Đèn trong phòng đã tắt, Chu Lịch nghiêng người kéo rèm che ánh sáng lờ mờ từ ngoài trời, rồi nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán Lương Uyển.
Cô dựa vào lòng anh, hơi thở dần dần ổn định lại. Cổ tay bị trói buộc suốt gần cả đêm được anh cầm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Đau không?"
Lương Uyển khẽ lắc đầu, mệt mỏi vén lọn tóc lòa xòa trước trán: "Đặt báo thức lúc mười giờ đi. Mười một giờ phải trả phòng, chiều có người khác đến ở rồi."
Dù muốn gia hạn thêm cũng không thể.
Tóc rối trên đỉnh đầu cô cọ nhẹ vào gò má Chu Lịch.
Tối qua sau khi tắm xong, họ đã hủy vé tàu mà cô đặt trước, đổi sang hai vé ghế thương gia cạnh nhau.
May mà tháng Mười Hai là mùa du lịch thấp điểm, nên không quá khó để đổi vé.
Giấc ngủ này của Lương Uyển sâu đến mức như rơi vào lòng đất, đến khi bà chủ khách sạn gõ cửa cũng không làm cô tỉnh lại.
Chu Lịch ra mở cửa và trò chuyện với bà ta.
Bà chủ thoáng sững người, nghĩ thầm: chẳng phải người đàn ông này là kẻ mà mấy hôm trước cô Lương lôi về từ quán rượu sao? Giờ đã chín rưỡi mà còn chưa đi?
Nhân lúc ánh sáng buổi sớm chiếu vào, bà ta cẩn thận quan sát Chu Lịch một lượt.
Công bằng mà nói, người đàn ông này trông không giống kẻ xấu – cả người mang khí chất nho nhã, lạnh lùng, nhã nhặn mà nghiêm túc. Chẳng lẽ đúng là "không thể nhìn mặt mà bắt hình dong"?
"Cậu là...?" Bà ta khẽ ho một tiếng.
Chu Lịch nhẹ nhàng khép cửa lại. Trên giường, Lương Uyển vẫn ngủ say, cả khuôn mặt vùi trong gối.
"Tôi là bạn trai của cô ấy."
Bà chủ nheo mắt đầy nghi ngờ: "Vậy sao mấy hôm trước cậu không ở đây?"
Chu Lịch cúi đầu, nét mặt bình thản mà lịch sự trả lời: "Mấy hôm trước bận công việc, hôm qua mới có thời gian đến. Có chuyện gì cô cần nhắn lại không?"
"À... chỉ là bữa sáng miễn phí của chúng tôi chỉ phục vụ đến mười giờ. Mấy hôm trước cô ấy đều dậy sớm ăn, hôm nay không thấy đâu cả."
Là người từng trải, bà chủ biết lòng người khó đoán, sợ khách trọ gặp chuyện chẳng lành, đến lúc đó bà cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Chu Lịch hiểu ý, mỉm cười: "Chúng tôi ra ngoài ăn sáng rồi. Cảm ơn chị đã quan tâm."
Dù vẫn còn chút lo lắng, bà chủ đành quay về ngồi trên ghế sofa tầng một. Ánh mắt vẫn xuyên qua những tán cây giữa sân nhìn về phía căn phòng, cảnh giác như một con cầy mangut.
Trở lại phòng, Chu Lịch lắc đầu, không nhịn được cười khẽ.
Anh bị coi là kẻ xấu có ý đồ mờ ám rồi.
Dù gì đêm qua và sáng nay... quả thật anh cũng chẳng ra dáng người tốt cho lắm.
Anh xem giờ, rồi nhẹ nhàng thu dọn hành lý của hai người, tắt báo thức, để Lương Uyển ngủ thêm hai mươi phút.
Mười giờ hai mươi, Chu Lịch đến bên giường, vén tóc khỏi gương mặt cô. Anh quỳ bên cạnh, lặng lẽ ngắm khuôn mặt trắng ngần được ánh nắng rọi sáng.
Ánh sáng bị khung cửa gỗ chia thành từng vệt, bóng đổ lên vai cô lộ ra từ chiếc áo ngủ.
Môi cô hơi khô nứt – cô luôn quên bôi dưỡng môi.
