Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 15: Người Này, Người Kia



"Đau đầu quá!"

Thục Thanh Di nhíu mày, đầu vẫn còn lâng lâng vì hai chai bia hôm qua. Anh ngồi dậy, đầu óc vẫn chưa thể tỉnh táo, cứ như búa bổ vậy. Ngoài việc nhớ được mình đã say và gục luôn trên bàn ra, hình như anh không còn ấn tượng gì khác.

Về phần Trương Thịnh Hàm...

Ừ nhỉ? Lúc đó cô ta đã làm gì?

Anh xuống giường xỏ dép, đánh răng rửa mặt cho thật tỉnh táo rồi đi xuống lầu. Trong nhà hình như ngoài anh ra thì không có ai, nhưng trên bàn lại có một phần điểm tâm sáng. Anh đến gần, là một ly sữa tươi và một cái hamburger ức gà hấp dẫn. Bên cạnh có một mẫu giấy nhỏ, nét chữ nắn nót dễ nhìn.

[Tôi quay về nhà lấy ít đồ sẽ đến ngay! Anh dùng điểm tâm đi nhé!]

Nhà?

Trương Thịnh Hàm xuống xe buýt, đi bộ vào trong con hẻm như thường khi để về nhà. Lúc đến gần cổng, cô vô tình nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

"Anh Chu Vĩ?"

Chu Vĩ quay lại, nhìn thấy cô liền cười lên bừng sáng.

"Thịnh Hàm! Cuối cùng cũng gặp được em!"

"Anh tìm em ạ?"

"Ừ đúng! Gần đây anh có về trường để làm giảng viên cho các em khóa dưới nhưng không thấy em lên lớp."

Trương Thịnh Hàm cười ngượng ngùng, gãi đầu đáp.

"Gần đây em bận chưa thu xếp được việc nhà thôi! Anh vào nhà nhé!"

Chu Vĩ cười ôn nhu, gật đầu theo cô đi vào trong nhà. Lúc này, trong một con hẻm khác có một bóng người bước ra. Thục Thanh Di nhíu mày, chóng một tay lên tường nhìn đăm đăm về phía căn nhà nhỏ trước mặt mình.

Trong nhà của Trương Thịnh Hàm bày trí rất đơn giản, ngoài sách vở ra thì không có nhiều đồ dùng linh tinh. Cô mời anh ấy dùng nước, sau đó ngồi ở đối diện. Hai người trước đây có quen biết nhau, nhưng nếu nói về mức độ thân thiết thì cũng không quá. Trong mắt Trương Thịnh Hàm, Chu Vĩ là một người rất tử tế và lịch sự, lại còn rất dịu dàng. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến cái người có bản tính khó chịu kia.

Sao mà cùng một độ tuổi, mà người thì dễ tính còn người thì khó khăn quá vậy?

"Khi nào em quay lại trường thì gọi cho anh nhé! Anh sẽ giúp đỡ em!"

Trương Thịnh Hàm mỉm cười, lúc nhìn xuống bàn vô tình thấy màn hình phát sáng, là tin nhắn đến của Thục Thanh Di.

[Khi nào đến vậy? Lâu quá rồi đó!]

Cô nhíu mày, trả lời vội.

[Tôi có chút việc, sẽ tới ngay mà.]

Anh đứng ở chỗ con hẻm đọc được tin nhắn này, không biết trong đầu nghĩ ngợi điều gì. Chỉ thấy sau vài phút trầm ngâm, anh đã đi đến, là đi về phía nhà của cô.

Chu Vĩ thấy cô có vẻ bận rộn với việc trả lời tin nhắn, cũng không thể tiện ở lại lâu nên đã cười nhẹ nói.

"Bây giờ anh phải đi rồi!"

"Vâng ạ! Để em tiễn anh nhé!"

Cô đứng dậy, hai người cùng đi về phía cửa. Lúc này ngoài cổng lại bất ngờ có tiếng chuông, cùng lúc cả hai đi ra tới. Trương Thịnh Hàm trông thấy người đứng bên ngoài là Thục Thanh Di, sắc mặt đang bình thường bỗng nhiên tái mét, đứng yên bất động. Anh nhìn cô lạnh lẽo, còn liếc mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh cô.

