Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 12



"Anh ngủ chưa?" Tôi thì thầm hỏi.

"Chưa". Tần Sâm cũng dùng giọng nói thì thầm trả lời.

"Em còn tưởng anh ngủ rồi...người vẫn không nhúc nhích". Tôi nhẹ nhàng thở ra.

"Sao chúng ta phải nhỏ giọng nói chuyện?"

"Tôi cũng không biết". Tần Sâm cười rộ lên.

"Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện phiếm nhé". Tôi nói.

"Được". Tần Sâm suy nghĩ một lát: "Trước đây tôi vẫn không để ý, hôm nay mới phát hiện bầu trời ở đây rất ít sao- lúc đi dạo đã muốn nói chuyện này". 

Tôi muốn hỏi hắn vì sao lúc đi dạo muốn nói nhưng lại không nói, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ ừm một tiếng: "Chắc vì trong nội thành ô nhiễm nghiêm trọng"

"Một lần tôi làm nhiệm vụ trong rừng cây ở biên cảnh, đó là lúc thấy được nhiều ngôi sao nhất. Chúng san sát, rất gần, hơi ảm đạm, lớn, nhỏ...giống những viên pha lê đặt trên mảnh vải nhung màu đen, mặt trăng rất lớn, ánh sáng trong suốt tản ra. Suốt đêm tôi cuộn tròn trên ngọn cây, ngồi đến sáng sớm, sương sớm đọng trên lá cây thấm ướt cả quần áo, ngay cả vết thương cũng sẽ ướt nhẹp, đồng đội nấp ở chỗ trũng hướng ba giờ mai phục, đang chờ tôi báo tin...Ngày mới lên, bầu trời vẫn còn một màu trắng xám, những ngôi sao trong nháy mắt đều phai màu, mặt trăng vẫn còn mông lung, mặt trời dần dần nhô lên ở hướng khác, tôi không thể quay đầu lại nhìn. Kính viễn vọng nhìn về nơi xa nhất đột nhiên xuất hiện phản quang ánh sáng bén nhọn, tôi dùng bộ đàm truyền tín hiệu cho đồng đội, hai giây sau, bắn một nhát vào điểm phản quang kia, hành động bắt đầu...Đó là nhiệm vụ đầu tiên tôi hành động khi vào đại đội đặc chủng".

Âm thanh rất hoài niệm.

"Rất tốt..." Tôi cảm thán:"Có thành công không?"

"Đương nhiên." Tần Sâm quay đầu sang, trong ánh mắt sáng lên kì dị:"Tất cả đều rất thuận lợi, kết thúc nhanh hơn so với tôi tưởng tượng...lúc rút quân, đội trưởng vỗ vỗ bả vai tôi, anh ấy nói. Tần Sâm, cậu thuộc về nơi này".  

"Lúc còn ở trinh sát, trường học cũng thường xuyên khen ngợi tôi, những bạn học hợp tác cùng đều cho rằng tôi đã làm rất tốt...nhưng tôi luôn có cảm giác không chân thật, tôi cũng không biết vì sao, nhưng cảm thấy tất cả đều hư vô mờ mịt, không có một nơi nào thuộc về tôi, hay tôi thuộc về nơi nào...thẳng cho đến ngày hôm đó, tôi mới đột nhiên cảm thấy, ở trên thế giới này, tôi cũng có thể thuộc về nơi nào". 

Hắn không lên tiếng nữa, sau đó chuyện gì xảy ra tôi cũng đã rõ ràng, cái hắn có được, người anh trai không cùng huyết thống, một bộ phận trên thân thể, phần lớn linh hồn, toàn bộ đã chết trong một ngày đó. Đó là lý do vì sao lúc tản bộ hắn lựa chọn không nói lời nào, vòng đi vòng lại, hắn lại trở về lúc vết thương chưa lành.

Hơi mát của điều hòa ong ong tỏa ra mỏng manh, tôi lặng lẽ duỗi tay, muốn nắm lấy bàn tay kia, sờ lên cánh tay hắn, cơ bắp căng cứng như đá cuội, định trấn an sờ vào hắn, hắn giật giật, thật cẩn thận nắm lấy ngón tay tôi.



