Vừa chớm qua Tết Dương lịch.
Từ Phi Lâm sau chuyến du lịch vòng quanh thế giới trở về, nhận việc ở một công ty mới, liền rủ Lương Uyển cùng đi. Lương Uyển vẫn chưa trả lời, cô đang cân nhắc có nên tiếp tục làm việc trong ngành quảng cáo hay không. Thành thật mà nói, công việc hiện tại hoàn toàn khác xa với những gì cô từng mơ ước về một công việc sáng tạo, giống như so sánh giữa hình ảnh mì gói trên bao bì và thực tế — trên hình thì thịt bò dày cộm, đầy đủ rau củ, nhưng thực tế chỉ toàn vụn vặt, nước dùng chẳng có chút mùi thịt nào. Đó chính là ngành quảng cáo.
Trước đó, hợp đồng giữa Chu Lịch và Fingerprint đã hết hạn. Nghe nói Tần Thạch cuối cùng cũng rời công ty vì gây phẫn nộ cho quá nhiều người, tìm nơi khác làm việc. Sau khi hắn đi, những người còn lại cũng yên phận ở lại. Đời không phải truyện cổ tích, rời bỏ nơi quen thuộc đòi hỏi cái giá rất lớn, kết cục này đã là hợp lý nhất. Từ Phi Lâm là người đầu tiên dám lên tiếng, Lương Uyển tiếp bước, cùng nhiều đồng nghiệp khác dũng cảm chống lại hành vi độc đoán của Tần Thạch.
Phương Nguyện và Trần Nghiễn thỉnh thoảng vẫn tìm Lương Uyển. Có lần đang video call, Giang Chi Kỳ cũng xuất hiện.
"Hello chị Uyển, sống chung với Chu Lịch vô tư vô lo thế nào rồi?"
Lương Uyển ho khan một tiếng.
Giang Chi Kỳ cười: "Chị thật sự không định cưới Chu Lịch à? Em góp ý chân thành này, nên trói chặt anh ấy bên cạnh càng sớm càng tốt, điều kiện của anh ấy dễ bị người khác nhòm ngó lắm. Chị quá yên tâm rồi đấy."
Lương Uyển xoay cây bút trên bàn, ngước nhìn ánh sáng lọt qua khe rèm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
"Bí mật."
"Có gì mà bí mật!" Mấy người bên kia đồng thanh phàn nàn.
Cốc cốc.
Lương Uyển ngẩng đầu: "Vào đi."
Dù sống chung, cô và Chu Lịch vẫn tôn trọng không gian riêng của nhau khi làm việc, cô rất thích sự cân bằng này.
Chu Lịch đẩy cửa bước vào, tựa vai vào khung cửa, ánh mắt mơ hồ nhìn cô: "Cơm nấu xong rồi, ăn thôi nào."
Mấy hôm trước anh đi công tác, hôm nay vừa từ sân bay về đã vào bếp.
Lương Uyển gật đầu, đứng dậy vẫy tay với ba người đang chen chúc trong màn hình: "Chị đi ăn tối đây, mấy em cũng về nhà ăn đi."
Hoa Đàm ở phòng khách nhảy cẫng lên đón cô, giờ nó đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở nhà và đi lại bằng ba chân. Lương Uyển từng hỏi bác sĩ có cần lắp dụng cụ hỗ trợ không, nhưng bác sĩ cho rằng nếu không ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại thì không cần thiết.
Dạo này Lương Uyển ít ở nhà, luôn bận rộn bên ngoài.
Chu Lịch đã hỏi khéo, cô chỉ nhìn ra xa nói "Đi shopping thôi," mà không nhìn vào mắt anh.
Trải qua nhiều chuyện, chỉ cần cô hít mũi hay liếc mắt, Chu Lịch biết ngay cô đang nói dối. Nhưng cô không nói, anh cũng không vội truy hỏi.
Lương Uyển biết anh biết mình nói dối.
Nhưng không sao.
Vì chẳng bao lâu nữa, anh sẽ biết.
Sinh nhật Chu Lịch vào tháng Một, giữa mùa đông giá lạnh.
Lương Uyển hỏi Trình Mạn trước đây Chu Lịch thường đón sinh nhật thế nào, Trình Mạn bảo anh lười kỷ niệm, chỉ vài lần bị bạn bè ép dự tiệc sinh nhật, mà anh cũng chẳng thích ăn bánh. Chu Lịch thích một mình lái xe đến sông Rhine đi dạo, ngủ một đêm rồi về.