Trong ký ức, lần đầu gặp nhau ở Na Uy, môi cô dưới lớp son cũng tái nhợt, khô khốc, chỉ khi được làm ẩm mới hiện rõ sắc đỏ xinh đẹp vốn có.
Lúc về nước phải nhắc cô ăn thêm những món bổ khí dưỡng huyết.
Chu Lịch hít sâu, cúi xuống hôn cô một cái – chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Lương Uyển lờ mờ mở mắt đã thấy Chu Lịch. Anh đã trở lại là người luôn cười dịu dàng như mọi khi.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhận ra một điều:
Anh luôn yên lặng nhìn cô.
Anh thích ngắm cô.
Rất nhiều yêu thương không nói thành lời, thực ra đều ẩn trong đáy mắt anh.
Lương Uyển nghiêng người nhìn anh, sau phút thân mật là cảm giác muốn làm nũng đặc trưng.
Chu Lịch mỉm cười, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Đã mười giờ rưỡi rồi."
Hai giây sau, Lương Uyển trợn tròn mắt, chống tay ngồi dậy, bị sặc ho mấy tiếng: "Sao anh không gọi em dậy sớm hơn?!"
Cô vùng dậy quá nhanh, máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã nhào vào người Chu Lịch.
Anh dứt khoát bế cô vào phòng tắm, đặt một đôi dép bông xuống sàn.
"Rửa mặt trước đi, hành lý anh chuẩn bị xong hết rồi, yên tâm."
Chu Lịch bóp sẵn kem đánh răng lên bàn chải cho cô rồi đưa tới. Cô còn chưa hoàn hồn, anh dựa lưng vào bồn rửa mặt, thảnh thơi nhìn cô: "Cần anh đánh giúp không?"
Đầu Lương Uyển lắc như trống bỏi, tỉnh táo lại rồi vội vàng bắt đầu đánh răng.
Chu Lịch đứng phía sau cô bật cười, chậm rãi lui ra ngoài.
Anh gom ga giường dùng dùng một lần cô chuẩn bị, vò lại thành một cục, trước đó cũng đã lau sạch vết nước cô để lại trên sàn đêm qua.
Cũng giống như cô, anh không thích để lại dấu vết cá nhân.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, trước khi đi trả phòng, Chu Lịch đưa cho cô bữa sáng anh mua lúc sáng.
Trước đây thấy cô đăng ảnh bánh phô mai nướng trong vòng bạn bè, đoán là cô thích ăn, nên đã mua một phần làm phương án dự phòng.
Khi thấy Lương Uyển tươi cười bước xuống lầu, bà chủ khách sạn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi trả phòng, bà khẽ hỏi: "Người đàn ông đó là bạn trai cô sao?"
Lương Uyển chớp mắt, chưa kịp trả lời thì đã nghe bà nói tiếp: "Sáng nay tôi muốn gọi cô dậy ăn sáng, gõ cửa thì cậu ta ra mở. Cậu ta nói là bạn trai cô. Nhưng... chẳng phải cậu ta là người mà cô dắt từ quán rượu về sao?"
Lương Uyển ngẩn ra một lát, nhớ lại khi Chu Lịch vừa tới khách sạn hôm qua là con bà chủ trực quầy, nên bà không biết mặt anh, thành ra mới có hiểu lầm này.
Cô nghiêng đầu cười, trêu lại: "Là bạn trai tôi kéo về từ quán rượu đó."
Cũng coi như là nói thật.
Nếu hôm ấy ở Oslo không đến HKOK, thì sẽ chẳng có câu chuyện giữa cô và Chu Lịch.
Dù hai người từng gặp nhau từ khi còn nhỏ, ký ức cũng mờ nhạt.
Gặp nhau sai thời điểm chỉ là một lần "lỡ duyên" trong đời.
Chỉ có lần đó, nhờ sự cố chấp níu kéo, cô mới gắn bó với anh.
Và chỉ vì sau này Chu Lịch vượt ngàn dặm quay về quê hương, ôm lấy cô gái chưa đủ dũng cảm kia, câu chuyện ấy mới không dừng lại ở hồi kết.
Bà chủ nhà trọ kinh ngạc nhìn cô.
