Hôm sau, khi Lương Uyển mở mắt, trong phòng chỉ có mình cô, Lee đã đi đâu mất.
Cô không lo lắng việc anh sẽ phủi tay rời đi, vì người đang đau đầu nghĩ cách để rời xa lại chính là cô. Nếu Lee thực sự có thể cứ thế mà đi, cô ngược lại sẽ bớt được một phần phiền muộn và cảm giác tội lỗi.
Đôi khi, cô hy vọng Lee cũng là một kẻ nói dối như mình.
Như thế thì chẳng ai nợ ai.
Sau khi rửa mặt thay đồ, Lương Uyển mở cửa phòng, đi quanh biệt thự tìm kiếm, cuối cùng thấy Lee đang trò chuyện với vợ chồng chủ nhà trong phòng khách chung.
Đây là lần đầu tiên Lương Uyển gặp ông chủ nhà. Ông có vẻ là người lai Á - Âu, mái tóc và hàng lông mày màu xám đen vừa mang dấu vết của năm tháng, vừa có nét đặc trưng của dòng máu lai.
"Mia, cuối cùng cô cũng dậy rồi, bữa sáng tôi chuẩn bị cho cô sắp nguội rồi." Chủ nhà lên tiếng.
Lương Uyển cảm ơn rồi ngồi xuống, cùng mọi người dùng bữa.
"Muốn thử thịt nai không? Đây là đặc sản của vùng này." Chủ nhà hỏi rồi tự mình trả lời luôn, "Nhưng tôi đoán cô không thích. Chắc cô thích ăn thịt lợn và trứng gà hơn, đúng không?"
Lương Uyển khẽ cong khóe mắt, cười đáp: "Đúng vậy."
Chủ nhà liếc nhìn Chu Lịch, cười cười nhưng không nói gì.
"Mia." Chu Lịch gọi đến hai lần, Lương Uyển mới phản ứng.
"Trước khi rời đi, có muốn ghé thác Brekkefossen không? Ở đó có thể nhìn toàn cảnh thị trấn."
Lương Uyển đang uống sữa, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.
Quãng đường đến thác không xa, bậc đá dưới chân cũng khá dễ đi, nhưng hai người họ lại đi rất lâu.
Mãi đến lúc lên đường, Lương Uyển mới nhận ra đùi và thắt lưng của mình hơi nhức mỏi. Nghĩ đến việc hôm qua đã tranh luận với Chu Lịch xem ai mới là người cần "nghỉ ngơi", giờ phút này, cô không muốn tỏ ra yếu thế, bèn lặng lẽ bước tiếp, nhưng tốc độ chậm hơn hẳn.
Chu Lịch không phải người nóng vội, anh luôn đứng chờ cô ở những chỗ cao hơn.
Trên đường đi, Lương Uyển thấy nhiều con cừu được người dân địa phương thả rông, một số con còn chưa trưởng thành. Chúng không sợ người, cứ chậm rãi bước đi trước mặt du khách.
Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng mang theo sắc xanh thẫm. Cách đó vài mét, Lee đứng trên một phiến đá nhô ra, nhìn về phía vịnh hẹp.
Lương Uyển thuận theo ánh mắt anh nhìn xa xa, thấy những tia sáng vàng nhạt yếu ớt đang dần chiếu rọi lớp tuyết trắng sau các đỉnh núi xám đen.
Đi được nửa đường, Lương Uyển đã có thể quan sát gần hết nửa thị trấn. Tuyết đọng đã bị trận mưa ngày hôm qua gột rửa phần lớn, chỉ còn lác đác vài mảng trắng rải rác không theo quy luật trên thị trấn.
Không gió, không mưa, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu những ngôi nhà, cây cối khô cằn và dãy núi.
Chu Lịch đứng giữa khung cảnh đó, bóng lưng cao ráo hòa vào ánh sáng mờ ảo.
Lương Uyển thở d.ốc, tay nhanh hơn đầu óc, giơ máy ảnh lên chụp một tấm.
Trong khung hình có núi non rõ nét, có ánh sáng vàng rực rỡ, và có bóng dáng mờ ảo của Lee.
Cô thu máy ảnh lại, tiếp tục bước đi. Những đàn bò và cừu trên đường thong dong gặm cỏ, du khách lác đác vài người.
Lương Uyển vui mừng khi thấy có cả bò cao nguyên Scotland ở đây.
