Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 36: Trốn Tránh



Sau khi trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm, anh mới nhận ra cô đang thất thần đứng yên một chỗ. Vốn dĩ chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, sẽ có ngày mình vì một cô gái mà cãi nhau với mẹ. Dù rằng trước đó anh và Thục phu nhân nhiều lần không có tiếng nói chung, vốn không hòa thuận. Nhưng làm thế là vì điều gì, trong lòng anh lại mơ hồ không thể khẳng định chắc chắn.

“Mẹ tôi vì có chút hiểu lầm mới vậy thôi!”

Anh lên tiếng, cô lúc này mới như thoát ra khỏi vòng suy nghĩ mà nhìn.

“À! Tôi biết rồi!”

Sau khi ổn định, quản lí Ken có đến thương lượng lại với Thục Thanh Di về chuyện quay quảng cáo. Anh ta biết việc này đối với anh là không thể nào, nhưng vẫn mong anh sau khi dưỡng thương hồi phục có thể ở lại Thái Lan thêm một tuần nữa.

Thục Thanh Di ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ anh mà có vẻ Trương Thịnh Hàm cũng tự nhận ra cô có gì đó khác thường. Sau lần gặp mẹ anh, cô trở nên trầm tính, ngoài việc đến mang thức ăn ra thì không ở lại lâu.

“Đứng lại.”

Lần này cũng vậy, Trương Thịnh Hàm vừa mang cháo tổ yến vào đặt xuống bàn và bày ra xong đã định rời đi. Thục Thanh Di lên tiếng gọi cô, cô mới dừng bước.

“Có chuyện gì thế?”

“Cô như vậy là sao?”

Cô nhìn anh ngây ngẩn.

“Tôi… Bị sao cơ?”

Thục Thanh Di khó chịu ra mặt mà hỏi.

“Cô muốn tránh mặt tôi? Là vì chuyện gì?”

Trương Thịnh Hàm vốn dĩ đã muốn không nhớ tới những lời khó nghe của Thục phu nhân lần trước, cũng muốn xem như chưa có gì. Nhưng chuyện xảy ra tức là đã xảy ra, vờ như không biết quả thật quá khó. Cô nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Làm gì có? Tôi vẫn đến đây với anh mỗi ngày mà?”

“Trương Thịnh Hàm! Cô nghĩ mình là ai mà qua mặt tôi được vậy? Nhìn lại cô xem có giống như lúc trước hay không mà còn bảo không có?”

Cô rũ mắt, im lặng không lên tiếng.

“Rốt cuộc là vì cái gì? Có phải là vì mẹ tôi không?”

Trương Thịnh Hàm nhìn anh, khóe môi giật giật, ánh mắt cũng ảm đạm hơn.

“Không. Sao tôi lại phải vì những lời nói của mẹ anh mà suy nghĩ chứ? Vốn dĩ bà ấy nói đúng, nên tôi không có gì phải thấy buồn phiền cả.”

Thục Thanh Di khó hiểu, nhíu mày.

“Đúng? Đúng cái gì?”

“Thôi không có gì đâu. Anh nghỉ ngơi sớm đi! Tôi quay lại phòng khách sạn, mai lại vào viện với anh.”

“Này! Đứng lại!”

Anh còn chưa kịp hỏi cho rõ sự tình, cô đã quay người rời đi. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy rõ được cô đang có thái độ như chống đối mình, không muốn nghe lời mình.



Sáng hôm sau.

Trương Thịnh Hàm như thường lệ mang bữa sáng vào bệnh viện. Nhưng lần này khi đẩy cửa phòng ra, cô lại không thấy Thục Thanh Di ở đâu. Cô đặt đồ ăn xuống bàn, đi vòng quanh phòng bệnh tìm kiếm, vào trong nhà vệ sinh cũng không thấy người đâu.

Vẫn còn chưa khỏi mà có thể đi đâu được chứ?

Cô chạy ra khỏi phòng bệnh, bắt gặp một cô y tá đi ngang liền kéo người ta lại hỏi thăm.

“Cô ơi! Cô có thấy người trong phòng này đâu không?”

“Dạ không.”

Trương Thịnh Hàm mặt mũi tái mép, không biết lúc này nên đi đâu để tìm người. Cô nhìn quanh quẩn, sau đó chạy ra ngoài hành lang. Nào nhờ vừa đi ngang một ngã rẽ, tay đã bất ngờ bị kéo mạnh. Một người bất ngờ kéo cô vào trong, sau đó vừa vặn để cô áp vào lòng mình.

“Ôi!”

“Làm cái gì mà hớt hải vậy?”

