Trương Thịnh Hàm dọn dẹp hành lí xong liền phấn kích mở rèm cửa sổ ra. Khung cảnh bên ngoài khiến cô thật sự thấy mỹ mãn, quá là đẹp và yên bình. Tiếng sóng vỗ rì rào, bọt biển dưới ánh đèn trắng xóa dạt vào cát mịn rồi tan biến, vài người lưa thưa vẫn còn đi dạo biển đêm.
“Đẹp thật!”
Thục Thanh Di đi đến bên cạnh cô khoanh tay, nhìn ra bên ngoài rồi lại cười một tiếng.
“Ngắm biển đêm cùng người như tôi đương nhiên phải thấy đẹp rồi!”
Cô cạn lời. Lần đầu tiên biết anh ngoài bản tính cộc cằn, khó chịu ra thì còn mắc căn bệnh tự luyến.
Anh quay ngược vào trong soạn quần áo, vắt cái khăn tắm màu xanh ngọc lên vai rồi nhìn bóng lưng của cô bảo.
“Lo mà đứng đó đi! Tôi tắm trước đấy!”
Trương Thịnh Hàm ngoái đầu lại nhìn, anh lúc này đã đi vào bên trong. Cô lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, đón gió biển mát lành cùng lắng nghe tiếng sóng. Một lúc sau, có nhân viên của khách sạn gõ cửa và mang bữa tối đến tận nơi. Cô ra nhận, sau đó còn được tặng cho một cành hoa hồng.
“Cảm ơn cô!”
Không ngờ khách sạn này phục vụ lại tốt đến thế, đã có thể ngắm cảnh đẹp, được chăm sóc tận tình lại còn được tặng hoa. Thục Thanh Di tắm rửa cho mát mẻ xong, cầm khăn lau khô tóc đi ra ngoài. Anh vô tình trông thấy Trương Thịnh Hàm đang cầm cành hoa hồng với vẻ mặt thích thú, nhíu mày đứng yên mất mấy giây. Đến khi cô nhìn sang, anh liền hỏi.
“Hoa đâu ra vậy?”
“Là nhân viên khách sạn tặng tôi á!”
Thục Thanh Di lườm một cái. Đến lượt Trương Thịnh Hàm tắm rửa, anh ở ngoài mang đĩa thức ăn đến bên bàn cạnh cửa sổ ngồi ăn. Trước khi đến đây đã có rất nhiều tính toán, nhưng sau khi đến nơi rồi lòng lại phức tạp rất khó dằn xếp. Anh muốn tìm tung tích của người đàn bà đó trước, nhưng cũng không muốn vì chuyện quay quảng cáo mà khiến các manh mối ít đi, làm việc thành ra sơ sài.
Sau khi dùng xong bữa tối, Trương Thịnh Hàm không có việc gì làm và cả anh cũng vậy. Nhưng đối với một người không thích lãng mạn các kiểu như anh, thay vì có nhã hứng dạo biển đêm thì lại nằm trên giường xem tin tức. Cô mặc váy hoa nhí trắng dài qua đầu gối, tóc xõa nhẹ nhàng, lúc đi ra thật sự khiến anh suýt nữa nghĩ mình nhìn nhầm người. Thường ngày ở nhà dọn dẹp Trương Thịnh Hàm ăn mặc đơn giản, thậm chí có phần xuề xòa, nhếch nhác. Ai mà biết lúc đi chơi, cô chỉ cần chăm chút một ít thôi đã ưa nhìn thế này.
Thục Thanh Di nhíu mày, cảm thấy mình như vừa bị thứ gì đó chi phối khỏi bản tin thể thao. Anh nhìn màn hình tivi, hỏi.
“Định đi đâu à?”
Trương Thịnh Hàm cười cười.
“Tôi định đi dạo biển đêm á! Anh đi cùng không?”
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tivi, thờ ơ nói.
“Có cái gì đẹp đâu mà đi! Cô thích thì đi đi, đừng đi lung tung là được.”
Cô gật gù, sau đó quay lưng rời khỏi phòng khách sạn.
Thục Thanh Di nhìn cửa đóng lại, sau đó mắt liếc nhìn về phía cửa sổ, xem ra cô gái này thích biển thật.
Trương Thịnh Hàm đi chân trần trên nền cát ẩm ướt, gió thổi làm tóc và váy của cô tung bay. Dưới ánh trăng mơ hồ treo lửng lơ trên thảm trời nhung màu đen ấy, lại có chút gì đó huyền ảo. Vài người vẫn còn chưa rời khỏi, họ vẫn thong dong đi dạo cùng nhau, còn có người cười đùa. Cô thích nghe tiếng sóng biển nên không đi gần họ mà chọn đi một mình. Từng đợt sóng ùa vào, lành lạnh chạm vào chân rồi lại dạt ra để lại bọt biển, thoáng chốc cũng mất dạng.
