Bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp.
Đây là kết luận mà Lương Uyển rút ra sau vài ngày tiếp xúc với Lee.
Nhưng cô cũng không tự phụ đến mức nghĩ rằng mình đã nhìn thấu con người anh.
Ngày rời khỏi Bergen, Lương Uyển thu dọn hành lý, ánh mắt dừng lại trên đóa hoa đặt trên bàn – thứ đã cùng cô trải qua những ngày tháng bên nhau. Cô không thể mang nó theo, nhưng cũng không đến mức quá đau buồn vì điều đó. Chỉ là, nó mang một ý nghĩa đặc biệt, khiến cô không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.
Những bông hoa đang nở rộ đã úa tàn, và cả những nụ hoa chưa kịp bung nở, tất cả đều quấn quýt bên nhau.
Lương Uyển thoáng sững người.
Giây tiếp theo, cô thấy Lee dứt khoát rút cả bó hoa khỏi bình, đổ nước vào bồn rửa, rồi ném thẳng vào thùng rác. Anh làm những việc đó một cách gọn gàng, không hề do dự, cũng chẳng để lộ chút cảm xúc nào – như thể chỉ đang cắt bỏ nhãn mác trên quần áo.
Lương Uyển khựng lại một chút, rồi thu lại ánh nhìn.
Anh nói: "Đi thôi."
"Được."
Cô không biết phải diễn tả cảm giác kỳ lạ vừa dâng lên trong lồng ng.ực như thế nào – giống như một con đường kẹt cứng vào giờ cao điểm. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị ánh mặt trời xua tan.
Khi đến Tromsø, những đàn hải âu bay ngang qua bầu trời dưới ánh hoàng hôn màu hồng, tiếng vỗ cánh của chúng vang lên trong làn gió biển mặn mòi, tựa như cảnh cuối cùng trong một bộ phim.
Lương Uyển cúi đầu, trên màn hình khóa điện thoại hiện lên một lời nhắc cho một ngày đặc biệt.
Cô cau mày, cả ngày không muốn mở điện thoại. Nhưng cô chợt nhận ra, chuyến đi Na Uy lần này đã trôi qua hơn nửa, chỉ còn lại vài ngày ngắn ngủi.
Cô liếc nhìn Lee, không rõ là cảm thấy tiếc nuối hay nhẹ nhõm. Nhưng có một điều không thể phủ nhận – ký ức của cô về đất nước Na Uy này sẽ mãi mãi gắn liền với anh. Cũng giống như khi nhắc đến chim di cư, người ta sẽ nghĩ ngay đến bầu trời.
Chuyến đi Tromsø lần này có hai mục đích: săn cực quang và xem cá voi. Cả hai đều phụ thuộc vào thiên thời và vận may.
Lương Uyển tham khảo hướng dẫn trên mạng rồi đăng ký một tour ngắm cá voi.
Con thuyền có kích thước trung bình, khoảng ba bốn chục du khách. Không gian bên trong khoang tàu không quá rộng rãi, chỉ cần hơi cử động một chút là vai cô sẽ chạm vào Lee.
Trước khi khởi hành, hướng dẫn viên dặn dò một số lưu ý và liên tục nhắc rằng cần chờ một chút, vì vẫn còn một gia đình đang trên đường đến.
Trong lúc chờ đợi, một người đàn ông ngồi phía trước dẫn theo một đứa trẻ, quay đầu lại bắt chuyện.
"Hai người có thích cá voi sát thủ không?"
Anh ta nói bằng một thứ ngôn ngữ nào đó mà Lương Uyển không hiểu.
Chu Lịch dịch lại bằng tiếng Anh: "Anh ta hỏi em có thích cá voi sát thủ không?"
Người đàn ông nhận ra, liền chuyển sang nói tiếng Anh: "Con trai tôi rất thích cá voi sát thủ, nên tôi đưa nó đến đây để xem."
Lương Uyển gật đầu, vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt sáng rực của cậu bé phía trước. Cậu nhóc quỳ trên ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, vẻ mặt hớn hở khi nhắc đến cá voi sát thủ.
