Chiếc váy cưới không phải được chọn một cách tùy tiện.
Nó không có tầng tầng lớp lớp váy nặng trĩu, không đính đầy ngọc trai hay kim cương, cũng không có phần khung xiết chặt eo. Tất cả những gì Lương Uyển không thích, những thứ cô cảm thấy không thoải mái, đều không có trên váy.
Cổ váy hình trái tim, ngắn tay, dáng váy kiểu Đế quốc với đường eo thu tự nhiên, chiều dài vừa vặn chạm đến mắt cá chân thon nhỏ của cô, trắng mịn như mu bàn chân. Lớp trong là vải lụa màu trắng ấm mềm mại, bên ngoài là lớp váy voan nhẹ nhàng xếp tầng, cuối cùng phủ lên là lớp ren dệt tay.
Chu Lịch nhớ từng lời Lương Uyển từng nói, bao gồm cả sở thích của cô. Trong cuộc sống thường ngày, cô hay do dự khi phải quyết định những chuyện nhỏ nhặt, đôi khi chính Chu Lịch còn hiểu cô thích gì hơn cả cô.
Lương Uyển xách váy bước tới bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua khu vườn, chiếu vào thân váy khiến nó gần như trong suốt. Khi cô nhẹ nhàng xoay người, ren trên váy như ánh sao lấp lánh chảy trôi.
Cô đứng nhìn thật lâu.
Trước gương gỗ được chạm khắc tinh xảo, Lương Uyển cởi bỏ chiếc váy đen ban đầu.
Chu Lịch bước vào kéo rèm lại, ánh sáng ngày chợt trở nên mờ ảo dịu dàng, bóng của lớp vải mỏng phản chiếu lên làn da trắng nõn như sứ. Ngón tay anh bắt đầu từ hõm lưng bên eo cô, nhẹ nhàng lần lên, như mọi lần, mở khuy áo, rồi đặt tay lên vai cô.
Vì là mùa hè, Lương Uyển mặc nội y không dây. Chu Lịch cúi đầu, dùng đôi tay thon dài đáng ra nên cầm bút ấy để chỉnh lại phần áo lót, cài khuy trước ngực.
Cởi ra là anh, mặc vào cũng là anh.
Khung cửa sổ chưa hoàn toàn đóng kín mang theo cơn gió mát, rèm nhẹ như cánh bướm trong vườn lướt qua làn da trắng muốt như ngọc của Lương Uyển. Chu Lịch cúi xuống, không kìm được in một nụ hôn dưới xương quai xanh cô.
Bước chân Lương Uyển khựng lại, eo bị anh ôm lấy, cô ngã vào lòng anh, đón nhận một nụ hôn kéo dài như cả thế kỷ.
Khi chiếc váy cưới ôm sát thân thể ấm áp của cô, Lương Uyển mới thật sự cảm nhận được chiếc váy voan xếp tầng này nhẹ nhõm đến nhường nào.
Cả chiếc váy không hề có khóa kéo lạnh lẽo hay thô cứng, Chu Lịch cúi đầu cẩn thận thắt dây hình chữ V sau lưng, buộc thành một chiếc nơ bướm hai lớp đẹp mắt.
Anh đã xem video hướng dẫn để học cách thắt.
Khi anh buông tay ra, tim Lương Uyển đập thình thịch.
Trong gương, dù cô không trang điểm, gò má vẫn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng vì bị cắn và hôn quá lâu, đôi mắt ánh lên làn sương mờ.
Cô đưa tay vuốt mái tóc, "Có cần tết tóc không? Hay trang điểm một chút? Không biết để mặt mộc thế này có hợp với váy cưới không?"
Chu Lịch lắc đầu, mỉm cười: "Em rất đẹp, váy cưới là để tôn lên vẻ đẹp của em."
Anh cúi xuống lấy từ rương gỗ ra chiếc khăn voan cùng bộ váy, lúng túng tìm cách đội lên mái tóc đen nhánh của cô. Khăn voan rũ xuống từ đôi vai trắng mịn của Lương Uyển, cũng nhẹ nhàng phủ lên tim cô.