Tiếng sóng tuy lớn, nhưng đến khi Trương Thịnh Hàm đi được xa một lúc lâu thì lại nghe như có tiếng người kêu thất thanh.
“Cứu! Cứu!”
Cô nhìn khắp xung quanh, hoàn toàn tin rằng mình không hề nghe nhầm mà cố gắng tìm kiếm. Cách cô chừng khoảng 2 mét, có một người hình như bị sóng đánh dạt ra đang cố bơi vào trong. Người đó cô không nhìn rõ vì trời đã tối, chỉ thấy bóng áo màu vàng xanh đang quơ quào.
“Cứu… Tôi…”
Trương Thịnh Hàm không nghĩ được gì nhiều, cũng quên mất chuyện mình không biết bơi hay chưa từng học bơi mà xông ra cứu người.
Thục Thanh Di đang xem tin thể thao, vẫn chưa hay biết gì mà còn đến bên cửa sổ lấy nước ngọt uống. Đến khi anh vô tình nhìn ra, trông thấy có một đội cứu hộ chạy đến bờ biển hô hoán.
“Cứu người mau! Có người chết đuối!”
Trương Thịnh Hàm muốn cứu người kia vào, nhưng vì không biết bơi mà thân hình lại nhỏ nhắn, kết quả chỉ vừa giữ được tay thì cả hai đã bị sóng đánh liên tục. Cô chật vật, cả người ướt sũng cố giữ chặt tay đối phương không buông, miệng uống tận mấy ngụm nước biển, vẫn không hoảng sợ mà nói.
“Đừng sợ… Tôi sẽ… Cứu được cô.”
Thục Thanh Di nhíu mày, lúc này mới chợt nhận ra Trương Thịnh Hàm là đang ở gần khu vực đó đi dạo. Anh giương cao mắt, phút chốc không biết đang nghĩ gì mà xoay lưng chạy nhanh như tia chớp, tivi không kịp tắt, cả cửa phòng cũng không khóa lại. Chạy ra khỏi khách sạn muốn ra bãi biển phải vòng cửa sau, anh hầu như đã chạy nhanh nhất có thể.
Lúc ra đến nơi, đội cứu hộ và một vài người còn đi dạo gần đó đã cứu được hai người. Thục Thanh Di xông tới, chen qua đám đông thì trông thấy Trương Thịnh Hàm nằm trên cát ẩm, cả người ướt sũng. Mặt anh như hoàn toàn bị rút cạn máu mà trắng bệch, lập tức ngồi xuống lay mạnh người cô mà gọi.
“Trương Thịnh Hàm?”
“Trương Thịnh Hàm?”
Các du khách nước ngoài xung quanh nhau nói chuyện.
“Cô gái này đúng thật là dũng cảm mà, có vẻ như không biết bơi nhưng thấy người gặp nạn vẫn muốn cứu.”
“Lúc được đội cứu hộ đưa lên thì cô gái mà cô ấy cứu vẫn còn tỉnh, nhưng không biết sao mà cô này đã hôn mê rồi.”
Thục Thanh Di nghe được tiếng có tiếng không, anh không cần đội cứu hộ xen vào mà trực tiếp cúi đầu xuống dùng các phương pháp để Trương Thịnh Hàm nôn hết nước trong bụng ra.
“Trương Thịnh Hàm! Cô có nghe tôi gọi không hả?”
“Trương Thịnh Hàm?”
Anh ấn lồng ngực cô không phản ứng, lại chuyển sang một tay bóp mũi một tay ép lấy miệng cô mở ra, thổi khí vào.
“Trương Thịnh Hàm! Thịnh Hàm!”
Thục Thanh Di làm liên tục không biết bao nhiêu lần, đến mức mồ hôi trên trán nhễ nhại, vết thương trên tay thấm nước biển đau rát cũng không hay biết. Sau vài phút sơ cứu, Trương Thịnh Hàm ho sặc sụa mấy tiếng rồi nôn hết nước ra. Môi cô trắng bệch, sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Thục Thanh Di ngồi bệt xuống cát ướt, thở ra một hơi, cơ mặt cũng giãn ra không còn căng thẳng. Anh quay sang bảo với nhân viên cứu hộ.
“Gọi dịch vụ y tế của mấy người lên phòng 206 giúp tôi.”