Lương Uyển nhớ Hách Dịch Phi từng nói, Chu Lịch là người không ngại giao tiếp nhưng cũng rất tận hưởng sự cô độc.
Vì vậy, việc chia sẻ không gian cá nhân hoàn toàn là điều xa xỉ.
Trong bữa ăn, Lương Uyển ngẩng đầu nói: "Thứ Sáu tuần sau em đi Hàng Châu dự đám cưới bạn cấp ba."
Chu Lịch dừng tay, không nói gì.
"Anh không cần đi cùng, em đi xong sẽ về. Hôm đó anh có kế hoạch gì không?"
Chu Lịch đặt đũa xuống, tựa vào ghế: "Không."
Lương Uyển bế Hoa Đàm đặt lên đệm mềm: "Vậy nhờ anh ở nhà chăm Hoa Đàm cẩn thận."
Chu Lịch cúi mắt, gắp một hạt cơm, khẽ gật đầu.
Lương Uyển nhìn thấy hết, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Khi nghỉ ngơi trên sofa sau bữa ăn, cô chủ động ôm lấy Chu Lịch vừa bưng đĩa táo đến.
"Không vui à?"
"Không."
Cô cười khẽ: "Rõ ràng là có mà."
Thứ Sáu tuần sau là sinh nhật Chu Lịch.
Chu Lịch lắc đầu, xoay người ôm cô, mỉm cười nhạt: "Thật sự không."
Lương Uyển ôm cổ anh, ánh mắt lấp lánh: "Không có thì tốt. Chu Lịch, đừng buồn, anh phải biết, bây giờ trên đời này người em thích nhất chính là anh."
Anh khựng lại, tay ôm eo cô siết chặt, nụ cười lần này khiến mắt cũng cong lên vẻ đẹp khó tả.
Lương Uyển biết anh thật sự được an ủi.
Cô không muốn kế hoạch của mình khiến Chu Lịch phải buồn mấy ngày liền.
Anh khẽ hỏi: "Thật không?"
Lương Uyển trợn mắt: "Giả đấy, giả được chưa?"
Chu Lịch bật cười, lắc đầu: "Không được."
"Vậy còn hỏi."
Lương Uyển nhẹ nhàng hôn lên môi anh, lùi lại ngắm nghía, rồi lại hôn thêm cái nữa. Chu Lịch tựa vào sofa, ánh mắt dần chìm vào bóng tối, mang theo vẻ mê hoặc khó hiểu.
Một lúc sau, Lương Uyển cười, hai tay bóp má anh: "Anh dễ bị kích động quá nhỉ? Chỉ thế này đã có phản ứng rồi."
Chu Lịch không phản bác, ánh mắt đượm buồn nhìn khuôn mặt đang đùa giỡn trước mặt, sâu thẳm là lớp sương mù Lương Uyển không thể xuyên thấu.
Ánh nhìn của cô cũng đầy xâm lược, ngón tay từ từ vuốt từ chân mày xuống khóe mắt, sống mũi, bờ môi, vòng qua gọng kính, từng chút một thăm dò và "ăn mòn".
Cô nhắm mắt, trao Chu Lịch một nụ hôn thật sâu, không có khúc dạo đầu dịu dàng mà trực tiếp xâm nhập. Cô áp sát, dùng bộ ng.ực m.ềm mại cọ vào ngực anh, anh như ngọn núi bất động, để mặc cô chiếm đoạt.
Lương Uyển vừa hôn vừa cười: "Làm gì mà kiêng khem thế?"
Chu Lịch cười khẽ, không phản ứng.
"Anh nhịn được à?"
Cô đứng dậy, nắm lấy, nhướng mày.
Chu Lịch không nhìn vào phần da thịt lộ ra ở cổ áo, chỉ lặng lẽ nhìn đôi mắt tinh nghịch của cô.
Cô tự ngồi lên, ngửa cổ nhìn lên đèn trần ấm áp, sau đó khẽ thở dài.
Lương Uyển có lẽ thích chủ động, nhưng cô không thích cảm giác không được chạm vào, cô cắn môi nhìn anh.
"Anh là... đồ chơi... bất động à? Đồ chơi còn... biết rung nữa là..."
Dù đồ chơi không "căng" và "nóng" như thế này.
