“Sao có thể như vậy được chứ? Thịnh Hàm! Em có tin anh không? Thật sự tối qua anh đã kiểm tra rất kĩ chiếc xe mà hôm nay Thanh Di chạy rồi, mọi thứ đều ổn hết kia mà!”
Quản lí Kim vô cùng bối rối, vì sợ Trương Thịnh Hàm hiểu lầm mình có ý xấu với Thục Thanh Di nên cứ giải thích liên tục. Cô lúc này đứng yên như tượng tạc, bên tai chỉ nghe chứ không thể phản ứng được gì. Nhớ lại cảnh tượng trên đầu anh toàn là máu, tim cô đã co thắt đau đến phát điên.
Tiếng giày cao gót gõ đều đặn từ phía sau truyền tới, Trương Thịnh Hàm vừa quay đầu lại còn chưa nhìn rõ là ai đã bị tát một cú trời váng.
“Tiện nhân!”
Cô mất thăng bằng, choáng váng rồi ngã ngồi trên đất, một bên gò má sưng đỏ đau rát không thôi. Quản lí Kim trông thấy Thục phu nhân nóng nảy như vậy, sau khi đánh xong còn muốn lấn tới nên đã lập tức ngăn lại.
“Bác ơi! Đừng như vậy! Đây là bệnh viện đấy! Bác ơi!”
“Tránh ra! Cô ta chính là tiện nhân! Trương Thịnh Hàm! Từ khi yêu cô thì Thanh Di có được yên ổn ngày nào chưa? Bây giờ trên người nó toàn là thương tích, đó là tình yêu của cô phải không?”
Trương Thịnh Hàm đang trong tình trạng suy sụp nay lại càng tồi tệ hơn. Cô không nói câu nào, gượng người lảo đảo đứng dậy mà trên mặt đầy bệt nước mắt.
Lúc này, phòng cấp cứu vừa tắt đèn và cửa mở ra. Thục Thanh Di ngồi trên xe lăn, đầu băng bó, cổ đeo nẹp do bị chấn thương. Gương mặt lúc này dù có chút xanh xao, nhưng nét khôi ngô vẫn còn nguyên vẹn. Anh vừa trông thấy Thục phu nhân muốn ra tay đánh Trương Thịnh Hàm, đã cố dùng sức lớn tiếng gọi.
“Mẹ!”
Cô vừa nghe thấy giọng của anh, đã lập tức quay đầu lại nhìn. Thấy người mình yêu hết lần này đến lần khác bị thương, tim cô đau lắm chứ! So với việc Thục phu nhân là mẹ của anh, cũng lo lắng và quan tâm anh thì cô cũng chẳng thua kém gì. Vậy mà cách bà ta nói đến cô khi ở cạnh anh, lại trông giống như một người mang tới xui xẻo.
Nước mắt chực trào ngập tràn bờ mi, nhưng Trương Thịnh Hàm lại không dám khóc. Cô sợ mình sẽ khiến Thục Thanh Di khó xử, khi đứng giữa việc phải chọn lựa tình thân và tình yêu. Gương mặt ngây thơ mang nét đau thương đượm buồn, mái tóc rối, vài sợi tóc mai dính lên gò má.
“Thanh Di?”
Y tá đẩy xe lăn đến gần thêm chút, Thục Thanh Di liền đưa tay có vài chỗ trầy xước ra nắm lấy tay cô.
“Tiểu Hàm? Có làm sao không?”
Cô mỉm cười mà môi run run, khẽ lắc đầu.
“Em không. Nhìn anh kìa! Bị như vậy còn hỏi em làm sao là làm sao chứ?”
Anh muốn cược một phen vào chặng đua này, để mình từ bỏ việc đến Myanmar thi đấu và bảo vệ em chu toàn. Nhưng anh cũng thật sự thấy sợ. Vì nếu chẳng may bị thương nặng thêm một chút, có lẽ anh đã không thể nhìn thấy em thêm lần nào nữa rồi…
Thục phu nhân đứng đó run rẩy, trái tim vừa hoảng sợ khi thấy anh như thế, vừa tức giận mà nói.
