Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 25



Alex chỉ có đủ tỉnh táo để dừng lại gọi Dunford theo trước khi anh và Bottomley lên đường đến Harewood. Thoáng nhìn vào mặt Alex là biết ngay có chuyện khủng khiếp xảy ra, nên Dunford không nói một lời mà chộp chiếc áo choàng nhảy lên lưng ngựa sau vài phút.

Ba người đàn ông phi ngựa hối hả, và cả chuyến đi đến Harewood chỉ mất bốn nhăm phút. Họ dừng lại ngay trước quán Thỏ Và Chó săn, và Alex nhảy phắt xuống ngựa, không thể kiềm chế được sự sợ hãi và tức giận đang sôi sục trong anh.

“Đợi chút đã, Ashbourne,” Dunford thận trọng. “Chúng ta cần phải tỉnh táo. Bottomley, hãy kể lại mọi chuyện cho chúng tôi. Chúng tôi cần sử dụng tất cả mọi mẩu thông tin có được.”

Bottomley túm lấy dây cương của cả ba con ngựa, cố gắng đứng vững bất chấp những cơ bắp bị vắt kiệt sức lực đang run rẩy. “Chúng tôi đang trên đường đến thăm họ hàng của phu nhân, và khi đến đó, tiểu thư Arabella đang rời khỏi nhà. Chúng tôi đi theo cô ấy bởi vì phu nhân nói rằng cô ấy đến một cuộc họp của câu lạc bộ sách, thường diễn ra vào thứ Tư.”

“Câu lạc bộ Văn học Nữ,” Dunford lẩm bẩm. “Belle không bao giờ bỏ một buổi nào.”

“Nhưng chiếc xe ngựa đi qua địa điểm họp. Sau đó phu nhân nhận ra đó là một chiếc xe lạ vì vậy chúng tôi đi theo. Hai gã to con đi vào quán trọ này mang theo một chiếc bao tải lớn. Tôi nghĩ em họ phu nhân ở trong đó. Và đó là tất cả những gì tôi biết. Phu nhân ra lệnh cho tôi đi ngay để tìm ngài, thưa công tước.”

“Cảm ơn Bottomley,” Alex nói. “Sao cậu không mang gửi ngựa rồi đi nghỉ đi. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chúng ta đi thôi Dunford.”

Hai người sải bước vào quán trọ, tại đây một đám đông say xỉn đang ùa ra khỏi quán, lớn tiếng chúc tụng một người đang đứng trên quầy bar. Anh chớp mắt vài lần vì ngạc nhiên và sau đó túm lấy tay Alex. “Ashbourne,”anh bỗng nói, “kia có phải chế phục nhà cậu không?”

Alex lùi lại ra cửa quán rượu. “Chúa toàn năng,” anh thì thào. “Đó là Ames. Anh ta là một trong những người coi ngựa nhà tôi. Đã ở với chúng tôi nhiều năm rồi.”

“Phải, hình như anh ta đang ăn mừng vì cậu mới qua đời, vì vậy có lẽ cậu nên tránh khỏi tầm nhìn của anh ta.”

Tim Alex rơi bịch xuống dạ dày. “Chúa hãy cứu lấy vợ tôi nếu cô ấy dựng nên thêm một âm mưu nông nổi thế này nữa, vì nếu cô ấy còn sống được sau vụ này thì tôi cũng giết cô ấy.”

Alex sải bước về phía bàn tiếp tân đập tay vào chuông, rung chuông giận dữ cho đến khi chủ quán trọ bị quấy rầy xuất hiện. Anh ta há hốc miệng kinh ngạc khi nhìn thấy một quý tộc nữa xuất hiện trong quán trọ nhà mình, vị này còn ấn tượng hơn vị trước. “Vâng, thưa ngài” anh ta lưỡng lự hỏi, khôn ngoan lùi lại tránh vẻ mặt thịnh nộ của Alex.