Chu Lịch đột nhiên đưa tay trái bóp eo cô, lực đủ mạnh để lại vết hồng nhạt.
Anh nghiêng người tháo kính, lần đầu không cất cẩn thận mà ném thẳng sang một bên.
Anh ôm lấy đầu cô, bắt đầu từ xương quai xanh, vùi mặt vào hõm cổ. Chỉ hành động này thôi đã đủ để Chu Lịch kéo cô vào vòng kiềm soát của mình. So với anh, khung xương cô quá mảnh mai.
Lương Uyển như bức tượng thần gắn trên thân anh, đón nhận những nụ hôn yêu thương gần như tôn kính, eo cong như vầng trăng khuyết, bị anh giữ chặt.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Chu Lịch không hề loạn nhịp, thản nhiên nhìn Lương Uyển cởi áo cho mình. Cho đến khi cô bám vào vai anh, cúi đầu giấu mặt vào cổ, hơi thở nóng hổi phả lên da, gọi tên anh trong vô thức.
"Chu Lịch..."
Chu Lịch không cần cô nói thêm, nghiêng đầu hôn lên đường hàm, hai tay nắm đùi ấn xuống, nâng cô lên.
Lương Uyển kêu lên, như chú chim e thẹn trốn trong tán lá, dùng móng vuốt bám lấy anh.
...
Hôm sau khi tỉnh dậy, Chu Lịch đã không còn ở nhà. Cô đi chân trần ra phòng khách, ôm Hoa Đàm vu.ốt ve hồi lâu.
Trước khi đi, anh chuẩn bị bữa sáng, để lại mẩu giấy nhắc cô hâm nóng.
Lương Uyển cầm mẩu giấy, ngồi trên ghế đung đưa chân.
Anh coi cô là đứa trẻ lên ba à?
Cô cúi đầu cười.
Ăn xong, dỗ dành Hoa Đàm xong, Lương Uyển vội vã ra ngoài, tìm đến một tiệm hoa trong trung tâm thương mại nơi cô lần đầu gặp Hổ Béo, thương lượng khá lâu với chủ tiệm.
"Đúng vậy, thứ Sáu tuần sau, tôi sẽ ra hiệu, lúc đó giao lên nhé? Chi phí không thành vấn đề."
"Được, tôi hiểu rồi."
Bà chủ cười tươi như hoa nở bên cạnh, đơn hàng nghìn bông hoa khiến bà vui không tả.
"Cô gái, đi mua cho công ty à?"
Lương Uyển ngẩng mắt khỏi điện thoại, cười: "Không, nhu cầu cá nhân thôi."
Bà chủ một tay cầm hoa, một tay cầm kéo, vừa tỉa cành vừa ngạc nhiên: "Hiếm thấy đấy, thường khách hàng của chúng tôi toàn là con trai đặt hoa tặng con gái, con gái dù có tặng bạn đời cũng ít khi đặt nhiều thế này. Cô tặng bạn trai à?"
Lương Uyển gật đầu: "Ừm, cầu hôn."
Nhát kéo khựng lại, bà chủ há hốc: "Cô... cô chủ động cầu hôn à?"
Lương Uyển mắt cong như trăng khuyết, hiểu vì sao bà phản ứng thế.
"Ừ."
"Trời ạ, vậy cô rất yêu anh ấy."
"Rất yêu."
"Vậy anh ấy phải trân trọng cô lắm."
Lương Uyển chọn một nhánh tulip hồng chúm chím đưa cho bà: "Gói giúp tôi một bó nhé, hôm nay cũng mua một cành."
"Được thôi, tôi sẽ gói thật đẹp."
Cạnh quầy thu ngân có xô nước nhỏ, bên trong là những bông hoa bị khách chọn rồi bỏ lại, đủ loại đang nở rộ.
"Hai người thật khác thường, con gái cầu hôn con trai, lại còn long trọng thế này." Bà chủ không ngừng cảm thán.
"Coi như anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, lúc đó tôi chưa sẵn sàng kết hôn."
Trong cửa hàng không có khách, bà chủ tỉ mỉ gói hoa, còn tặng thêm vài nhánh cỏ xanh và hoa tiểu tú cầu.
"Giờ đổi ý rồi à?"
"Ừm, muốn "trói" anh ấy lại rồi." Lương Uyển cất điện thoại vào túi, cười nói thêm: "Chị gói nhiều quá."
"Nên thôi, nhánh tulip này tôi không tính tiền."
