạnh, chỉ có cánh tay hai người dựa sát vào nhau là nóng rực.

Hơi thở gấp gáp vẫn còn phả bên tai, trước mắt vẫn còn thấy rõ gương mặt e lệ ngại ngùng.

Từ Tân nắm tay lái, tăng tốc trên con đường thênh thang chạy ra ngoại ô. Trong tâm trí lúc này hiện lên một đôi mắt, ngày càng rõ ràng. Chúng cứ nhìn hắn mãi, trong màn mưa đen ngòm, trong ánh đèn đường mờ ảo, trong tiếng cười nói tươi vui, trong cả khi ly biệt chán chường. Thậm chí là chính đôi mắt ấy cách đấy nửa tiếng trước, dù đầy tia máu thì vẫn kiên định dịu dàng nhìn hắn.

Vì thế nên ngay cả giọng nói nhỏ nhẹ chỉ thuộc về một mình người ấy, thần thái lẫn vẻ mặt, đều bị túm ngược ra khỏi trí nhớ đã phủ bụi của hắn.

Bị cậy miệng nhét một điếu thuốc thôi mà hai mắt cũng rưng rưng ngấn lệ. Rồi cam chịu hơn nửa tháng mới sợ sệt, lắp bắp hỏi ý kiến hắn, “Anh Từ, em, em không hút thuốc có được không?”

Một chiêu đánh đấm học đến cả mười ngày cũng chưa xong. Cuối cùng bị Trần Gia Lâu lén đánh sau lưng một cái, vẫn không cảnh giác chút nào bị đánh cho ngã lăn ra đất. Sau lại hỏi, “Chuyện đánh đấm đó… Em có thể không học được không?”

Đinh Hoa giúp người đó nhắm một cô gái xinh đẹp ở phân xưởng bên cạnh, hô hào cổ vũ để qua tán nàng. Lấy danh nghĩa là đi theo đám bọn họ mà không có cô nào vây quanh là chuyện hết sức nhục nhã. Gã còn hừng hực dậy anh mấy chiêu để ‘lâm trận’ có thể lôi ra xài, còn hắn thì ở bên cạnh lạnh mặt ngồi xem. Đinh Hoa cười xấu xa nâng cằm người ấy, vẻ mặt lưu manh nói chuyện cũng lưu manh, Ai da, em gái ở đâu tới thế, nói anh nghe nào, phân xưởng nào đây? Người nọ chưa gì đã xấu hổ đỏ bừng cả mặt, không ngừng xua tay lùi về phía sau, cũng không dám ngẩng lên nhìn nữa. Đinh Hoa cười đến vui vẻ, hắn lại không khống chế được mà nhìn đến xuất thần.

Cuối cùng thì tất nhiên cũng lại như mọi khi, học không được. Đến trước mặt cô nàng kia rồi, người nọ cũng tự nhiên đần thối, không ngẩng nổi cái đầu lên, miệng thì càng mong mở ra. Cái đầu đầy chữ lúc đó một chữ cũng không lấy ra được.

Hơn nửa năm ở cạnh nhau, đủ loại ‘tật xấu’ của hắn người nọ chẳng bị lây nhiễm cái nào. Đổi lại, chẳng biết từ lúc nào ánh mắt hắn lại dính trên người ấy mãi chẳng thu về nổi.

Khi xe chạy vào Trúc Viên, dừng trước cửa biệt thử, mưa cũng đã sắp tạnh. Hai cây phong lá đỏ gật gù thủ thỉ với nhau trong gió. Từ Tân nhìn màu sắc cây lá bắt mắt ấy một lúc mới chậm rãi mở cửa xuống xe.

Gió cuốn theo vài giọt mưa mang theo hơi thở lạnh lẽo vô cùng nhưng Từ Tân không nhận ra. Hắn đứng đó một hồi, nhìn chằm chằm về phía lầu hai của biệt thự rồi qua một lát mới đóng sầm cửa xe đi vào nhà.

Từ Nguyên đang ngồi trong phòng ăn cơm tối. Vừa nghe tiếng, cô nhóc đã buông hết bát đũa vọt ra, “Chú về rồi? Thầy Lâm sao rồi ạ?”

Từ Tân đưa lưng về phía cô nàng, đứng ở bên cạnh ghế sofa. Nghe câu hỏi, bàn tay cởi áo khoác của hắn khựng lại một chút, nhíu mày rồi mới đáp, “Thầy ấy không sao.”

“Ồ…” Từ Nguyên chỉ đáp có thể rồi đứng yên bất động. Từ Tân cũng nhận ra, vắt áo khoác bộ tây trang của mình lên tay ghế rồi xoay người, nghiêm túc nhìn Từ Nguyện vẫn còn đang đứng phía sau mình, chân mày cũng không nhịn được nhíu lại, “Sao thế? Còn việc gì nữa à?”

Từ Nguyên bị vẻ mặt lạnh lùng âm trầm của hắn dọa sợ hết hồn, vội vã thu lại ánh mắt ghim trên người hắn lại, hắng giọng hai tiếng rồi luôn miệng, “Không ạ, không có gì.” Trực giác nói cho cô nàng biết tâm trạng của chú Ba mình hiện tại rất không tốt. Vẻ mặt u ám, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hơn cả bình thường. Tất cả những lần cô nàng cầm phiếu điểm về cho chú xem, chưa lần nào thấy vẻ mặt đáng sợ thế này. Theo kinh nghiệm lâu năm của cô, hiện tại cứ nên tránh động vào Từ Tân thì hơn. Vậy nên, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, phủi mông một cái liền chuồn mất hút.

Nhưng nghi ngờ trong lòng lại càng ngày càng ro ràng. Tiếng của hắn trong điện thoại khi cô nàng nghe điện thoại rõ ràng nói là “Quay xe”, nhưng dù nghe được rõ mồn một, cô cũng không tài nào ngờ nơi hắn ‘quay lại’ quả thật là thầy Lâm bị thương đầy vinh quang của mình.