Ngay sau đó, anh không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp vuông màu lam sẫm, bên trong là một sợi dây chuyền sapphire lặng lẽ nằm đó, ánh sáng sâu thẳm của viên đá chính được tô điểm bởi những viên kim cương nhỏ như dải ngân hà.
Sắc xanh ấy rất giống chiếc nhẫn cưới mà Lương Uyển chuẩn bị cho anh, chỉ là nặng nề hơn nhiều.
Nó ôm trọn lấy xương quai xanh trơn láng và trống vắng của cô.
Sapphire như nằm giữa cánh đồng tuyết trắng.
Chu Lịch chuẩn bị cho mình một bộ vest trắng. Anh chưa từng mặc vest trắng như thế này bao giờ.
Khi xem phim ở nhà, Lương Uyển từng nằm trên sofa nói vu vơ: "Chưa bao giờ thấy anh mặc vest trắng, em nghĩ anh mặc sẽ đẹp hơn diễn viên kia."
Chu Lịch liếc màn hình, cười không nói gì.
Cà vạt cũng màu trắng, đang nằm trong tay anh.
Lương Uyển mím môi, bước tới, giật lấy cà vạt, kiễng chân: "Cúi đầu xuống."
Cô nhẹ giọng nói, giữ lưng thẳng chờ anh nghe lời.
Chu Lịch cúi đầu, một tay chống vào tường sau lưng cô, lộ ra chiếc cổ thon dài, đồng thời cũng ôm trọn cô vào vòng tay.
"Em chưa từng thắt cà vạt, chỉ biết thắt khăn quàng đỏ," Lương Uyển ngẩng đầu nhìn anh, "Chỉ em đi."
"Quấn từ trên qua, rồi xỏ xuống dưới, kéo sang bên phải... đúng rồi, vòng lên, qua chỗ này... kéo xuống."
Chu Lịch khàn giọng, giọng nói đầy từ tính và kiên nhẫn chỉ dẫn từng bước, hơi thở ấm áp của cả hai tụ lại dưới cổ anh trong không gian nhỏ bé ấy.
"Đây là kiểu thắt bán Windsor, khá đơn giản và lãng mạn."
Anh nắm lấy tay cô sau khi thắt xong, nghiêng người tựa đầu vào vai cô.
"Uyển Uyển."
"Không có họ hàng."
"Không có bạn bè xa lạ."
"Không có nghi lễ rình rang."
"Không có lời chúc trang trọng."
Chu Lịch ngửa bàn tay, nắm lấy tay cô, lặng lẽ nhìn cô.
"Em nói em thích nơi không ai quen biết em. Ở đây chỉ có hai ta. Sẵn sàng chưa? Cùng anh ra vườn đón ánh nắng nhé."
Lương Uyển cong ngón tay, siết lấy tay anh.
"Được."
Đẩy cửa ngôi nhà nhỏ giữa núi, trời là màn, đất là chiếu, gió mát cuốn qua hai bên núi xanh, nước hồ chảy róc rách.
Những cành hoa như khách mời trong tiệc cưới, rực rỡ lung linh, đung đưa theo gió, đỏ vàng hồng lam — như bảng màu thần tiên bị đổ tràn ra nơi đây.
Từ khi còn rất nhỏ, trong cuốn truyện cổ tích mà Lương Liên Thấm mua cho cô đã có rất nhiều tranh minh họa. Công chúa thường có mái tóc xoăn vàng óng, váy dài màu hồng hoặc xanh thanh nhã.
Lương Uyển không phải công chúa.
Điều cô nhớ không phải là những điều đó.
Mà là những đồng cỏ và bụi hoa ở góc sách, nơi người vẽ tranh không hề cẩu thả, mà cẩn thận vẽ từng nụ hoa một cách tỉ mỉ. Chúng uốn mình duyên dáng, và khi lật trang sách, như thể một cơn gió tĩnh lặng đã thổi qua câu chuyện cổ tích, làm rung động cả hoa cỏ ấy.
Khi quay đầu lại, cô bỗng thấy mình đang đứng giữa một biển hoa rực rỡ.