Bà chủ rất biết làm ăn, đơn hàng lớn đã có, mấy nhánh hoa lời lãi gì.
"Nhưng con gái cầu hôn con trai, đừng tự hạ thấp mình quá." Bà chủ đưa bó hoa đã gói cho Lương Uyển.
Lương Uyển xoay bó hoa, nhìn giọt nước long lanh: "Tôi biết. Nhưng anh ấy đã bước chín mươi chín bước, tôi không thể không bước một bước nào, như thế không công bằng với anh ấy."
Thật ra so với Chu Lịch, cô không giỏi bày tỏ tình cảm. Đôi khi bám lấy anh, hoặc nói một câu "Em thích anh nhất" đã là nỗ lực lớn.
Lương Uyển không nghĩ con gái chỉ được chọn trong đám con trai theo đuổi mình, phạm vi như vậy quá hẹp. Dù tính cách thụ động, cô không nghĩ con gái chỉ được thụ động, thực tế mấy lần rung động của cô đều do cô chủ động bắt chuyện, dù kết quả khác nhau.
Chỉ là, nếu không có sự kiên định của Chu Lịch, cô chỉ dám "gãi ngứa" trong tình yêu, nếm thử rồi dừng.
Chính Chu Lịch đã không để một người khó tính như cô ở lại một mình.
Nếu anh thiếu kiên định một bước, có lẽ họ đã chia tay từ lâu.
Chuyện riêng của hai người kể ra nghe không bao giờ đủ. Người ngoài không thể hiểu hết từng chặng đường họ đi qua.
Lương Uyển cười với bà chủ: "Dù sao, anh ấy xứng đáng."
Bà chủ nhìn ánh mắt kiên quyết không chút do dự của cô, mỉm cười: "Vậy thì tốt, hai người nhất định sẽ hạnh phúc."
Lương Uyển ôm bó hoa nhỏ đến cửa hàng trang sức.
Cô vốn dĩ không mơ tưởng gì về kim cương. Nó đắt đỏ, không giữ được giá, đeo lên tay nặng trĩu đến áp lực.
Dù vậy, cô luôn công nhận vẻ đẹp của nó.
Cô thích ánh sáng lấp lánh, thích sự lấp lánh, thích chất liệu trong suốt như băng.
Cô cũng thích đá quý, đặc biệt là sapphire.
Nhưng cô hầu như không mua trang sức.
Quá quý giá, cô không muốn suốt ngày lo lắng thất lạc. Cô từng đọc một câu: Nếu một người mua túi hàng hiệu mà phải nâng niu quá mức, mỗi ngày đều không dám dùng, nghĩa là cô ấy chưa đủ khả năng mua nó.
Tình cảm cũng vậy.
Nếu phải dè chừng, sợ hãi mất mát, Lương Uyển có lẽ đã tránh xa từ lâu.
Như cách cô đối với Lương Liên Thấm.
Mất đi rồi khó lấy lại.
Nếu cô thật sự nhìn lầm người, cô cũng không sợ, đã từng rời bỏ một mối quan hệ thân thiết, cô có đủ dũng khí rời bỏ lần thứ hai.
Nhưng hiện tại, thứ Lương Uyển không nghi ngờ nhất chính là tấm lòng của Chu Lịch.
Giang Chi Kỳ bảo cô đừng quá yên tâm.
Lương Uyển cũng nói với bà chủ tiệm hoa là mình muốn "trói" Chu Lịch lại.
Thực ra không phải.
Cô có cảm giác mơ hồ rằng, người tự tin và lạnh lùng với hầu hết mọi chuyện như Chu Lịch luôn kiểm tra lại tình cảm của cô.
Lương Uyển không phải người như Lương Liên Thấm, chỉ sống trong thế giới của mình.
Cô nhìn thấy anh.
Anh không cảm thấy đủ an toàn.
Cô nhớ lại từng chi tiết giữa hai người, đặt mình vào vị trí của anh, hiểu được sự bất an đến từ cách thể hiện trốn tránh của cô.
Lương Uyển nghĩ, bước cầu hôn này phải do cô thực hiện.
Cô muốn nói với anh, cô đã quyết định dành cả đời này cho anh.
Chu Lịch ở London từng mua chiếc nhẫn kim cương đắt đỏ.
Cô không đủ khả năng mua loại đó, chỉ có thể chọn thứ trong tầm với của mình.