Lương Uyển nhận lại tiền đặt cọc, mỉm cười nói thật để trấn an tấm lòng nhiệt tình của bà: "Tôi quen anh ấy từ lâu rồi."
Trên đường ra ga tàu, Lương Uyển không ngừng bật cười trêu chọc anh: "Chu Lịch, bà chủ tưởng anh là kẻ xấu chuyên lừa gạt con gái đấy."
Chu Lịch nghiêng mặt lau vụn bánh sữa nướng dính trên môi cô, nhẹ nhàng đáp: "Anh biết."
"Vì anh đúng là như thế mà, lúc đó không nói mình là người Trung Quốc, em còn tưởng anh nghe không hiểu tiếng Trung, không cẩn thận khai sạch thông tin trước mặt anh rồi."
Chu Lịch ngồi thẳng lại, cúi người chống cằm lên tay, chăm chú nhìn cô, khẽ cười hỏi: "Giờ em muốn nói chuyện xem rốt cuộc ai mới là người lừa gạt ai không?"
Lương Uyển có chút chột dạ, vội quay đầu đi chỗ khác: "Không cần đâu..."
Dù là mùa đông, nhưng mấy ngày Lương Uyển ở đây, Vân Nam vẫn nắng đẹp liên tục. Bầu trời đôi khi còn trong xanh và rực rỡ hơn cả hồ Nhĩ Hải, mây trắng như thể bước ra từ một bức tranh.
Ngồi lên chuyến tàu đến Lệ Giang, lúc đầu Lương Uyển rất phấn khích, cô cầm điện thoại quay suốt khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Chặng đường từ Đại Lý đến Lệ Giang được mệnh danh là một trong những tuyến tàu đẹp nhất, đi qua hồ Nhĩ Hải, xuyên qua những cánh đồng lúa mạch bạt ngàn. Khi gần đến Lệ Giang, nếu thời tiết tốt, ngẩng đầu sẽ thấy đỉnh núi tuyết Ngọc Long.
Tháng mười hai, đỉnh núi phủ đầy tuyết, khi ánh nắng chiếu vào sẽ biến thành màu vàng óng ánh.
Chu Lịch lấy trong vali ra một chiếc áo khoác phủ lên đầu gối cô.
Trên tàu có sưởi, nhưng cô ngồi sát cửa sổ, vẫn bị cái lạnh len lỏi qua những khe hở không nhìn thấy mà tràn vào.
"Thật sự không muốn ngủ một lát sao?" Anh trầm giọng hỏi.
Lương Uyển tự tin lắc đầu, rồi rất tự nhiên nói với anh: "Nhưng mà eo em mỏi quá, Chu Lịch, anh xoa giúp em được không?"
Ghế hạng thương gia có vách chắn nhất định, cũng rộng rãi, Chu Lịch còn kéo cao áo khoác che eo cô lại, sau đó mới đưa tay xoa bóp.
Lương Uyển nói thì tự tin, nhưng chưa đến một tiếng sau khi tàu khởi hành, cô đã trượt khỏi lưng ghế, tựa đầu lên vai Chu Lịch ngủ mất.
Điện thoại chưa tắt, ống kính vẫn mở.
Chu Lịch giúp cô lo xong mấy việc ấy rồi cũng tựa vào trán cô khẽ chợp mắt.
Hai người cùng vào giấc mộng.
So với giấc ngủ sâu mấy tiếng của cô, Chu Lịch chỉ ngủ chợp mắt được hai tiếng.
Mùi hương hoa trong dầu gội còn vương trên tóc cô thoang thoảng quanh mũi anh. Trong cơn mơ màng, dưới tấm áo khoác trùm lên hai người, Chu Lịch vô thức nắm lấy tay cô.
Lương Uyển trong giấc ngủ cũng phản ứng theo bản năng, khẽ li.ếm môi, rồi dụi đầu vào hõm cổ anh, ngón tay đan vào tay anh.
Ngoài cửa sổ, tầng mây thưa thớt, ánh nắng rực rỡ, hồ Nhĩ Hải như chiếc gương phản chiếu bầu trời.
Núi non chập chùng, mây bay lãng đãng.
Nắng và bóng tối thay nhau lướt qua khuôn mặt hai người theo nhịp tàu chạy.