“Tôi tin rằng vợ tôi đã nhận phòng ở đây chiều nay. Tôi cần gặp cô ấy ngay.”

Chủ quán nuốt khan với cảm xúc ban đầu là bối rối và kết thúc là sợ hãi vô cùng. “Chúng tôi có một phu nhân xinh đẹp đã nhận phòng hôm nay, thưa ngài, nhưng chồng cô ấy đã đến rồi, vì vậy cô ấy không thể là…”

Nhanh như chớp, Alex vung tay qua quầy túm cổ áo chủ quán trọ. “Trông cô ấy thế nào?” anh hỏi.

Chủ quán toát mồ hôi như tắm. “Thưa ngài,” anh ta hổn hển, mắt đảo điên nhìn Dunford cầu cứu. Dunford nhún vai bắt đầu xem xét móng tay.

Alex nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất khiến cạnh quầy áp mạnh vào bụng anh ta đau đớn. “Trông cô ấy thế nào?” anh nhắc lại giọng hăm dọa.

“Tóc đỏ,” gã chủ quán nghẹt thở. “Tóc cô ấy màu đỏ rực.”

Alex buông phịch anh ta ra. “Người anh tả là vợ tôi.”

“Phòng số ba,” chủ quán nói nhanh hết sức có thể. “Tôi chưa nhìn thấy cô ấy từ lúc nhận phòng.”

“Còn người đàn ông kia?” Alex lạnh lùng hỏi.

“Anh ta đi lên khoảng nửa giờ trước.”

Dunford tiến lên phía trước. “Anh có thể miêu tả quý ông đó không?”

“Anh ta cao khoảng bằng anh, nhưng gầy hơn. Tóc nâu cát và đôi mắt xanh nhạt. Rất nhạt. Hầu như không có màu gì.”

“Đó là Woodside,” Dunford nói dứt khoát. “Chúng ta nên đi lên càng nhanh càng tốt.”

Hai người nhảy lên cầu thang, suýt đụng phải Shipton ở bậc trên cùng.

“Thưa công tước!” anh ta kêu lên sung sướng. “Ơn Chúa vì ngài đã đến.”

“Phu nhân ở đâu?” Alex hỏi ngay.

“Cô ấy ở trong phòng cùng với cô em họ. Hai người bảo tôi xuống kiếm ít thức ăn, nhưng khi tôi quay lại thì cửa đã chốt bên trong, và em họ cô ấy kêu lên bảo tôi cứ để ở bên ngoài. Tôi nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với họ.”

Dunford cởi giày để có thể đến gần cửa mà không gây tiếng động. “Tôi sẽ nghe ngóng ở cửa, Ashbourne. Tại sao cậu không xem có khai thác được gì ở người coi ngựa hay không?”

Trong khi Alex xoay Shipton về Emma, Dunford nhẹ bước dọc hành lang và lặng lẽ áp tai vào cửa.

Anh nghe thấy giọng nói nghẹt lại của Woodside. “Mặt trời sắp lặn rồi. Gần đến giờ chúng tôi làm lễ cưới. Tôi sẽ chăm sóc cô sau.”

“Chị ấy có thể đi cùng chúng ta được không?” Belle nài nỉ. “Tôi không muốn lấy chồng mà không có mặt gia đình.”

“Quên đi. Con bé dòng giống thấp hèn này đã gây cho tôi đủ rắc rối đêm nay rồi. Vài phút nữa chúng ta sẽ đi.”

“Sau đó chúng ta sẽ quay lại tìm Emma chứ?”

Có một thoáng ngập ngừng đầy thâm ý. “Thực ra tôi nghĩ chúng ta sẽ không quay lại. Cuối cùng thì ai đó cũng sẽ tìm thấy cô ta, và thế là có chuyện vui cho những kẻ ngồi lê đôi mách đúng không nào? Có lẽ chúng ta phải thêm cái bịt mắt cho cô ta nữa. Hay có lẽ cô ta không nên mặc gì trên người cả.”

