Rơi Vào Ánh Sáng

Chương 13



"Tần Sâm, anh có khỏe không?" Tôi lo lắng nhìn hắn.

Tần Sâm cứng đờ ngồi trên sô pha lười, một con mèo Ragdoll đang cúi đầu ngửi mũi chân, nhìn qua đang rất muốn thu chân về, nhưng như bị hạ chú làm dính liền tại chỗ, chỉ có thể c**ng cứng không nhúc nhích, việc này làm cho tôi hơi hối hận vì đã nửa cưỡng ép, lừa gạt kéo người tới đây. Con mèo như búp bê vải dí sát vào trước, hắn đang biểu hiện cố gắng bình thường.

Lúc đến đây đã gần hết giờ làm việc, Miêu Già đang không có người nào, hơn nữa ở đây trang trí cũng rất ấp áp, một sô pha lười mềm mại cùng bàn tròn lùn, trên sàn nhà là đệm mềm, nơi này cũng làm người ta có thể thả lỏng.

Tôi không nghĩ tới một con mèo đến gần cũng sẽ làm cho hắn khẩn trương như vậy. 

"Có muốn em mang nó ra xa một chút không?" Tôi hỏi.

Tần Sâm nhìn qua như đang muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn nó, con mèo vô tội ngẩng mặt, đôi mắt màu lam chớp chớp, phát ra tiếng kêu meo meo ngọt ngào, thử thăm dò muốn dụi đầu vào tay Tần Sâm. Tần Sâm như bị điện giật rút tay lại.

"Nếu anh thấy không thoải mái...vậy chúng ta đi thôi". Tôi nói. Vì quyết định này mà tôi đang cảm thấy hối hận.

"Không sao, chỉ là tôi..., cần chút thời gian để thích ứng ". Tần Sâm nhìn chằm chằm con mèo nhỏ, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng. Một âm thanh ôn hòa vang lên bên cạnh:"Không cần lo lắng, mèo nhỏ rất ngoan, cô nàng chỉ muốn làm bạn với cậu thôi"

Tôi ngẩng đầu lên, người nói chuyện là một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thanh thuần, khí chất mềm mại, khóe môi có má lúm đồng tiền gợi lên ý cười, mặt hướng về phía Tần Sâm, đôi mắt không có tiêu cự. Tôi vẫn chưa phản ứng lại, người nọ đã đi đến bên cạnh Tần Sâm, đứng cạnh sô pha không ngồi xuống:"Nó gọi là Tư Đại Béo---Tư Đại Béo, lại đây, em dọa khách rồi". 

Theo lý mà nói, mèo sẽ không để ý tiếng người gọi, nhưng con búp bê vải đó nghiêng đầu nhìn nhìn người đàn ông, kêu meo meo hai tiếng, thật sự chậm rì rì đi qua. 

"Anh là... chủ của chỗ này sao?" Tôi không xác định được nên mở lời.

Người đàn ông với ánh mắt vô thần, nhưng hành động lại không hề trở ngại, hơn nữa còn nhận ra đây là loài mèo gì...tôi không xác định được hắn có phải người mù hay không.

"Đúng, gọi tôi là Lý Hòa là được." Hắn tươi cười với tôi,  sau đó quay mặt sang nói với Tần Sâm:"Tôi thay Tư Đại Béo xin lỗi, đã dọa cậu sợ rồi, thật ngại quá". 

Ngày thường Tần Sâm rất đề phòng người xa lạ, nhưng Lý Hoa mang lại cảm giác ôn hòa vô hại, Tần Sâm nhìn một lát, rầu rĩ trả lời:"Không sao đâu, nó không làm gì cả, lý do là ở tôi..." 

Tư đại béo đã nhảy lên trên đùi Lý Hòa, lông nhung cuộn thành một đoàn,chỉ lộ ra một đôi mắt màu lam to tròn, giống như muốn nói rằng nàng rất vô tội. Má lúm của Lý Hòa càng sâu, ngón tay thon dài đâm vào giữa lớp lông nhung, tùy ý gãi gãi:"Chắc cậu không thích mèo hả? nhưng mà, có rất ít người không thích mèo sẽ đến đây". 