Chiếc khăn voan đội đầu theo gió bay về phía Chu Lịch, như thể cũng đẩy cô về phía anh.
Từ ngoài sân vang lên một giọng nói khàn khàn nhưng vang dội.
"Chào, Lee, tôi vừa nhìn thấy xe của cậu ở thị trấn, cậu đã về rồi à!"
Một ông lão mặc bộ đồ lao động màu xanh bước tới, vừa tháo chiếc mũ cùng màu xuống, để lộ mái tóc bạc trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chu Lịch nhìn ông, hơi sững người, "Hans, lâu rồi không gặp, hôm nay ông không đến nhà Fiona sao?"
Fiona là con gái của Hans, đã ngoài năm mươi, sống ở trung tâm thành phố, mỗi cuối tuần Hans đều đến thăm cô ấy.
"Ồ, nó đi Paris rồi," Hans dừng lại trước hàng rào, nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, rồi bất ngờ ngạc nhiên, "Ôi Chúa ơi, cậu mặc vest à, trông như một chú rể đẹp trai vậy!"
Ông quay đầu lại, lần đầu tiên để ý đến cô dâu rõ ràng không hiểu ông đang nói gì, "Xin lỗi đã làm phiền hai người. Cô ấy rất xinh đẹp, trông vô cùng hiền lành, hai người sẽ hạnh phúc lắm đấy."
Thiện ý hay ác ý đều sẽ hiện ra trong ánh mắt. Lương Uyển cảm nhận được lời chúc phúc từ ánh mắt ông, hơi ngượng ngùng mỉm cười với ông.
Chắc hẳn đây là ông lão làm vườn mà Chu Lịch từng nhắc đến.
Hans hỏi: "Lee, hai người chuẩn bị tổ chức đám cưới sao? Không đến nhà thờ? Không cần cha làm lễ? Còn gia đình và bạn bè của hai người thì sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi đang tổ chức đám cưới, chỉ có hai chúng tôi."
"Ồ, nghe thật là một kiểu lãng mạn đi ngược truyền thống." Hans treo chiếc mũ xanh lên hàng rào, ông sống một mình bên hồ năm ngày mỗi tuần, thường chỉ trông chờ đến cuối tuần để lên thành phố thăm con gái và cháu. Nhưng Fiona đã sang Pháp hai tuần rồi, ông cô đơn suốt thời gian ấy, giờ nhìn thấy người bạn cũ, không khỏi muốn trò chuyện, "Tôi có thể tham dự lễ cưới của hai người không? Cậu biết đấy, tôi rất thích chứng kiến hạnh phúc."
Ông nói liến thoắng rất nhiều, Lương Uyển không hiểu gì cả.
Tiếng Đức có nhiều trọng âm, thường bị đùa là nghe rất gắt, nhưng khi Chu Lịch nói tiếng Đức lại chậm rãi, trầm ổn, Lương Uyển chưa từng thấy anh hung dữ bao giờ. Giờ nghe ông lão làm vườn nói một tràng, cô mới thật sự cảm nhận được sự gấp gáp mà trọng âm đem lại.
Lương Uyển khẽ kéo tay áo vest trắng của Chu Lịch, hơi căng thẳng, ngước mắt nhìn anh: "Ông ấy nói gì vậy?"
Chu Lịch quay đầu lại, nắm lấy tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến người khác yên tâm: "Ông ấy muốn tham dự 'lễ cưới' của chúng ta. Em nghĩ chúng ta có cần một người chứng hôn không? Hay chỉ có hai ta là đủ rồi? Đừng miễn cưỡng, nếu không tiện từ chối, anh sẽ nói giúp."
Lương Uyển chỉ nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Hans tưởng cô muốn từ chối, hơi lúng túng nhìn Chu Lịch.
"Em không miễn cưỡng đâu, em thấy có một ông lão mình chưa từng quen biết làm người chứng hôn cũng rất hay. Vườn hoa trong sân này là do ông ấy chăm sóc, vẻ đẹp của nơi này có phần công lao của ông ấy," Lương Uyển mỉm cười, "Em thấy ông ấy rất tốt, như một ông lão biết phép thuật trong truyện cổ tích vậy. Mà chúng ta cũng đang thiếu một người chứng hôn."
