Trương Thịnh Hàm mời Thục phu nhân vào trong nhà, sau đó đi chuẩn bị trà bánh. Bà ta ngồi chễm chệ ở phòng khách, nhìn mọi thứ trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn có cắm hoa tươi. Nếu như là trước đây, chỗ ở của Thục Thanh Di sẽ không được thế này. Vì là con trai bà ta, nên bà ta hiểu rất rõ.
Cô chuẩn bị trà trong tâm thế không hề dễ chịu, vì đây là lần đầu tiên trong không gian riêng chỉ có hai người. Trà đặt xuống bàn, cô cẩn thận rót ra một ly rồi cúi đầu nói.
“Mời bác dùng trà!”
Thục phu nhân nhìn qua một cái, rồi lên tiếng hỏi.
“Thanh Di đi đâu rồi?”
“Dạ anh ấy ở chỗ sân vận động, chưa về nhà!”
Bà ta cầm ly trà lên nhấp một ngụm, vị trà thơm vừa phải rất dễ uống. Sau đó, mắt nhìn về chỗ Trương Thịnh Hàm đang đứng nép mình một bên. Cô mặc váy rộng màu hồng nhạt dài qua gối, tóc búi cao, dáng người nhỏ nhắn và gương mặt thanh thoát ưa nhìn. Chẳng trách một người có vẻ ngoài lạnh lùng và từng không thích ở cạnh ai như Thục Thanh Di, còn phải vì cô mà xiêu lòng.
“Thanh Di nhà tôi từng đỗ vào trường Đại học danh tiếng tại Mỹ về lĩnh vực kinh doanh, nó có bảo với cô không?”
Trương Thịnh Hàm chớp mi mắt, nhẹ giọng thưa.
“Dạ không.”
Thục phu nhân gật đầu, đặt ly trà xuống.
“Nhưng đó không phải là điều nó muốn, mà do tôi và cha nó muốn như vậy. Chỉ là cuối cùng, nó cũng thoát ra khỏi vòng tay tôi để chạy theo ước mơ của nó. Một vận động viên đua xe đạp, chẳng có gì hay, lại có quá nhiều rủi ro tai nạn.”
Những gì mà Thục phu nhân nói, Trương Thịnh Hàm nghe cũng hiểu được bà đang lo lắng cho con trai mình. Vì ước mơ mà anh đang theo đuổi, quả thật có quá nhiều rủi ro tìm ẩn. Từ những việc dẫn đến chấn thương ảnh hưởng thi đấu, còn có các vấn đề liên quan đến tình đoàn kết đồng đội. Nhưng cô lại thấy, không chỉ tại nơi anh, mà nếu như dấn thân vào lĩnh vực kinh doanh thì rủi ro còn nhiều hơn thế nữa.
Cô chẳng biết nói gì hơn ngoài việc đứng im lặng và lắng nghe.
Thục phu nhân nhìn sang cô, nhìn hai tay cô đang bấu chặt vào nhau mà hơi nhếch khóe môi lên, hỏi.
“Biết tại sao tôi lại nói với cô những chuyện này không?”
Trương Thịnh Hàm giật mình, ngước lên bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén ấy.
“Dạ?”
“Thanh Di là con trai của tôi. Dù tôi và nó có bất hòa ra sao, thì tôi vẫn là người hiểu rõ tính của nó nhất. Cái gì ở bên cạnh nó một thời gian, dễ gây ấn tượng với nó nhất, thì cũng sẽ dễ gây phiền toái và nhàm chán nhanh nhất.”
Cô tuy không phải người nói chuyện quá cao siêu như Thục phu nhân, nhưng hàm ý này bản thân cô lại là người rõ hơn ai hết. Bà ta vẫn luôn muốn nhắc nhở rằng, vị trí giữa cô và Thục Thanh Di là hoàn toàn khác nhau, quá cách xa nhau.
Trương Thịnh Hàm cụp mắt, cô cũng muốn dũng cảm mà đối diện với mẹ của anh. Cô muốn nói cho bà ta biết rằng, chuyện cô đến bên cạnh anh, không phải vì anh có gia thế hay vì anh là một người được nhiều người khác biết đến. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, bên ngoài đã có tiếng bước chân rất vội vã chạy vào nhà, cùng với giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Hàm?”