Hai năm trước, khi đến Anh du lịch, cô cũng từng nhìn thấy chúng và đặc biệt thích những con vật có vẻ ngoài ngốc nghếch này. Khi đó, mục đích của chuyến đi đơn thuần hơn nhiều: du lịch và tiện thể thăm Tạ Vãn Hinh, người bạn khi ấy còn đang sống ở London. Bạn trai lúc đó của Tạ Vãn Hinh cũng là bạn học cấp ba của hai người, họ yêu nhau rất lâu, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao lại chia tay, Tạ Vãn Hinh cũng trở về nước từ đó.
Mùa đông khiến dòng nước thác Brekkefossen không quá mạnh, nhưng phong cảnh vẫn rất đáng để đi bộ một chuyến.
Lương Uyển yêu thích sự tĩnh lặng và cô liêu của mùa đông. Cô bỏ mặc Chu Lịch, một mình đi loanh quanh để chụp thật nhiều ảnh.
Rời khỏi thị trấn Flåm, họ lên đường đến Gudvangen. Khi phà đi qua vịnh hẹp, bầu trời dần thức tỉnh khỏi sắc xanh thẫm. Cửa kính lớn phía sau tàu chia khung cảnh thành ba bức tranh: từng đợt sóng trắng xóa biến mất dưới chân núi.
Cuối tháng mười một, không có nhiều khách du lịch, không gian vô cùng yên tĩnh.
Lên tàu từ lúc nào, Lương Uyển cũng chẳng nói gì nhiều, ngay cả số ảnh chụp cũng ít đi. Cô cứ thế ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ không lên tiếng.
Chu Lịch xem xong email, ngẩng đầu nhìn đám mây tụ lại trên đỉnh núi xa xa, trông hệt như một tòa thành mọc lên từ đỉnh núi. Anh định hỏi cô có muốn chụp ảnh không, nhưng khi quay sang, lại thấy cô tựa đầu vào vách tường, mắt nhắm hờ, đôi môi tái nhợt.
Anh cau mày, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào trán cô. "Em thấy không khỏe à?"
Lương Uyển lắc đầu rồi lại gật đầu, "Chắc em hơi say sóng."
"Có mang thuốc không?"
"Không có..." Cô cố mở mắt, "Nhưng cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Trước đây em từng đi thuyền mấy lần mà không sao, cứ tưởng mình không bị say sóng."
Cô cười, nhưng có vẻ gượng gạo.
Lớn lên ở vùng nội địa, cô hiếm khi đi thuyền, có chăng cũng chỉ là những con thuyền nhỏ trên hồ, mỗi chuyến chưa đến nửa tiếng, làm gì có cơ hội để biết cảm giác say sóng.
Bình thường cứ ngồi lên phương tiện giao thông là cô sẽ buồn ngủ. Lúc này, khi say sóng, cô càng muốn ngủ hơn. Trong cơn lắc lư của con tàu, ý thức cô dần đứt quãng.
Đến khi mở mắt lần nữa, cô đang tựa vào vai Lee, trên người được phủ một chiếc khăn quàng cổ.
Lớp len lông cừu xám mềm mại ôm lấy cô.
Lương Uyển vô thức cọ cọ má vào đó, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thoang thoảng, cô rúc mũi vào trong, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ba giây sau, lý trí đột nhiên đánh bật cơn buồn ngủ và bản năng.
Cô vội mở mắt, giả vờ như vừa mới thức, chậm rãi ngồi thẳng dậy, chỉnh lại chiếc khăn.
"Em ngủ lâu không?"
"Không lâu."
Chu Lịch xoay vai, chỗ bị cô tựa vào suốt nãy giờ có chút tê mỏi, cúi đầu nhìn cô.
Lương Uyển nói: "Cảm ơn anh, vì chiếc khăn quàng và bờ vai."
Chu Lịch mỉm cười nhưng không nói gì.
Cảm ơn bờ vai là một chuyện kỳ quặc. Cảm ơn mà lại không nhìn vào mắt người ta cũng kỳ quặc không kém.
Anh khẽ buộc lại khăn quàng, hỏi cô: "Còn say không?"
"Đỡ hơn rồi." Cô lấy máy ảnh chụp thêm vài tấm, "Còn bao lâu nữa mới đến Gudvangen?"
"Gần rồi."
Chu Lịch nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng xoay người cô về hướng đầu tàu.
"Nhìn kìa, bến cảng đó, chính là điểm đến của chúng ta."
Anh đang chỉ dẫn cô.
Xa xa, trong tầm mắt của Lương Uyển, bến cảng và cầu cảng dần hiện lên. Nhưng tâm trí cô không ở đó.