Cô đi đi lại lại qua mấy cửa hàng, cuối cùng quay về thương hiệu ban đầu, chọn một chiếc nhẫn nam đính sapphire viền kim cương nhỏ, đường nét chạm khắc đơn giản mà sang trọng.
Bước ra khỏi tiệm trang sức, Lương Uyển lần đầu tiên cảm nhận được sức nặng của chiếc nhẫn bé xíu.
Cô không đặt loại nhẫn "một đời chỉ mua một lần", cũng không khắc tên nhau. Nhưng cô biết người nhận chiếc nhẫn này sẽ là duy nhất của đời cô.
Cô mở hộp, xoay nhẫn dưới ánh đèn trung tâm thương mại. Ánh sáng chảy tràn trên các mặt cắt, khúc xạ vào đáy mắt cô, như tia nắng ban mai vươn lên từ mặt hồ, chiếu rọi lên người cô.
Lương Uyển mím môi cười khẽ, cẩn thận cất nhẫn, ôm bó hoa tiếp tục bước đi.
Cô đến quầy bar tĩnh lặng ở Tam Lý Đồn.
Nơi cô từng gọi điện bảo Chu Lịch tới, say rồi lại ngủ với anh lần nữa, xong việc liền chạy tới Hàng Châu. Cô thật không ngờ Chu Lịch cũng đuổi theo tới Hàng Châu.
Giờ nghĩ lại, cô luôn là người có hành động trái ngược lời nói, không biết Chu Lịch đã nhìn thấu hay dù không hiểu vẫn quyết tiến tới.
Nghĩ kỹ, cô thật "bạc tình", ngủ xong bỏ chạy, còn không trả tiền.
Quầy bar vẫn trang trí tông màu tối đầy phong cách, đêm chưa xuống nên chỉ có thưa thớt khách. Bartender kiêm chủ quán ngồi bên quầy tự nhấm nháp rượu.
"Chào ông chủ."
Giọng Lương Uyển phá tan sự tĩnh lặng.
Anh ta ngẩng đầu.
"Tôi có thể trả phí để học pha chế không? Chỉ cần học một loại."
Anh ta liếc nhìn bó hoa trong tay cô, chậm rãi đáp: "Đây là bí quyết kinh doanh..."
"Tôi sẽ không nói với ai, chỉ muốn pha một ly cho một người uống, tôi sẵn sàng trả học phí."
Đối phương đẩy kính lên, "Cho bạn trai?"
"Ừ."
"Sao đột nhiên lại muốn học pha chế?"
"Cầu hôn anh ấy," Lương Uyển nói thẳng, không ngại ngùng, "Chúng tôi có duyên nợ với rượu."
"Cầu hôn à," Anh ta khẽ nheo mắt, "Hình như tôi nhớ cô."
Lương Uyển giật mình.
"Một người tới đây mua say, điện thoại sắp hết pin hỏi tôi có sạc dự phòng không, tôi chỉ cho cô chỗ cắm, nhưng cô không dùng."
Trí nhớ chủ quán khá tốt, nhưng nói khách quan hơn, anh nhớ Lương Uyển vì cô xinh đẹp, người đàn ông tìm cô cũng đẹp trai. Con người vốn là sinh vật thị giác, luôn nhìn lâu hơn những thứ đẹp đẽ.
"Bạn trai cô là người hôm đó tới đón?"
"Ừ."
"Được, muốn học ly nào? Nói trước, học phí không rẻ, tôi không làm từ thiện, cô cũng không được tiết lộ công thức cho bất kỳ ai, kể cả bạn trai."
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, đi vào sau quầy, rửa tay, bắt đầu thể hiện.
"Được, tôi sẽ không nói." Lương Uyển gật đầu, "Tôi muốn học 'Cực Quang'."
"Ừ."
"Cực Quang" có màu xanh lục pha xanh lam, càng xuống đáy càng đậm, mô phỏng cực quang trong đêm.
Phần xanh lục trong suốt, ánh sáng xuyên qua lấp lánh rực rỡ.
"Whisky, nước chanh, syrup bạc hà xanh..."
Lương Uyển rút giấy bút ghi chép, mắt không rời những động tác điêu luyện của chủ quán.
Sau khi được hướng dẫn, cô tự tay pha một ly, màu nhạt hơn, vị chua hơn. Thử vài lần, cô mới làm ra phiên bản ưng ý.