Thật là kì quái. Theo như cô biết, chú Ba và thầy Lâm cũng chỉ quen biết qua một bữa cơm thôi mà? Huỗng hồ mục đích của bữa cơm đó vốn là để bàn tính về việc dạy dỗ cô nàng. Còn lại cũng chỉ liên lạc qua sổ liên lạc ở trường các loại, rồi kí xác nhận lên bài kiểm tra bài thi thôi. Chẳng lẽ chỉ có thể cũng liên lạc ra được một ‘tình nồng ý đậm’ cho được? Đến mức vừa nghe tin người ta bị thương đã không quản mệt nhọc chạy ngược về? Nếu như chú Ba quả thực là người có trái tim nhân ái như thế, quanh chân cô nàng bây giờ đã có cả bầy nhóc tì đang bò qua bò lại rồi!

Từ Nguyên vừa nhai đồ ăn, vừa ngồi khổ não suy nghĩ, không cảm thấy thủ pháp so sánh mình dùng có gì không ổn cả. Cho tới khi nghe loáng thoáng thấy có tiếng gì đó ở cửa sau biệt thự, liền sau đó là tiếng cười và giọng của dì Viên, “Tiên sinh về rồi ạ? Đã ăn gì chưa? Có muốn vào ăn gì đó không, vừa hay hôm nay làm đúng món đầu cá cay cậu thích.”

“…Không cần đâu, tôi ngồi một lúc sẽ lên.”

“À, à, được. Vậy tôi đi trước.”

Từ Nguyên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Sau mấy câu ngắn gọn, cô nàng không khỏi cắn đầu đũa chép miệng, “Đúng rồi, thế này mới giống chú Ba mình biết chứ. Ít nói kiệm lời, không có tình người. Dù là người đối diện có nhiệt tình như lửa đi nữa, hắn cũng sẽ mãi chỉ biết bày ra một vẻ mặt lạnh như núi băng ngàn năm.

Qua một lát, Từ Tân đi lên lầu thật, đúng như những gì hắn nói trước đó.

Từ Nguyên ăn đại thêm mấy miếng, chào dì Viên vẫn còn đang bận bịu ở ngoài một tiếng rồi đuổi theo.

Cửa phòng làm việc trước mặt đóng kín. Từ Nguyên rón rén đi tới, dán lỗ tai lên cánh cửa cố gắng nghe ngóng một chút xíu động tĩnh bên trong. NHững nghe mãi cũng chẳng thấy có gì, chỉ có mỗi tiếng thở của chính mình.

Cô nàng im lặng trừng mắt nhìn cảnh cửa im lìm trước mặt mình mấy bận, ôm buồn bực đi về phòng. Đoạn mới lấy xấp bài ôn thi tiếng anh ra, thoăn thoắt chép đáp án lấy được từ bạn cùng bàn.

Chép xong tiếng Anh thì tới Toán, xong Toán lại tới Sinh học Địa lý. Tới khi đống bài tập chất thành núi đã được chép xong hết thì cũng đã gần mười giờ tối.

Bài tập ngày nghỉ đúng hạn ‘làm xong’. Từ Nguyên xoa bóp bả vai và cánh tay đau nhức, nghi vấn về Từ Tân và Lâm An lại nảy ra lần nữa. Chợt mắt cô nàng sáng lên, nảy ra một ý, quay người lấy quyển sổ liên lạc quăn góc trong cặp ra, ngẩng cao đầu đi dọc hành lang tới phòng làm việc ở đầu còn lại.

“Chú ơi, ký tên.”

Lúc này Từ Tân đang ngồi trước bàn làm việc xem tài liệu trên tay, nghe tiếng nhưng không ngẩng đầu. Cầm bút lên, theo thói quen kí vào lề giầy như mọi khi. Nhưng chưa kịp đặt bút, Từ Nguyên đã giơ tay ra ngăn lại, chỉ vào một vị trí trống trải phía dưới, “Ơ không, kí ở đây, kí ở đây cơ.” Nói rồi còn cố tình chỉ mấy dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ ở khung phía trên bảo, “Chú nhĩ xem, đây là lời chúc chủ nhiệm viết trước khi nghỉ lễ quốc khánh đó, không phải chú luôn dạy cháu phải tôn sư trọng đạo à, có phải cũng nên bày tỏ tâm ý, đáp lại một chút không?”

Nghiêm túc nói bừa xong, Từ Nguyên lén liếc mắt nhìn sắc mặt Từ Tân.

Chỉ thấy hắn lướt mắt đọc mấy dòng chữ nọ, không có phản ứng gì. Sau khi dừng lại một lúc, quả nhiên tầm mắt đọng lại ở chữ kí của Lâm An.

Trong lòng Từ Nguyên cười hả hê, nhân lúc rắn ló đầu liền cầm gậy đánh ngay, giả bộ chợt nhớ ra hỏi luôn, “À đúng rồi, hồi chiều chú đi gặp thầy Lâm phải không? Chú bảo thầy ấy không sao hết à? Vết thương thì sao, không có gì đáng lo chứ?”

Mắt nhìn cái tên đề trên giấy chớp một cái, không trả lời.

Thấy thế, Từ Nguyên bèn chống khuỷu tay lên bàn, lại dò hỏi, “Khụ… chú à, sao hồi chiều chú nghe chuyện thầy Lâm bị đánh mà có vẻ gấp thế,” vừa hỏi, cô nàng vừa lén trộm nhìn sắc mặt chú mình, “Hai người… có phải quen biết từ trước không?”

Nghe đến đó, bàn tay Từ Tân giật nhẹ, chỉ hai giây sau đã cầm bút kí tên thoăn thoắt, đóng lại sổ liên lạc rồi trả lại cho Từ Nguyên vẫn còn đang tò mò quan sát mình, lạnh mặt bảo, “Đi ngủ.”

“Đù má! Mới có 10h!”

Từ Tân ngẩng lên nhìn cô nhóc.