Dunford nhẹ bước quay lại. Anh đã nghe đủ thông tin.

“Tình hình thế nào?” Alex hỏi.

“Có vẻ như Woodside sẽ ép Belle phải cưới hắn. Hắn dự định đưa cô ấy đến nhà thờ ngay khi mặt trời lặn, vài phút nữa thôi.”

“Còn Emma?”

Dunford dừng lại. “Thực ra, cô ấy không nói gì. Tôi nghĩ rằng Woodside đã trói cô ấy lại. Hắn nói cô ấy đã gây cho hắn quá nhiều rắc rối.”

Cơ cổ Alex bắt đầu run khi anh cố gắng kiềm chế không lao vào phòng. Ý nghĩ về việc Emma bị trói và phó mặc trong tay tên khốn đó đã tạo ra cơn thịnh nộ mạnh đến mức anh gần như không thể nói được. Khi bình tĩnh lại, anh nói rất từ tốn. “Tôi sẽ không giết hắn,” anh nói, giọng rất, rất lạnh lùng. “Bởi vì hắn không đáng để tôi phải chịu những rắc rối với pháp luật. Nhưng tôi sẽ khiến hắn phải chịu những đau đớn mà hắn từng ước muốn gây ra cho tôi.”

Dunford nhướng mày bỏ qua câu nói của Alex. Một người đàn ông có quyền phẫn nộ khi vợ mình bị trói. Ngoài ra, anh nghĩ rằng tốt hơn hết nên xoa dịu cơn giận đang bốc lên từ bạn mình. “Cũng may là cô ấy bị trói lại. Ít nhất cũng không lao vào một trận cãi vã để rồi bị thương tích. Với lại mình cũng nên cẩn thận, Ashbourne. Tôi cho rằng hắn có súng, và khẩu súng đo sẽ chĩa vào Belle.”

Alex gật đầu dứt khoát. “Cậu đợi ở phía sau cửa và đập vào đầu hắn. Tôi sẽ tấn công từ phía trước và cố gắng đưa Belle tránh đi. Shipton, cậu đợi ở đây. Chúng tôi có thể cần đến cậu.”

Shipton gật đầu, hai người đàn ông to lớn hơn nhẹ chân đi dọc hành lang, nấp vào hai bên cửa. Alex đứng xa hơn Dunford một chút và áp sát vào tường. Woodside sẽ quay mặt về hướng anh khi hắn đi ra, và anh không muốn bị nhìn thấy trước khi Dunford ra tay.

Sau vài phút chờ đợi đến bực mình, tiếng bản lề cót két và cánh cửa mở ra.

“Đừng có hành động dại dột khi đi qua quán trọ, nghe chưa…”

Bất ngờ, Dunford nhảy lên lưng Woodside nện khuỷu tay vào sọ hắn.

“Chuyện quái quỷ gì thế?” cú đánh khiến Woodside mất phương hướng nhưng không đủ mạnh để quật ngã hắn. Tuy nhiên, hắn buông lỏng bàn tay giữ Belle và cô vùng ra khỏi hắn, chạy thẳng vào phòng.

Alex lao về phía trước, đánh vào phần bụng của Woodside, khiến hắn không thể thở được. Nhưng bằng cách nào đó, Woodside vẫn cố giữ được khẩu súng lục và một tiếng nổ vang lên ở hành lang, đẩy Alex bay dọc lối đi, anh gục xuống ở đó. Shipton lao đến ngay lập tức, nhưng anh hầu giữ ngựa không có kinh nghiệm xử lý vết thương do đạn bắn, và cảnh tượng máu đỏ tươi xối xả từ vai ông chủ khiến anh ta ngất đi. Anh ta đổ gục lên người Alex, đè anh lăn ra sàn.