"Chị thích điều gì ở cá voi sát thủ?"
"Chúng trông rất đẹp." Lương Uyển hơi khó đối phó với sự nhiệt tình của cậu bé, theo phản xạ liền kéo nhẹ vạt áo người bên cạnh. "Và cả sự ngây thơ lẫn tàn nhẫn của chúng nữa."
Cậu bé lộ vẻ sùng bái: "Chúng thật lợi hại! Chị đã xem video cá voi sát thủ săn cá mập trắng chưa?"
"Ừ, chúng rất thông minh."
"Nhìn này!" Cậu bé kéo ra một sợi dây chuyền từ trong cổ áo. Trên sợi dây có xâu một chiếc đuôi cá voi sát thủ bằng gỗ. "Tháng trước bố em đưa em đến Thế Giới Đại Dương, em được mời lên sân khấu tương tác với cá voi sát thủ, và đã nhận được món quà này! Con cá voi đó rất ngoan ngoãn."
Lương Uyển khẽ nhíu mày, nhìn thấy dòng chữ khắc trên mặt dây chuyền – tên của Thế Giới Đại Dương.
"Em thật may mắn." Cô chúc mừng cậu bé. "Hôm nay em sẽ được nhìn thấy cá voi sát thủ ngoài đại dương, trong ngôi nhà thực sự của chúng, chúng sẽ tự do và xinh đẹp hơn nhiều."
Cậu bé không mấy để tâm, chỉ cười đắc ý: "Em biết rồi, chắc chắn chị đang ghen tị với em!"
Cậu bé thu lại sợi dây chuyền, ngồi về chỗ cũ.
Cuộc trò chuyện kết thúc, gia đình du khách cuối cùng cũng đến. Đó là một cặp vợ chồng cùng hai cô con gái nhỏ tóc vàng mắt xanh. Hai bé gái xinh xắn đến mức Lương Uyển không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
"Uống thuốc đi."
Lương Uyển hoàn hồn: "Thuốc gì?"
Chu Lịch đưa cho cô một chai nước: "Thuốc chống say sóng."
Cô hơi ngẩn ra, rồi lặng lẽ uống thuốc.
Chỉ là cô không ngờ rằng một chuyện bản thân đã quên từ lâu, vẫn có người nhớ đến.
"Hồi nhỏ em từng đến Thế Giới Đại Dương ở San Diego." Lương Uyển cúi đầu, chủ động tiếp tục câu chuyện về cá voi sát thủ. "Cũng giống như cậu bé kia, em được mời lên sân khấu và nhận được một sợi dây chuyền."
Sợi dây chuyền đó vẫn còn cất giữ ở nhà. Khi chuyển nhà vô tình nhìn thấy, dây xích đã in hằn dấu vết của thời gian.
Chu Lịch gật đầu, trầm ngâm hỏi: "Lúc đó có vui không?"
"Chắc chắn là vui rồi." Lương Uyển chạm vào xương quai xanh trống trải của mình, ký ức dần dần kéo dài. "Nhưng sau khi lớn lên, biết được câu chuyện về cá voi sát thủ, cảm xúc liền trở nên phức tạp hơn nhiều. Anh có biết Tilikum không?"
Chu Lịch chậm rãi nói vài chữ: "Cá voi sát thủ."
Con thuyền bắt đầu khởi hành, Lương Uyển nghiêng người, đặt đầu ngón tay lên khung cửa sổ, cúi đầu nhìn những con sóng trắng xóa bên mạn thuyền.
"Đúng vậy... mọi người đều gọi nó như thế. Thậm chí, có người còn gọi tất cả cá voi sát thủ như vậy, dù chúng chưa từng tấn công con người ngoài tự nhiên. Khi Tilikum hai tuổi, con người đã bắt nó khỏi gia đình, rời xa đại dương bao la không biên giới. Từ đó về sau, nó chỉ có thể sống trong một bể nước bốn bức tường bao quanh, mọi tiếng kêu gọi đều vọng lại trong chính tai nó. Nó mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng, rồi... bắt đầu giết chóc."
