Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 47: Tâm Ở Em



Trương Thịnh Hàm không nói câu nào, kéo chăn lên che hết mặt rồi khẽ lắc đầu.

“Em… Em muốn ngủ! Anh ngủ đi!”

Thục Thanh Di ngẩn ra, gương mặt tuấn mỹ hơi ngốc nghếch nhìn tấm chăn màu vàng sữa không động đậy. Vài giây sau, anh phì cười, hôn bừa lên chăn rồi nhẹ nhàng bảo.

“Tiểu Hàm ngủ ngoan!”

Trương Thịnh Hàm nằm bất động trong chăn, cả người vẫn còn rịn mồ hôi. Đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì, cô cảnh giác một lúc lâu mới từ từ bỏ chăn ra. Kết quả là, vừa nhìn sang bên cạnh thì thấy Thục Thanh Di nằm sát gần mình.

Cô giật bắn mình, suýt nữa lăn luôn xuống đất. Nhưng anh không phải đang thức, mà hình như đã ngủ rồi. Cảm giác xấu hổ dần tiêu tan, cô lúc này chỉ tò mò muốn xem anh ngủ thật hay giả.

“Anh ngủ rồi ư?”

Trương Thịnh Hàm thì thầm hỏi. Thục Thanh Di không lên tiếng, mi mắt khép hờ nằm yên một góc riêng của mình. Cô trở người, tay nhẹ nhàng chạm lên vai anh rồi lại gọi khẽ.

“Thanh Di à?”

Lát sau, anh bất ngờ nghiêng người về phía cô, không nói gì, mắt vẫn nhắm nhưng tay thì dang ra ôm lấy cô vào lòng. Cô ngơ ngác, mùi hương nhè nhẹ vẫn còn vờn quanh cánh mũi.

“Ngủ đi! Kẻo anh lại đổi ý đấy nhé!”

Thục Thanh Di lúc này giống như đang vào vai cường hào, ác bá ức hiếp thôn nữ dân lành. Anh nói rồi cười hì hì, hôn lên tóc của cô. Trương Thịnh Hàm không biết mình say đắm trong vòng tay đó bao lâu, cuối cùng cũng mòn mỏi mà ngủ ngon lành.



“Gần đến ngày các thành viên trong đội chọn ra người đại diện rồi, anh thấy sao?”

Thục Thanh Di và quản lí Kim ngồi bên bàn uống cà phê, anh nhâm nhi một ít rồi ngước lên nhìn anh ấy. Câu hỏi này của anh khiến anh ấy có chút bất ngờ, vài giây sau liền cười bảo.

“Thấy sao đâu á? Đương nhiên em sẽ là người đại diện rồi. Trong đội mình, mà nói đúng hơn là nước mình có ai thích hợp ngoài em đâu?”

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, nghĩ đăm chiêu một hồi lâu. Nếu là người đại diện, anh đương nhiên sẽ cảm thấy rất tự hào và sẽ cống hiến hết mình để mang về chiến thắng. Nhưng đồng nghĩa với việc, anh sẽ phải đến Myanmar nửa tháng để chuẩn bị cho việc tham gia thi đấu. Vì đây là cuộc thi với nước bạn, nên chỉ có vận động viên và quản lí của họ đi cùng nhau mà không có thêm bất kì ai nữa.

Thục Thanh Di nghĩ đến Trương Thịnh Hàm, anh hoàn toàn không yên tâm về việc để cô một mình lại đây.

Một bên là cuộc thi, một bên là người mình yêu thì thật sự quá khó để quyết định. Thục phu nhân không phải người dễ cho qua mọi chuyện. Nếu bà ta đã có thành kiến với Trương Thịnh Hàm, thì mãi vẫn như thế. Có anh ở đây, bà ta còn tỏ rõ thái độ như vậy, không biết khi anh đi rồi thì cô còn phải chịu những ấm ức gì.

“Thanh Di? Em sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì!”

Quản lí Kim về, Thục Thanh Di liền đi lên phòng xem Trương Thịnh Hàm dã dậy chưa. Đêm qua tuy hai người không “động đậy” nhiều, nhưng trông cô có vẻ mệt mỏi nên anh không yên tâm.

Anh đến bên giường kéo chăn ra, cô lúc này vẫn còn đang say ngủ. Gương mặt nhỏ nhắn lúc ngủ trông thật ngọt ngào, làm lòng anh mềm mại tan ra như nước.

Thục Thanh Di cúi người, cẩn thận hôn lên môi cô, thật nâng niu và trân trọng. Anh thấy vui. Trong lòng là ngọt ngào, là hạnh phúc, chính là loại cảm giác mà trước đây anh chưa từng thấy trọn vẹn.

Trương Thịnh Hàm trở mình, mở mắt ra thì trông thấy gương mặt đẹp ngời ngời của anh.

“Tiểu Hàm không khỏe chỗ nào ư? Sao lại ngủ nhiều thế này?”

Thục Thanh Di vừa hỏi vừa đưa tay mân mê gò má trắng hồng của cô. Hành động dịu dàng, giọng nói trầm ấm cùng gương mặt thu hút. Trương Thịnh Hàm không thể ngờ, người ngọt ngào lại hoàn mỹ này lại là người yêu của cô.

“Em không có. Chỉ thấy hơi mệt chút thôi!”

Cô làm nũng vùi mặt vào lòng bàn tay anh.

“Vì hôm qua ư?”

Nghe câu này, đang vui vẻ thì cô lập tức chuyển sang đỏ mặt, xấu hổ lắc đầu liên tục.

“Không!”

“Dậy nha! Anh đưa em ra ngoài ăn!”

Anh xốc chăn lên, Trương Thịnh Hàm còn chưa tự thân vận động thì anh đã bế cô lên rồi đi vào nhà tắm. Anh tự mình chọn quần áo cho cô, chọn sữa tắm và nhẹ nhàng thoa lên từng nơi một. Cô quay người, hai người mặt đối mặt nhau dưới làn hơi nước mờ mịt. Thục Thanh Di sợ mình lại chịu không nổi, vội vàng quay mặt đi, thính tai ửng đỏ.

“Thôi em tự mình tắm đi! Anh ra ngoài đợi á!”

Sau khi xong xuôi, hai người dắt tay nhau ra ngoài đi dạo rồi vào quán ăn dùng bữa.

“Sắp tới anh sẽ sang Myanmar ư? Em có nghe anh Kim nói thế!”

Trái với sự lo lắng của anh khi để cô lại một mình, cô lại hào hứng khi thấy anh ngày càng phát triển tốt sự nghiệp.

“Em nghĩ anh sẽ sang đó ư?”

Trương Thịnh Hàm có hơi bất ngờ với câu hỏi này.

“Dạ? Vậy không phải ư? Em nghe anh Kim nói trong đội chỉ có anh là xứng đáng để tham gia đấu giao hữu thôi!”

Cô nói rồi gấp một ít thức ăn đặt vào bát Thục Thanh Di, mỉm cười ngọt ngào.

“Anh rất tuyệt!”

Nhưng anh thật sự không yên tâm, khi để em ở lại đây một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.