Giọng nói của cô sinh động như kể chuyện, đứng trước ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ, mái tóc tung bay trong gió.
Chu Lịch nhìn cô, đưa tay vén tóc cô ra sau tai, rồi như không muốn rời đi mà áp má vào bên tai và bên cổ cô.
"Hans, vợ tôi – Mia, muốn mời ông làm người chứng hôn cho lễ cưới của chúng tôi."
Hans sững người, gương mặt đỏ bừng không che giấu nổi qua những sợi lông tơ nhỏ.
"Thật sao? Ôi, thật là vinh dự! Nhưng tôi sợ mình sẽ làm hỏng mọi chuyện. Chúa ơi, tôi chưa từng làm người chứng hôn bao giờ!"
Chu Lịch nắm lấy tay Lương Uyển, dịu dàng trấn an ông bằng giọng nói trầm ấm: "Hans, đừng căng thẳng, đây không phải nghi lễ cần quá nghiêm trang. Chúng tôi biết lời chúc phúc của ông là chân thành, như vậy là đủ rồi. Mia nói, cảnh đẹp của khu vườn này là nhờ có ông, chúng tôi thật sự cảm ơn ông."
Hans siết chặt chiếc mũ, cảm động đến mức không ngừng lặp lại: "Đây là vinh dự của tôi."
Lương Uyển không hiểu họ nói gì, nhưng nghe thấy tên mình được nhắc đến, cô cũng không tò mò, vì cô biết đó là lời tốt đẹp.
Cô ngẩng nhìn hòn đảo giữa hồ và rặng thông đỏ xa xa trên triền núi, lòng chợt nhẹ nhõm và thoải mái.
Cánh cổng sân mở ra, nếu không có hàng rào ngăn cách, gần như không phân biệt nổi bên trong và bên ngoài. Hoa nở rực rỡ từ trong sân kéo dài ra ngoài, cỏ dại giữa mùa hè mọc khá cao.
Vạt váy nhẹ nhàng theo bước chân phủ lên những bông hoa, ngọn cỏ, như một trận tuyết rơi giữa mùa hè đầy sức sống. Đầu ngọn cỏ nhẹ nhàng lướt qua mắt cá và bắp chân, khiến Lương Uyển nhột nhột cười khúc khích, kéo tay áo vest trắng của Chu Lịch, tựa sát vào anh.
Anh nghiêng mặt, cúi đầu, chẳng rõ là anh đang dùng cằm cọ vào mái tóc và khăn voan của cô hay là gió thổi tóc cô bay về phía anh.
Ánh nắng chiếu lên da dẻ, ấm áp và rạng rỡ, khiến làn da dưới lớp váy cưới ánh lên sắc hồng như hoa anh đào.
Hans để lại chiếc mũ trên hàng rào, chỉnh lại quần áo. Trình độ tiếng Anh của ông không tốt, nhưng ông vẫn cố gắng nói từng từ rõ ràng bằng giọng khàn khàn: "Hôm nay, chúng ta tụ họp tại hồ Eibsee, dưới sự chứng kiến của thiên nhiên – hoa, bướm, chim chóc – để làm chứng cho hôn lễ thiêng liêng của Lee và Mia."
Dù Hans là người có đức tin, ông biết Chu Lịch và Lương Uyển không theo đạo, để thể hiện sự tôn trọng, ông đặc biệt thay đổi lời nói, để vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh làm người chứng giám.
Như thể nghe thấy lời ông nói, từng đàn bướm bay lượn khắp khu vườn.
"Nếu ai có lý do chính đáng để chứng minh cuộc hôn nhân này không hợp pháp, hoặc phản đối họ kết hôn," Hans dừng lại một chút, nở nụ cười tinh nghịch, "Xin hãy lên tiếng ngay bây giờ, hoặc mãi mãi giữ im lặng."
Nước hồ róc rách, rừng thông xào xạc. Không một ai lên tiếng, cũng không ai phản đối.
Hans nhếch môi cười: "Well, có vẻ như không ai phản đối việc hai người kết hôn."