"Nó đã giết ba người trong suốt cuộc đời mình." Lương Uyển khẽ cười, "Nhưng điều trớ trêu là, sau khi giết người, nó không phải chịu bất kỳ hình phạt bổ sung nào. Con người cũng không từ bỏ nó, vì nó có 'giá trị', nó có thể tạo ra lợi nhuận. Các công viên hải dương tranh giành nhau để sở hữu nó, dẫn đến lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Cuối cùng, nó chết vì nhiễm khuẩn phổi, thọ 36 tuổi."
Ba mươi sáu năm cuộc đời, không biết với Tilikum là dài hay ngắn.
Mặt biển dưới ánh nắng rực rỡ xanh biếc lấp lánh, những con sóng cuộn trào phản chiếu trên khuôn mặt bình thản của Lương Uyển.
Chu Lịch yên lặng lắng nghe, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô, không nói lời nào.
"Nó không phải con người, không phải chịu hậu quả pháp lý vì giết người, không bị ràng buộc bởi luật pháp của loài người. Nhưng—Tilikum thực chất đã bị giam cầm ngay từ ban đầu. Từ lúc rời xa gia đình, nó chưa từng thoát khỏi thế giới với bốn bức tường bao quanh."
"Em nói chúng vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, là xét từ góc độ những sinh vật khác trong đại dương. Chúng giết chóc vì vui đùa, không phải để sinh tồn. Cũng giống như chúng ta, giết chóc vì vui đùa..."
Lương Uyển dừng lại, nhận ra mình đã nói quá nhiều, bèn quay sang nhìn Chu Lịch.
"Em không có ý lên lớp dạy đời ai cả, cũng không tự cao tự đại cho rằng con người cần phải làm vị cứu tinh. Chúng ta cũng chỉ là một loài động vật mà thôi." Cô hít sâu một hơi, rồi lại thở dài, "Cứ coi như em chưa nói gì đi."
"Em có cho rằng những huấn luyện viên cá voi đáng bị như vậy không?"
Chu Lịch không hề cảm thấy phiền chán vì những lời của cô, ánh mắt anh sâu thẳm đến mức như muốn xuyên thấu cô.
"Không." Lương Uyển trả lời dứt khoát. "Bi kịch của Tilikum không phải do một mình những huấn luyện viên gây ra. So với toàn bộ sự việc, họ chỉ là một mắt xích 'vô cùng nhỏ bé'. Có lẽ họ cũng chỉ muốn có một công việc để kiếm sống, không còn tâm trí để nghĩ xa hơn. Cũng chính vì vậy mà toàn bộ câu chuyện này lại càng trở nên bi thảm hơn."
Lương Uyển không thích chia sẻ quá nhiều suy nghĩ trong lòng với người khác. Cô biết bản thân là người suy nghĩ rất nhiều và dễ tự dằn vặt.
Cô dừng lại, chuyển sang chủ đề khác, "Hôm nay thời tiết khá tốt, chắc có thể nhìn thấy cá voi sát thủ."
Chu Lịch im lặng hồi lâu, khiến Lương Uyển nghĩ rằng anh đã chán nghe những lời dài dòng của cô.
Một lát sau, cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên đ.ỉnh đầu mình.
"Sẽ thấy thôi."
Cô quay lại, nhưng chỉ thấy Lee đang nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi.
Cái chạm nhẹ thoáng qua ấy quá mơ hồ, khiến cô không thể xác định nó có thật hay không.
Sau ba giờ rời xa trung tâm thành phố, cuối cùng con tàu cũng đến khu vực quan sát cá voi.
Thuyền trưởng là một người dày dặn kinh nghiệm, điều khiển tàu rất ổn định. Nhờ viên thuốc chống say tàu đã uống trước đó, cảm giác khó chịu của Lương Uyển rất nhẹ nhàng.
