Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 25: Không Nên Hi Vọng



Không thể nào.

Làm sao lại như vậy được?

Trương Thịnh Hàm nhìn ông Trương, trước mắt đã nhòe đi, gò má cũng nóng bừng lên cùng đôi mắt ngấn lệ.

“Sao lại có thể…”

Ông ta cười khinh bỉ. Cứ mặc kệ cho nước mắt của cô tuôn rơi không ngừng mà liên tục buông lời cay nghiệt.

“Tại sao không hả? Từ khi sinh mày ra, mẹ mày liên tục đau ốm, mày càng lớn thì số lần mẹ mày nằm trên giường bệnh càng nhiều. Mày nói xem? Mày không phải khắc tinh thì là gì? Không phải nghiệt chủng thì là cái gì hả?”

Trương Thịnh Hàm bàng hoàng, nước mắt rơi lã chã mà liên tục lắc đầu. Mẹ cô chưa từng bảo như thế, cũng chưa từng gọi cô một cách cay nghiệt và tàn nhẫn như thế. Lí nào chỉ vì tình mẫu tử là tất cả, mà bà lại sẵn sàng bỏ qua cho đứa con khắc chết mình? Là thật hay sao?

“Không phải như vậy đâu! Không đâu!”

Những người hàng xóm thấy cô tâm trạng đang hoảng loạn như thế, xót xa mà đi đến an ủi.

“Thịnh Hàm! Em đừng nghĩ lung tung mà! Không có chuyện đó đâu!”

“Còn không thể sao? Ngày mà mẹ mày chết trong bệnh viện, chẳng phải chính là ngày mày nhận được tin đỗ vào khoa y à? Chính sự may mắn của mày đã hút hết vận khí của mẹ mày. Chính mày đã hại chết mẹ mày đó!”

Liên tục chịu những lời lẽ đả kích kinh khủng khiến Trương Thịnh Hàm như phát điên lên. Cô ôm đầu ngồi thụm xuống đất gào khóc.

“Không! Mẹ tôi chưa từng nói như thế! Bà chưa từng nói như thế!”

Thục Thanh Di đứng ở góc khuất sau một ngôi mộ khác, nhìn cô của lúc này mà rơi vào trầm mặc. Rốt cuộc thì ông Trương kia đã điên loạn tới mức nào, mà có thể làm tổn thương con gái mình nhiều tới như vậy? Chỉ là một cô gái nhỏ bé thôi mà?

“Là vì cha không thích con, cha luôn căm ghét con nên cha mới nói thế đúng không?”

Trương Thịnh Hàm đứng dậy nhìn cha mình, nức nở cùng gương mặt tràn đầy nước mắt.

“Cha chưa từng yêu thương con, cũng chưa từng yêu thương mẹ. Những gì mà cha nói, những gì mà cha làm chỉ là đang biện minh cho sự đốn mạt của mình mà thôi.”

Cô quát lớn, cùng lúc nhìn ông Trương cầm một khối gạch đỏ to đập mạnh xuống tạo ra góc sắc bén lao về phía mình.

Cũng không biết từ khi nào, mà sự xuất hiện không rõ là tình cờ hay hiển nhiên của người kia lại nhiều hơn lúc trước.

Khi mà Trương Thịnh Hàm sẵn sàng từ bỏ tất cả, sẵn sàng bất chấp đứng yên để hứng chịu cú đánh từ cha mình thì Thục Thanh Di lại xuất hiện. Anh vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô, trong mọi tình huống và trong mọi hoàn cảnh. Dù là lần đầu tiên xả thân cứu cô ở con hẻm nhỏ cùng hai tên côn đồ, dù là bị hất rượu vào người, hay là đứng ra chất vấn quản gia. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, những chuyện anh có thể xem như không thấy, không quan tâm lại lần lượt được anh đặt trong mắt.

Thục Thanh Di đưa tay ra, giữ chặt lấy viên gạch méo mó mà ông Trương vung tới. Gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, cứ mặc cho nó đang ghim vào lòng bàn tay đến đỏ lên, rồi cứa vào da thịt mà chảy máu.