Phong cảnh vùn vụt trôi về phía sau, nhưng thời gian dường như chậm lại, thong thả tận hưởng sự ấm áp.
Đến khi Lương Uyển bị cú phanh gấp đánh thức, tàu đã sắp đến ga Lệ Giang. Cô vừa nghe người bên cạnh bàn tán vì sao tàu dừng lại, vừa tiếc nuối vì mình lại ngủ mất. Cô định vươn người thì phát hiện ra mình đang nắm tay Chu Lịch.
Anh cũng tỉnh rồi.
Hơi mệt mỏi, nửa mở mắt, mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
"Cảnh đẹp lắm đấy," Cô nhíu mày nói với anh, "Tàu sao lại dừng nhỉ?"
Lương Uyển không khỏi nghĩ, liệu có phải mình hơi xui xẻo?
Cô vốn không phải người lạc quan, suy nghĩ chuyện gì cũng thường hướng về phía tiêu cực.
Chu Lịch liếc nhìn cô, đoán được ngay suy nghĩ trong lòng cô. Anh mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay đỡ sau đầu cô, nhẹ nhàng xoay về phía cửa sổ: "Em nhìn phía trước kia, tận cùng chân trời kia là gì?"
Lương Uyển nheo mắt nhìn.
Từ Đại Lý đến Lệ Giang, tàu cần bốn tiếng để chạy.
Xuất phát lúc mặt trời lên cao nhất buổi trưa, đến giờ bầu trời xanh nhạt đã chuyển thành màu lam sâu như biển, mây trắng bồng bềnh như ngọn lửa đang cháy, bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, lượn lờ quanh đỉnh núi xa.
Ánh nắng không còn vàng chói nữa, mà là màu vàng nhạt, lặng lẽ treo thấp bên ngoài cửa sổ phía bên kia tàu, sát mặt đất.
Phía trước tàu, hơi chếch một chút, chính là Lệ Giang. Trên đó là một ngọn núi tuyết. Nó không hẳn trắng xóa như tuyết, vì sắc màu nó mang rất khác lạ.
Tựa như cá vàng bơi trên đỉnh núi, ánh sáng phản chiếu khiến đỉnh núi khoác lên gam màu tràn đầy sinh khí.
Một "núi tuyết vàng trong nắng chiều" không hoàn hảo nhưng đẹp rạng ngời.
Lương Uyển bất giác há miệng kinh ngạc.
Trong tiềm thức cô chợt hiện lên một đoạn ký ức không rõ nguồn gốc.
Từ rất lâu trước đây, có phải cô cũng từng ngẩng đầu ngắm những con cá vàng có sắc màu như thế?
Chúng bơi trong một không gian trong suốt như bầu trời, mình cam đỏ, đuôi khẽ lay động như mây bay.
Nhưng cô không nhớ rõ đó là ở đâu.
Chỉ biết, chắc chắn không phải ở chợ cá cảnh hay chợ đêm.
Bể cá rất cao, rất cao, có một đôi tay tưởng như yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ đang nâng cô lên.
Lương Uyển chỉ mải cảm thán và hồi tưởng, quên mất việc lấy điện thoại ra chụp. Đến khi sực nhớ thì cảnh đẹp e thẹn ấy đã lặn mất cùng ánh chiều tà sau núi.
Thế giới chìm vào gam màu xanh thẫm.
"Em quên chụp hình rồi... còn bỏ lỡ bao nhiêu cảnh đẹp nữa." Cô thở dài một tiếng.
"Trong cuộc đời hữu hạn của chúng ta, núi tuyết Ngọc Long vẫn sẽ mãi đứng ở đó. Mia, chúng ta sẽ quay lại." Giọng nói bình tĩnh của anh xuyên qua tiếng loa phát thanh trên tàu.
Trong cuộc sống dài nhưng hữu hạn, những điều lỡ mất vẫn có thể bù đắp lại — giống như họ.
Cổ trấn Lệ Giang và cổ trấn Đại Lý có rất nhiều điểm tương đồng, nhưng cũng có những nét khác biệt. Ví dụ như Lệ Giang có vẻ náo nhiệt hơn, nhưng cũng mang tính thương mại hóa nhiều hơn.