Xa xa trên bầu trời có những đám mây lớn đủ để che giấu cả một thành phố trên không, những tia nắng xuyên qua chúng, tạo nên hiệu ứng Tyndall tỏa khắp đại dương vô tận.
Những con mòng biển bay theo con tàu, bên cạnh tàu còn có một chiếc thuyền nhỏ hơn, linh hoạt lướt trên sóng.
Thật may mắn, trước khi đến khu vực quan sát cá voi, một nhóm cá heo như những người hộ tống, bơi theo hai bên con tàu, liên tục nhảy lên khỏi mặt nước.
"Nhìn kìa, cá heo!"
"Trời ơi, chúng thật đáng yêu!"
Những sinh vật hiếm thấy này lập tức khiến du khách phấn khích, mọi người đều hào hứng chụp ảnh và reo hò.
Lương Uyển cũng vậy.
"Lee, có thể giúp em chụp một bức ảnh không?"
Cô bước ra ngoài boong tàu, do dự một lúc rồi mới lên tiếng nhờ vả.
"Tất nhiên."
Chu Lịch cầm lấy máy ảnh của cô, vừa giơ lên thì gió biển đã thổi tung tóc anh và cô, phía sau là những con cá heo không ngừng nhảy lên.
Trong khung ngắm, cô dang rộng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ nhất. Chu Lịch đoán rằng nếu không có nhiều người xung quanh, có lẽ cô sẽ hét lên thật lớn.
Cô có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc, tất cả như rượu cất giấu nhiều năm dưới gốc cây, chưa từng thấy ánh mặt trời.
Khi nhấn nút chụp, ánh mắt anh rời khỏi khung ngắm và dừng lại trên người cô.
Họ chỉ cách nhau chưa đầy ba mét, đôi lúc có người đi ngang qua giữa họ. Vạt áo của cô lay động theo làn gió biển, nhẹ nhàng như chuông gió, vang lên từng hồi leng keng trong lòng anh.
Một lúc lâu sau, Lương Uyển có chút không chắc chắn hỏi: "Lee, chụp xong chưa?"
Chu Lịch gật đầu, hàng mi khẽ rung động, đưa máy ảnh lại cho cô.
Lương Uyển tưởng rằng anh đã chụp rất nhiều, nhưng khi nhìn lại, chỉ có ba tấm, vậy mà lại mất khá lâu.
Tuy nhiên, phải công nhận rằng anh rất biết cách bố cục, cũng biết điều chỉnh thông số, khoảnh khắc bắt được cũng rất tự nhiên. Cô rất hài lòng.
"Tránh ra!"
Một giọng nói trẻ con non nớt nhưng hống hách đột ngột vang lên.
Chưa kịp phản ứng, Lương Uyển đã bị ai đó đẩy mạnh, cánh tay và eo va mạnh vào lan can. Cô đau đến nhăn mặt, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, rồi quay lại tìm thủ phạm.
"Trả dây chuyền cho em! Sao anh có thể cướp đồ của trẻ con!"
Vẫn là giọng nói non nớt đó.
Lương Uyển nhìn qua, hóa ra là cậu bé ngồi ở hàng ghế trước. Sợi dây chuyền đuôi cá voi mà cậu ta quý như báu vật giờ đang bị Chu Lịch giật khỏi tay.
Dù có kiễng chân và vươn tay thế nào, cậu bé cũng không thể chạm tới lòng bàn tay của Chu Lịch.
Cậu ta tức giận đấm liên tiếp lên người anh, nhưng anh vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng.
"Ba ơi, anh ta bắt nạt con!"
Tiếng khóc lóc giận dữ vang lên.
Lương Uyển không chịu nổi nữa, bèn giữ chặt cổ tay cậu bé.
"Em cần phải xin lỗi bọn chị." Lương Uyển nghiêm nghị nói: "Nếu em muốn chụp ảnh ở đây, em có thể nói với chị, không phải cứ thế đâm vào người khác. Em cũng không thể tùy tiện vung nắm đấm vào người khác."