Tần Sâm lắc đầu, lại nghĩ tới Lý Hòa không nhìn được, mở miệng nói: "Không phải."

Trên mu bàn tay tôi đột nhiên lành lạnh, cúi đầu nhìn, là một con mèo loang, đang dùng chóp mũi chạm vào tôi, móng vuốt để lên trên đùi, hai mắt sáng quắc nhìn vào chiếc túi thịt gà chưa được xe mở đang đặt trên đùi. Tôi mở gói giấy ra, lấy một miếng đưa vào miệng nó, mèo nhỏ lập tức cúi đầu, hư hư nhấm nhấp.

"Rất nhiều người cảm thấy mèo khó có thể nắm bắt, nhưng tôi cảm thấy mèo là động vật đơn thuần". Lý Hòa nói: "Người tốt với nó, nó nhất định sẽ nhớ kỹ, hơn nữa nó nhất định sẽ đối tốt với người". 

"Tôi... Tôi biết." Âm thanh Tần Sâm đột nhiên lại trở nên thô ráp, hắn nhíu chặt hai mày, môi trắng bệch. Tôi dừng vuốt v3 mèo nhỏ, lo lắng nhìn về phía hắn:"Tần Sâm, anh có khỏe không?"

Tần Sâm không lên tiếng, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn dùng sức cuộn tròn trên sô pha lười, như muốn ép bản thân mình thu nhỏ, tốt nhất nhỏ giống như tro bụi, vậy sẽ mượn gió mà chạy trối chết, bỏ chạy đến điểm cuối nơi hoang tàn vắng vẻ. 

Tôi thò tay qua nắm lấy tay hắn: "Nếu anh thật sự không thoải mái, bây giờ chúng ta về nhà."

Nhưng Tần Sâm lắc đầu: "Không sao... Tôi... Tôi rất thích mèo, trước kia đã từng nuôi, nó bảo vệ tôi...rất thích mèo...".

Trong quân đội không thể nuôi động vật, nuôi mèo khẳng định là chuyện trước đó...Nhưng tôi chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến chuyện trước khi nhập ngũ, tôi hỏi qua về gia đình, hắn chỉ nói chưa từng gặp ba mình, mẹ đã qua đời khi còn rất nhỏ...Hắn nói những lời này là lúc nhìn rất cô độc và cô đơn, vậy nên tôi không muốn hỏi nhiều thêm. Tôi chưa từng nghe nói về việc gì liên quan đến mèo, hắn nói mèo còn bảo vệ mình. Tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vì bên cạnh có Lý Hòa, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống, chỉ sờ sờ mu bàn tay hắn.

"Mèo nhất định cũng rất thích cậu". Lý Hòa nói: "Nó chắc chắn cũng hiểu tâm tình của cậu."

Giọng nói của Lý Hòa có một loại an yên kỳ lạ, ôn nhu gãi đúng chỗ ngứa, không hề quá phận, không cảm thấy xa cách, làm cho người nghe rất tin tưởng vào lời nói của hắn. 

Tần Sâm cúi đầu không  trả lời, giống như đang tự hỏi rằng mình nên nói gì.

Đúng lúc này, con mèo nhỏ bên cạnh ăn xong miếng thịt gà, lại muốn một miếng nữa trên đùi tôi, nhảy phốc lên, nhưng vị đại gia này dùng sức quá nhiều, ngược lại bay đến đâm sầm vào lồ ng ngực Tần Sâm. Hắn bị dọa cho cả người run lên, theo bản năng nghiêng sang bên cạnh tránh né, nhưng ghế sô pha lười mềm như bùn lầy, động tác hắn hoảng sợ mãnh liệt, vừa quay người lại đụng phải Lý Hòa, Tần Sâm lại đã từng trải qua huấn luyện, tuy rằng có lảo đảo nhưng không té ngã...nhưng Lý Hòa bên cạnh lại bị hắn đâm vào, chật vật ngã từ cạnh sô pha xuống đất. 

Tôi cả kinh đứng bật dậy, chạy nhanh qua giúp Tần Sâm dìu hắn đứng dậy.

"Không có gì" Lý Hòa cười cười xua tay, "Tôi không ngã... chỗ này đều là đệm mềm."

