Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 22: Không Còn Liên Quan



“Chuyện lần trước cho mẹ xin lỗi nhé! Là mẹ quá nôn nóng muốn tìm vợ cho con nên mới vậy thôi!”

“Không sao!”

Thục Thanh Di vừa nghe điện thoại của bà Thục vừa ngâm mình ở hồ bơi. Mấy ngày nay kể từ khi ở quán cà phê về, bà ấy hầu như không có liên lạc gì với anh cho đến tận hôm nay. Cũng không hiểu là có mục đích gì khác không, nhưng trước tiên là nói lời xin lỗi. Anh không nói chuyện với mẹ nhiều, cũng đã từ lâu rồi. Dường như từ lúc mình tốt nghiệp Đại học, rồi ông bà Thục từ li thân cho đến khi hoàn tất thủ tục li hôn, chính thức đường ai nấy đi.

Đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của một người mẹ, quan tâm đến con trai của mình.

“Mẹ nghe nói con chuẩn bị sang Thái đúng không?”

Thục Thanh Di nghe hỏi xong câu này, lập tức rời lưng rồi thành hồ bơi, mặt nước xao động. Anh nhíu mày, khó chịu hỏi.

“Mẹ cho người theo dõi con?”

Nếu không thì, không lí nào lịch trình đi lại của mình mà bà ấy lại biết.

Bà Thục nghe vậy liền vội nói.

“Làm gì có? Mẹ chỉ là hỏi thăm một chút tin tức về con mà thôi! Lẽ nào con là con trai mẹ, mẹ quan tâm đến con không được hay sao?”

Thục Thanh Di không lên tiếng. Anh rời khỏi hồ bơi, cả người ướt sũng cầm theo khăn đi vào nhà tắm ở phía ngoài. Đầu dây bên kia lại nói.

“Tuy bây giờ con đã có người ở bên cạnh chăm sóc, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe một chút, đừng để đau bệnh.”

Anh vừa định đưa tay xả vòi nước thì ngưng lại.

Người bên cạnh chăm sóc? Là đang nói tới…

Không lí nào mà bà Thục lại biết nhiều chuyện riêng tư của anh như thế. Đã nhiều năm như vậy rồi, bà chưa từng lên tiếng hay có ý định xen vào cuộc sống riêng của anh. Nhưng hôm nay, từ chuyện anh đi đâu, làm gì đến việc ở cùng ai bà đều lên tiếng nhắc nhở.

Thục Thanh Di nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Ý của mẹ là sao?”

“À! Thì cô bé gì đó vẫn luôn bên cạnh con đấy! Hình như là người giúp việc hả?”

Vừa ngâm mình trong hồ bơi để thư giãn xong, nhưng lúc này tâm tình của anh kì thực không khá khẩm nổi. Lúc này cả người cứ như bốc hỏa, cảm giác khó chịu tột cùng.

“Lần cuối cùng con nhắc nhở mẹ! Đừng bao giờ xen vào cuộc sống riêng của con. Không phải mẹ và ông ta đã từng nói rồi sao? Mỗi người bây giờ đều đã khác, không còn ai là của ai nữa.”

Tụt! Tụt! Tụt!

Thục Thanh Di tức giận, ném phăng cái khăn tắm trên vai xuống đất.

Chuyện mình đến Thái kí hợp đồng quảng cáo chỉ có quản lý Kim và Trương Thịnh Hàm biết. Cô ta chưa từng gặp qua mẹ mình, khả năng để nói cho bà biết là không thể.

Không lí nào lại…

Trương Thịnh Hàm nghe có tiếng chuông cổng thì chạy ra xem, gặp quản lý Kim niềm nở tới. Cô mời anh ấy vào nhà, còn chưa kịp mời ngồi thì Thục Thanh Di từ đâu xông tới. Anh không nói câu nào, mà trực tiếp tóm lấy cổ áo của người ta kéo mạnh về phía mình. Cô hốt hoảng đứng sau lưng ngăn lại.

“Này! Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra đi!”

“Là anh đúng không?”

Thục Thanh Di tức giận, sát khí đùng đùng mà tóm chặt lấy cổ áo của quản lí Kim hỏi. Trương Thịnh Hàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chắc rằng đây là lần đầu thấy anh cư xử với anh ấy như vậy.

“Là anh đã gặp mẹ của em?”

“Đúng. Là anh.”

Anh hất quản lí Kim ra, lớn tiếng hỏi.

“Tại sao? Ai cho phép anh xen vào chuyện gia đình em? Ai cho phép anh thông báo lịch trình cá nhân của em với bà ấy?”

Trương Thịnh Hàm lúc này mới vỡ lẽ ra, quản lí Kim dường như đã đi gặp bà Thục, và quan hệ giữ Thục Thanh Di và mẹ chưa bao giờ tốt.

“Thanh Di! Anh xin lỗi! Nhưng mà bác ấy cứ liên tục nhờ cậy anh, anh không thể im lặng được! Dù sao bác ấy cũng là mẹ em mà!”

“Không cần anh quản.”

Thục Thanh Di lớn tiếng quát, gân cổ cũng nổi lên. Trương Thịnh Hàm sợ đến mức đứng yên bất động, nói không nên lời, lúc này cũng từ bỏ luôn ý định ngăn cản anh động tay chân. Anh lại nhớ đến những gì mà bà Thục nói, về việc có người bên cạnh chăm sóc.

Quản lí Kim biết lần này là mình tự tiện, nên khó mà trách anh lúc này không kiềm được tức giận. Anh ấy cụp mắt, nhẹ giọng.

“Còn về chuyện của Thịnh Hàm thì anh không hề nhắc với bác ấy. Anh có thể thề!”

“Thôi khỏi. Anh về đi! Em mệt rồi!”

Thục Thanh Di quay lưng lại, không muốn nói thêm gì nữa. Anh ngồi phịch xuống ghế, tay day day thái dương. Quản lí Kim không nói thêm được gì, chỉ vừa tới nơi đã phải rời đi. Trương Thịnh Hàm nhìn anh như vậy, không tiện hỏi gì hết nên quyết định tìm chuyện gì đó để làm.

Cô vừa bước đi mấy bước, anh đã lên tiếng gọi.

“Đứng lại!”

“Hả?”

Thục Thanh Di tay chống lên đùi, những đầu ngón tay thon dài vẫn còn đặt trên mặt.

“Gần đây cô có gặp người lạ nào không?”

Trương Thịnh Hàm lắc đầu.

“Không có.”

“Vậy được. Ra đường chú ý một chút, có người lạ bám theo thì phải tìm cách cắt đuôi.”

“Còn nữa! Nếu ra ngoài mà cảm thấy nguy hiểm, có thể gọi cho tôi.”

“Nhưng mà tại sao? Tôi chỉ là một người bình thường thôi mà? Có gì phải để tâm đâu chứ?”

“Tóm lại vậy đi. Đừng có hỏi.”

Tuy bây giờ con đã có người bên cạnh chăm sóc, nhưng vẫn phải chú ý nhiều tới sức khỏe.

Câu này… Là có ý gì chứ? Là mẹ không tin tưởng người ở bên cạnh mình nên mới cho người theo dõi. Hay là vì, không muốn như vậy? Dù là thế nào, thì con người này cũng quá ngốc nghếch và khờ khạo, làm hại ai được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.