Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 13: Không Xấu Tính



"Việc ngoài vườn cũng không còn nhiều, nên các anh cứ làm nốt phần còn lại đi rồi vào báo với tôi."

Thục Thanh Di đứng ở trước sân dặn dò đám người làm vườn mình vừa gọi đến, xong việc thì quay lại vào nhà. Lúc này, Trương Thịnh Hàm đã tìm được hộp thuốc y tế, tìm băng keo cá nhân để dán lại mấy chỗ bị gai đâm. Anh thấy cô làm không xong mà lại vô cùng chướng mắt, bước nhanh chân đến ngồi xuống bên cạnh.

"Làm cái trò gì vậy? Đưa tay ra!"

Anh kéo hai tay của cô ra để nhìn, mấy chỗ bị gai đâm rướm máu cả hết, còn có vài cái gai nhỏ chưa được lấy ra. Tuy nhìn thì có vẻ không sao, nhưng sơ cứu sơ sài chắc chắn sẽ nhiễm trùng. Thục Thanh Di tìm trong hộp thuốc ra một cây nhíp gấp kim loại, hơi cúi người xuống chút nữa để nhìn rõ hơn. Trương Thịnh Hàm cảm thấy chuyện này có chút bất thường. Dẫu sao cô cũng chỉ là người làm, không đáng được quan tâm nhiều như vậy.

"Chuyện này.. Hay là không cần đâu! Để tôi..."

"Ngồi yên đi! Đừng có nói nhiều!"

Thục Thanh Di cẩn thận gấp gai nhọn trên tay cô ra, đặt qua bên bàn. Sau khi xong, anh đổ thuốc sát trùng lên bông gòn cho thấm rồi mới chấm lên chỗ vết thương.

"Cách này là giảm đau hiệu quả nhất rồi, nên đừng có ở bên tai tôi mà la ó."

Trương Thịnh Hàm im bặt. Rõ ràng là đang muốn chặn họng cô, vì cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa thì nói gì đến chuyện la ó.

"Rồi đó! Lần sau đừng có chơi dại giùm cái! Cô nghĩ cái gì trong đầu mà ôm cả bụi hoa hồng đầy gai lên người thế hả?"

"Tôi chỉ là nghĩ mình có đeo bao tay rồi nên sẽ không sao."

Thục Thanh Di nhìn cô, cau mày.

"Ừ không sao nên giờ mới như này. Cũng may là cô ngốc còn có chừng mực, cũng may là ôm hoa hồng đấy!"

Anh nói rồi đứng dậy không thèm cằn nhằn nữa, dù sao từ nãy đến giờ nói nhiêu đó cũng đủ nhức đầu rồi.

Sau khi mấy thợ làm vườn làm xong phần còn lại thì cũng không còn sớm, Thục Thanh Di trả tiền cho họ hậu hĩnh rồi để họ ra về. Anh đứng ở ngoài sân nhìn số hoa đỗ quyên đang nở rộ, trầm ngâm một hồi. Đây là loại hoa mà mẹ anh thích nhất, vì nó không chỉ đẹp, mà còn có độc. Vẻ bề ngoài của nó thu hút người khác, để người ta chạm vào, chiếm hữu, nuốt trọn. Nhưng khi đi vào sâu bên trong thì bị độc dược của nó quấn lấy, thấm vào, từ từ mà chết.

Thục Thanh Di lúc nhỏ đã từng suýt chết vì độc của hoa đỗ quyên này. Tất cả những bộ phận trên hoa đều có chất độc gọi là andromedotoxin và arbutin glucoside. Khi đó anh còn rất nhỏ, lại rất thích trò chơi nông trại trong vườn nên thường hái đủ thứ hoa lá làm thức ăn. Có lần vô tình ăn phải cánh hoa đỗ quyên, Thục Thanh Di đã suýt mất mạng.

Nhưng khi lớn lên, nhớ về loại hoa này, lại biết đây là hoa mà mẹ mình yêu thích, anh đã trồng nó trong vườn nhà. Tình cảm mà anh dành cho gia đình không nhiều, chính là ở mức không bao giờ bộc lộ. Dù là với cha hay với mẹ, thì anh cũng rất điềm nhiên, thậm chí thờ ơ và lạnh lùng.

Tiếng chuông bên ngoài cổng bất ngờ khiến Thục Thanh Di thanh tỉnh. Người đến giờ này ở nhà anh chỉ có thể là quản lý Kim.

"Anh đến muộn thế?"

"Dạo này bận quá nên không có thời gian, nay anh rảnh nên đến thăm em đó!"

Trương Thịnh Hàm mắt thấy anh có khách, lập tức vào trong bếp chuẩn bị nước. Mà tủ lạnh nhà anh, ngoài nước ngọt ra thì chẳng có gì nhiều. Thế là cô chuẩn bị cho mỗi người một lon nước ngọt và một ly đá lạnh, còn có một đĩa trái cây tươi, đầy đủ táo, dâu tây, nho xanh và lê ngọt.

"Chào anh ạ!"

Cô vẫn còn nhớ người này lần trước ở cùng Thục Thanh Di trong buổi tuyển chọn, lại thấy hai người có quan hệ thân thiết, nên đoán rằng anh rất xem trọng người này. Quản lí Kim nhìn cô nhỏ nhắn, dễ thương thì mỉm cười hiền lành, quay sang nói với anh.

"Từ ngày có cô bé này, nhà em gọn gàng hẳn ha?"

Thục Thanh Di lườm một cái.

"Anh thôi đi nhé!"

Quản lí Kim nhìn cô.

"Hay là em ngồi xuống cùng đi! Anh có mang ít đồ ăn qua đây này!"

Trương Thịnh Hàm ái ngại mà liền xua tay.

"Không cần đâu ạ! Hai người cứ dùng đi!"

"Đã nói vậy rồi thì ngồi xuống đi!"

Đến khi Thục Thanh Di lên tiếng, cô mới không có cách nào từ chối mà đến ngồi xuống cùng. Sau khi bắt chuyện, quản lí Kim mới biết thì ra cô còn là sinh viên, mà còn học về bên ngành y. Việc này mà nói, đối với một vận động viên như Thục Thanh Di vô cùng có lợi.

"Ồ! Vậy ra sau này em sẽ là bác sĩ tương lai ư? Thật vinh hạnh cho Thanh Di nhà anh rồi!"

Anh ngồi bên cạnh đang uống nước ngọt, nghe thế liền lẩm bẩm.

"Bác sĩ tương lai mà còn chả biết cách băng bó cho mình."

Quản lí Kim vỗ vai anh một cái rõ mạnh, suýt nữa thì nước ngọt trong miệng cũng phun ra.

"Khụ..."

"Cái thằng này thật là..."

Trương Thịnh Hàm cười gượng, cũng không có ý định trách anh vì những lời vừa rồi, vì quả thực anh nói đúng. Cô thích học y, thích cứu người nhưng lại quá vụng về trong việc chăm sóc bản thân. Hơn nữa, cô học cũng không xuất sắc, khả năng tiếp thu không cao. Đừng nói đến việc làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, mở tiệm thuốc nhỏ thôi không biết đã đủ khả năng chưa.

"Nếu có thể, thì phiền em trông chừng thằng bé này giúp anh nhé! Trông nó lầm lì vậy thôi, chứ không có xấu tính đâu!"

Thục Thanh Di lại lên tiếng.

"Em mà xấu tính thì cô ta còn ở đây được chắc?"

Trương Thịnh Hàm cười cười.

"Dạ vâng ạ!"

...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.