Từ Nguyên bĩu môi, lấy lại sổ liên lạc của mình, “Rồi rồi, cháu ngủ, cháu ngủ.” Nói xong miễn cưỡng xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Hỏi thêm vài câu thì đã làm sao. Có cái gì mà giấu. Hứ, để đó hỏi Đinh ca cho biết…”

Bóng lưng Từ Nguyên cuối cùng cũng đi khuất, Từ Tân vẫn nhìn theo hướng người vừa rời đi một lúc lâu. Vừa nâng tay lên, bút trong tay rơi tuột ra. Thân bút màu đen trơn tuột theo quan tính lăn tròn mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước túi giấy đặt bên cạn điện thoại di động.

Nhìn màn hình đen thui, qua một lát, hắn mới chớp mắt, do dự vươn tay ra.

Hộp thư đến lại hiện thị trên màn hình. Vẫn là tên người đó hiện trên màn hình như trước, thư gần nhất cũng chẳng thay đổi gì, dừng lại ở tin nhắn lúc chín giờ sáng. Từ Tân nhìn chằm chằm thông báo nhắc nhở hồi lâu mới nhấn xác nhận mở ra xem.

Từng câu từng chữ của người kia lại trải ra trong tầm mắt Hắn chậm rãi đọc từng tin nhắn, cuối cùng ánh mắt lặng lẽ dừng lại thật lâu tại tin nhắn cuối mà hắn nhận được vào lúc nửa đêm.

Thời gian cứ thế từng giây từng phút trôi qua, Từ Tân đọc một lúc, nét lạnh lùng hờ hững trên mặt cũng thoáng tan vỡ, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.

Ngoài cửa sổ chợt có tiếng mưa rơi, khi lớn khi nhỏ.

Phía ngoài hàng rào chợt có đèn xe quét qua, chợt xa chợt gần.

Đêm dài lặng lẽ cứ thế trôi qua trong nỗi khắc khoải khôn nguôi.
Ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ đến nhanh chóng và lặng lẽ.

Sau khi đồng hồ báo thức bên cạnh gối vang lên đến lần thứ ba, cuối cùng Từ Nguyên cũng nhấc chăn ra, ngái ngủ ngồi dậy khỏi giường.

Mặc quần áo và tắm rửa đơn giản xong, cô lại đi xuống cầu thang trong tuyệt vọng.

Đồng hồ trong phòng khách ở tầng một cho thấy hiện tại còn chưa đến sáu giờ. Trời vẫn chưa sáng, trông ra chỉ thấy một mảnh xám xịt, ủa oải, khiến người nhìn cũng chỉ muốn về giường ngủ tiếp.

Như thể nhìn thấu được nội tâm của cô nàng, trong bếp vang lên vài tiếng động nhỏ. Từ Nguyên nửa tỉnh nửa mơ đi về phía đó, bật công tắc đèn, lê dép đi vòng qua cầu thang để vào bếp.

Ai ngờ còn chưa tới nới đã nghe thấy tiếng dì Viên phấn chấn lạ thường truyền ra từ trong bếp. Thơm lắm, sáng nay tôi mới đi chợ mua về, bình thường tiểu thư cũng thích ăn.”

“Không cần đâu,” liền sau đó là lời từ chối của Từ Tân.

Từ Nguyên nghe xong cũng thấy tỉnh cả người. Cô nàng không nhìn được nhìn đồng hồ lại lần nữa, xác nhận mình không nhìn nhầm mới vội vàng dùng tay cào lại mái tóc, giả bộ ngoan ngoãn đi vào bếp, ngồi xuống bàn ăn.

“Buổi sáng tốt lành ạ.”

Cô lấy bát cháo đã được múc sẵn ra chờ cho nguội ở bên cạnh, liếc nhìn Từ Tân rồi mới lên tiếng chào hỏi, “Sao hôm nay chú dậy sớm thế? Bình thường không phải toàn là tiểu Vương đưa cháu đi học xong rồi mới về đưa chú đi à?”

Từ Tân liếc nhìn cô nhóc một cái, không đáp, chỉ cúi đầu lại ăn miếng cháo.

Lòng Từ Nguyên chợt thấy hơi hụt hẫng, vội quay đầu lại dùng ánh mắt để dò hỏi dì Viên, chỉ thấy bà cũng tỏ vẻ không rõ chuyện gì. Vậy là cô cũng chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi ngay ngắn lại, im lặng bê bát lên ăn, vừa ăn vừa âm thầm quan sát vẻ mặt lạnh lùng dị thường của Từ Tân.

Ai mà ngờ đến lần thứ N cô nhóc lén nhìn hắn thì hắn lại đột nhiên buông chén đũa xuống, chủ động nhìn về phía này, từ tốn nói một câu mà nghe như sét giữa trời quang, “Hôm nay chú đưa đi học.”

Một miếng cháo vừa nuốt xuống suýt nữa thì sặc trong khí quản. Từ Nguyên dùng ánh mắt khó tin nhìn Từ Tân thản nhiên ở phía đối diện, “Ờ? Tại sao? Sao lại thế…”

Từ Tân chỉ nhìn cô nàng một cái rồi không nói gì thêm nữa, nhanh chóng ăn nốt bữa sáng của mình rồi đứng lên đi mất.

Trái tim Từ Nguyên như treo lơ lửng, cũng vội vàng ăn nốt mấy thìa cháo, vớ lấy mấy cái bánh trên bàn cầm theo rồi ngoan ngoãn theo ra cửa. Từ Tân đã đánh xe từ garage ra, dừng trước cửa chờ. Vừa thấy cô nhóc ra khỏi cửa lớn đã nhìn đông ngó tây bèn hạ kính cửa xe bảo, “Lên xe.”