Lee đứng rất gần, đầu ngón tay anh đặt lên các khớp ngón tay của Lương Uyển, lòng bàn tay anh áp lên mu bàn tay cô. Lòng bàn tay anh ấm đặc biệt, không hiểu vì sao lại nóng bỏng cô. Cảm giác chạm vào bất ngờ như tia chớp trên bầu trời, khiến Lương Uyển run rẩy.
Cô vội vã ấn tay xuống, lặng lẽ rời xa anh.
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Lòng bàn tay trống rỗng, Chu Lịch cúi mắt, ánh nhìn đuổi theo những ngón tay đang co lại của cô. Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi nhưng không nói gì.
Chiếc phà cập bến, Lương Uyển nhanh nhẹn bước lên bờ, cố gắng kìm nén cơn chóng mặt, trông như một người đầy quyết tâm tìm kiếm chiến lược du lịch, bỏ lại Chu Lịch phía sau. Hai chiếc vali kéo một trái một phải, từ xa nhìn lại trông như một con gà chọi hùng dũng, lông vũ xù lên, khí thế bừng bừng.
Tuy nhiên, việc đổi sang xe buýt lại vô cùng đơn giản, chỉ cần đi theo dòng người chờ xe ở trạm. Chẳng mấy chốc, Chu Lịch bước chậm rãi đến bên cô, nhận lấy chiếc vali 28 inch.
Khoảng cách giữa họ lại một lần nữa thu hẹp.
Trên đường đến Voss, Lương Uyển lại ngủ, nhưng lần này tựa vào cửa sổ xe. Khi xe dừng giữa đường để ngắm cảnh thung lũng, cô vẫn là người lao ra đầu tiên.
Cô trông như không bao giờ cạn kiệt năng lượng, chỉ là luôn giữ khoảng cách với Chu Lịch.
Chu Lịch không vội vã, cũng không phải kiểu người hành động như ruồi mất đầu. Anh thích lặng lẽ quan sát, từ từ thấu hiểu một con người.
Sau chuyến tàu cuối cùng, họ cuối cùng cũng đến Bergen. Việc liên tục đổi phương tiện khiến Lương Uyển có phần kiệt sức.
Bầu trời đã tối dần lúc nào không hay. Cả một ngày dài trốn tránh Chu Lịch, giờ đây, trong cơn gió lạnh, Lương Uyển mới bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo. Cô biết mình không nên trốn tránh anh, giống như một kẻ chỉ muốn lợi dụng thể xác nhưng chẳng hề trao đi chút giá trị tình cảm nào. Nhưng bản chất cô vốn là như vậy—một người chỉ có hai mức độ gần gũi: 100 hoặc 10, không có khoảng giữa.
Cô vụng về, mâu thuẫn, thậm chí còn rất thích gây sự. Cô rất sẵn lòng thừa nhận khuyết điểm của mình, thậm chí còn phóng đại chúng, chỉ là cô không thể thay đổi.
Vì vậy, cô không thể có một mối quan hệ tình cảm bình thường. Vì vậy, cô mới đến tận Na Uy để làm những điều điên rồ.
"Lee, em đã đặt hai đêm ở khách sạn này, anh xem có được không?"
Cô đưa điện thoại ra trước mặt anh, cho anh xem thông tin khách sạn mà không nói thêm lời nào.
Chu Lịch cúi đầu, đúng lúc trên màn hình hiện lên tin nhắn WeChat của Tạ Vãn Hinh.
Tạ Vãn Hinh: "Trần Tri Nguyên đã về nước, vào làm ở một công ty lớn rồi, vẫn còn độc thân. Cậu có muốn nối lại duyên xưa không? Dù sao thì ngày trước hai người cũng..."
Đợi mãi không thấy anh trả lời, Lương Uyển nghi hoặc ngẩng đầu: "Lee? Anh không hài lòng với khách sạn này sao?"
Cô đã phải cắn răng chi tiền mới đặt được khách sạn bên cạnh Nhà thờ lớn Bergen này.
Chu Lịch nhìn cô, đôi mắt như viên đá quý mới được cắt gọt, sắc bén mà cuốn hút. Lương Uyển suýt nữa thất thần, vội thu lại ánh mắt và điện thoại.
"Khách sạn này rất tốt, em tốn kém rồi." Chu Lịch nhàn nhạt nói.
"Không sao, đó là điều nên làm."
Lương Uyển tự nhủ, đây là cái giá cô phải trả.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, cô kiệt sức, nhìn ra ngoài cửa sổ, gió rét căm căm quét qua những con phố, rồi hỏi Chu Lịch có muốn ăn tối ngay tại khách sạn không. Đây là một khách sạn năm sao, hẳn là đồ ăn sẽ không tệ.