Lương Uyển ngẩng đầu vuốt tóc, không nhịn được mà bật cười.
"Lee, cậu có đồng ý trong buổi lễ thiêng liêng này, chấp nhận Mia làm vợ, từ nay về sau luôn trân trọng, yêu thương, tôn trọng cô ấy, và trong suốt cuộc đời này coi cô ấy là người duy nhất, chung thủy với cô ấy không?"
Những bông nguyệt quý và hoa hồng trong vườn như cũng đang gật đầu.
Ngón tay đang nắm lấy tay Lương Uyển siết chặt hơn một chút.
Chu Lịch kiên định nói: "Tôi đồng ý."
"Mia, cô có đồng ý trong buổi lễ thiêng liêng này, chấp nhận Lee làm chồng, từ nay về sau luôn trân trọng, yêu thương, tôn trọng cậu ấy, và trong suốt cuộc đời này coi cậu ấy là người duy nhất, chung thủy với cậu ấy không?"
Những đóa hoa giấy và cẩm tú cầu lượn lờ theo gió như đang múa.
"Tôi đồng ý."
Đất trời làm chứng, duyên lành vĩnh kết.
*
Sau khi Hans rời đi, Lương Uyển ngồi trên xích đu và ngủ thiếp đi. Cô kéo khăn voan trùm mặt lại để che ánh nắng chói chang.
Mùa hè ở hồ Eibsee nắng ấm vừa phải, phơi nắng trong gió nhẹ thật dễ chịu và trong lành.
Trước khi Hans rời đi, ông đã dùng máy ảnh Lương Uyển mang theo chụp cho hai người rất nhiều ảnh. Ban đầu Lương Uyển tưởng rằng một ông lão sẽ chỉ chụp được ảnh kiểu du lịch, ai ngờ lại rất chuyên nghiệp.
Nghe Chu Lịch kể, Hans hồi trẻ từng chụp ảnh cho các tạp chí địa lý nổi tiếng, nhờ vậy mới gặp được bà nội của Chu Lịch – người cũng rất yêu thích các hoạt động ngoài trời.
Buổi trưa, Chu Lịch dùng những nguyên liệu đã chuẩn bị từ trước để nấu ăn, mời Hans ăn cùng trong nhà. Hans vô cùng kinh ngạc trước tay nghề nấu nướng tinh tế, tỉ mỉ và đầy quan tâm đến khẩu vị phương Tây của anh, khen mãi không thôi.
Sau đó, Lương Uyển vẫn chưa nỡ rời bỏ chiếc váy cưới, lại mặc vào lần nữa. Ngồi giữa vườn hoa và trên xích đu, cô cảm thấy mình như một nàng tiên.
Đó là một ước mơ ngây thơ từ thuở nhỏ.
Khi trưởng thành, cô không còn dám dễ dàng thổ lộ những điều ngọt ngào và viển vông như vậy nữa. Nhưng có lẽ, nó chưa từng biến mất – chỉ là bị nhấn chìm dưới mặt nước, giữa cuộc sống trưởng thành và lý trí.
Trong lòng cô, thật ra vẫn luôn khao khát sự lãng mạn phi thực tế ấy.
Chu Lịch đã thay ra bộ lễ phục, mặc một chiếc áo thun trắng và quần đen giản dị.
Anh dọn dẹp bếp sau bữa ăn, mở cửa nhà cho gió và hương hoa ùa vào, cuốn đi mùi đồ ăn.
Trên xích đu, Lương Uyển ngủ rất say.
Chu Lịch đeo máy ảnh của cô, đang lướt xem những bức ảnh Hans vừa chụp cho họ.
Vậy là... họ đã kết hôn như thế.
Chỉ có hai người, cùng một ông lão xuất hiện như một linh hồn trong cổ tích.
Anh hiểu vì sao cô lại thích một đám cưới đơn giản như vậy.
Không cần mời rượu, không phải đối phó với người khác, cũng chẳng phải lo lắng vì bị mọi người dòm ngó mà làm hỏng nghi lễ.
Anh có thể yên lặng ngắm nhìn cô – như thế đã đủ tốt rồi.
