Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 59: Những Ngày Bình Yên



“A… Ư…”

Giang bếp yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở mê hoặc của Trương Thịnh Hàm. Cô ngồi trên gác bếp ngang tầm với eo của Thục Thanh Di, mặc cho anh luận động trên cơ thể của mình. Nước mắt như pha lê lấp lánh nơi khóe mi, cô ôm lấy cổ anh mà thở dốc.

Chuyện này lúc đầu với cô mà nói là rất ngại, thậm chí khi tay anh chạm vào từng nơi mẫn cảm đều khiến cô thấy xấu hổ. Nhưng tình yêu anh dành cho cô mãnh liệt như thế, cháy rực như thế khiến cô không thoát được. Dành cho người yêu mình thứ trân quý như vậy, đời này Trương Thịnh Hàm không có gì hối tiếc.

Trải qua nhiều thống khổ của tuổi thơ, cô trưởng thành không có tình yêu trọn vẹn của cha mẹ và anh cũng thế. Lấp đầy khoảng trống của nhau, chữa lành vết thương cho nhau.

“Ha… Hức…”

Trương Thịnh Hàm ngửa cổ ra, mọi thứ trên cơ thể đều vô cùng quyến rũ và được anh nâng niu như báu vật. Mồ hôi chậm rãi lăn xuống từ xương quai xanh, Thục Thanh Di nhoài người tới ngậm lấy quả anh đào nhỏ xinh.

“Tiểu Hàm! Bảo bối nhỏ!”

Giọng anh khàn đục, mang theo âm giọng trầm thủ thỉ bên tai cô, gặm lấy vành tai đỏ ửng, lắng nghe tiếng rên rỉ nỉ non.

Trương Thịnh Hàm thấy chân mình không còn sức để dang ra nữa, ôm lấy cổ anh nhỏ giọng.

“Thanh Di! Ư… Em… Chân…”

Thục Thanh Di đưa tay ra ôm lấy đùi của cô rồi bế xuống, cự vật bên dưới từ từ đưa vào rồi giữ nguyên một chỗ. Trương Thịnh Hàm nhíu mày kêu lên, gục lên vai anh muốn cựa quậy. Chỉ là cô càng cử động, hạ thân càng cảm thấy tê dại hơn.

Triền miên trên gác bếp một lúc lâu, Thục Thanh Di lại bế Trương Thịnh Hàm lên phòng rồi tắt đèn. Anh không kịp khóa cửa đã bế xốc cô ngồi trên đùi mình. Cơ thể nhỏ nhắn lắc lư, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trở nên mụ mị mất tỉnh táo.

“A… Á…”

“Thanh… Thanh Di… Ư…”

“Tiểu Hàm ngoan! Một lát… Sẽ xong ngay…”

Anh dụ dỗ cô, nói ra câu này đã mấy lần rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Trương Thịnh Hàm không còn sức phản kháng nữa, nằm trên giường mặc cho anh ra sức thúc vào. Một lúc lâu sau, bên dưới hạ thân run lên dữ dội. Thục Thanh Di hừm một tiếng, cúi người xuống ôm lấy cơ thể mướt mồ hôi của cô.

Trải qua một trận hoan ái kịch liệt, Trương Thịnh Hàm nằm trên giường mềm như sợi bún. Thục Thanh Di với tay bật đèn ngủ, tay còn lại giữ lấy cô rồi mò mẫm tìm quần áo.

“Có muốn mặc ngay không? Anh giúp em nhé?”

Trương Thịnh Hàm giật lấy quần áo trên tay anh, lắp bắp.

“Không cần. Em… Em tự mình mặc được rồi.”

Thục Thanh Di ngồi ngây ra nhìn cô trèo xuống giường, hai chân loạng choạng một lúc mới đi vào được trong nhà tắm.



Tháng 6 vào mùa mưa, những cơn mưa đầu mùa vẫn còn vương lại cái nắng oi bức nên không chút dễ chịu. Thục Thanh Di mấy ngày này âm thầm làm thủ tục để Trương Thịnh Hàm tiếp tục đi học, còn hỏi xem có thể mời gia sư về nhà dạy kèm để cô bù lại kiến thức đã mất hay không. Cô vẫn chưa hay biết chuyện gì, nên vẫn ở nhà dọn dẹp và chăm sóc vườn rau như bình thường.

Khoảng thời gian này bình yên, mỗi khi trời mưa rỉ rả cô lại cùng Thục Thanh Di ngồi bên bàn ngắm mưa uống tách cà phê nóng.

“Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của mẹ, bà ấy muốn anh đưa em về nhà chơi.”

Trương Thịnh Hàm vừa uống ngụm cà phê, nghe anh nói câu này bất ngờ đến mức quên cả thổi nguội. Thục Thanh Di vội vàng đứng dậy cúi người tới.

“Cẩn thận! Cà phê còn nóng!”

“Mẹ… Mẹ anh muốn anh đưa em về?”

Anh cong khóe môi gật đầu.

“Phải! Sao vậy? Ngạc nhiên lắm ư?”

Trương Thịnh Hàm cười, sự bất ngờ xen lẫn hạnh phúc khiến cô không nói nên lời mà lắc đầu.

“Không. Em rất vui.”

“Mọi hiểu lầm giữa anh và mẹ đã được hóa giải rồi, bà ấy cũng sẽ không nghĩ xấu về em nữa! Tiểu Hàm! Chỉ là do bà ấy mắc bệnh về tâm lý, nên mới luôn như vậy thôi.”

Thục Thanh Di đặt tay mình lên tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn.

“Anh hi vọng em có thể tha thứ những chuyện mà bà ấy đã từng làm.”

“Thanh Di! Em chưa từng nghĩ sẽ trách bác ấy, dù trước đây hay bây giờ vẫn vậy.”

Trương Thịnh Hàm đã từng nghĩ, nếu như đời này cho cô may mắn gặp được anh, thì cũng sẽ không bất công tới như vậy. Ông Trời mang mẹ của cô đi, lại khiến cha cô trở thành người tệ bạc. Nhưng ông đã để Thục Thanh Di xuất hiện, đã từng bước từng bước ở trong trái tim cô.

Người mà sẵn sàng vì cô hi sinh, người mà ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo lại vì cô tình nguyện thay đổi.

“Anh đã từng nghĩ, nếu như mẹ anh cứ mãi nghĩ cách muốn anh và em chia tay, thì dù chuyện kinh thiên động địa thế nào anh cũng sẽ làm.”

Thục Thanh Di miệng cười bảo. Trương Thịnh Hàm nhìn anh như thế, cô biết rõ anh là người nói được làm được, và minh chứng cụ thể nhất chính là việc anh tự hủy đi tư cách tham gia chặng đua của mình.

“Chuyện vừa rồi của anh còn chưa đủ kinh thiên động địa ư?”

“Nhìn kìa! Vẫn còn giận sao?”

Anh đưa tay ra véo má của cô, còn nhẹ nhàng cưng nựng. Cô lườm một cái, đương nhiên mỗi lần nhắc tới chuyện đó liền thấy không thoải mái. Ai mà biết được người như Thục Thanh Di không chỉ nói là làm mà máu liều còn nhiều như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.