“Không phải. Trong mắt của ông, chưa từng xem tôi là con.”
Ông ta nhìn cô, gương mặt hằn lên vẻ khắc khổ nhưng không hề đáng thương, ngược lại có phần độc đoán và tàn nhẫn.
“Làm gì có cha nào mà lại muốn bán con mình đi chứ?”
Đám người áo đen trông thấy cô như vậy cũng có chút mủi lòng, nhưng vẫn không thể quên đi việc mình sắp làm. Hơn nữa khi nhìn lại, mới phát hiện ra con gái của con nợ lần này quả thật là một thiếu nữ xinh đẹp. Một tên không nhịn được nắm lấy tay cô, kéo về phía mình.
“Thôi đừng nói nhiều nữa! Đi theo bọn này nhanh đi!”
“Thả ra! Thả tay ra!”
Trương Thịnh Hàm giằng co, kết quả lại bị kéo mạnh về phía bọn họ rồi còn bị tát một cái. Cô đau đến tê dại, nhưng lúc này trái tim đã vỡ từ lâu nay chỉ thêm lạnh đi từng chút. Tình yêu thương của cha dành cho cô, ngay từ lúc bắt đầu đã rất ít ỏi. Bây giờ, nó lại dần dần hao mòn, dần dần cạn kiệt. Cô trong mắt ông ta chưa từng được xem trọng, càng chưa từng được yêu thương.
Cái gì gọi là vì yêu sinh hận?
Ông ta luôn đổ lỗi rằng vì mẹ cô mất đi, vì đau buồn mà rơi vào con đường nghiện rượu. Vậy hóa ra, chết đi rồi cũng không hẳn là hết tội.
“Ngoan ngoãn đi theo bọn này đi! Nếu không đừng trách lão cha già của cô đi chầu diêm vương đấy!”
“Các người đưa tôi đi thì được cái gì? Ông ta đã hứa hẹn với các người cái gì chứ?”
Một tên trong số đó lại lên tiếng.
“Sự trong trắng của cô chứ cái gì? Mà tôi nói này! Cô cũng xui xẻo lắm mới có người cha tồi như vậy đó! Mà xem như bỏ đi! Cái thứ này giữ mãi cũng lợi ích gì đâu?”
Nói rồi, hắn ta còn giở giọng cười nham nhở. Trương Thịnh Hàm vốn dĩ lòng đã nguội lạnh, nhưng tại sao lúc này đây lại thấy tim mình đau đến muốn chết đi. Hai bên giằng co qua lại, cô đầu bù tốc rối thoát ra khỏi vòng tay của gã đàn ông kia rồi gào lên.
“Bỏ tay ra! Các người cần nó à? Tôi không có. Tôi không còn trong trắng nữa các người nghe rõ chưa?”
“Mày nói gì?”
Ông Trương nghe thấy thế liền mặt mũi biến sắc mà kéo tay cô.
“Mày nói cái gì hả?”
Trương Thịnh Hàm giương mắt lên nhìn ông ta, khóe môi run run cố nhếch lên nở một nụ cười. Lòng cô đau thắt. Trái tim cô, đã nát tan mất rồi.
“Thế nào? Ông thất vọng lắm sao?”.
ngôn tình tổng tàiChát!
Ông ta nổi giận mà tát vào mặt cô. Một người trong đám người kia đứng ra, lớn tiếng nói.
“Thôi đủ rồi! Bớt diễn mấy trò mèo khóc chuột đi! Sao hả lão già? Bây giờ ông tính làm sao?”
Đứng trước đám chủ nợ của mình, sự uy nghiêm và độc đoán của một người cha lập tức sụp đổ. Ông ta quỳ rạp xuống, nắm lấy ống quần hắn mà cầu xin.
“Tôi… Tôi xin anh hãy cho tôi thêm thời gian đi! Tôi sẽ cố gắng trả hết nợ mà!”
“Trả? 20 tỷ với một lão già như ông? Ông trả nổi không? Trả nổi hay không?”