Trương Thịnh Hàm mở mắt, nhìn bóng lưng quen thuộc đứng trước mặt mình.

Tại sao… Lại là anh ta chứ? Đã bao nhiêu lần rồi?

Máu thấm lên viên gạch đỏ kia, khiến màu của nó càng thêm chói mắt rồi nhỏ giọt xuống đất. Thục Thanh Di siết chặt tay, giữ không cho ông Trương điên cuồng muốn tấn công con gái mình. Hai người hàng xóm tốt bụng lao tới kéo ông ta ra khỏi anh, lúc này viên gạch mới được buông xuống.

“Tay của anh…”

Thục Thanh Di không nhìn tới, chỉ nhìn ông Trương đang gằn giọng.

“Mày là thằng nào? Mày là thằng nào mà hết lần này đến lần khác xen vào chuyện nhà tao hả?”

“Tôi là thằng nào thì quan trọng với ông vậy sao?”

Anh lạnh lùng lên tiếng.

“Không cần biết ông và người sau lưng tôi quan hệ cha con bất hòa tới mức mưa gió bão bùng thế nào. Nhưng mà bây giờ, cô ta đang làm việc cho tôi, là người của tôi. Ông không có quyền động đến.”

Trương Thịnh Hàm ngây ngốc, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khiến mắt cô lại nhòe đi. Chỉ cần nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những gì mà chính miệng cha ruột mình nói ra. Trước mắt không biết là thật hay không, nhưng nghĩ thôi đã thấy tan nát cõi lòng. Cô nức nở bật khóc, hai anh hàng xóm vì không muốn chuyện thêm phiền phức mà đã kéo ông Trương rời đi.

Thục Thanh Di quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhìn xuống lòng bàn tay mình đang chảy đầy máu. Miệng vết thương rách sâu, nên máu cứ tuôn ra không ngừng như vậy.

“Khóc cái gì? Cô khóc chỉ vì tin vào những lời nói muốn khiến cô yếu đuối đó sao?”

Mình… Tại sao lại khóc trước mặt anh ta như thế này chứ? Nhưng mà, mình làm sao mới có thể ngăn được nước mắt đây? Khi mà nó cứ không ngừng rơi ra như vậy…

Trương Thịnh Hàm tự trấn an mình, nhưng kết cục chỉ khiến lòng cô thêm tan nát. Cô bật khóc, chỉ cần nhớ đến mẹ thôi đã đau đến như vậy. Mẹ của cô yêu thương cô nhiều thế, vậy mà ông trời lại mang bà đi khỏi cô.

Thục Thanh Di nhìn người con gái nhỏ bé đang không ngừng rơi lệ, cũng không biết nên làm thế nào. Anh bất lực bước tới gần hơn chút, dùng tay không bị thương của mình đưa lên, vụng về chạm lên gương mặt nhếch nhác.

“Được rồi! Nín đi! Khóc mãi thế hả?”

Trương Thịnh Hàm vẫn chưa thể dứt được, có người nhẹ giọng như dỗ dành càng khiến cô ấm ức hơn. Cô nghẹn ngào.

“Tại sao… Cha tôi… Lại như vậy chứ?”

Thục Thanh Di lau nước mắt trên mặt cô, cảm thấy dường một tay là không hề đủ. Anh nhìn lại bàn tay kia đang chảy máu của mình, không còn nghĩ đến việc có bẩn hay không mà lau vào áo. Đưa hai tay lên, cẩn thận lau nước mắt cho Trương Thịnh Hàm rồi nhẹ nhàng bảo.

“Này! Nhìn tôi!”

Cô bị ép ngước nhìn lên, hai mắt vẫn còn long lanh nước, trông như hai viên ngọc huyền diệu.

“Thứ không thể thay đổi chính là không thể, không thể mong cầu chính là không được. Đã biết rõ kết quả, thì đừng đặt hi vọng quá nhiều.”

Thục Thanh Di lần nữa lau đi giọt lệ vừa lăn xuống trên gò má của cô.

“Nín đi! Đừng khóc nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.