Dưới dải vải bịt mắt, Emma nghe thấy tiếng xô xát và sau đó là tiếng súng nổ, tim cô bắt đầu đập điên cuồng vì kinh sợ. Nghiến răng vào miếng giẻ một cách tuyệt vọng, cô khổ sợ ngồi chờ trên giường, biết rằng chồng mình đã bị thương có thể sắp chết. Mà cô chẳng làm được gì giúp anh. Cô không thể giúp ai, thậm chí cả bản thân mình.

“Buông tao ra nào!” Woodside kêu lên, quay cuồng điên dại cố thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ của Dunford đang siết quanh cổ. Cuối cùng, trong một động thái tuyệt vọng, hắn dùng hết sức quật được Dunford vào khuôn cửa, và Dunford gục xuống. Không may, cả khẩu súng lục của anh cũng rơi theo, đập xuống sàn rồi trượt vào trong phòng, và Belle sợ hãi nhặt lên.

Trên mặt Woodside nở nụ cười nham hiểm khi hắn rút súng chĩa vào tim Dunford. “Mày là thằng ngu,” hắn nhẹ nhàng nói, ngón tay đặt ở có súng.

“Không ngu bằng mày đâu.”

Dunford thở hổn hển khi thấy Belle chĩa súng vào Woodside.

“Nếu mày bắn anh ấy, tao sẽ bắn mày,” cô nói thêm cố giữ giọng bình tĩnh.

Emma gần như chết đi trong thời khắc đó. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng cô biết rằng Belle không biết gì về cách sử dụng súng lục.

Nét mặt Woodside chuyển sang đề phòng trong khoảnh khắc, nhưng lại nhanh chóng tỉnh bơ. “Nói thật, tiểu thư Arabella,” hắn nhún nhường nói và vẫn để mắt chăm chú vào người đàn ông trước mặt. “Tôi không thể tin rằng một tiểu thư dòng dõi đàng hoàng như cô – con gái một bá tước – lại có thể bắn người.”

Belle bắn vào chân hắn. “Tin đi.”

Woodside thoáng giật mình. Dunford tranh thủ sự sơ sểnh trong chốc lát của hắn để lao về phía trước, dự định quật ngã Woodside xuống sàn rồi tước súng của hắn. Nhưng khi Dunford chưa chạm tới mục tiêu, một tiếng nổ nữa vang lên, và Woodside đổ sập xuống, đè lên người Dunford. Từ phía cuối hành lang, Alex thở phào nhẹ nhõm khi khẩu súng lục của mình tuột khỏi ngón tay. Dưới thân hình nặng nề của Shipton, anh đã dùng vài giây quý giá để lấy lại được khẩu súng rơi xuống sàn cách anh chừng hơn một mét. Vai anh đau nhức nhối và cánh tay tê liệt, nhưng anh vẫn nhích về phía trước, nghiến răng vì đau. Khi tay chạm được vào vũ khí, anh không hề biết việc tính toán thời điểm của mình tình cờ đến mức nào, anh nhặt khẩu súng lên bắn vào sau gối Woodside.

Sau khi Woodside và Dunford đổ xuống, hiện trường trở nên tĩnh lặng một cách kỳ quái, chỉ còn Belle đứng đó, khẩu súng bốc khói trong tay.Miệng hơi há ra, mà mắt cô dường như đã mất khả năng chớp khi cô nhìn chằm chằm vào hậu quả của trận chiến diễn ra trong sự kinh hoàng của cô. Nỗi hoảng sợi mà cô đã cố sức nén xuống khi bắn Woodside giờ trỗi dậy muộn màng trong lòng cô, khẩu súng trượt khỏi các ngón tay rơi đánh cạch xuống sàn.

“Ôi Chúa ơi,” cô thì thào, đưa mắt nhìn quanh hiện trường. Alex nằm dưới Shipton, còn Dunford nằm dưới Woodside. Hai người đàn ông cường tráng nhất trong giới thượng lưu giờ đây bất động vì bị hai thân người đè lên. Trông có vẻ hài hước nếu như cô không còn run rẩy sợ hãi. Trong khi mọi chuyện diễn ra, Emma vẫn bị trói tay bịt mắt trên giường.