Lương Uyển và Chu Lịch chọn ở lại cổ trấn Thúc Hà, nơi mà ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy núi tuyết Ngọc Long.
Họ tùy tiện chọn một quán ăn đông khách để lấp đầy cái bụng đói vào buổi tối.
Lương Uyển vẫn chưa hồi phục sau đêm quậy phá hôm trước. Đến nửa đêm, cô nằm trên giường tuyên bố với Chu Lịch tạm đình chiến, đợi về nhà ở Bắc Kinh rồi "chiến tiếp".
Chơi đùa thì vui thật, nhưng cô không chịu nổi quá nhiều lần, vẫn phải giữ gìn sức lực. Nhưng cái đầu nhỏ của cô đã bắt đầu không kiểm soát được mà tưởng tượng ra những cảnh khác.
"Mia."
Chu Lịch gọi cô hai tiếng, cô vẫn không có phản ứng.
Anh đành phải đặt máy sấy xuống, mái tóc ướt rối bù chưa kịp sấy khô đi đến bên cô.
Lúc này Lương Uyển đang nằm sấp trên giường, vòng eo mảnh khảnh ép xuống mặt nệm, bộ đồ ngủ mềm mại ôm lấy đường cong trên cơ thể cô.
"Anh tắm xong rồi à?" Cô tranh thủ liếc nhìn anh một cái từ màn hình phim, rồi lại tựa cằm lên mu bàn tay, đôi mắt cay xè, thực ra cũng chẳng tập trung xem mấy, "Giúp em xoa lưng chút được không?"
Chu Lịch còn đang mải lau tóc bằng khăn, ánh mắt khẽ liếc xuống, không nhịn được cười.
Cô càng ngày càng biết cách dùng sự nũng nịu để điều khiển anh.
Chỉ là... anh cam tâm tình nguyện thôi.
Anh luôn yêu cầu cô phải sấy tóc khô, nhưng cô không chịu, toàn để anh làm giúp, còn bản thân thì không hề cầu kỳ như vậy.
"Chỗ này à?"
Anh ấn vào hõm lưng cô.
"Không, xuống dưới một chút nữa."
Chu Lịch làm theo, di chuyển tay xuống.
Lương Uyển vẫn lắc đầu, "Không đúng, nữa về bên trái, xuống dưới thêm tí nữa."
Cô chỉ huy loạn cả lên, khiến người ta không tìm được phương hướng. Chu Lịch dứt khoát vén áo cô lên, dùng đốt ngón tay dò quanh vùng eo.
Cuối cùng, cô bất ngờ co người lại như một con tôm.
"Đúng rồi, chính chỗ này, mỏi quá trời."
Nhờ "công lao" của Chu Lịch tối qua, bên eo cô bị va đập nhiều nhất, chân cũng bị kéo căng liên tục, cơ bắp sau hơn chục tiếng bắt đầu đau nhức.
Có lẽ Chu Lịch cũng đang nghĩ đến điều tương tự.
Anh khẽ nói: "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn."
"Không cần đâu, không phải vì chê đâu..." Cô tắt phim, bị đốt ngón tay của anh xoa bóp đến thoải mái mà nhắm mắt lại.
Anh lại cười, "Vậy là do ít vận động."
Lương Uyển bĩu môi, "Em không thích chạy bộ, mấy môn thể hình cũng không thích luôn."
"Thế em thích môn gì?"
"Bơi lội."
"Được, sau này ngày nào cũng bơi 1000 mét."
"1000 mét á?" Lương Uyển mở mắt, "Mỗi ngày anh lấy đâu ra nhiều sức vậy? Vừa đi làm vừa bơi. Em không theo nổi đâu."
Chu Lịch nằm nghiêng, chống tay lên mặt, nhìn cô chăm chú.
"Nhưng mà, Uyển Uyển à, anh sợ sau này nếu em lại muốn chơi gì nữa, thì cơ thể em không chịu nổi."
Nghe vậy, mặt Lương Uyển đỏ bừng, vội quay lưng lại.
"Cơ thể em vẫn ổn."