“Con rốt cuộc đã bị cô ta dùng bùa ngải gì, mà lại vì cô ta làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy hả?”
Thục Thanh Di nhíu mày vì cơn đau ê ẩm khắp người, sắc môi nhợt nhạt chỉ có chút vết máu động trên cánh môi. Anh lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Chẳng có ai giữ được lí trí mình khi yêu đâu mẹ! Nếu như mẹ nghĩ mình đủ vô tình, thì lúc ông ta có người phụ nữ khác bên ngoài, mẹ đã không ghen tuông tới điên loạn như vậy.”
“Con…”
“Mẹ đã quên, món bánh mà mẹ làm từ hoa đỗ quyên cho con ăn lúc trước rồi à?”
Thục phu nhân sững sốt, bất giác lùi ra phía sau mà nhìn anh. Bà ta đương nhiên sẽ không quên, và thừa biết cả anh cũng sẽ như vậy. Những bông hoa đỗ quyên khoe sắc trước vườn nhà anh, chính là một minh chứng. Anh muốn bà ta phải nhớ, rằng dù sau này ra sao anh cũng sẽ không quên chuyện đó. Tình cảm mẹ con rạn nứt, có chăng chính là vì sự ghen tuông mù quáng và ích kỷ của bà ta mà ra.
Trương Thịnh Hàm đứng đó, nghe xong câu mà anh vừa nói thì tim hẫng đi một nhịp. Không chỉ người học trong ngành y như cô, mà cả quản lí Kim cũng biết rõ trong hoa đỗ quyên có độc.
Làm bánh từ loại hoa đó, chẳng khác nào muốn người ăn phải bỏ mạng. Mà đằng này, Thục phu nhân lại làm món bánh mà Thục Thanh Di yêu thích nhất cho anh ăn.
Bà ta nén cơn run rẩy xuống, im lặng không nói được lời nào. Thục Thanh Di quay sang nhìn Trương Thịnh Hàm và quản lí Kim, sau đó lại nói với y tá.
“Tôi có thể tự lo được.”
Y tá nghe vậy cúi đầu chào mọi người rồi rời đi. Anh nhìn Thục phu nhân, dù sao cũng muốn nói cho xong hết những khúc mắc trong lòng.
“Con muốn nói chuyện riêng với mẹ một lát!”
Trương Thịnh Hàm và quản lí Kim không thể đi cùng, chỉ đành ngồi ở dãy hành lang. Bà ta ở phía sau đẩy xe lăn, hai mẹ con đi ra ngoài khuôn viên của bệnh viện rồi dừng bên một ghế đá. Hai người chẳng ai nói một câu, nhưng chỉ có bà ta mới cảm thấy mình uất ức và cần được nhìn nhận. Cuối cùng, bà ta lên tiếng trước.
“Chẳng lẽ những chuyện mà mẹ làm, đều không phải vì con sao? Trong khi con đang làm gì vậy? Đừng nghĩ mẹ không biết, vì cô ta mà con mới tự làm mình ra nông nỗi này.”
Thục Thanh Di nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi lại quay đi nơi khác.
“Đừng tự suy đoán lung tung giống như mẹ là người trong cuộc vậy. Đó chỉ là tai nạn mà thôi!”
Thục phu nhân cười khẩy một tiếng chua chát.
“Mẹ sinh con ra được, lẽ nào mẹ còn không hiểu con sao Thanh Di? Con chỉ vì chuyện năm xưa mẹ dùng hoa đỗ quyên làm bánh mà ôm hận mẹ đến tận bây giờ. Vậy mà vì một người không thân thiết, con không tiếc mạng sống của mình?”
Thục Thanh Di im lặng không nói câu nào, cứ như ngầm thừa nhận việc mình đã làm. Anh không hối hận, nếu được lựa chọn lại lần nữa anh cũng làm như thế.
“Nhưng nếu không vì mẹ cứ liên tục làm khó dễ cô ấy, con cần làm những chuyện vô bổ như vậy sao?”