Chu Lịch giơ máy ảnh, lặng lẽ chụp lại khoảnh khắc Lương Uyển đang ngủ trên xích đu, rồi men theo con đường nhỏ trong vườn đi về phía cô.
Giấc ngủ của Lương Uyển rất nông, khi cảm nhận được ánh nắng đỏ nơi mí mắt bị một bóng người che lại, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Chu Lịch.
Anh ngồi xuống bên cô, xích đu khẽ đung đưa về sau, vạt váy tung bay ra phía trước.
Anh vỗ nhẹ lên đùi mình: "Lại đây ngồi."
Lương Uyển còn đang ngáp, vén khăn voan lên, nhướng mày nhìn anh: "Không muốn động đậy."
Trong mắt Chu Lịch hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, anh cúi người đỡ eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình.
"Còn buồn ngủ không?"
"Ừm."
Lương Uyển nhích người điều chỉnh một chút để tìm vị trí thoải mái rồi mới dừng lại, tựa đầu vào vai anh, duỗi chân sang một bên kéo dài đến tận mép xích đu.
"Cho em ngủ thêm một chút nữa..."
Cô khẽ thì thầm.
Đùi của Chu Lịch còn êm hơn cả gỗ, vòng tay anh như chiếc gối ôm bao bọc cô.
Lần này, Lương Uyển ngủ sâu hơn ban nãy. Mãi cho đến khi cơn gió thổi qua người cô bắt đầu trở nên lành lạnh, cô mới tỉnh lại. Trời đã chuyển sang sắc xanh lam, chỉ còn chút ánh cam cuối cùng nơi rìa rừng tùng.
Trên người cô đã có thêm chiếc áo khoác của Chu Lịch.
Giọng cô khi mới tỉnh vẫn còn khàn khàn và ngái ngủ: "Sao mặt trời lặn mất rồi?"
"Ừ."
Gió khiến Lương Uyển khẽ rùng mình, cô kéo chiếc áo khoác của anh đắp ngoài chiếc váy cưới. Mặt trời đã lặn, thời gian làm "nàng tiên" dường như cũng đã trôi qua, những hạnh phúc ngây thơ và không thực tế của cô liệu có nên thu lại rồi không?
Cô vừa cử động, bên tai đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Chu Lịch.
Lương Uyển chớp mắt nhìn anh: "Sao vậy?"
Chu Lịch lắc đầu, cong môi: "Tay anh tê rồi."
Lương Uyển bật kêu một tiếng, nhảy xuống khỏi người anh: "Xin lỗi nhé, chồng yêu."
Cô cố tình gọi như vậy, Chu Lịch quả nhiên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên. Anh vừa định nói gì đó, thì bị nụ hôn bất ngờ của Lương Uyển chặn lại, rồi cô nói tiếp: "Tay anh đã tê vậy rồi, thì để em nấu bữa tối nhé. Đêm tân hôn, em phải thể hiện một chút chứ!"
Lời Chu Lịch vừa định thốt ra lại nuốt vào trong bụng, một lúc sau, anh bật cười khẽ: "Thật không?"
"Dĩ nhiên, dùng nguyên liệu mà anh mua ấy."
"Được thôi."
Thật ra tay anh hết tê từ lâu rồi, chỉ là Lương Uyển muốn trổ tài mà thôi.
Cô không nỡ để váy cưới dính mùi dầu mỡ, nên vào phòng cẩn thận cởi ra, gấp gọn lại, rồi mặc một chiếc áo thun đen trơn của Chu Lịch – theo phong cách dấu quần mà xuống bếp.
Chu Lịch đang chống tay trái lên bàn bếp, tay phải cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc, dựa vào quầy chờ Lương Uyển mãi chưa thấy xuống.
"Chu Lịch."
Bậc cuối của cầu thang, Lương Uyển nhảy hai chân xuống cùng lúc, tà áo bay lên, lộ ra vết hằn do váy cưới in lên phần hông sau một buổi chiều nằm ngủ.