Chu Lịch đồng ý.
Lương Uyển cảm thấy thật ra anh là một người khá dễ tính.
Nhà hàng nằm ở tầng hai khách sạn, có một ban công với tầm nhìn tuyệt đẹp. Đáng tiếc, thời tiết quá lạnh, không ai ăn ngoài trời, chỉ có vài người ra chụp ảnh rồi nhanh chóng quay lại.
Lương Uyển đã đánh giá quá cao chất lượng đồ ăn ở bất kỳ nhà hàng nào tại Na Uy. Cô chọn những món được đề xuất trên thực đơn, nhưng phát hiện chúng chỉ đẹp mắt chứ không ngon như mong đợi. So với giá cả, quả thật hơi khó chấp nhận.
Đang ăn được một nửa, Tạ Vãn Hinh gọi video đến. Lương Uyển ngẩng đầu nói với Chu Lịch: "Em ra ngoài nghe điện thoại chút."
Chu Lịch ấn nhẹ tay cô xuống, ngăn cô đứng dậy: "Không sao, em có thể nghe ở đây, anh sẽ không làm phiền."
Lương Uyển do dự một lúc, cuối cùng vẫn đeo tai nghe và nghe máy.
"Có chuyện gì thế?"
Vừa kết nối, giọng Tạ Vãn Hinh vang lên chói tai: "Cậu không đọc tin nhắn của mình à? Mình còn tưởng cậu lạc ở Na Uy rồi, suýt nữa báo cảnh sát đấy!" Cô nàng nửa đùa nửa thật.
"Không để ý điện thoại thôi." Lương Uyển cười khan, mở tin nhắn đọc lướt, thấy một cái tên hơi quen.
"Trần Tri Nguyên? Hình như là lớp trưởng lớp bên cạnh?"
"Mồm cậu 37 độ thế sao lại nói ra được một câu lạnh lùng như vậy? Cậu quên là ngày trước hai người từng có tin đồn sao?"
"...Ừm." Lương Uyển cố gắng nhớ lại. "Hình như có chuyện đó thật."
Hồi cấp ba, lớp nào cũng thích ghép đôi, trêu đùa. Dù không cùng lớp, nhưng vì chung câu lạc bộ tranh biện tiếng Anh, cùng tham gia thi đấu, đôi khi có trao đổi, nên cô và Trần Tri Nguyên từng bị đồn là một cặp.
Với Lương Uyển, thời cấp ba là quãng thời gian cô không muốn nhớ lại—vì nó quá đẹp đẽ. Khi đó, cô là một người nổi bật, thích thể hiện, tích cực tham gia đủ loại hoạt động, cũng không có tính cách như bây giờ. Cô khi đó thẳng thắn và phóng khoáng hơn rất nhiều.
Hồi ức như mặt trời chói lọi, nhìn thẳng vào quá khứ của chính mình khiến cô lại thấy lóa mắt.
Thậm chí, trình độ tiếng Anh của cô cũng đã sa sút quá nhiều.
Tạ Vãn Hinh nghe giọng điệu thờ ơ của cô, cố gắng khơi gợi ký ức: "Không chỉ là tin đồn đâu, cậu quên là cậu từng thích cậu ta à?"
"Hả?" Lương Uyển sửng sốt, như thể lần đầu nghe nói. "Mình từng thích cậu ta?"
Chu Lịch khẽ nâng mí mắt, nhưng vẫn tiếp tục dùng dao nĩa ăn uống.
Tạ Vãn Hinh quả quyết: "Cậu không nhớ cuốn tiểu thuyết cậu từng viết à? Cậu lấy cậu ta làm nguyên mẫu nam chính đấy."
Lương Uyển ôm trán, những mảnh ký ức dần hiện lên.
Hồi đó, các nữ sinh trong lớp rất thịnh hành việc viết truyện vào sổ tay, không chỉ viết mà còn truyền tay nhau đọc. Cô đã viết hơn hai mươi cái mở đầu nhưng chưa từng hoàn thành, trong đó có một truyện lấy Trần Tri Nguyên làm hình mẫu.
"Hình như đúng là có chuyện này..."
Bận rộn vất vả bao năm, bỗng có người kéo màn sương mờ ra, bắt cô đối diện với ánh sáng của tuổi trẻ.
Lương Uyển khẽ cười.
Cảm giác tràn đầy sức sống, tự do chạy nhảy trên sân trường—xa lạ quá.