Và cô không hài lòng về điều đó. Sau khi suy luận rằng nguy hiểm đã qua, Emma bắt đầu càu nhàu cựa quậy, ú ớ gọi ai đó đến giải thoát cho cô.

Những cử động giật cục của Emma đánh thức Belle khỏi cơn mê, cô vội chạy đến giải thoát cho chị họ. “Bình tĩnh nào,” cô nói, cố gắng ra vẻ cứng rắn. Belle tháo miếng vải bịt miệng trước và ngay lập tức lấy làm tiếc vì điều đó.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì? Alex bị thương à? Chị chẳng nhìn thấy gì? Em hãy …”

“Chị không thể chịu được vì bị bỏ ngoài cuộc, phải không?” Belle nói và lắc đầu khi tháo miếng vải bịt mắt.

Emma chớp mắt làm quen với ánh sáng. “Có nhiều tiếng nổ quá. Chị cảm thấy thật bất lực. Alex đâu?”

Belle cắt các nút buộc quanh mắt cá chân Emma và sau đó phải đuổi theo cô khi cô lao ra hành lang tìm Alex.

“Ôi, lạy Chúa! Anh bị thương rồi!” Emma lặng người, tái đi khi thấy máu của Alex. Cô đá một chân của Woodside sang bên và vội chạy dọc hành lang đến chỗ chồng.

“Chị có từ từ không nào?” Belle gọi. “Chị không thể làm được gì giúp anh ấy trong khi tay đang bị trói.”

Emma quỳ xuống bên cạnh Alex và áp tai vào ngực anh. Tim anh vẫn đập. Belle tranh thủ sự yên lặng tạm thời của cô để cắt nốt mảnh vải cuối cùng trói cổ tay.

Khi đã được tự do, Emma cuống cuồng ôm lấy mặt anh. “Anh ổn chứ?” cô nài nỉ. “Xin hãy nói gì đi.”

“Đẩy … anh ta… khỏi người anh!”

Emma lùi lại, có phần trấn tĩnh bởi giọng nói khỏe khoắn của anh. Với sức mạnh có được từ sự hoảng sợ tung hoành trong cô suốt vài phút vừa qua, cô đẩy Shipton lăn anh ta ra khỏi người Alex.

Alex thở phào nhẹ nhõm. “Anh sẽ ổn thôi,” anh nói giọng khàn khàn. “Đi xem Dunford có sao không.”

“Em không biết,” Emma nói mơ hồ, nhặt miếng vải lúc trước buộc cổ tay cô áp vào vết thương của anh. “Anh chảy máu nhiều quá.” Cô quay lại nhìn Dunford với ánh mắt biết lỗi, cô thậm chí không chú ý đến anh trong lúc đi tìm Alex.

“Hãy ở đây với anh ấy,” Belle nói nhanh. “Em sẽ chăm sóc Dunford.” Cô không mất nhiều thời gian vần Woodside khỏi chân Dunford, và nhanh chóng bắt tay vào nhiệm vụ trói hắn lại – trói tất cả những chỗ mà hắn đã bắt cô làm với Emma.

Dunford sải bước đến chỗ Emma, cô vẫn đang quỳ bên cạnh Alex, vẻ mặt đầy lo âu. Dường như cô không thể cầm được máu.

“Để tôi xem cho nào,” Dunford nói. “Tôi biết chút ít về vết thương do súng đạn.”

Emma biết rằng Dunford đã từng chiến đấu ở Bán Đảo với Alex, vì vậy cô lập tức lui ra.

Dunford xem xét nhanh rồi quay sang phía Emma, mắt lộ rõ sự nhẹ nhõm. “Cậu ấy mất khá nhiều máu, nhưng không nghiêm trọng lắm. Cậu ấy sẽ đau đớn tệ hại, nhưng vẫn sống.”