Ánh mắt của Chu Lịch tối đi một chút. Khi cô đến trước mặt anh, anh hiếm khi để lộ một ánh nhìn dịu dàng mang theo nụ cười, chăm chú ngắm cô. Nhưng Lương Uyển lại làm như không thấy, thúc giục anh buộc tạp dề cho mình.
"Nhanh lên, buộc vào đi."
Chu Lịch cúi đầu, giúp cô đeo dây qua cổ. Không cần anh nói, Lương Uyển đã xoay người, vuốt tóc ra trước vai để lộ chiếc cổ thon dài. Dây buộc vòng qua eo cô, bắt chéo ra sau lưng, nhưng Chu Lịch vẫn chưa buộc lại, cho đến khi cô khó chịu dựa vào anh, giục: "Nhanh lên chút đi."
Mặt trời đã lặn rồi, không ăn sớm là đến giờ ngủ mất.
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
Chu Lịch siết chặt dây buộc, chiếc áo thun rộng rãi bị dây đen ôm sát vào eo cô, phần vạt áo cũng nhờ đó mà ngắn lại. Làn da trắng nổi bật trong chiếc áo đen, những vết hằn hồng nhạt do váy cưới để lại trở nên rõ ràng hơn, theo từng cử động của cô mà dao động trong ánh mắt tối mờ của anh.
Mặt trời đã lặn, ánh sáng xanh lam len qua cửa sổ. Ánh đèn ấm áp trong nhà soi sáng bức tường gỗ. Lương Uyển thì loay hoay chuẩn bị nguyên liệu bên bàn đảo.
Chu Lịch nhẹ giọng hỏi: "Có cần anh giúp không?"
"Không cần đâu, em muốn tự làm."
Cô vừa đánh xong trứng, lại đang cắt cà chua.
Thật ra ban đầu Chu Lịch định nấu món cầu kỳ hơn, nhưng một khi đầu bếp đã đổi là cô, thì cô liền thản nhiên đổi thực đơn thành trứng xào cà chua.
Còn lại mấy món khác, cô chưa nghĩ tới.
Lương Uyển vốn không thích nấu nướng, cũng không có tư duy làm bếp như người thường. Cô càng không biết tranh thủ thời gian để làm nhiều công đoạn cùng lúc.
May mắn là cô rất rành món trứng xào cà chua. Chưa kịp cho vào chảo đã tự hào gọi Chu Lịch: "Anh đi rửa tay đi!"
Chu Lịch không nói gì, tựa vào bàn, cúi đầu nhưng vẫn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.
"Hai người chúng ta ăn một món thôi à?"
Lương Uyển nghẹn lời, dạ dày của Chu Lịch vốn không nhỏ, một món thì chắc chắn không đủ.
Cô nhỏ giọng nói: "Vậy... anh dạy em thêm món nữa đi... em không biết làm món khác."
"Uyển Uyển, để anh nấu đi."
Cô gần như không dùng đến bàn đảo, trên mặt đá cẩm thạch chỉ có một giỏ trái cây.
Chu Lịch đặt giỏ lên bàn ăn, rồi đi về phía cô.
Cuộc trò chuyện của hai người tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai anh:
"Chu Lịch, sao lúc nào cũng là em chủ động muốn làm... chuyện đó, anh không thể chủ động một chút à? Anh hiếm khi nói muốn làm lắm đó."
Anh ngậm ngực cô, nhẹ nhàng nói: "Anh sợ em nghĩ anh không nghiêm túc."
"Vậy chả lẽ anh nghiêm túc lắm sao?" Anh câm nín. "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi mà, em có nhu cầu thì anh cũng có thể có. Nếu em không thích, em sẽ nói thẳng."
"Ừm." Anh cúi đầu.
"Chẳng lẽ anh chưa bao giờ bị em quyến rũ tới mức không kìm được à? Muốn đè em ra luôn chẳng hạn?" Cô ngứa ngáy mà cười.
"Ừ, hiện tại."
Lương Uyển bị anh dồn dần về phía bàn đảo, bị kẹt trong khoảng không giữa anh và mặt đá cẩm thạch.
"Chu... Chu Lịch..."
"Đói không?" Lương Uyển lắc đầu.
"Anh đói rồi." Giọng anh khàn khàn.