Trời mới vừa tờ mờ sáng. Sắc trời xám sịt chẳng khác nào sắc mặt Từ Nguyên đang buồn bực ngồi im lặng ở ghế sau. Dọc đường đi, Từ Tân cũng giống hệt như lúc ngồi trên bàn ăn sáng, cực kì trầm mặc. Mấy lần Từ Nguyên cũng muốn chủ động mở lời nói chuyện nhưng lần nào cũng bị hơi thở lạnh lẽo vây quanh người hắn cản lại thẳng thừng.

Sự yên tĩnh trong buồng xe nhất thời khiến người ta cảm thấy cực kì khó xử, mất tự nhiên. Từ Nguyên nhàm chán quá bèn lấy điện thoại ra chơi. Khi cô nhóc đột nhiên nghiêng đầu nhìn đường phố sáng sớm dọc bên đường, đến đầu đượng Vĩnh Ninh theo thói quen lại hô lên, “Ấy, dừng xe, dừng xe.”

Từ Tân cũng theo đó dừng xe lại. Lúc này Từ Nguyên mới sức nhớ ra người đưa mình đi hôm nay không phải là tiểu Vương hay Đinh Hoa, nhất thời thấy hơi lúng túng. Cô nhóc lập tức nở nụ cười lấy lòng, chỉ về phía ngã tư bảo, “Cháu xuống mua bánh bao…”

Từ Tân nhìn về phía cửa hàng mở cửa lúc sáng sớm kia, dừng xe ngay bên đường.

Từ Nguyên hớn hở xuống xe. Chỉ hai phút sau cô nàng đã trở lại, trong tay có thêm không ít đồ. Có bánh gạo nếp, bánh bao, cả bánh tét nhân thịt. Thấy Từ Tân quay lại nhìn bèn cười cười đưa bánh cho hắn, nịnh nọt hỏi, “Chú ăn không, vẫn còn nóng này?”

Từ Tân ngẩn ra, nhìn chiếc bánh bao nóng hổi có khói mờ mờ tỏa ra trước mắt, lắc đầu.

Từ Nguyên thu tay lại, bỏ bánh gạo nếp vào cặp xong thì cắn một miếng bánh bao, còn xé mở luôn một cái bánh tét.  

Từ Tân chờ cô nhóc ăn xong mới hỏi, “Ở nhà chưa ăn no à?”

Từ Nguyên rút khăn giấy ra lau miệng thỏa mãn bảo, “Cũng tàm tạm. Trên đường này đồ ăn ngon lắm, mỗi ngày cháu đều phải xuống mua gì đó ăn cho đỡ thèm. Đúng rồi á, cả chú Đinh và tiểu Vương cũng thích ăn lắm, ban nãy chú không ăn thử miếng nào tiếc thật đó.”

Đột nhiên Từ Tân lại trở nên im lặng khiến Từ Nguyên cũng im bặt theo. Trong lòng cô nhóc tự trừng mắt với cái sự lắm lời của mình, lặng lẽ lấy bình nước ra uống hai ngụm rồi rút điện thoại chơi Tetris tiếp.

Mãi cho tới khi gần đến đường Phụ Đông mới nghe thấy tiếng Từ Tân vang lên từ ghế lái, “Sáng nay có những lớp nào?”

Từ Nguyên vẫn còn đang chăm chú chơi game trên điện thoại, nghe xong còn tưởng mình ảo giác, mất một lúc mới đáp lại được, “À, sáng nay ạ, cũng không có gì. Hai tiết Toán một tiết Anh, à đúng rồi, tiết cuối là Ngữ văn.” Thật ra thì cô nhóc nào có nhớ thời khóa biểu mỗi ngày đâu, có điều tự nhiên bây giờ bị hỏi bất thình lình như thế, chỉ đành giả bộ con ngoan trò giỏi bịa ra thế thôi.

Ai mà ngờ câu hỏi của Từ Tân lại chưa dừng ở đó. Ngừng một lúc hắn lại hỏi, “Thầy Lâm lớp mấy đứa…”

Nghe thấy là chuyện liên quan đến Lâm An, cô nhóc mới tạm gác việc chơi điện tử lại để ngẩng đầu lên, nghiêm chỉnh nhìn về phía người đang lái xe, “Sao ạ?”

Hắn lại ngừng không nói, đến khi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ mới hắng giọng nói nốt, “…Chủ nhiệm lớp mấy đứa khi nào thì đến trường?”

Từ Nguyên hơi sửng sốt, “Không, không rõ lắm, ai chà… Bình thường lúc cháu tới thì thầy ấy đều đã tới rồi. Nhưng mà hôm nay đi sớm, biết đâu…có khi lại gặp trên đường?”

Từ viện vừa nói, vừa len lén liếc nhìn sắc mặt Từ Tân. Hắn chau mày, một lúc lâu sau mới trầm giọng “Ừ” một tiếng. Khi đèn chuyển xanh lại nhấn ga lái xe đi, đi thẳng về phía đường Bác Ái mà X trung tọa lạc.

Đối với phản ứng khác thường của của Từ Tân, Từ Nguyên cũng ngạc nhiên. Trực giác của cô nàng cho biết hai ngày nay hắn rất quái dị bất thường, nhưng nguyên nhân thì dù là hòa thượng không tóc cũng không sờ không ra ý tưởng gì trong đầu.

Loáng cái xe đã dừng trước cổng chính của X trung, hai bên công còn treo hai câu đối. Hiện tại còn chưa tới 7h sáng. Ngoài quán bánh rán có vài vị khách ở ngõ bên cạnh trường thì chẳng còn bóng người nào. Từ Nguyên xuống xe, lề mề đi vào cổng trường rộng thênh thang, lướt qua bảng tin trường rồi đi lên tòa nhà lớp học đến tầng bốn. Trước khi vào lớp, không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại, rướn đầu nhìn ra ngoài lan can về phía cổng trường.

Mặt trời đã dần lên cao, chiếc xe màu bạc của Từ Tân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không có dấu hiệu sẽ lái xe đi.