Tôi kéo bàn tay hắn đặt lên ngực mình, làm tay sờ đến tiếng tim mình đang đập, nói:"Hiện tại anh thuộc về nơi này". 

Tần Sâm lẳng lặng nằm đó, lòng bàn tay ấm áp truyền đến, hô hấp chậm rãi bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập một màu ưu thương khác:"Sao em lại có thể thích tôi, người giống như tôi..."

"Anh rất tốt, đáng giá để em thích". Tôi nói.

Tần Sâm lắc đầu, tiếp tục hỏi:"Sao em lại đồng ý hôn tôi? rõ ràng đã biết trước đây tôi làm gì...Em đứng bên đường nhìn tôi, đã biết rõ có bao nhiêu người đã chạm vào tôi, môi tôi, tay của tôi, thân thể tôi...Tôi nhắm mắt lại là có thể ngửi được hương vị đó...làm sao em có thể nguyện ý..." 

Tôi định hôn hắn, hắn dùng tay ngăn lại: "Sao em không cảm thấy tôi ghê tởm? Tôi thấy bản thân mình rất ghê tởm". 

"Bản thân anh không hề ghê tởm". Tôi nói.

"Ghê tởm." Tần Sâm kiên trì: "Những bàn tay đó, những d**ng v*t, những người đó...".

"Tần Sâm." Tôi gọi tên hắn: " Anh đang trừng phạt chính mình. Không biết tại sao anh lại chọn phương thức này, nhưng em biết anh không muốn làm những việc đó--nhưng mà, nghĩ đến anh, những điều đó không thể chứng minh được anh ghê tởm. Anh không làm tổn thương bất kỳ kẻ nào, chỉ cần không tổn thương những người khác, mỗi người đều có quyền lợi, cách thức mà mình muốn để sống". 

"Anh không thích bản thân mình, cho nên anh muốn làm cho mình đau khổ...hiện tại có em thích anh, cho nên, xin anh đừng lại trừng phạt bản thân mình thêm nữa". Tôi giữ chặt tay hắn, hôn lên lòng bàn tay đang nắm chặt như cái kén: "Đó cũng là làm tổn thương em, đừng làm tổn thương em, được không?". 

Tần Sâm ngây người một hồi lâu, dùng ngón tay cọ cọ trên khóe môi tôi, hắn nói: "Làm sao tôi có thể làm tổn thương em...vĩnh viễn sẽ không. Tôi muốn cho em tất cả---tuy rằng cái gì tôi cũng chẳng cho được". 

"Anh đã cho em thẻ ngân hàng mà." Tôi đánh gãy hắn.

Tần Sâm cười rộ lên, thật ra mặt mày hắn rất sinh động, nhưng ngày thường tầm mắt luôn rũ xuống, bởi vậy sẽ không nhìn ra, lúc cười lên mới cảm thấy có phần kiêu căng khó thuần, rất đẹp. Tôi cũng cười theo.

Hắn thu lại vẻ tươi cười, nhấc đầu lên, nhìn tôi một hồi lâu, nói:"Em có thể lại hôn tôi một cái không?" 

Tôi thò lại gần m*t cánh môi hắn, môi trên, môi dưới, khóe môi, cằm, gương mặt..Tần Sâm duỗi tay vuốt v3 mái tóc tôi, tay áp má tôi, bàn tay hắn có bao nhiêu thô ráp, môi lưỡi có bao nhiêu mềm mại, hơi thở hắn ướt át ấm áp, đầu lưỡi cẩn thận đụng vào nhau, phác họa, triền miên, hắn hôn môi tôi cẩn thận cảm giác tựa như ánh trăng được vớt ra từ trong nước.

Sau đó trong hơi thở giao nhau, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh cảm giác được hắn đang vuốt v3 đuôi mắt đến lông mày của tôi. Tôi giãy giụa muốn mở to mắt nói gì với hắn, hắn lại hôn hôn lên trán tôi, hắn nói ngủ đi, vì vậy tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó khả năng Tần Sâm đã ngủ thật ngon, ít ra, nửa đêm không tỉnh dậy lần nào. 

——

Ở nhà làm việc, phản ứng thiếu cồn của Tần Sâm rất mãnh liệt. 