Chủ quán vỗ tay, "Học nhanh đấy, chỉ cần tỷ lệ chuẩn là được."
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo gì, tôi có nhận tiền mà." Anh ta nhận chuyển khoản từ Lương Uyển, mỉm cười, "Chúc cô cầu hôn thành công."
Lương Uyển ôm bó hoa, cúi đầu cảm ơn.
Chiều tối, vừa về tới nhà, Lương Uyển định chỉnh sửa ảnh chụp trong chuyến đi để gửi dự thi nhiếp ảnh nghiệp dư, đồng thời đăng lên mạng xã hội. Cô liếc nhìn cửa, nghĩ không biết Chu Lịch khi nào sẽ bước vào.
Đúng lúc đó, cô nhận cuộc gọi từ Hách Dịch Phi.
"Lương Uyển, cô đang ở nhà à?"
"Ừm, có chuyện gì?"
Lương Uyển đứng dậy khỏi thảm, ngồi xếp bằng trên sofa.
"Cô... có thể tới bệnh viện không? Lee gặp chút sự cố."
Cô đờ người, vài giây sau giọng run không ngừng, "Anh ấy bị sao?"
Cô đứng dậy quá vội, vấp chân ngã xuống sàn, vai trái đập mạnh phát ra tiếng "bịch", khuỷu tay cũng đau nhói vì va chạm.
Nhưng Lương Uyển không quan tâm, nhặt áo khoác vừa cởi trên giá, xách túi ra khỏi nhà, giày chỉ xỏ qua loa.
"Tai nạn xe, ở Hiệp Hòa, cô tới ngay đi."
Tín hiệu trong thang máy chập chờn, giọng Hách Dịch Phi đứt quãng không rõ thông tin, cô cắt ngắn cuộc gọi, chạy vội ra đường bắt taxi tới bệnh viện.
Cô hoảng loạn xông vào tòa nhà cấp cứu, giày chưa kịp xỏ đúng cách, giữa tiếng trẻ con khóc cùng tiếng bệnh nhân rên la để gọi cho Chu Lịch. Điện thoại đổ chuông mười mấy giây không ai bắt, cô sốt ruột cúp máy, gọi lại cho Hách Dịch Phi.
Trong tòa nhà cấp cứu, người ngồi xe lăn, người được y tá đẩy vào, chân dính đầy máu, kẻ quấn băng đầu r.ên rỉ.
Lương Uyển nhớ người ta thường nói, mùa đông trước Tết là thời điểm nhiều tai nạn nhất.
Cô nên giữ chặt Chu Lịch hơn.
Hách Dịch Phi cuối cùng bắt máy, vài câu ngắn gọn chỉ vị trí.
Lương Uyển vừa chạy vừa hỏi bàn hướng dẫn, cuối cùng cũng tới nơi.
Vừa mở cửa, Hách Dịch Phi đang nói chuyện với bác sĩ, không thấy bóng dáng Chu Lịch.
Cô nghe bác sĩ nói gì đó "có thể tổn thương xương", "nguy cơ", tim đập thình thịch nghẹn thở.
"Bác sĩ, Chu Lịch bị sao vậy?"
Bác sĩ nhìn sang, "Cô là người nhà?"
"Vâng, đúng ạ."
Hách Dịch Phi cũng gật đầu xác nhận.
"Chờ chụp chiếu xong sẽ rõ."
Ra khỏi phòng khám, Lương Uyển dựa vào tường, chân hơi mềm, hỏi Hách Dịch Phi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Lee đang dừng xe tạm thời, vừa ngồi vào ghế sau thì có xe phóng nhanh đâm vào, đầu xe bẹp dúm."
"Tốc độ bao nhiêu?"
"90km/h."
"Hắn điên rồi sao!! Trong nội thành mà chạy thế."
Tay Lương Uyển run rẩy.
"Bình tĩnh nào," Hách Dịch Phi thấy môi cô trắng bệch, trạng thái không ổn, "Đừng lo lắng quá..."
Lương Uyển ngẩng mặt, gương mặt sắc lạnh, "Sao không lo? 90km/h, anh cũng nói đầu xe hỏng, anh ấy ở trong đó."
"Đầu xe hỏng, nhưng Lee lúc đó đang ở..."
"Uyển Uyển, sao em tới đây?"
Giữa dòng người qua lại, hàng trăm giọng nói khác nhau, Lương Uyển bỗng nghe thấy giọng Chu Lịch trầm ổn.