Sao vẫn chưa đi chứ…

Từ Nguyên lẩm bẩm tự hỏi, trong đầu chợt nghĩ tới câu hỏi mà người kia hỏi trước đó, trong lòng run rẩy:: Đù má, không phải là đang đợi thầy Lâm đấy chứ? Không đúng, dạo này mình có vi phạm nôi quy gì à? Cực kì ngoan ngoãn nghe lời mà, nói cho gọn thì đã là đại biểu học sinh ưu tú rồi, nói không ngoa là tấm gương của X trung luôn rồi đó!

Cô nhóc nghi ngờ nhìn về phía xe Từ Tân mấy lần, trong lòng thấp thỏm đi vào lớp. Mười phút sau, các bạn cùng lớp cũng lục tục đi vào. Hai mươi phút sau, giáo viên tiếng Anh cũng lên lớp.

Ngồi nghịch sách một hồi, Từ Nguyên đứng lên đi ra khỏi lớp bằng cửa sau để đi vệ sinh. Lúc về lại thuận đường ngó xem cái nữa, không ngờ vừa nhìn một cái, chân suýt nữa thì mềm nhũn hết cả — Xe của Từ Tân vẫn còn dừng trước cổng.

Tình huống gì đây?

Cô nàng vội vàng trở về phòng học, lấy điện thoại giấu trong ngăn bàn ra, lén nhắn cho người kia một tin nhắn: Chú, sao vẫn chưa đi nữa?

Sau mấy giây lại gửi thêm một tin nữa: Hôm nay không đi làm ạ?

Từ Tân không phản hồi.

Thế là mi mắt phải của Từ Nguyên điên cuồng nháy loạn.

Cứ lo sợ bất an như thế, chịu đựng hết tiết học dài hơn bốn mươi phút, nhạc chào cờ đầu tuần vang lên trên loa trường. Cô nàng lại nơm nớp cùng cả lớp đi xuống lầu, lúc đi ngang qua bảng tin trường lại lén nhìn về phía cổng lần nữa. Tới khi không thấy bóng dáng chiếc xe kia đầu nữa mới có thể thở phào một hơi, lại khôi phục phong thái nghênh ngang thường ngày.

Nhưng vui vẻ chẳng được bao lâu, tâm trạng vừa vui vẻ một chút lại bị một ‘tin dữ’ đánh úp khi giờ Ngữ văn tới. Cô giáo Khương Nguyệt Phương mặt mày nghiêm túc, đeo một cặp kính dày cộp đứng trên bục giảng thông báo với đám học sinh đang ngơ ngác: “Thầy Lâm của các em bị ốm, sốt cao, không thể tới dạy được. Hôm nay tôi sẽ thay thầy ấy phụ trách tiết Ngữ văn và làm chủ nhiệm thay.”

Thiếu đi Lâm An – một cây gậy “Như ý kim cô” kiềm chế Từ Nguyên, cô nàng trở lại với phong cách coi các loại quy củ như không khí, ngủ thẳng từ lúc mặt trời treo cao đến lúc mặt trời lặn. Hồn vía lúc nào cũng treo trên mây. Dù là ngồi yên một chỗ, cũng có thể coi là biết điều, không chọc loạn cũng không gây rối, nhưng đi học cũng chẳng khác gì trốn tiết. Cũng may là thầy trò X trung đều đã quen với cái thói đó từ lâu. Sau khi cùng nhau an toàn vượt qua ngày đầu tiên đi học sau kì nghỉ dài, hết giờ học giờ làm của mình ai nấy đều rời trường.

Người đón buổi tối là tiểu Vương. Từ Nguyên vẫn còn nhớ kĩ thái độ kì lạ của Từ Tân ban sáng, hiện giờ không thấy hắn đâu lại thấy càng thêm kì quái, ngồi phía sau xe bèn hỏi, “Chú tôi đâu?”

Tiểu Vương đáp, “Tiên sinh vẫn đang ở công ty.”

“Ồ,” Từ Nguyên chỉ đáp có vậy. Chờ một lúc, cô nhóc lại không nhịn được nhoài  người lên ghế phía trước, thấp giọng hỏi một cách thần bí, “Chú tiểu Vương này, chú ba tôi gần đây… có phải bị cái gì kích động không? Chú có cảm thấy chú ấy…Hừm, nói sao nhỉ, có gì đó sai sai không?”

Tiểu Vương bị vẻ nghiêm trọng của cô nàng chọc cười, vừa chăm chú nhìn đường vừa hỏi lại, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

Từ Nguyên khoát tay, làm bộ ‘chú không hiểu đâu’ rồi bảo, “Kể chuyện sáng nay đi. Không dưng chú ấy đòi đưa tôi đi học, làm tôi sợ muốn chết. Chú nói coi từ nhỏ đến giờ cho dù là làm việc bận rộn đi nữa, nhưng tôi đi học cũng phải một ngàn tám trăm lần rồi đã bao giờ chú ấy đích thân đưa đi đâu? Đến giờ tôi vẫn còn thấy sợ đây này. Mà đưa thì đưa đi, sáng nay còn đỗ xe trước cổng trường mãi không đi chứ… Má nó, có phải trúng tà không? Hay là dạo này công tay làm ăn đình trệ áp lực gì rồi? Hay là yêu đương gì rồi?!”

Từ Nguyên vỗ đùi đoán bừa một hồi. Cuối cùng Tiểu Vương không nhịn được cười thành tiếng, qua kính chiếu hậu nhìn cô nhóc một cái rồi bảo, “Chỉ là tiên sinh muốn quan tâm đến cô nhiều hơn một chút thôi.”

Rõ ràng là Từ Nguyên không tin, bĩu môi, “Thôi đi, nếu mà quan tâm thật thì trả hết tiền tiêu vặt đã cắt của tôi đây thì tôi mới tin chứ. Hừ, chú tôi á, nhất định là trong lòng có tâm sự!”

Những lời Từ Nguyên nói, chẳng mấy chốc đến tối đã được nghiệm chứng.