Thấy cả hai không có phản ứng gì, Thục Thanh Di hơi mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Còn không mở cửa cho tôi?"

Trương Thịnh Hàm phải vội chạy ra mở cửa, sau đó luống cuống hỏi.

"Anh không phải đang ở nhà nhắn tin cho tôi ư? Sao lại tới đây á?"

Thục Thanh Di nhìn cô chằm chằm, nói rồi đi lướt qua.

"Thì sao? Người khác tới được còn tôi thì không hả?"

Chu Vĩ nhìn cách ăn mặc của anh, sau đó nhìn rõ hơn thì mới phát hiện ra người đứng trước mặt là vận động viên đua xe đạp nổi tiếng. Anh ấy hơi kinh ngạc, không nghĩ rằng Trương Thịnh Hàm lại có quan hệ với người thế này. Anh ấy có chút khó hiểu, nhưng trước tiên là có chút cảm kích vì gặp được người có thành tựu như vậy.

"Anh là vận động viên đua xe đạp Thục Thanh Di phải không? Rất hân hạnh được gặp!"

Anh ấy đưa tay ra định chào hỏi anh, nhưng nhận lại là sự thờ ơ rất rõ, khi mà anh lại xem người ta như không khí mà đi thẳng vào nhà.

"Tôi đến còn không mời tôi được vào nhà nữa à? Cô vào đây nhanh coi!"

Trương Thịnh Hàm thấy thái độ kì cục của anh dành cho đàn anh, trong lòng vô cùng áy náy.

"Anh đừng để bụng nhé! Anh ta là như vậy ấy ạ!"

Nhìn cô đi vào bên trong rót nước cho Thục Thanh Di, sau đó hai người bắt đầu nói chuyện, Chu Vĩ im bặt trầm tư. Là từ khi nào mà cô lại quen biết người này, hơn nữa trong cách nói chuyện còn có phần thân thiết như vậy? Anh ấy biết lúc này mình không tiện hỏi, nên chỉ đành nói lời chào rồi rời đi.

Thấy người đã đi xa, Thục Thanh Di đang bình thường thì bỗng nhiên khó chịu. Anh đặt ly nước xuống bàn, ngã lưng ra ghế sô pha màu nâu cũ rồi nhìn Trương Thịnh Hàm hỏi.

"Thằng đó là ai?"

Cô nhìn anh, cũng cảm thấy không vui khi anh cư xử với người quen của mình như vậy.

"Là ai thì anh hỏi làm gì? Có ảnh hưởng đến công việc của tôi đâu chứ?"

Thục Thanh Di cười khẩy.

"Còn nói không? Cô bảo quay về nhà một lát đến ngay mà lại ở nhà vui cười với nó à?"

Trương Thịnh Hàm không có ý nhẫn nhịn anh, khó chịu ra mặt.

"Này! Đủ rồi đấy! Chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi cũng cần phải giải thích với anh sao?"

"Sao? Bây giờ cô như vậy là thế nào hả?"

Thục Thanh Di vốn là người nóng tính, lúc này đây vẫn còn ngồi nói chuyện được đã là kiên nhẫn rồi. Anh nhìn Trương Thịnh Hàm chằm chằm, giọng nói dù có phần lên cao nhưng vẫn đang đè nén, tay đặt trên thành ghế cũng đã siết chặt. Cô cuối cùng vẫn là không thể nói được, vì bản thân phải rõ mình là người giúp việc của anh, không có quyền lên tiếng.

Đứng dậy không nói gì thêm, Trương Thịnh Hàm quay người đến bên bàn lấy ba lô rồi nhẹ giọng lại.

"Anh ra ngoài đi! Tôi đóng cửa!"

Thục Thanh Di đứng dậy ra ngoài. Nào ngờ lúc hai người chuẩn bị đi, thì lại chạm mặt cha của cô vừa mới tới, và dĩ nhiên ông ta vẫn đang trong tình trạng say rượu.

...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.