Rồi Anh Sẽ Hối Hận

Chương 62: Dẫu Sao Cũng Đành



Sinh nhật của Thục phu nhân năm nay bà làm rất đơn giản, chủ yếu là muốn ở cạnh con của mình. Từ rất sớm Thục Thanh Di đã đưa Trương Thịnh Hàm đến nhà để phụ giúp một tay.

Cô là lần đầu tiên đến đây, lại còn là lần đầu sau bao nhiêu chuyện được gặp mặt mẹ của bạn trai mình. Tâm trạng hồi hộp, Trương Thịnh Hàm trở nên bối rối nép sau lưng anh vào nhà.

“Mẹ! Bọn con về rồi!”

Thục phu nhân hôm nay mặc một chiếc váy màu đỏ rượu vang sang trọng, trang sức ngọc trai. Bà muốn mình phải trở nên thật đẹp trong mắt các con, muốn ngày sinh nhật năm nay thật là ý nghĩa.

“Thanh Di! Tiểu Hàm! Tới rồi ư?”

Bà đưa tay ra về phía Trương Thịnh Hàm, làm cô ngơ ngác phải nhìn sang Thục Thanh Di. Anh nhìn cô mỉm cười, tay đặt lên lưng cô rồi nhẹ nhàng bảo.

“Nào! Em qua với mẹ đi!”

Cô đi từng bước chậm chạp tới, Thục phu nhân liền mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay của cô.

“Nào! Con đừng ngại! Ngồi xuống đây với bác!”

Cả ba người cùng nhau ngồi xuống. Trước khi vào bàn ăn, Thục phu nhân muốn nói một vài chuyện với hai người. Bà cầm lấy chiếc hộp vuông đỏ trên bàn, rồi từ từ mở ra. Trương Thịnh Hàm trông thấy bên trong có một sợi dây chuyền bạc sáng chói, mặt dây chuyền có hình trái tim cách điệu và ở giữa nó là một viên kim cương. Đối với cô, nó vô cùng quý giá và lạ mắt, nhưng Thục Thanh Di vừa nhìn thì đã biết.

“Sợi dây chuyền này, là lúc bác được gả vào Thục gia, mẹ chồng đã đích thân đeo cho bác. Đây là vật gia truyền từ đời trước để lại.”

Cô ngước mắt lên nhìn, lúc này Thục phu nhân đã lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp rồi tiến tới. Bà choàng tay mình ra sau gáy của cô, cẩn thận đeo nó vào khiến cô kinh ngạc.

“Bây giờ bác trao lại cho con, muốn con ở cạnh Thanh Di, chăm sóc cho nó.”

Trương Thịnh Hàm chớp mi mắt, vừa xúc động vừa ngạc nhiên mà nhìn bà.

“Vật này quý giá như vậy, con…”

“Hãy nhận đi! Xem như đây là của hồi môn bác trao cho con.”

Thục Thanh Di cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên anh tự thấy nụ cười của mình thật sự vui như vậy. Hai người sau bao nhiêu chuyện xảy ra đã thân thiết với nhau hơn, nhất là khi anh thấy mẹ mình cởi mở.

Ba người ngồi vào bàn ăn, gắp thức ăn cho nhau rồi trò chuyện tâm tình. Thục phu nhân nhìn Trương Thịnh Hàm bên cạnh con trai mình xứng đôi, nam thanh nữ tú. Tuy nói cô không phải con nhà khá giả có điều kiện, nhưng vừa nhìn đã biết cô yêu anh rất nhiều.

Sau cùng thì, đó mới là thứ mà bà nghĩ Thục Thanh Di cần nhất. Không cần môn đăng hộ đối, cũng không cần quá giỏi giang mà chỉ cần một trái tim nồng nhiệt.

Anh hạnh phúc, anh thật sự yêu cô nên mới làm những chuyện đến mức điên rồ vì cô như vậy. Tình yêu mà đến từ hai phía, vẫn là công bằng hơn.

“Thanh Di nói sau khi sự nghiệp ổn định hơn nữa sẽ tính tới chuyện kết hôn đấy! Tiểu Hàm!Con thấy thế nào?”