Giọng nói này…

Cô ngước lên nhìn, trông thấy Thục Thanh Di thì mừng đến hai mắt phát sáng.

“Anh đã đi đâu vậy hả?”

“Ra ngoài đi dạo đó! Cô đâu phải nằm trên giường cả ngày như tôi thì sao mà biết? Chán muốn chết!”

Anh cúi mặt xuống, nhìn hai gò má trắng hồng của Trương Thịnh Hàm, không hiểu sao lại thấy tâm trạng mình có chút tốt lên. Lúc này cô vẫn còn đứng trong lòng anh, hai người đứng ở một góc gần hành lang của bệnh viện. Trông thấy tóc mai của cô cứ bay ngược chiều gió che đi gương mặt, Thục Thanh Di thuận tay đưa lên vén ra sau vành tai rồi cười hỏi.

“Sao vậy? Cô sợ người ta bắt cóc tôi ư?”

Trương Thịnh Hàm bối rối vì hành động ấy, vội vàng cúi mặt muốn tránh đi.

“Làm gì có?”

“Đi nào Tiểu Hàm!”

Tiểu Hàm ư?

“Tôi dắt cô qua chỗ này xem, nhiều hoa đẹp lắm đó!”

Thục Thanh Di nói rồi kéo tay dắt cô qua đứng ở hành lang. Trương Thịnh Hàm nhìn theo cánh tay anh vươn ra, bên dưới quả nhiên nhiều hoa thật. Nhưng khung cảnh đẹp thế này, nếu không phải trong bệnh viện thì sẽ hay hơn nhiều. Từ lúc anh cứu cô thoát khỏi cái chết, cô vẫn chưa nói được một câu cảm ơn đàng hoàng. Bây giờ có vẻ thích hợp, nên Trương Thịnh Hàm đắn đo, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng.

“Chuyện anh cứu tôi lần trước, thật sự rất cảm ơn anh.”

Thục Thanh Di hơi nghiêng đầu nhìn, đột nhiên im lặng không biết nói gì. Có lẽ anh cảm thấy mình có phần may mắn, vì còn được đứng ở đây nghe cô cảm ơn, hoặc nhiều hơn thế nữa. Nhưng Trương Thịnh Hàm nghĩ xa xôi hơn. Cái mà cô nghĩ tới không chỉ là cảm xúc nhất thời, mà là tương lai trước mắt và con đường dài kia.

“Tuy chỉ là chủ của tôi thôi, nhưng anh đã rất quan tâm đến tôi. Những gì mà anh đã làm cho tôi, khiến tôi rất cảm kích.”

Trương Thịnh Hàm thấy mình thật gượng ép khi nói ra mấy lời này, nhưng cũng đã hoàn thành xong. Thục Thanh Di hơi nhíu mày, bước đến gần cô hơn một bước.

“Chủ? Cô nghĩ một người chủ nhà lại đối xử với người giúp việc của mình một cách thái quá như vậy là vì cái gì đây?”

Cô né tránh.

“Chuyện đó, tôi làm sao mà biết chứ?”

Thục Thanh Di cười một tiếng.

“Cô thật biết cách khiến cho tôi khó chịu. Tôi dùng một mạng đổi một mạng, thì ra chỉ để nghe được mấy câu cảm ơn vô ích này thôi đó! Hay thật!”

Trương Thịnh Hàm cụp mắt, hàng mi khẽ run lên.

“Vậy anh muốn thế nào thì mới được?”

“Câu này tôi phải là người hỏi đấy!”

Thục Thanh Di lại bước tới, cô liền muốn giữ khoảng cách mà lùi lại. Một bước tiến, một bước lùi. Một người trốn chạy, một người đuổi bắt. Cho đến khi Trương Thịnh Hàm sắp va vào cái cột to ở hành lang, anh liền đưa tay ra giữ lấy cô mà kéo lại. Vẫn là cách nói chuyện ấy, vẫn là con người chưa từng chấp nhận mình thua và muốn làm chủ mọi chuyện. Thục Thanh Di dù có nhẹ giọng hơn với cô, vẫn như một mệnh lệnh mà nói.

“Nhìn tôi! Ngước lên mà nhìn tôi!”

Trương Thịnh Hàm nhìn anh, không hiểu sao lúc này cô thật sự rất rối rắm.

“Nghe tôi hỏi đây! Chẳng lẽ mấy lời nói không đâu đó của mẹ tôi, khiến em suy nghĩ, khiến em đắn đo nhiều hơn việc tôi đánh cược mạng của mình vì em sao? Em nói đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.