"Vậy... nấu cơm? Xào đồ ăn?"
Chu Lịch bình thản tháo kính xuống, đặt lên bàn ăn.
"Xào món khác cơ."
Anh bất ngờ dùng tay xoa lên những dấu vết mờ nhạt, yết hầu chuyển động, rồi bế cô lên mặt bàn đá, dép lê rơi xuống đất đánh "bộp".
Hai tay Chu Lịch chống hai bên người cô, vô cùng kiên nhẫn, thảnh thơi ngắm vẻ luống cuống của cô.
"Sao không mặc quần?"
Lương Uyển đảo mắt nhìn trần nhà, nhìn đồ trang trí Giáng Sinh trên lò sưởi, nhìn cà chua đã thái, nhìn ra bầu trời xanh sẫm ngoài cửa sổ – chỉ không nhìn Chu Lịch, "Nóng mà."
Anh từ từ luồn tay qua tạp dề, khẽ nâng cằm cô, "Vậy phía trên thì sao?"
Giọng Lương Uyển bỗng thay đổi, mặt đỏ bừng: "Sao anh biết?"
Chu Lịch khẽ cười, "Anh đâu có mù."
Vừa nãy khi cô nhảy xuống từ bậc thang, anh đã nhận ra.
Chu Lịch từ trước tới nay không giống Lương Uyển – không thường chủ động bộc lộ bản thân, lúc nào cũng kiềm chế một phần, chờ cô mở lời rồi mới nghe theo. Anh sợ nếu mình chủ động sẽ khiến cô không thoải mái, hoặc cô suy nghĩ lung tung, cho rằng tình yêu của anh có xen lẫn điều gì khác.
Nhưng hôm qua anh đã nghĩ thông rồi.
Tình d.ục và tình yêu vốn không thể tách rời, cô cũng muốn thấy khát vọng chân thật của anh.
Mặt đá cẩm thạch rất lạnh, nhưng lại thích hợp với mùa hè oi bức, mồ hôi ẩm ướt cũng dễ lau chùi.
"Uyển Uyển, anh muốn em."
Anh chưa nói hết câu, cũng không chờ cô đáp đã cúi đầu xuống.
Lương Uyển nằm trên bàn đá, chân duỗi thẳng căng ra, nhưng vẫn bị anh giữ lại không thể đạp lung tung. Tay còn lại của Chu Lịch bịt lấy miệng cô, cô cắn mạnh vào lòng bàn tay anh, vừa cắn vừa hít thở khó nhọc.
May mà có lớp rèm mỏng trước cửa sổ, nơi này cũng ít người lui tới, không lo ai làm phiền.
...
Sau khi tắm rửa trên lầu hai, Lương Uyển chải tóc rồi xuống lầu, ngoan ngoãn mặc quần vào – sợ không được ăn tối.
Chu Lịch mặt không đổi sắc dọn dẹp dấu vết trên mặt đá, Lương Uyển chỉ liếc một cái đã xấu hổ quay đi.
Cô nhất quyết hoàn thành món trứng xào cà chua, còn tự tay thêm đường theo khẩu vị mình. Món ăn mặn ngọt hòa quyện, rất dễ ăn. Chu Lịch cũng ăn được.
Anh còn dùng nguyên liệu còn lại làm thêm vài món khác, không lãng phí chút nào, chỉ chừa lại phần nguyên liệu cho bữa sáng hôm sau.
Đêm khuya, sau khi cô xem xong tập mới nhất của bộ phim yêu thích, Chu Lịch cũng vừa kết thúc cuộc trao đổi công việc.
Anh cở.i đồ, đề nghị làm thêm lần nữa.
Lương Uyển sững người, rồi im lặng đồng ý.
Vừa làm vừa nghĩ: anh đúng là không biết kiềm chế.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã không còn thời gian để suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Chu Lịch và Lương Uyển rời hồ Eibsee, rời nước Đức, khởi hành đến Oslo.
Cô vẫn còn nhiều nơi chưa đi, trước đây có lẽ sẽ thấy tiếc nuối. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy – đó là lý do để có một chuyến đi tuyệt vời hơn vào lần sau.