Emma run run cười khi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Alex. Tuy nhiên, khi cô lùi lại thì tay Alex lại vung ra, anh túm lấy cằm Emma như một chiếc mỏ cặp. Kinh hoàng, Emma mở to mắt, và cô nhìn sâu vào trong đối mắt màu ngọc lục bảo giờ đây trong sáng và tỉnh táo vì đau.

“Anh sẽ phải… nhốt… em… lại!”

“Ồ, Dunford!” Emma kêu lên hạnh phúc. “Anh ấy sẽ khỏe lại thôi!”

Ba ngày sau, Alex cảm thấy khỏe lên nhiều, nhưng vì quá thích thú khi được Emma chăm sóc nên anh không muốn ra khỏi giường. Cô ở bên cạnh anh cả ngày và đêm đầu tiên, thận trọng rửa vết thương, và khi vết thương bắt đầu khép miệng, cô lại canh chừng không để anh vô tình làm nó rách ra. Theo kinh nghiệm, cô biết Alex hay lăn lộn khi ngủ, mà cô không muốn anh mất thêm chút máu nào nữa.

Ngày thứ hai cô cũng vẫn ở bên cạnh anh. Có điều lần này cô ngủ thiếp đi. Cô đã đi khắp đất nước rồi trở về, leo dọc gờ tường, bị trói tay chân, bịt mồm, và đã canh giấc ngủ của Alex suốt ngày đêm, tất cả diễn ra trong ba ngày. Cô ngủ thiếp đi trên ghế, vẫn cầm tay Alex. Khỉ tỉnh giấc, anh cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, truyền cho anh hơi ấm và tình yêu của cô. Anh nhìn sang cô, trông cô đáng yêu đến mức anh xuống giường, bế cô đặt xuống cạnh chỗ mình. Mọi động tác của anh gượng gạo bởi vì anh vẫn chưa hoàn toàn sử dụng được cánh tay, nhưng anh cảm thấy thôi thúc cháy bỏng được vỗ về cô. Ngoài ra, anh cũng rất nhớ cảm giác khi cô nằm cuộn tròn bên cạnh.

Dunford bước vào thì thấy cô đang ngủ, và Alex thận trọng kéo chăn đắp cho cô. Theo phép lịch sự thì hai người đàn ông phải nói chuyện ở nơi khác, nhưng Alex không thích ra khỏi giường và anh biết có thể tin Dunford. Họ thì thào thảo luận về những hành động mạo hiểm hôm trước, và Alex biết rằng theo yêu cầu dứt khoát của Dunford, Woodside đã cuốn gói chuồn khỏi đất nước. Họ đã xem xét báo cáo việc này lên nhà chức trách, nhưng Belle quyết định rằng cô không muốn xảy ra bê bối. Woodside quá ám ảnh với tước vị và giới quý tộc, cô nói với Dunford, vì vậy cuộc sống ở vùng xa xôi hẻo lánh của Australia sẽ là sự trừng phạt tương đương với ngồi tù. Sau khoảng mười phút, Dunford về nhà riêng, tuyên bố rằng sẽ ngủ suốt cả tuần tới. Alex không một phút nghi ngờ điểu đó.

Vào ngày thứ ba, Emma tỉnh dậy, có phần hơi ngạc nhiên thấy mình nằm trên giường và hoàn toàn không mặc quần áo.

“Em đã ngủ gần một ngày rồi,” Alex nói giọng chế giễu.

Emma nhắm mắt lại. “Em là y tá tệ quá.”

“Anh nghĩ rằng em thật tuyệt.” Anh đặt một nụ hôn lên mũi cô.

Emma thở dài hài lòng và xích vào gần cơ thể ấm áp của anh. “Anh cảm thấy thế nào?”