Hắn quát lớn, dùng chân đá ông ta ngã lăn ra. Trương Thịnh Hàm vẫn đứng đó như trời trồng, nước mắt rơi ra với cô lúc này giống như tuyến lệ bị hỏng. Là cô không muốn khóc, nhưng nó cứ vô thức chực trào.
Tiếng xe hơi phóng nhanh tới rồi phanh gấp khiến mọi người chú ý. Cô quay đầu nhìn, nét mặt phờ phạc bi thương nhìn người từ trong xe chạy ra. Giọng nói trầm ấm, gấp gáp vì tìm kiếm cô khắp các nơi. Tường thành sụp đổ, Trương Thịnh Hàm lúc này thật sự muốn nhào vào lòng anh mà òa khóc. Nhưng chân vô lực, mềm nhũn khiến cô chỉ biết chôn vùi tại một chỗ.
“Tiểu Hàm?”
Thục Thanh Di và quản lí Kim chạy tới. Anh trông thấy cô liền giữ chặt tay cô, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh ngắt, còn có vô số vết thương. Anh xuýt xoa hỏi liên tục.
“Tiểu Hàm? Đã xảy ra chuyện gì? Hả? Em làm sao vậy?”
“Tiểu Hàm?”
Trương Thịnh Hàm không nói câu nào, chỉ nhìn anh như thế, bằng đôi mắt vô hồn đờ đẫn. Nó khiến lòng anh thổn thức không nguôi, khiến anh thấy đau lòng. Anh nhíu mày, nhìn mái tóc của cô rối lên, tóc mai ướt mồ hôi dính lên trán.
Chỉ mới sáng sớm cô vẫn còn cười rạng rỡ với anh, vẫn còn ôm anh, vẫn còn tiễn anh đi làm.
Mà bây giờ thì sao chứ?
Thục Thanh Di nhìn thẳng vào mắt Trương Thịnh Hàm, vô thức thấy mắt mình cũng nóng lên như có lửa. Anh quay sang nhìn ông Trương quỳ trên đất rồi nhìn đám người kia, lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này là sao? Các người muốn gì?”
“Ông ta nợ bọn này 20 tỷ không có tiền trả, nên hứa bán con gái mình cho bọn này. Cơ mà bọn này chỉ cần con gái còn trong trắng thôi. Cô ta bảo mình không còn, đương nhiên không thể giao dịch rồi.”
Trương Thịnh Hàm thấy những lời này như đang sỉ nhục chính bản thân mình. Vì cái gì, mà cô lại gào lên nói với họ rằng mình không còn trong trắng? Trước mắt Thục Thanh Di, cô thấy mình hèn mọn, thấy mình xấu hổ. Nước mắt lặng lẽ rơi.
Những lời này như sét váng xuống đầu anh, khiến anh như muốn nổ tung mà lao tới kéo người đàn ông đang quỳ kia dậy. Đôi mắt cành thêm dữ tợn, Thục Thanh Di siết lấy cổ áo của ông ta mà rung lắc.
“Ông điên rồi sao? Cô ấy là con gái của ông, là máu mủ ruột thịt của ông. Ông đem bán cô ấy, đem cô ấy giao dịch như một món đồ. Ông là con người sao? Ông còn là con người hay sao?”
Anh như mất hết bình tĩnh, tức giận mà vung nấm đấm lên muốn đấm vào mặt ông ta. Quản lí Kim lập tức ngăn anh lại, còn Trương Thịnh Hàm lúc này chỉ như cái xác không hồn.
“Trời ơi Thanh Di! Dừng lại! Dừng lại mau!”
Thục Thanh Di vùng vẫy dữ dội.
“Bỏ ra! Hôm nay anh cản em, sau này chúng ta đừng nhìn mặt nhau nữa! Tiểu Hàm không có người cha như ông, trên đời này lại càng không cần loại người như ông.”
“Đủ rồi!”
Nấm đấm còn chưa hạ xuống, anh đã khựng đứng lại khi nghe thấy tiếng của Trương Thịnh Hàm. Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh nước nặn ra một nụ cười đau đến nát tan.
“Thanh Di! Em muốn về nhà! Anh về nhà với em đi!”
…