Quay đầu.
Anh bình an vô sự đứng đó, quần áo chỉ hơi nhăn, không dính máu, không mất tay chân, cũng không hôn mê.
Lương Uyển không nói gì, bước tới rồi lao vào vòng tay anh, siết chặt như muốn ép xương sườn anh vào cơ thể mình.
Chu Lịch giật mình, cúi xuống ôm cô, khẽ hỏi: "Sao thế?"
Mặt Lương Uyển chôn vào ngực anh, lắc đầu, nước mắt thấm vào áo. Cô nói nhỏ: "Không sao."
Hách Dịch Phi bên cạnh gãi đầu, "Tôi nói cậu bị tai nạn, có lẽ cô ấy tưởng cậu gặp nguy hiểm."
Chu Lịch hít sâu, vuốt tóc cô, "Uyển Uyển, anh không sao, lúc đó anh đang lấy đồ ở ghế sau, xe không đâm trực tiếp vào anh, chỉ bị rung lắc ngã xuống. Chụp chiếu chỉ để đề phòng, anh ổn cả, tài xế kia đâm vào cột điện, sượt qua đầu xe anh thôi. Anh ta không ổn lắm, có thể mất chân, còn anh thì không sao."
Hách Dịch Phi thêm vào: "Tài xế vừa nghe điện vừa lái, lại cúi nhặt ly cà phê, chân đạp nhầm ga, khi phát hiện đã không kịp phanh. Lỗi tại tôi không nói rõ trên điện thoại."
Lương Uyển nhắm mắt nuốt trôi cảm giác đau nhói trong cổ họng.
"Vậy anh có đau không?" Cô ngẩng mặt, cằm tựa ngực anh, không có mùi máu, thật may.
Chu Lịch mỉm cười lắc đầu, "Không đau chỗ nào."
Anh ôm chặt eo cô, ánh mắt như đang vỗ về tâm hồn dao động của cô.
"Vậy... tốt quá."
Giọng Lương Uyển khàn đặc như nuốt cát sa mạc.
Chu Lịch cúi xuống, áp mắt sát cô, giọng nói dịu dàng: "Sao giờ, quên mất tay anh bẩn rồi, vừa mới sờ tóc em."
Giọng anh gần đến mức át đi mọi âm thanh đáng sợ xung quanh.
Lương Uyển nuốt nỗi đau, hít mũi, "Về gội đầu, sấy tóc cho em."
Chu Lịch cười khẽ, "Ừ."
Anh vỗ nhẹ lưng cô lặp lại: "Anh không sao."
Sau đó, Lương Uyển và Chu Lịch ngồi hành lang chờ kết quả chụp chiếu.
"Em đi vệ sinh chút." Lương Uyển đưa túi cho Chu Lịch, đi về phía nhà vệ sinh.
Hách Dịch Phi bên cạnh xin lỗi Chu Lịch vì chưa kịp nghĩ đã nói.
Chu Lịch cúi mắt, trong đầu hiện lên đôi mắt đỏ ngầu của cô lúc nãy.
"Lần sau đừng nói thế."
"Tôi chắc chắn không dám nữa, hình như thật sự làm cô ấy sợ, haizz."
Giữa tiếng ồn ào, chuông điện thoại reo lên.
Chu Lịch không lục túi cô, đến khi chuông tắt rồi lại reo lần nữa.
Anh lấy điện thoại từ túi cô, thấy cuộc gọi từ Tạ Vãn Hinh. Anh dùng máy mình nhắn tin: "Lương Uyển đang cùng tôi, có chút việc, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại."
Chu Lịch vừa định cất điện thoại, ánh mắt dừng lại ở chiếc hộp nhỏ trong túi cô.
Một hộp nhẫn nằm yên đó.
Nhỏ xíu, bọc da đỏ.
Anh đờ người như mất hồn.
Mãi sau mới tỉnh lại, cất điện thoại, đóng túi.
Lương Uyển trở về, kết quả chụp chiếu cũng có, bác sĩ xác nhận "không sao" khiến cả hai thở phào.
Xe Chu Lịch hỏng nặng, không thể sửa, không ai có thời gian khóc thương nó. Hách Dịch Phi đưa hai người về nhà, lại xin lỗi Lương Uyển vì nói không rõ gây hiểu lầm. Lải nhải mãi mới đi.