“Dạ?”

Trương Thịnh Hàm đang ăn thì ngơ ngác nhìn. Thanh Di nhìn cô, sau đó gãi đầu ngượng ngùng thấy rõ.

“Mẹ! Chưa gì mà mẹ đã nói với cô ấy rồi!”

“Thế con định khi nào hửm? Phải nhanh nhanh lên đi chứ? Chậm trễ quá, chẳng may mẹ già không kịp nhìn hai đứa kết hôn sinh con thì làm sao?”

“Mẹ! Mẹ nói gì á? Mẹ còn đẹp thế này cơ mà?”

Thục Thanh Di nói rồi nắm lấy tay mẹ mà như muốn làm nũng, Trương Thịnh Hàm ở bên cạnh cũng thấy vui theo. Cảm giác bình yên này là thứ mà ba người đều từng rất khao khát. Bây giờ có được rồi, lại muốn nó kéo dài hơn nữa, mãi mãi như vậy.

Từ sau khi trở về nhà, nhận được sợi dây chuyền mà Thục phu nhân trao tặng thì Trương Thịnh Hàm vui lên thấy rõ. Cô làm việc gì cũng hát vu vơ, nét trong trẻo xinh đẹp càng tô điểm trên gương mặt.

Thục Thanh Di nhân lúc cô đang nấu ăn, ôm lấy cô từ sau lưng rồi đung đưa qua lại.

“Bảo bối nhỏ vui quá nhỉ?”

“Anh đừng động vào, em đang nấu ăn!”

Anh không nghe lời, còn bướng bỉnh mà cúi xuống hôn lên gò má của cô mấy lần, tay ôm chặt hơn một chút.

“Từ lúc gặp mẹ về là em cứ như vậy đó hả? Thương mẹ hơn cả anh rồi đúng không?”

Trương Thịnh Hàm quay sang nhìn anh phì cười.

“Anh ghen với cả mẹ ư?”

“Phải đấy! Là mẹ anh cũng sẽ ghen!”

Cô lắc đầu nhận thua.

Sau khi chuẩn bị xong các món ăn, Trương Thịnh Hàm cho vào hộp nhựa mỗi thứ một ít rồi gói vào túi kĩ càng. Cô đặt nó trên bàn rồi bảo.

“Anh mang một ít đến cho mẹ đi!”

“Thấy chưa? Em chỉ thương mẹ thôi!”

Thục Thanh Di ra vẻ giận dỗi, đứng yên một chỗ khoanh tay không chịu đi đâu. Cô cạn lời rồi, phải vội tháo tạp dề ra đi tới ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi.

“Thương anh nhất! Đã được chưa?”

Anh cười đắc ý, ánh mắt mê người nhìn gương cho xinh đẹp của cô.

“Được rồi! Tối nay sẽ thưởng cho em!”

Cô xấu hổ, vỗ vai anh một cái rồi bảo anh nhanh chân đến Thục gia. Bây giờ quan hệ đã tốt hơn trước, mọi hiểu lầm đã được hóa giải. Nhìn Thục Thanh Di bây giờ, cô biết anh đã rất mong chờ ngày anh và mẹ bình yên, hạnh phúc.

Anh lên phòng lấy chìa khóa xe rồi nhanh chân chạy xuống, đến bàn lấy túi giấy rồi ra ngay cửa quay lại nhìn cô mỉm cười. Lúc này, điện thoại trong túi quần anh vừa rung lên, người gọi đến là quản gia Chu.

Thục Thanh Di nhìn Trương Thịnh Hàm nói.

“Quản gia Chu gọi! Chắc là mẹ giục anh về nhanh đây mà!”

“Anh mau nghe máy đi!”

Anh nhấc máy lên, miệng cười hỏi.

“Tôi nghe đây! Mẹ tôi gọi tôi đến nhà phải không?”

Đầu dây bên kia là âm thanh hốt hoảng như nức nở của quản gia Chu, ông ấy chỉ nói một câu duy nhất nhưng lại không thể rõ từng lời.

“Thiếu gia! Phu nhân tự sát rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.