Đã từng có một thời gian dài uống rượu làm cho thân thể sinh ra tính ỷ lại rất mạnh vào nó, bác sĩ nói, lúc đầu cai rượu phản ứng đối với thân thể sẽ rất khó khăn, thật ra mỗi ngày có thể cho hắn uống một ít, rồi bỏ dần, nhưng Tần Sâm không muốn, nói mình sẽ không uống, có thể nhịn được.

Trong khoảng thời gian này, vào ban ngày còn tốt, nhưng tới buổi tối người luôn trở nên bực bội. Hắn rất kiềm chế không cáu gắt với tôi, lửa giận cũng cất giấu dưới lớp da như thiêu đốt, làm sắc mặt âm trầm, người rúc trên sô pha không nhúc nhích. Tôi hỏi xem có muốn đi ra ngoài tản bộ một lát hay không, hắn hàm hồ hồ nói mình đau đầu, một lát sau lại nói mình đang choáng váng.

Tôi rót cốc nước ấm đặt trên bàn trà, hỏi có muốn uống một chút hay không, Tần Sâm nói không cần, không khát. Chờ tới lúc nước nguội, hắn mới bưng lên nhấp một ngụm, rầm rì nói nước lạnh tới mức làm đau dạ dày, tôi lại đi rót nước ấm, hắn lại nói mình hết khát rồi...Tôi không ngừng nói với chính mình, Tần Sâm đang đến kỳ, đang rất khó chịu, bác sĩ nói hắn sẽ đứng ngồi không yên, buồn nôn, lo lắng, choáng váng đầu óc...những cái này đang được biểu hiện rất khá.

"Sao em cứ đi qua đi lại mãi thế?". Tần Sâm nằm cuộn một chỗ, ách giọng hỏi:"Em làm tôi choáng đầu.."

Tôi bưng cốc nước đứng tại chỗ, đây là lần thứ hai đi lấy nước ấm, lần này tôi còn bỏ thêm mật ong, hi vọng hắn có thể uống một chút.

"Sao em lại đứng ở đó?" Tần Sâm lại hỏi: "Em không thể ngồi xuống sao?"

Tôi cố nén không lên tiếng, đặt cốc nước ấm trên bàn trà rồi ngồi xuống bên cạnh. 

"Đừng có ngồi gần như vậy" Tần Sâm cau mày cáu kỉnh: "Nóng quá."

Tôi mặc kệ không lên tiếng ngồi dịch ra xa, Tần Sâm vẫn bất mãn: "Quá xa."

Đồ trẻ con muốn gây gổ.

Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn theo yêu cầu dịch gần lại, hắn chỉ yên lặng chưa đến ba phút, lại bắt đầu: "Sao em vẫn không nói chuyện?"  

"Uống nước đi." Tôi nói: "Miệng anh đều khô rồi."

"Tôi không khát." Tần Sâm nói.

"Anh vừa mới nói nước quá lạnh muốn uống nóng mà...".

"Nhưng bây giờ tôi không khát, sao em lúc nào cũng muốn tôi uống nước". Tần Sâm kích động vung cánh tay đứng lên, hành động này hơi dùng sức nên không cẩn thận va phải bàn trà, cái cốc rung động rơi bang một cái xuống đất, vỡ nát, mảnh sứ cùng nước bắn vào mắt cá chân tôi, làm người co rụt lại một chút. Tôi nhìn thoáng qua Tần Sâm, đang định đi lấy chổi.

Tần Sâm từ phía sau giữ chặt lấy tôi, trầm thấp nói: "... Thật xin lỗi."

Tôi nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nói: "Cốc nước kia, sợ anh cảm thấy vô vị, nên có cho thêm mật ong". 

"Thật xin lỗi! Tôi biết em đang quan tâm.. tôi không nên bực tức lung tung." Tần Sâm lại xin lỗi:"Tôi đi quét dọn, em đừng giận". 

Tôi xoay người lại, nhẹ nhàng thở dài: "Tần Sâm, em không giận, biết anh không thấy thoải mái, nên chỉ muốn giúp làm gì đó, dáng vẻ này của anh, em cũng sẽ không vui". 

"Tôi biết..." Tần Sâm rũ đầu, "Tôi đi lau nhà, sau đó chúng ta ra ngoài đi dạo, em đừng giận, được không?" 