Vẫn như mọi khi, ăn tối xong thì cô nàng mau chóng đi chép bài tập rồi ôm sổ liên lạc đứng trước cửa phòng làm việc của người kia. Từ Tân đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm tối mù bên ngoài không hiểu là nhìn cái gì. Nghe thấy tiếng động chỉ lơ đãng đáp, “Vào đi.”

Từ Nguyên tự giác lật mở sổ liên lạc tới trang mới nhất, đặt sẵn bút, cũng giống hết như mọi buổi tối khác, cười hì hì, “Chú, kí cho cháu một cái.”

Từ Tân “Ừ” một tiếng, vươn tay nhận lấy rồi xoay người ngồi lại trước bàn đọc sách. Vừa định đặt bút, ánh mắt đã chợt dừng lại ở lời nhận xét của giáo viên chủ nhiệm.

Ở đó, đáng ra phải xuyến hiện một hàng chữ ngay ngắn mềm mại và một chữ ‘Lâm’, chẳng hiểu tại sao lại bị một chữ ‘Khương’ cứng cáp thay thế.

Hắn nhìn chằm chằm một chữ này hồi lâu, lông mày cũng dần dần nhíu lại.

Từ Nguyên đứng bên cạnh hắn, vẫn luôn âm thầm quan sát. Lúc này thấy hắn cũng không đặt bút kí liền chủ động giải thích, “Hôm nay thầy Lâm không tới, Khương Nguyệt Phương lên lớp thay.”

Từ Tân vẫn không nhúc nhích. Hắn bình tĩnh nhìn sổ liên lạc đặt trước mặt nhưng cả cả người cứ như đông lại. Mãi tới khi Từ Nguyên không nhịn được huơ huơ tay trước mặt hắn, gọi hắn, “Chú, chú sao thế?” Khi ấy hắn mới giật mình hoàn hồn, nhanh chóng kí xuống, giả bộ thờ ơ hỏi, “…Sao mà không tới?”

Từ Nguyên cầm lại sổ liên lạc của mình, thở dài, “Thấy bảo là đổ bệnh, bị sốt nên phải xin nghỉ.”

Cả người đang dựa vào lưng ghế của Từ Tân hơi cứng lại, sau đó hắn mới thả lỏng người trở lại.

Từ Nguyên không phát hiện ra điều đó, lại nói tiếp, “Hồi trưa cháu có nhắn tin hỏi thăm thầy ấy nhưng giờ vẫn chưa có hồi âm, chắc là không thấy rồi. Haiz, chú nói xem, sao mà thầy Lâm lại ốm đến thế nhỉ? Có khi nào vì hôm qua bị đánh không?… Chú không biết đâu, lúc đó cháu tức lắm. Còn muốn giúp thầy ấy tra hỏi xem thằng đó là ai, nhưng thầy ấy sống chết ngăn lại không cho nói với chú, chú thấy có tức không chứ? Nếu không phải bình thường thầy ấy vẫn luôn là người cư xử sáng suốt, cháu đã…”

Từ Nguyên đang hào hứng kể chuyện, không ngờ chưa kịp nói hết, Từ Tân vốn luôn im lặng dị thường đột ngột đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên là đi thẳng ra khỏi cửa.

Cô nàng sợ hết hồn, vội vàng gọi với theo, “Á, muộn thế này rồi chú còn đi đâu nữa?”

Bóng lưng Từ Tân dừng lại ở đầu cầu thang, qua mấy giây chỉ nhả ra hai chữ, “Công ty.”

Loáng cái dưới sân đã có tiếng khởi động xe. Dưới ánh trăng sáng, những mảng lá rụng rải rác trên đường bị bánh xe cuốn tung lên khi chiếc xe phóng vội ra khỏi cổng Trúc Viên.

Gần như là ngay khi lái xe đến đầu Vĩnh Ninh, Từ Tân đã bắt đầu thấy hối hận vì sự mất khống chế của bản thân.

Những lời Từ Nguyên nói cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu, lại thêm cả gương mặt tái nhợt của người nọ vào hôm kia nhanh chóng lướt qua trước mắt.

Xe lái vòng vòng trên đường bao quanh thành phố, cuối cùng vẫn không rẽ vào cao tốc tới đường Phi Long, giống lý trí của hắn càng ngàng càng yếu ớt nhưng vẫn dùng dằng không buông. Không muốn lại phải ‘thân bất do kỷ’ – không còn cách nào tiến vào vòng xoáy dục vọng.

Hơn mười phút sau, Từ Tân dừng xe trước cửa hàng mà Từ Nguyên dừng mua đồ ăn ban sáng. Chủ quán đã dọn hàng từ lâu, đèn đường phản chiếu trên cửa cuốn kim loại tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Thành ra kí ức từ hơn mười năm về trước trên đường này, mỗi ngày đi qua, mỗi ngày nói cười, cũng như vừa được phủi một lớp bụi, nhuộm một màu áo mới.

Hắn nhìn qua cửa sổ xem, ngắm trông con đường đã thay đổi quá nhiều, bất chợt bật tiếng cười khẽ. Sau đó hắn hạ cửa sổ xe, hít đầu một hơi đêm lành lạnh.

Cảm xúc quen thuộc lại một lần nữa quấn quanh.

Từ Tân thậm chí còn chẳng biết là bắt đầu từ khi nào mà vẻ ngoài cứng rắn hắn cố tình khoác lên lại xuất hiện vết rách. Đến nỗi ánh mắt, tâm trí và cả cơn nhói lòng không nên có từ lâu chợt cùng nhau vỡ ùa ra, không cách nào ngăn lại được.

Có lẽ là từ khi người ấy tỏ tình, hốc mắt đỏ bừng. Cũng có lẽ là từ trong phòng bếp nhỏ hẹp hai người chen nhau đứng. Hoặc cũng có thể là khi ở khu vườn bỏ hoang, trong đêm say xỉn đó, mình ma xui quỷ khiến thế nào lại nhặt lên chiếc chìa khóa cũ người nọ đánh rơi.