“Khá hơn nhiều rồi. Vết thương không còn đau lắm, trừ khi anh va phải nó.”

“Thế thì tốt rồi,” Emma thì thầm, chui đầu dưới cánh tay khỏe khoắn của anh và áp đầu sát ngực. “Anh làm em lo quá. Mất nhiều máu lắm.”

“Em yêu, em không thể biết được ý nghĩa từ ‘lo lắng’ trừ khi em ở trong đầu anh lúc anh biết được Woodside giữ em ở trong phòng. Và rồi sau đó, anh lại phát hiện ra em bị trói… Anh không bao giờ muốn có cái cảm giác đó nữa,” anh phừng phừng nói.

Emma cảm thấy cơ thể anh căng lên, và từ cơ bắp của anh cô có thể thấy cảm xúc ở anh dữ dội tới mức nào. Nước mắt cô giàn giụa, cô bèn lật người, chống khuỷu tay nhìn vào mắt anh. “Anh sẽ không phải nếm trải cảm giác đó nữa,” cô dịu dàng nói. “Em hứa.”

“Emma?”

“Sao ạ?”

“Đừng bỏ anh đi nữa nhé.”

“Em đâu có bỏ anh.”

“Đừng đi thăm bất kỳ ai mà chỉ báo trước cho anh vài giây vậy. Ngôi nhà này thật trống trải khi không có em.”

Emma kinh ngạc bởi những cảm xúc mãnh liệt dâng trào khi nghe anh nói những lời chân thành này, và cô phải cắn môi để nước mắt không trào ra. Ngượng ngùng vì tính mau nước mắt của mình, cô nằm nghiêng xuống, thu mình áp vào ngực Alex.

“Anh đang nghĩ thế này, Emma”

“Nghĩ gì?”

“Đúng là ở đây không có đủ việc cho em làm. Anh thật đáng xấu hổ khi không nhận ra sớm hơn. Anh đoán là mình cũng chưa bao giờ bận tâm xem phụ nữ làm gì cả ngày. Anh cứ nghĩ là em có khối việc để bận bịu.” Alex dừng lại vuốt tóc cô, ngưỡng mộ mái tóc mượt mà như lụa ấy. “Mà anh thì bao nhiêu là việc. Anh có vài điền trang khác ngoài Westonbirt, em biết đấy.”

Emma gật đầu. Và sau đó cô gật đầu thêm vài lần nữa chỉ vì làn da ấm áp của anh thật dễ chịu đối với cái mũi lạnh lẽo của cô.

“Anh nghĩ em có thể tiếp quản một số điền trang này. Anh sẽ cần em giám sát sổ sách. Và em thỉnh thoảng phải đi đến đó kiểm tra công việc của các đốc công. Và tất nhiên là gặp gỡ người thuê đất. Anh nghĩ cần phải để người thuê đất thấy chúng ta không muốn là những chủ nhân vắng mặt.”

Emma ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt tím sáng bừng. “Anh sẽ đi cùng em chứ?”

“Tất nhiên.” Một nụ cười nở trên gương mặt Alex. “Giường ngủ trở nên lạnh lẽ kinh khủng khi không có em. Anh không thể nào ngủ được.”

“Ôi, Alex,” Emma khóc, quàng tay qua người anh, hoàn toàn quên mất vết thương của anh. “Em cũng nhớ anh lắm. Rất nhiều. Sophie nói em phải đi vắng năm ngày để dạy cho anh một bài học, nhưng em không thể. Em chỉ định ở lại chỗ người thân trong ngày hôm đó rồi về. Em không thể kiềm chế được,” cô nói, cố nín khóc. “Em yêu anh nhiều lắm.”