Về tới nhà, họ cùng nhau tắm rửa, Lương Uyển nằm trong lòng anh tim vẫn đập nhanh.
Vốn dĩ cô không phải người lạc quan.
Chu Lịch lúc đó đang ở ghế sau nên không sao, nếu anh ngồi ghế lái thì sẽ thế nào? Nghĩ tới đây, cô sợ hãi vô cùng, nhắm mắt lại toàn hình ảnh kinh khủng, khiến tim cô đau nhói.
"Uyển Uyển, mở mắt ra."
Chu Lịch nâng mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
Anh cảm nhận được mạch đập nhanh và nhịp tim nặng nề của cô.
"Quên chuyện vừa rồi đi, anh nguyên vẹn bên em rồi."
"Ừ." Lương Uyển ậm ừ.
"Không được nghĩ nữa."
"Ừ."
"Uyển Uyển," Anh thở dài bất lực, hôn nhẹ lên môi cô, rồi từ dưới nước nắm tay cô, đan ngón tay, nước bắn tung tóe, "Anh không sao, vui lên nào."
Nước mắt Lương Uyển dồn nén bấy lâu bỗng trào ra, tay siết chặt anh, ngực phập phồng thổn thức. Cô chưa bao giờ khóc như thế, như đứa trẻ mất kiểm soát.
"Em thật sự... rất sợ."
Chu Lịch xoay người cô, ôm chặt vào lòng.
"Đừng sợ nữa."
Lương Uyển nấc lên, cằm đặt nặng lên vai anh, cảm nhận nước trong bồn sóng mạnh đập vào ngực.
"Chu Lịch... Chu Lịch, chúng ta..."
Cô suýt nói ra câu đó.
Chu Lịch, chúng ta kết hôn đi.
Nhưng cô nhớ hoa đặt chưa giao, nên lại nuốt lời. Sự ấm ức khiến cô khóc to hơn, nước mắt hòa vào nước, dính đầy người Chu Lịch.
Chu Lịch đỡ gáy cô hôn đến khi cô ngừng khóc, tay ướt lau nước mắt cho cô.
"Đói bụng không?"
Lương Uyển ngập ngừng: "Có... chút."
"Vậy anh nấu cho em, muốn ăn gì?"
"Mì."
"Đơn giản thế?"
Lương Uyển gật đầu.
"Được, vậy chúng ta đi sấy tóc trước."
Chu Lịch kiên nhẫn dỗ dành, đến khi cô bình tĩnh lại, thậm chí ngủ gật trên đùi anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt má cô, lưu luyến không nỡ đánh thức.
Mãi sau, đến khi hơi nước trong phòng tắm tan hết, anh mới gọi cô dậy.
Hai người ra tới phòng khách, Chu Lịch thấy bó hoa nằm trên bàn trà.
"Tulip à?"Anh hỏi.
Lương Uyển mệt mỏi ngẩng đầu, gật đầu, "Định tặng anh."
Cô vừa quá căng thẳng, bây giờ thả lỏng bỗng bắt đầu nấc cụt liên tục, khó chịu mà xấu hổ.
Chu Lịch cầm hoa lên, ôm trước ngực.
Những cánh tulip đã không còn tươi như lúc mới mua mà khẽ rủ xuống.
Lương Uyển liếc nhìn, xoa ngực tự trấn an.
"Lãng mạn thế." Chu Lịch cúi xuống, ánh mắt từ dưới nhìn lên khóa chặt đôi mắt tránh né của cô, dịu dàng trêu đùa.
"Em... em mua lúc shopping, chủ tiệm đang khuyến mãi, mua tulip được tặng mấy cọng cỏ kia."
Lương Uyển cũng không biết chúng tên gì.
"Tốt quá, anh rất thích."
Chu Lịch tìm một lọ hoa, đổ nước, cắm hoa vào, đặt ở vị trí nổi bật nhất phòng khách.
Anh hôn cô, bảo cô nghỉ ngơi trên sofa, nói Tạ Vãn Hinh đã gọi, rồi vào bếp nấu ăn.
Đứng sau cánh cửa kính, Chu Lịch nhìn nồi nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên tạo thành màn sương trắng trước mắt.
Anh nghĩ về chiếc hộp nhẫn trong túi cô.
Mải suy nghĩ, anh vô tình chạm tay vào mép nồi nóng, vội rút tay lại dưới vòi nước lạnh, chính anh cũng bật cười vì điều đó.