Hoặc thậm chí là hơn nữa, kể từ nửa năm trước khi hắn ngồi trên bàn cơm tối cùng Trần Kiến Lương, đưa ra đề nghị đó, hao tâm tốn sức điều chuyển người nọ về C thị. Tất cả vốn đã được định sẵn sau đó theo một hướng khác lắm, nhưng cuối cùng lại là một lần tự chui đầu vào lưới, dẫm lên vết xe đổ.

Phía sau xe chợt vang lên tiếng còi, người đi sau thò đầu ra hô lên, “Này, xe trước, có đi không thế? Không đi thì đứng gọn vào đừng có chắn đường.”

Từ Tân kéo cửa sổ xe lên, quay đầu xe lái về phía đại lộ Vĩnh Ninh rực rỡ ánh đèn ngay đó.

Năm phút sau, lối vào đường trên cao đã xuất hiện trong tầm mắt.

Rời khỏi đường cao, đi thêm chưa đầy mười phút là đến đường Phụ Đông. Thêm mười phút nữa là tới trước cổng vào yên tính của Thúy Phương Uyển trên đường Hoài Đức.

Tới khi dừng xe lại trước tòa nhà quen thuộc đã là gần 11 giờ đêm.

Từ Tân tắt máy xe, ngồi trong xe một chốc mới mở danh bạ trên điện thoại ra tìm số điện thoại của người kia. Hắn bình tĩnh nhìn cái tên trên màn hình hồi lâu, nhắn một tin.

Lâm An chưa phản hồi, Từ Tân đợi. Nhớ tới Từ Nguyên lúc trước bảo rằng cô nhóc đã gửi tin từ trưa mà người ấy không hề nhắn lại, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại. Nhưng gọi mấy cuộc cũng không được.

Trong lòng Từ Tân mơ hồ có cảm giác ngờ vực. Hắn mở cửa xuống xe, ngó nhìn phía căn hộ của Lâm An. Cửa sổ đóng chặt, kéo rèm tối thui, không lộ ra chút ánh sáng nào.

Hắn nhíu chặt mày, đóng cửa xe, lên tầng.

Chuông cửa reo lên. Một lần, không ai trả lời. Hắn lại nhấn thêm lần nữa, vẫn không có động tĩnh. Nhấn liên tục thêm mấy hồi chuông nữa, nhưng cũng chẳng ai ra mở cửa.

Nghi ngờ và lo lắng từ sâu trong lòng càng lúc càng trồi lên cao, hiện rõ cả giữa hai đầu lông mày. Từ Tân bấm gọi vào số điện thoại của Lâm An lần nữa, chờ đợi hồi lâu, không ai bắt máy nên cuộc gọi tự ngắt. Hắn lập tức cúp máy, gọi vào số nhà riêng. Đứng ngoài cửa có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng điện thoại reo trong nhà nhưng cũng tự động bị cắt cuộc gọi khi không ai trả lời.

Đã qua 11 giờ. Mặc dù đèn hành lang sáng rỡ nhưng bóng đêm bên ngoài lại nặng nề như muốn nuốt chửng người ta.

Lâm An không bắt máy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu khiến nỗi lo lắng vô hình trong lòng Từ Tân càng lúc càng lớn. Hắn đi đi lại lại trên hành lang nhỏ, lại rút điện thoại gọi cho Trần Kiến Lương.

“Hôm nay Lâm An có liên lạc với anh không?”

Ở đầu dây bên kia, Trần Kiến Lương vừa nghe thấy giọng vội vàng Từ Tân không khỏi ngẩn ra, không hiểu gì lắm, “À…À, Từ tiên sinh đó à, có việc gì không?”

Từ Tân bóp sống mũi của mình để bình tĩnh, cố gắng đè lại nỗi lo trong lòng, càu mày hỏi, “Có hay không?”

Hẳn là Trần Kiến Lương vừa đi ngủ thì bị gọi tỉnh, giọng vẫn hơi nghèn nghẹt. Ông nghe giọng nói mơ hồ ẩn chứa tức giận của Từ Tân, hình như cũng ý thức được chuyện gì đó bèn vội vàng ngồi dậy, ra ban công để trả lời điện thoại, “Sáng nay cậu ấy gọi cho tôi xin nghỉ, nói là trong người không khỏe, bị sốt, muốn đi bệnh viện kiểm tra. Thì tôi đồng ý thôi, sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

Trong lòng Từ Tân, bất an và lo sợ không ngừng xáo động, nghe đến đây thì tất cả đồng loạt vỡ toang.

“Bệnh viện nào? Có biết không?”

“Nh-Nhân dân.”

Từ Tân không hỏi nhiều thêm nữa, vội vã cúp máy đi xuống lầu.

Người ấy bị sốt, trên người còn bị thương, đêm muộn rồi còn chưa về, tin tức im bặt. Khác thường đến mức đến mức này giống như một điềm báo dữ, từng cái một đều như những sợi chỉ dệt nên tấm lưới vô hình, bọc lấy toàn bộ thần kinh của Từ Tân.

Tất cả do dự và uất hận đều biến mất tăm chẳng còn bóng dáng, giống như trở lại điểm khởi đầu. Hành lang yên tĩnh không giấu nổi tiếng bước chân vội vã. Trong lồng ngực cũng chỉ còn tiếng tim đập thình thịch không ngừng.

“Đinh Hoa, gọi cho Vương Khoa, bảo cậu ta tra giúp anh xem tầm trưa hôm qua lúc 12 giờ hay 1 giờ chiều, đường Hoài Đức ở gần X trung có…”

Chạy thang bộ xuống tầng trệt rồi, Từ Tân cuống lên gọi cho Đinh Hoa. Đang nói dở thì thấy một bóng người cao gầy đang đưa lưng về phía mình, ngơ ngác đứng trước xe của hắn.

Bước chân Từ Tân khựng lại. Người kia nghe thấy tiếng động nên xoay người lại nhìn. Tảng đá đè nặng trong lòng thoáng cái được nhấc ra, nhưng liền sau đó là một cơn tức giận bùng lên.

