Rỉ Sắt

Chương 8



Lâm An sửng sốt, bàn tay để trong túi hơi khựng lại, đoạn mới im lặng móc chìa khóa đưa cho hắn. Từ Tân cầm chìa, nhét vào túi quần mình. Hắn rít một hơi thuốc, xoay người định đi, lại đúng lúc gặp ông chủ Tiền đang lau tay bước ra. Tiền Tiễn Khang cười cười với Từ Tân, nghiêng đầu lại thấy Lâm An đứng trước cửa, liền vắt khăn lên vai, hòa ái hỏi, "Tiểu Lâm đến rồi à? Sao không đi vào?"

Lâm An lúng ta lúng túng dạ một tiếng, nhấc chân đi theo Từ Tân vào trong. Tiền Tiễn Khang cười cười nhìn cậu một hồi, lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì, gọi với lại.

Lâm An quay đầu, hơi bất an nhìn ông. Tiền Tiễn Khang thấy bộ dáng lo lắng cẩn thận của cậu, không khỏi bật cười, "Ôi trời cuống cái gì, là chuyện tốt mà." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Từ Tân, rồi mới quay lại cười với cậu, "Hôm qua ở nhà mới gọi điện thoại cho bác, nói rằng mẹ cháu sau nghỉ lễ muốn tới thăm cháu một chút." Vừa nói, vừa đem khăn treo lên cái giá sau cửa, "Đến lúc đó vừa hay là ngày hai đứa được nghỉ, tiếp đãi mẹ cho tử tế nhé."

Tay Lâm An run lên, hồi lâu mới kéo ra được một nụ cười cứng đờ, gật đầu. Tiền Tiễn Khang không phát hiện ra điểm bất thường ấy, vẫn híp mắt cười, chắp tay sau lưng đi xa.

Kể từ lúc đó người nọ cứ luôn thất thần. Một thanh sắt to bằng ngón cái lại đi viết đường kính thành 16.2 cm. Chờ tới lúc Từ Tân cầm bút sửa cho xong xuôi rồi, cậu vẫn còn sững người nhìn cái đầu bút. Đến lúc nhận ra thì mặt đã đỏ như trứng tôm nấu chín , vội nói xin lỗi, nhưng đâu lại hoàn đó.

Từ Tân cau mày nhìn cậu, nhiều lần muốn hỏi rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì, lại nhiều lần lời đến bên môi bị nuốt ngược lại.

Đinh Hoa và Trần Gia Lâu mới sáng ra đã bị Tiền Tiễn Khang giao việc, sang phòng cơ khí bên cạnh, giờ này chắc đang chơi đùa với đống máy móc rồi. Chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian lại đặc biệt yên tĩnh hơn mọi khi. Thành thật mà nói, Từ Tân cảm thấy có chút phiền.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người nọ mới từ từ tiến vào trạng thái làm việc. Từ Tân ở bên cạnh trông coi hồi lâu, xác định không xảy ra vấn đề gì nữa, liền xoay người đi làm việc của mình. Trong thoáng chốc, cả phân xưởng chỉ còn lại tiếng giấy bút loạt xoạt cùng với âm thanh sắt thép va chạm với dụng cụ. Cứ thế mãi cho đến trưa, khi Đinh Hoa la hét phá cửa xông vào.

Từ Tân vừa vặn xong một con ốc, bị cắt ngang không khỏi tức giận. Còn chưa kịp mở miệng đã bị Đinh Hoa lải nhải "Ăn cơm thôi. Ăn cơm thôi. Ăn cơm thôi" chặn ngang.

Đinh Hoa huơ tay múa chân trước cửa, trong lòng không ngừng thầm chửi bậy, Bà mẹ nó ông đây đói chết rồi! Đến khi định thần lại mới phát hiện ra hình như sắc mặt lão Đại không tốt lắm. Gã đành cợt nhả tỏ vẻ vô tội, xoa xoa tay kéo người đi.

Từ Tân cởi găng tay, đi vòng ra phía sau rửa tay một hồi. Lúc đi ra, thấy Đinh Hoa lại là đứng trước mặt Lâm An càu nhàu.

"Ầy ầy, dọn đê, dọn đê. Nhanh rồi đi cùng anh đây, đừng có rề rà để cho mọi người phải chờ."