Thục Thanh Di dừng chân bên cạnh ghế sô pha, hơi thở vẫn còn chưa ổn định. Lúc anh lái xe về nhà, trông thấy xe của Thục phu nhân thì liền biết ngay bà ta muốn gây sự. Anh không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo ngại bà ta đe dọa Trương Thịnh Hàm.
“Sao mẹ lại đến?”
Anh đi đến bên cạnh cô, lập tức giữ tay cô rồi kéo cô đứng phía sau lưng mình. Thục phu nhân cười một tiếng.
“Coi con kìa! Mẹ đến nhà đương nhiên là để thăm con rồi? Mẹ đã làm gì khác đâu?”
Thục Thanh Di biết thừa bà ta đang nói dối. Vì lòng bàn tay của Trương Thịnh Hàm trong tay anh đã toát mồ hôi lạnh, còn bắt đầu run lên. Đối diện với một người trải đời và quá mức lạnh lùng như Thục phu nhân, anh biết cô chỉ là một con thỏ nhút nhát, rất dễ bị rơi vào bẫy. Cũng may lịch trình ở chỗ làm vừa kết thúc, anh đã lập tức về nhà ngay.
Vì là mẹ con quá hiểu tính khí của nhau, nên anh không muốn mẹ nặng lời với người mình yêu, càng không muốn cô vì thế mà suy nghĩ nhiều.
“Đến cũng đã đến rồi! Mẹ về được rồi đấy! Con vừa ở chỗ làm về mệt lắm, cần nghỉ ngơi.”
Thục phu nhân bắt đầu cảm thấy không vui, nhíu mày.
“Con nôn nóng đuổi mẹ đi như vậy ư? Là vì cô ta à?”
“Tiểu Hàm không có liên can gì trong chuyện này cả, mẹ đừng động một chút là kéo người khác vào.”
Thục Thanh Di quay sang nhìn Trương Thịnh Hàm, môi mỉm cười nhưng lòng lo lắng, nhẹ giọng trấn an cô.
Cô gật gật đầu, cầm giúp anh túi đồ chuẩn bị rời đi thì bà ta đã đứng bật dậy mà gọi.
“Đứng lại.”
“Đủ rồi mẹ! Đây là nhà của con, phiền mẹ đừng ồn ào.”
Thục Thanh Di nhìn thẳng vào mắt Thục phu nhân mà nói ra những lời như thế. Bà ta nghẹn họng mất một lúc lâu, mới ra vẻ nực cười.
“Giỏi lắm! Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, nên mới không cần người mẹ này nữa! Ông ta không cần mẹ, cả con cũng không cần mẹ. Rốt cuộc mẹ đã làm sai cái gì? Mẹ đã sai cái gì chứ?”
“Có. Mẹ có sai. Rất nhiều nữa là khác.”
Trương Thịnh Hàm thấy anh bắt đầu lớn tiếng với Thục phu nhân, hai người rơi vào cuộc cãi vã thì vô cùng lo lắng. Cô níu tay anh, muốn ngăn anh lại.
“Thanh Di!”
Nhưng anh mặc kệ cô có nói gì đi nữa, hôm nay anh vẫn phải nói rõ hết một lần.
“Chính vì mẹ quá độc đoán, mẹ quá đề cao cái tôi của bản thân mẹ. Mẹ chưa từng biết lắng nghe người khác nói gì, cần gì. Mẹ chỉ muốn họ làm theo ý mẹ mà thôi! Từ chuyện ông ta ngoại tình cho đến chuyện tương lai của con, còn không phải từ mẹ mà ra ư?”
“Chính vì mẹ quá ích kỷ, luôn tự cho mình là đúng nên mới tự hủy hoại hạnh phúc gia đình này. Ông ta tìm người đàn bà khác để ở bên cạnh, không phải vì mẹ không tốt, mà là vì mẹ chưa từng hiểu ông ta.”
Thục phu nhân tức giận đến mức trán nổi gân xanh, không nhịn được mà vung tay lên tát xuống, gằn giọng quát.