Thực ra Chu Lịch không hề nói chuyện gì mờ ám cả. Cơ thể cô không có vấn đề lớn, nhưng sức đề kháng kém, hay đau ốm vặt, làm hao tổn tâm sức. Bình thường cô cũng chẳng để ý nghỉ ngơi, lúc không khỏe thì kêu đau, nhưng vừa khỏe lại là quên ngay.
Nếu không thì ngày đó cũng không tự mình làm việc đến mức ngất xỉu ngay trước công ty Fingerprint.
"Uyển..."
Chu Lịch kéo cô quay lại, định nói cho cô biết anh quan tâm sức khỏe cô đến mức nào. Nhưng Lương Uyển bất ngờ đưa tay xoa đầu anh.
Tóc anh vẫn còn ướt.
Lương Uyển khựng lại, đôi mắt vốn mệt mỏi lập tức mở to.
Anh cũng hơi bất ngờ.
Những ngón tay mảnh mai của cô luồn vào tóc anh, thân mật xoa nhẹ, chẳng mấy chốc đã ướt cả tay.
Trước đây Lương Uyển chỉ biết tóc anh mềm, nhưng hóa ra khi ướt lại càng mềm hơn.
Anh không thuộc loại tóc mỏng yếu, ngược lại tóc rất có kiểu, nhưng vẫn rất mềm.
Cô ngồi dậy, tò mò quan sát.
Là do chân tóc anh có độ xoăn nhẹ đến mức mắt thường không thấy? Nhìn thì tưởng tóc thẳng, nhưng lại có độ nâng đỡ, khiến cả mái tóc mềm mại mà không bị xẹp xuống.
Cũng giống như con người anh vậy.
Lần đầu gặp cứ tưởng anh là kiểu lạnh lùng khó gần, sống chung lâu rồi mới biết, anh có một trái tim chân thật và rất ấm.
Lần đầu cô rời bỏ anh, trong đầu toàn vang lại những lời anh từng nói.
Anh sẽ không tha thứ cho sự phản bội và dối trá.
Với người khác có thể là thế, nhưng với cô, anh chẳng bắt cô phải trả giá gì, cũng chẳng trừng phạt cô điều gì.
Gọi là tha thứ.
Thực ra nên nói, Chu Lịch đã ôm lấy tất cả sự bướng bỉnh và giằng xé trong cô.
Mỗi một bước, cô đều lùi lại.
Mỗi một bước, anh đều tiến lên.
Đôi khi Lương Uyển không khỏi nghĩ, nếu sự kiên định của anh bớt đi một chút thôi, thì cuộc sống của cô sẽ thành ra sao?
Không sụp đổ.
Điều đó cô chắc chắn.
Cô nhất định vẫn sẽ ngày làm đêm cày trong ngành quảng cáo, dù không ở Fingerprint thì cũng ở một nơi nào khác.
Cô rất thực tế, biết rõ tiền của Chu Lịch chính là chỗ dựa vững chắc để cô dám nghỉ việc. Tiền thuê nhà tiết kiệm được, cộng thêm cảm giác an toàn vì không sợ lang thang ngoài đường — tất cả đều không thể bỏ qua.
Ngoài ra thì sao?
Có lẽ cô vẫn đang níu giữ bóng hình của Lương Liên Thấm – người đã rời xa từ lâu – treo cao trong tim, vì đó là mối quan hệ thân mật duy nhất cô từng có. Rồi cả đời sẽ không thoát khỏi thứ tình cảm vừa yêu vừa hận ấy.
"Chu Lịch, để em sấy tóc cho anh. Không phải anh từng nói sao? Tóc không được để ướt."
Anh không từ chối, thân hình cao lớn ngồi xuống chiếc ghế mây, để Lương Uyển lần hiếm hoi được nhìn thấy đỉnh đầu anh.
Đúng là dày và rậm.
Cô khẽ bật cười.
"Chu Lịch, sau chuyện ở Na Uy, trong lòng anh chắc vẫn còn oán hận em, đúng không? Lúc anh đến Bắc Kinh, em cứ tưởng anh đến để hành hạ em."
Lương Uyển vừa nói, vừa nhẹ nhàng chải tóc anh.
Chu Lịch nhìn thẳng vào gương. Cô cụp mắt xuống, đuôi mắt cong lên thành một nếp gấp nhẹ nhàng, rất xinh đẹp.