Lâm An cúi đầu nhìn sổ sách trong tay, lí nhí nói, "Em, em hôm nay không đi đâu."

Đinh Hoa "Gì?" một tiếng, chợt cao giọng, "Ha, anh bảo mày dạo này làm sao đấy? Hôm qua thì cơm tối không muốn đi, hôm nay cơm trưa cũng không muốn ăn. Mày tu tiên hay gì?"

Lâm An không ngẩng đầu, tay siết lấy cây bút trong tay, cổ họng khô khốc, "Sáng nay em ăn hơi nhiều..."

Đinh Hoa đảo mắt một cái, vừa định mắng chửi người lại bị Từ Tân đột nhiên tiến lên ngăn lại. Đinh Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, thấy Từ Tân cúi đàu nhìn thằng nhóc một cái, sau đó ngẩng lên, nhàn nhạt nói với gã, "Đi thôi."

Đến phòng ăn, Trần Gia Lâu đã chiếm sẵn được một chỗ ở xa xa. Vừa thấy Đinh Hoa và Từ Tân tiến vào cửa, gã lập tức đứng lên vẫy vẫy. Đinh Hoa cứ như bay, chạy qua muôn trùng bàn ghế ngồi xuống. Ba phần cơm, hai món mặn, một món chay, một món canh. Trần Gia Lâu liếc ra phía sau gã một cái, "Tiểu Lâm không tới à?"

Đinh Hoa gắp một miếng bỏ vào miệng, lùng bùng ậm ừ gì đó trong miệng, rồi bảo, "Thằng nhóc đó phát bệnh á!" Vừa nói, mắt lóe sáng nhìn đĩa thức ăn trên bàn, đũa khua như gió, "May mà đến vừa kịp, cái này của tao, đói chết ông rồi..."

Ai ngờ vừa nói xong, một cái tay đã kéo đĩa đi mất. Đinh Hoa mồm ngậm miếng rau, ngẩng lên nhìn. Thấy Từ Tân ngồi xuống thì kinh ngạc, "Ấy đại ca, hôm nay anh cũng ăn cái này à?"

Từ Tân ừ một tiếng, bỏ miếng cơm vào miệng.

Đinh Hoa nhìn quanh một vòng, "Hôm nay chị dâu không đến à?"

Từ Tân khựng lại một chút rồi ừ hử một tiếng coi như đáp lại.

Đinh Hoa trong miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, nhưng lại vẫn muốn há miệng hỏi tiếp, bị Trần Gia Lâu đạp cho một phát dưới gầm bàn. Gã nháy mắt ra hiệu, ý bảo nhìn sắc mặt Đại ca đi kìa. Đinh Hoa ngẩn ra, rồi mới theo hướng thằng bạn nháy nháy mà quay sang nhìn. Trên mặt Từ Tân chỉ rặt một vẻ lạnh lùng, cả khuôn mặt ngoài trừ cái mồm đang nhai thì lông mày ánh mắt lỗ mũi hoàn toàn không động.

Đinh Hoa đại khái hiểu ra là tâm trạng lão Đại đang không tốt lắm.

Anh em bọn họ hiếm khi có được một bữa ăn trong im lặng như thế này, cuối cùng cũng ăn xong. Trên đường trở về xưởng, đi được nửa đường, Từ Tân vốn đã đi tụt lại phía sau đột nhiên gọi giật hai người kia lại, "Chúng mày đi trước đi, tao về chút có việc."

Đinh Hoa to mồm đáp "Dạ!", Trần Gia Lâu chỉ chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi, không nói câu nào. Từ Tân bỏ lại hai tên đàn em, một mình trở về kí túc, đi lòng vòng dưới lầu hút thuốc hồi lâu. Mãi sau mới dụi tắt thuốc, đi vào trong.

Hắn nói có chuyện là giả. Thật ra là mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Cái chìa khóa chết tiệt tối hôm qua hắn hì hục mãi mới mở được, hôm nay tách một cái đã mở được trơn tru. Từ Tân thầm chửi bậy một câu, vặn nắm cửa đi vào phòng. Kết quả là vừa bước được một chân vào đã thấy một bóng lưng gầy gò đang ngồi gục đầu, lưng đưa về phía cửa.

Lòng Từ Tân nhất thời nặng nề, không nỡ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.