Cô híp mắt, cố tình ngồi xổm xuống, dùng vẻ mặt u ám dọa dẫm: "Cẩn thận cá mập ăn thịt em đấy, cá voi sát thủ cũng không giúp những đứa trẻ hư đâu."
Cậu bé giãy ra, dùng ngón tay kéo cao đuôi mắt, cố tình làm động tác kỳ thị người châu Á để chọc giận Lương Uyển.
Chu Lịch không có kiên nhẫn để dạy dỗ người khác như Lương Uyển, anh lạnh lùng nói: "Xem ra cậu không định lấy lại dây chuyền của mình rồi."
Vừa dứt lời, anh giơ cánh tay lên và vung ra phía biển. Chiếc vòng cổ rơi xuống biển, âm thanh chìm vào những con sóng đang vỗ cùng với tiếng cá heo nhảy lên mặt nước.
"No—"
Cậu bé hoảng loạn ôm đầu gào khóc, nhào lên lan can thét lạc cả giọng.
Người cha của cậu bé – kẻ không biết đã đi tán gẫu ở đâu – lúc này mới chen vào. Có vẻ như ông ta cũng chẳng bận tâm việc có người dạy dỗ con mình thay mình.
"Mau xin lỗi đi."
"Không! Con không bao giờ xin lỗi hai con quỷ này!"
"Sao có thể bất lịch sự như vậy được?"
Lương Uyển nghe đoạn hội thoại giả tạo đó mà nổi da gà, quay đầu lại thì thấy Chu Lịch đã ngồi vào khoang thuyền.
"Anh thực sự đã ném dây chuyền xuống biển à?"
"Không."
Lương Uyển ngạc nhiên, "Em còn tưởng anh thực sự ném đi rồi."
"Bị cá ăn mất thì không hay."
Lương Uyển bật cười, "Cũng đúng, như thế sẽ làm ô nhiễm biển."
Cô vừa xoa eo trái, vừa lật xem ảnh chụp. Một lúc sau, khi xoa đến mỏi tay, Chu Lịch liền đưa tay nhẹ nhàng xoa giúp cô.
Lương Uyển ban đầu định né tránh, nhưng lực đạo của anh lại quá thoải mái, khiến cô lặng lẽ tận hưởng.
"Trẻ con phiền phức thật." Chu Lịch hờ hững nói: "Thế nên anh ghét trẻ con."
Lương Uyển chỉ vào mấy cô bé vừa mới lên thuyền lúc nãy, các cô bé ngoan ngoãn ngồi yên, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt hồn nhiên.
"Những đứa trẻ như thế thì không đáng ghét chút nào."
Chu Lịch chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.
Lương Uyển lại nói: "Sau này nếu có con, em nhất định sẽ dạy dỗ chúng tử tế, biết lễ phép nhưng cũng phải có sự đề phòng. Em mong con có nhiều ước mơ, em cũng sẽ cố hết sức để ủng hộ con."
Chu Lịch không nói gì.
Nói quá nhiều trước mặt Chu Lịch khiến Lương Uyển có chút bối rối.
"Còn... còn anh thì sao?"
Chu Lịch ngừng lại một lát.
"Anh không thích trẻ con."
Lương Uyển sững sờ nhìn anh, "Cả những đứa trẻ ngoan cũng không thích sao?"
"Ừ."
"Tại sao?"
Chu Lịch nghiêng đầu nhìn cô.
Lương Uyển rất hiếm khi truy hỏi anh đến cùng như vậy.
"Anh thích một cuộc sống yên tĩnh, không bị quấy rầy."
"Ừm," Lương Uyển nhẹ giọng đáp, "Em hiểu rồi."
Cô không biết đây là điều tốt hay xấu.
Chỉ biết rằng, sau khi chia xa, không nên quấy rầy cuộc sống của anh nữa.
Giống như những chú cá heo đang bơi rời khỏi con thuyền, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã là điều đáng quý.