Đinh Hoa trong điện thoại đang không hiểu mô tê gì, “Có gì cơ? Đại ca, tự nhiên anh lại im thế? Anh?”

“…Không có gì. Về rồi nói.” Cuộc trò chuyện khó hiểu cứ thế bị cắt đứt, bỏ lại một Đinh Hoa quá nửa đêm bị dựng dậy ngơ ngác vò đầu bứt tai.

Từ Tân đứng trước cửa thoát hiểm, im lặng nhìn người trước mặt, mắt như sáng lên. Lâm An cũng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, qua một lúc mới khẽ mỉm cười với hắn.

Hắn chầm chậm đi tới trước mặt người kia.

“Đi đâu về?” Trong gió đêm lạnh lẽo, hương rượu phảng phất tỏa ra từ người kia.

Sắc mặt Từ Tân lạnh hơn băng, trong lòng lại như lửa đốt. Cảm giác bực bội cứ chèn ép trong lồng ngực đến khó chịu, gấp gáp muốn nghe người kia nói gì đó.

“Nói!”

Người ấy vẫn chỉ nhìn hắn không rời.

“Con mẹ nó có biết là anh…” Cuối cùng Từ Tân không kiềm chế được, chợt cao giọng, nhưng lời chưa nói cũng không nói được ra. Bởi vì người có khuôn mặt bị men rượu nhuộm đỏ bưng kia bất chợt xông tới trước mặt, rơi xuống trên môi lại là xúc cảm nóng bừng.

Giống như là vậy chỉ để xác nhận sự tồn tại của hắn mà thôi, chỉ chạm nhẹ một cái liền rụt lùi ngay. Trong đêm gió thổi se lảnh, đôi mắt mơ màng của người ấy và cả tiếng hít thở khe khẽ cùng đều trở nên rõ ràng trong mắt, trong tai, trong lòng người còn lại.

“Anh Từ…”

Từ Tân đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chăm chú nhìn người kia, tầm mắt người đó cũng lặng lẽ dừng trên người hắn không rời. Đêm nay, những ưu tư trong lòng đã chẳng còn kịp tan đi nữa. Dù là lo lắng, không cam lòng, sợ hãi hay tức giận, giờ phút này đều đã chuyển hóa hết thành một tâm tình khác. Trong lòng hai người, chúng cuồn cuộn chảy như nham thạch sắp sửa phun trào.

Bình tĩnh nhìn nhau một hồi lâu, Từ Tân đột nhiên không ngăn được tay mình vươn tới, giữ lấy cái gáy của của ấy rồi kéo lại, sau đó mạnh mẽ hôn xuống.

Mây mù bị gió thổi tan, sau tán cây lá xào xạc lộ ra ánh trăng.

Hai bóng người hòa vào nhau dưới ánh đèn đường mờ tối, thân thể nóng ấm kề sát, đầu lưỡi ướt át, trong không khí say nồng hương quế.

Tay hắn nâng nhẹ gáy của người kia lên, đầu ngón tay chạm lên tóc thì lạnh lẽo, lòng bàn tay lại nóng bừng.

Lâm An hơi hé mắt, những suy nghĩ hỗn loạn bị vùi lấp hết trong khoảnh khắc răng môi bất thình lình quấn lấy nhau. Anh ngơ ngác nhìn Từ Tân đang chiếm lấy mình và hàng lông mày lạnh lùng của hắn, vô thức rụt lưỡi, lùi lại. Hắn giữ anh chặt hơn, bị ép, bị cắn, máu nóng trong người sục sôi, kéo cả hai xuống đáy vực sâu.

Nước mắt trào ra từ khóe mắt Lâm An lấp lánh. Anh vươn cả hai tay lên bấu lấy tấm lưng rộng của Từ Tân, ôm chặt.

Trong ánh sáng lờ mờ, nụ hôn vốn dùng để trút giận kia vì sự đáp trả của đối phương mà thay đổi mùi vị.

Từ Tân nhận ra, bàn tay giữ lấy gáy người kia siết nhẹ, qua mấy giây mới tách hai đôi mới dính chặt lấy nhau ra, tựa trán mình vào trán người nọ, dùng ánh mắt sâu sắc nhìn anh.

Trong tiếng thở dốc, Lâm An cũng từ từ mở mắt, im lặng nhìn hắn.

Bàn tay vẫn còn đặt ở phía sau gáy của Lâm An xoa nhẹ, sau đó thì tay còn lại cũng nâng lên, vuốt ve khóe miệng Lâm An.

“Lâm An,” Trong màn đêm nặng nề, giọng Từ Tân vang lên khàn khàn.

Lâm An nhìn thẳng hắn, bởi có nước mắt mà đôi mắt rưng rưng, say mà như không say. Một khắc hắn cũng không rời mắt khỏi đôi mắt người kia, chầm chậm nói tiếp, “…Anh vốn dĩ không định gặp em sớm như thế.”

Đầu óc Lâm An choáng váng. Dưới sự kích thích của nụ hôn vừa xong, men rượu lưu chuyển trong máu càng lúc càng nhanh.

Từ Tân trầm ngâm nhìn anh một lúc mới thấp giọng bảo, “Lời em nói chiều hôm qua đó, nói lại lần nữa.”

Anh ngây ngốc nhìn hắn, một chút tỉnh táo trong anh mới lờ mờ hiện ra.

Hồi lâu mới líu lưỡi nhỏ giọng đáp, “Em…Em thích anh…”

“…thích anh…như, như phát điên vậy…”

Gió đưa lời nỉ non rót vào tai.

Từ Tân ấn tay lên gáy đối phương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng bất thường của người mà hắn đang giữ chặt trong tay.

“Được,” hồi lâu hắn mới thấp giọng đáp.

“Đừng hối hận.”

Nói xong cúi người ôm người kia lên, quay về tòa nhà đã tắt đèn tối om.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.