“Anh cũng vậy.” Alex vòng tay ôm vợ, cảm thấy vô cùng hài lòng khi ôm cơ thể ấm áp của cô vào người. Lần đầu tiên trong mười năm qua, anh thấy thế giới hoàn toàn yên bình. Những hình ảnh về phần đời còn lại trải ra trước mắt anh, và tất cả đều đẹp, đầy đàn con cháu mái tóc màu cà rốt. “Lạ không cơ chứ?” anh nói, giọng đầy vẻ ngạc nhiên. “Nhưng anh thực sự đang chờ đợi tuổi già đến.”

Emma cười lớn. “Cả em cũng thế.”

Đoạn kết

Emma quyết định gạt kế hoạch xây dựng bệnh viện sang một bên cho đến khi cô nắm vững nhiệm vụ quản lý các điền trang Ashbourne. Tuy nhiên, ba tháng sau cô lại có thêm lý do mới để hoãn việc xây dựng: cô đã có thai.

Cô cho rằng mình không nên ngạc nhiên đến như vậy. Sau tất cả những gì mà cô và Alex đã trải qua, có con là điều tất nhiên. Nhưng khi cô mất kinh lần đầu tiên, khả năng được làm mẹ vẫn còn có phần xa vời. Với tất cả những hạnh phúc mà cuộc hôn nhân đem lại cho cuộc đời cô, một đứa con dường như là hy vọng quá lớn. Nhưng sau đó cô nhận thấy những thay đổi nhỏ trong người, cô cảm thấy hơi nôn nao khi thức dậy vào sáng sớm. Cô không muốn nói với Alex khi còn chưa chắc chắn, không cần thiết phải làm cả hai người thất vọng nếu đó chỉ là những dấu hiệu giả. Tuy nhiên, khi mất kinh đến tháng thứ hai, cô biết rằng giấc mơ có thể trở thành hiện thực.

Vì vậy, một buổi sáng, khi Alex chuẩn bị ra khỏi giường mặc quần áo, cô vòng tay giữ anh lại.

“Có chuyện gì vậy, em yêu?” anh hỏi.

“Đừng dậy vội,” cô dịu dàng nói.

Alex mỉm cười với ánh mắt nồng nàn yêu thương và lại chui vào chăn ấm. Anh kéo cô sát vào mình và đặt một nụ hôn nhẹ lên mũi, anh nghĩ rằng cảm giác dễ chịu khi được ôm vợ như thế này chắc chắn xứng đáng để anh bỏ lỡ vài phút làm việc ngày hôm đó.

“Em có tin quan trọng này,” Emma nói.

“Thật ư?” Alex thì thầm, vẫn đang bận hít hà làn da mịn màng dưới tai cô.

“Ừm,” Emma thở dài, thích thú với sự âu yếm của anh. “Em sắp có con.”

“Gì?” Alex nói to, ngửa cổ lên để nhìn thấy mặt cô. “Em nói…?”

Emma gật đầu, cả gương mặt cô rạng rỡ.

“Con,” anh ngạc nhiên nói. “Con. Tưởng tượng xem nào.”

“Vẫn còn hơi sớm, em biết, nhưng…”

“Sớm gì chứ,” Alex ngắt lời, ôm chặt lấy cô. “Anh không thể đợi được. Con của anh.”

“Và con của em nữa,” Emma nhắc.

“Con của chúng ta. Anh nghĩ con bé sẽ là bé gái có mái tóc màu cà rốt.”

Emma lắc đầu. “Không, con trai. Em chắc mà. Tóc đen và mắt xanh ngọc.”

“Vớ vẩn, anh chắc đó là con gái.”

Emma cười to, chìm đắm trong khoảnh khắc kỳ diệu này. “Con trai.”

“Con gái.”

“Con trai.”

“Con gái.”

“Em nói là con trai. Anh sợ có con trai à?” Emma trêu.

Alex giả vờ suy nghĩ kỹ chuyện này. “Một bé trai tóc đen và mắt màu lục thì anh nghĩ là được. Dù gì thì ai cũng cần có con nối dõi. Nhưng một bé gái tí xíu với mái tóc cà rốt mới là tuyệt vời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.