"Cậu ta đăng ảnh thẻ nhân viên lên mạng, giờ làm việc ở Thượng Hải. Mình hỏi thăm rồi, cậu ta độc thân một năm nay, dáng người không những không phát tướng mà còn chăm tập gym. Mà cậu cũng đang độc thân, sao không thử xem sao?"
Trí nhớ của Lương Uyển không tốt lắm, những chuyện xa xưa cô đều không nhớ rõ. Cô nhớ mình và Trần Tri Nguyên từng ở cùng một câu lạc bộ, nhờ Tạ Vãn Hinh nhắc nhở mới có thể nhớ ra một số chuyện, nhưng dáng vẻ của Trần Tri Nguyên trong ký ức vẫn rất mơ hồ.
"Thôi đi, mình ở Bắc Kinh, cậu ta ở Thượng Hải, yêu xa thì phát triển thế nào được?" Lương Uyển từ chối, như thường lệ, luôn nói vòng vo khi muốn từ chối ai đó.
"Vậy là sao?" Tạ Vãn Hinh nói, "Nếu cậu là người không muốn kết hôn thì mình sẽ không khuyên nữa, nhưng cậu đâu có phải, cậu vẫn muốn yêu đương mà. Một người đàn ông chất lượng như Trần Tri Nguyên, đa số đều đã bị 'tóm' mất rồi, giờ kiếm đâu ra nữa? Hai người lại còn là bạn học cũ, cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình cậu ta. Thử liên lạc xem, biết đâu lại có tia lửa nào bùng lên?"
Lương Uyển vò tóc, lảng sang chuyện khác: "Để sau đi. Mà sao cậu không lo cho Lý Dịch Trình nhà cậu, lại quay sang làm bà mai thế?"
Nghe vậy, khí thế của Tạ Vãn Hinh lập tức xẹp xuống, chẳng còn mạnh mẽ như lúc nãy.
Cuối cùng, cô tổng kết: "Đúng là ai cũng dễ đưa ra lời khuyên cho người khác, nhưng đến lượt mình thì lại lúng túng."
Lương Uyển cười phụ họa: "Chẳng phải thế sao."
Kết thúc cuộc gọi video, Lương Uyển úp ngược điện thoại xuống bàn, định tiếp tục ăn tối, nhưng một lúc sau, cô lại cầm lên, tìm kiếm trong danh sách bạn bè trên WeChat. Cô không nhớ mình đã đặt biệt danh cho Trần Tri Nguyên là gì, cũng không nhớ tên tiếng Anh của anh ta.
Cô không thường xem trang cá nhân của bạn bè, có lẽ đã bỏ lỡ tin tức về anh ta.
Đúng lúc này, Tạ Vãn Hinh gửi đến một tin nhắn mới.
"[Hình ảnh]"
"[Hình ảnh]"
"Cậu nhìn này, cậu ta còn đẹp trai hơn hồi đó."
Lương Uyển mở ảnh ra xem. Một tấm là thẻ nhân viên đã được làm mờ thông tin, tấm còn lại là ảnh selfie nghiêng mặt của Trần Tri Nguyên. Anh ta đứng bên bờ sông Hoàng Phố, ánh mặt trời chiếu từ phía sau, khiến gương mặt anh ta trông càng thêm sáng sủa.
Gương mặt trong ký ức dần trở nên rõ ràng hơn một chút.
Lương Uyển đặt điện thoại xuống, thầm nghĩ: Hóa ra anh ta trông như thế này, đúng là kiểu cô thích hồi cấp ba.
"Có chuyện quan trọng à?"
Đang chìm trong dòng hồi ức, giọng nói trầm ổn của Lee chậm rãi vang lên, bình tĩnh và tĩnh lặng.
Lương Uyển ngẩng đầu, lắc lắc: "Không có chuyện gì quan trọng cả."
Chu Lịch ngửa đầu uống một ngụm nước chanh đá bên cạnh, mỉm cười nhàn nhạt nhìn cô.
"Lần đầu tiên thấy em ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại như vậy, là công việc sao?"
Lương Uyển đỏ mặt, cổ họng hơi khô.
Cô cảm thấy trước đây mình cũng hay xem điện thoại mà, nhưng nhận ra làm vậy không lịch sự lắm.
"Bạn em nhắn tin."
Chu Lịch gật đầu, người hơi ngả ra sau tựa vào lưng ghế, trông có vẻ đã ăn xong.
Để tránh bị anh quan sát, Lương Uyển vô thức tăng tốc độ ăn.
Cho đến khi người đối diện, với vẻ mặt bình thản, cất giọng hỏi câu tiếp theo: "Tối nay em có định nghỉ ngơi không?"
Lương Uyển sặc luôn.