Tôi vốn dĩ muốn nói mình không tức giận, nhưng hắn đang khẩn trương muốn chết, nếu nói mình không giận thì cũng chẳng tin...hơn nữa, ra ngoài đi bộ là hoạt động tốt cho hắn, tôi không có lý do gì để từ chối, vì vậy đành gật gật đầu nói: "Được rồi". 

Tần Sâm nhẹ nhàng thở ra, lấy chổi bắt đầu lau dọn phòng khách, trong thời gian này, tôi lại pha cho hắn cốc nước mật ong khác. Thật lạ, qua thời gian vừa rồi, Tần Sâm không còn bực bội nữa...khả năng cũng coi như đang phát ti3t đi, tóm lại, hắn rất vui vẻ khi tôi lần nữa pha nước mật ong, lúc uống nước xong liền đi theo ra cửa tản bộ.

Một thời gian sau, phản ứng của Tần Sâm nhẹ hơn rất nhiều, sếp cũng phê duyệt thêm cho tôi thời gian làm việc ở nhà, chỉ cần mỗi thứ năm đến công ty báo cáo là được, thứ năm hàng tuần tôi đều dẫn Tần Sâm đi cố vấn tâm lý.

Sinh hoạt của hai người đã đi vào quỹ đạo, buổi sáng sẽ cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng, đi công viên tản bộ một vòng rồi trở về nhà, tôi làm việc, Tần Sâm tự hỏi xem hôm nay ăn gì, hoặc là làm việc nhà, nếu không vội hắn sẽ ngồi bên cạnh tôi đọc sách--tuy rằng rất thong thả, nhưng xác định người đã tốt lên nhiều, khi đọc sách cũng không còn rơi vào trạng thái mê mang như trước, số lần cười càng nhiều lên, nếu có tôi đi cùng, cả hai có thể vào siêu thị mua đồ ăn...tuy rằng chuyện này đối với người thường không có vấn đề gì, nhưng đối với Tần Sâm mà nói đã tiến bộ lên rất nhiều.

Bác sĩ nói với tôi, động vật nhỏ đối với người điều trị chướng ngại, chữa lành tổn thương có tác dụng rất lớn, mặc dù bây giờ không nuôi động vật, cũng có thể cho hắn tiếp xúc với những động vật nhỏ như chó, mèo.

"Tần Sâm" Tôi đang xem di động đột nhiên nói:  "Anh muốn đến tiệm Mèo Già không? em xem nhà này bình luận rất nhiều, còn mở một cửa hàng...ừm, chủ cửa hàng là một người mù...Tần Sâm?"

Hắn  vẫn không trả lời, tôi thấy không thích hợp lắm, lúc này mới bỏ di động xuống ngẩng đầu lên:"Làm sao vậy?" 

"Tôi đối với mèo có hơi.." Tần Sâm không có biểu tình gì, nhưng giọng nói có chút cổ quái.

"Anh không thích mèo sao? Không thích thì không đi nữa." Tôi nói. Trong ấn tượng của tôi, Tần Sâm sẽ không ghét mèo, thậm chí khi đi tản bộ mà thấy một chú mèo hoang, hắn sẽ nhìn thêm vài lần.  

"Không, cũng không phải không thích mèo, chỉ là..." Tần Sâm cau mày, biểu tình lộ ra vẻ chán ghét và sợ hãi, nhưng những cảm xúc này không phải do mèo mang lại, tôi đã quá hiểu hắn, liếc mắt một cái là nhìn ra, tay hắn cầm lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực mình, ở nơi chán ghét bản thân mình, hắn đang sợ hãi...Tôi không biết đang sợ hãi cái gì, nhưng nhất định có liên quan đến mèo, như sinh linh bé nhỏ đẫm máu trong đóa hoa, màu trắng thuần xinh đẹp, nhưng bên trong chứa đựng một khối thịt thối rữa mục nát.

Từ vẻ mặt của hắn tôi đã nhìn ra, tuy không muốn nói ra, nhưng tôi cần phải biết.

"Chúng ta đi thôi". Tôi buông di động, mỉm cười nói:"Nếu anh không phải là không thích mèo, bác sĩ nói, đây là chuyện rất có lợi với anh". 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.