Trương Thịnh Hàm nhìn Thục Thanh Di, phút chốc bị những lời nói này làm cho trái tim tan chảy. Chỉ đơn giản như thế thôi, đã khiến lòng cô như có một dòng xuân tình dào dạt, phủ lên thảm cỏ xanh nở rộ ngàn bông hoa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô thấy mình trong mắt anh, còn anh lại thấy cả một dải ngân hà.
“Nếu như em sợ chúng ta có bất kì một khoảng cách nào đó. Thì hãy để tôi xóa nó đi! Được không?”
Vì vốn dĩ chẳng có một khoảng cách nào ở giữa chúng ta cả. Cũng chẳng hề có chuyện em có xứng với tôi hay không. Chỉ cần nghe theo nhịp đập con tim, những chuyện kia đều là vô nghĩa.
Trương Thịnh Hàm mắt long lanh nước. Cô nhớ hết thảy những lúc hai người ở bên nhau, những lời nói cáu gắt nhưng vẫn luôn quan tâm đến cô. Từng chuyện từng chuyện một. Lòng bàn tay anh bị thương là vì cô, anh đánh cược mạng sống của mình cũng là vì cô. Nhiều chuyện như thế, vốn dĩ từ rất lâu đã khiến cô khắc ghi nó vào tim.
Và cũng có nhiều lần, cô muốn hỏi anh một chuyện, một chuyện mà cô vẫn luôn không hiểu rõ được.
Lần anh bất ngờ xuất hiện ở nghĩa trang đó…
Trương Thịnh Hàm ngẩng đầu nhìn Thục Thanh Di, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng.
“Tôi có thể, hỏi anh một chuyện không?”
Anh hơi nghiêng đầu, tựa như không chỉ một mà sẵn sàng nghe cô hỏi nhiều hơn thế nữa.
“Lần anh bất ngờ xuất hiện ở nghĩa trang để cứu tôi, là tình cờ ư?”
Mình thật mong là thật, cũng mong là không thật. Vì mình vẫn chưa đủ sẵn sàng ở bên cạnh người này, một người quá hoàn hảo như vậy, trong khi mình thì chẳng có gì cả. Dù có khoảng cách hay không, mình đều thấy bản thân không đáng nhận được tình cảm đó.
Trương Thịnh Hàm hồi hộp nhìn Thục Thanh Di, mi mắt lúc này lại không hay đã ươn ướt từ lúc nào. Anh trở nên dịu dàng như một vầng trăng, từ từ rọi sáng trái tim đầy vết xước của cô, cẩn thận chữa lành từng chỗ một. Giọng anh nhẹ nhàng, khóe môi hơi cong lên.
“Không. Là tôi tự ý đi theo em thôi. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, nếu lần đó tôi không làm thế, có lẽ tôi sẽ rất hối hận.”
Vì tôi biết em sẽ buông xuôi mà đứng yên chịu trận. Em có thể sẵn sàng từ bỏ thế giới này, nhưng tôi lại không thể từ bỏ được thế giới của tôi.
Trương Thịnh Hàm cuối cùng cũng vì sự ngọt ngào này mà làm cho cảm động, nước mắt như pha lê long lanh mà rơi xuống gò má. Cô mỉm cười, nhưng đã nghẹn ngào một lúc lâu mới có thể nói ra.
“Cảm ơn anh!”
Thục Thanh Di cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, ôn nhu cười.
“Khờ quá! Sao lại khóc rồi?”
“Từ bây giờ em sẽ không phải khóc, vì bất kỳ chuyện nào nữa. Cho dù là cha em, hay là gia đình của tôi. Chỉ cần em hứa, hãy thật mạnh mẽ để ở bên cạnh tôi là được. Tôi không bỏ cuộc, em cũng không được như thế.”
—
Sau khi vết thương đã hoàn toàn ổn định, Thục Thanh Di vẫn muốn tiếp tục làm một việc mà anh nghĩ mình cần nên làm. Anh đến căn nhà mà Thục lão gia đã mua cho mẹ con Hà Hải Đường, âm thầm đứng ở trước cổng. Lúc đến chỗ xưởng dệt, anh có hỏi thăm chủ ở đó thì được biết hôm nay bà ta xin nghỉ phép.
Anh đứng ở ngoài cổng nhìn vào bên trong, thấy bà ta đang chơi cùng con gái ở ngoài sân, ngồi trên xích đu nói chuyện.
“Uyển Ái! Mẹ hỏi con chuyện này nhé!”
Cô bé có gương mặt xinh xắn đáng yêu nhìn mẹ mình bằng đôi mắt sáng trong. Bà ta mỉm cười.
“Con thích mình có anh trai không?”
Thục Thanh Di hơi ngẩn người, đứng nép mình bên cổng để nghe hai mẹ con họ trò chuyện. Uyển Ái vẫn còn nhỏ, nhưng xem ra được bà ta nuôi dạy rất tốt. Khác với những gì mà anh đã nghĩ về bà ta và đứa em cùng cha khác mẹ này. Cô bé có vẻ rất thích thú khi nghe Hà Hải Đường nói thế, liền gật đầu rồi lại hỏi.
“Có anh tuyệt lắm đúng không ạ?”
“Đúng rồi! Con sẽ được anh bảo vệ mỗi khi có ai đó bắt nạt, anh cũng sẽ rất thương con. giống như cha mẹ thương con vậy đó.”
Uyển Ái nghe xong liền cười híp mắt, ngây thơ mà vỗ tay. Thục Thanh Di ở bên ngoài, nghe xong những gì bà ta nói mà trong lòng đầy mâu thuẫn. Dù người lớn có làm ra những chuyện oan nghiệt thế nào, sai trái ra sao, thì một cô bé nhỏ như vậy vẫn là vô tội. Nó không định nghĩa được việc mẹ nó làm là sai. Nó chỉ biết mình đang có đầy đủ cha mẹ, đang có một gia đình hạnh phúc.
Thục Thanh Di vốn định đến đây để gặp Hà Hải Đường làm rõ mọi chuyện, muốn nói cho bà ta biết việc bà ta làm trong bao nhiêu năm qua là sai trái đến nhường nào. Chính vì bà ta mà mẹ anh hoàn toàn biến thành người khác, chính vì bà ta mà gia đình anh tan vỡ. Nhưng còn Uyển Ái thì làm sao? Cô bé chẳng có tội tình gì.
Người đang ướt mưa, lại không muốn lấy lại chiếc ô từ người cướp đi nó.
Đến cuối cùng, anh cũng không nỡ ấn chuông cửa, không đủ dũng khí nhìn gương mặt ngây thơ của Uyển Ái.
Anh cúi đầu, lẳng lặng rời đi từng bước chậm rãi khỏi căn nhà này. Cho tới khi cổng nhà đột nhiên mở ra, Hà Hải Đường cùng con gái đi ra ngoài nhìn bóng lưng anh đang đơn độc.
“Đợi đã!”
Thục Thanh Di dừng bước, một lúc lâu sau mới quay đầu lại. Vài ngày trước, khi tin tức một khách du lịch người Trung Quốc bị thương trong vụ xả súng ở Thái Lan được lan rộng, Thục lão gia đã nhanh chóng nhận ra đó là con trai mình. Ông ta có nhắc nhở đến Hà Hải Đường việc hai mẹ con cẩn thận, và cho bà ta xem hình ảnh của anh. Nhưng bà ta lại tin rằng, anh thường xuyên xuất hiện tại chỗ làm và nhà riêng của bà ta là không có ác ý.