"Căm hận, cũng có một chút." Chu Lịch nói, "Nhưng anh sẽ không vì muốn hành hạ ai đó mà đi tìm người ấy."
Anh không thích làm những chuyện lãng phí thời gian.
Những người không đáng để bận tâm, đến một ánh mắt anh cũng không muốn cho.
Hành hạ người khác? Đó không phải phong cách của anh.
Chỉ là, có người quá đáng, anh cũng tuyệt đối không mềm lòng.
Điểm xuất phát của anh luôn luôn là từ trong lòng mình.
"Anh đã tha thứ cho em từ khi nào? Hoặc là, khi nào thì anh xác định được là mình thích em?"
Sau khi hỏi ra câu đó, Lương Uyển bật máy sấy tóc.
Tiếng ồn của máy ngay lập tức tràn ngập trong tai họ, luồng gió nóng thổi qua lưng cô và mái tóc của Chu Lịch.
Từ nhỏ đến lớn, cô sống trong một gia đình không biết cách thể hiện tình yêu.
Hoặc có thể nói, một gia đình không có tình yêu để thể hiện.
Một câu hỏi như vậy thật sự là quá mức. Nếu đổi lại là cô, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cho nên trong tiềm thức cô bắt đầu né tránh, chính bản thân cũng không nhận ra — tiếng ồn từ máy sấy tóc trở thành cái cớ để trốn tránh.
Chu Lịch nói mấy câu.
Qua khóe mắt, cô thấy anh mấp máy môi trong gương, cũng cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực anh, chỉ là không nghe rõ được anh đang nói gì.
Lương Uyển liền giả vờ đáp lại một tiếng, làm như thể mình đã nghe thấy.
Ít nhất, cô biết anh đã từng có khoảnh khắc xác định tình cảm ấy.
Sau khi tóc đã khô, cô nhìn Chu Lịch trong gương, mỉm cười với anh rồi nghịch ngợm xoa loạn mái tóc anh.
Tính anh rất tốt, sẽ không bao giờ tức giận.
Anh để mặc cô nghịch ngợm, ánh mắt nhìn thấu cô.
"Em không nghe thấy đúng không?"
"Hử?"
"Trước khi gặp lại nhau ở Bắc Kinh, anh đã lén nhìn em một lần rồi."
Lương Uyển khựng lại.
"Khi nào vậy?"
"Lúc về nước họp, anh vô tình thấy em đang sống cuộc sống thường ngày, rất khác với khi ở Na Uy."
Lương Uyển xoa mặt mình: "Rất bình thường đúng không?"
"Không phải," Chu Lịch lắc đầu, "Chói sáng lấp lánh."
Lương Uyển không kìm được bật cười tự giễu.
Cuộc sống bình thường này thì có gì mà chói sáng?
"Khi đó, anh dần hiểu được vì sao em lại sang Na Uy, vì sao lại đưa ra những yêu cầu nghe có vẻ hoang đường như thế, và vì sao lại rời đi. Em muốn một cuộc sống bình yên. Thế nên, chuyện tha thứ hay không chẳng còn quan trọng nữa — mà là anh nảy sinh lòng tham muốn được tham gia vào cuộc sống của em."
Chu Lịch xoay người, ôm cô ngồi lên đùi mình.
"Còn về việc thích em từ khi nào, thật ra không có ranh giới rõ ràng. Có thể là ở Bắc Kinh, cũng có thể là đêm ngắm cực quang, thậm chí là đêm em đẩy cửa gỗ bước vào quán bar. Có lẽ đã bắt đầu từ rất sớm. Nhưng anh biết rõ khoảnh khắc mình thật sự nhận ra."
Lương Uyển nhìn anh.
"Là ngày em mệt đến mức ngất xỉu trên ghế dài."
"Anh chợt nhận ra giận dỗi và oán hận chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ có tình yêu mới đáng để giữ lại. Chính vì không thể khống chế được tình cảm ấy, anh mới kéo em về bên cạnh mình."
"Anh thừa nhận, thật ra anh cũng không công tư phân minh như mình tưởng. Cũng có một chút tư tâm."
"Lương Uyển, lòng riêng của anh — toàn bộ đều là em."