"Không phải ngã cũng đã ngã...tôi thật sự xin lỗi, làm phiền anh nhiều quá.." Tôi xin lỗi:"Chúng tôi, anh ấy..." 

Tôi muốn giải thích cho Lý Hòa trạng thái của Tần Sâm, nhưng không xác định được Tần Sâm có thể ý hay không, tôi nhìn thoáng qua Tần Sâm, hắn đang mím môi, mở miệng tự nói:"Tôi đang điều trị tâm lý". 

"A... hóa ra là vậy." Lý Hòa hơi mở to hai mắt, mặt hắn chuyển về phía Tần Sâm, nói: "Thật vất vả, hi vọng sẽ nhanh tốt lên".  

"Cảm ơn." Tần Sâm nói.

Hai con mèo vừa bị phong ba bão táp dọa chạy, Tư đại béo lúc này cách xa hơn, tránh ở một chiếc lồ ng mèo đánh giá nhìn về phía này, Tần Sâm nhìn nó một lát, đột nhiên mở miệng nói:"Anh thật hiểu mèo".

Lý Hòa ngồi xuống, đuôi mắt lộ ra ý cười càng sâu:"Bởi đây là công việc của tôi".

"Mèo có hận không?" Tần Sâm hỏi.

Lý Hòa ngẩn ra một chút, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, mới mở miệng đáp: "Mèo sẽ mang thù, nhưng nếu cậu yêu nó, nó sẽ không hận cậu—— nó chỉ mang thù thôi."

"Tôi không rõ" Tần Sâm nói.

"Ví dụ như, vừa nãy tôi mắng Tư đại béo, nó liền sẽ mang thù —— tư đại béo". Lý Hòa nâng cao âm thanh gọi nó, ngược lại nó rụt về phía sau chiếc lồ ng, khác hẳn vẻ nhiệt tình khi nãy, Lý Hòa tiếp tục nói:"Cậu xem, nó hiện tại đã không muốn để ý đến tôi, nhưng nó biết tôi yêu nó" 

Lý Hòa đứng lên, lại gọi Tư đại béo, Tư đại béo không tình nguyện kêu meo một tiếng, Lý Hòa tìm theo âm thanh đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt nó, từ trong túi móc ra cá hồi khô, đưa qua cho Tư đại béo, nói khẽ gì đó với nó, con mèo nhỏ ngậm lấy miếng cá khô. Lý Hòa duỗi tay gãi gãi cằm nó, nó nằm lăn lộn trên đất, hào phóng lộ ra cái bụng tròn.

Lý Hòa quay đầu lại, nói về hướng tôi và Tần Sâm: "Chỉ cần tôi xin lỗi—— hoặc là- đền bù cho nó, nó liền vẫn nguyện ý ở bên tôi".

"Là như vậy..." 

Nhìn qua Tần Sâm không hề được an ủi, ngược lại sắc mặt càng thêm bi thương, hắn nắm chặt tay sô pha, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi không có cơ hội, nó đã chết, có phải nó vẫn luôn hận tôi không?" 

Lý Hòa sửng sốt, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Tần Sâm đã hoàn toàn nghe không vào, phảng phất liền một giây đều không thể  chịu đựng được nữa, hắn đột nhiên đứng lên, hốt hoảng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, tôi muốn nói xin lỗi Lý Hòa cũng không kịp, chạy nhanh đuổi theo sau.

"Tần Sâm!". Tôi bắt lấy cánh tay Tần Sâm trên đường cái, tránh cho hắn lao vào trong dòng xe cộ. Chưa đến ba mươi giây mà quần áo hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lòng bàn tay cũng ướt lạnh như vừa vớt ra từ nước đá. Đầu thu của phương nam nóng mãi không dứt, sóng nhiệt cuồn cuộn ở mặt đất dội vào vết nứt trên da, miệng vết thương bong ra, hắn đứng ở nơi thành thị náo nhiệt lại như đang ở trên băng tuyết mà rùng mình, hàm răng đều đánh vào nhau lạch cạch.

Hắn rũ đầu, đôi mắt mở đục ngàu như bị xé rách, âm thanh nhẹ như gió phiêu diêu:"Nó đã chết..." 

"Đều sẽ chết, những gì tốt nhất mà tôi có, tôi mới có được không bao lâu...đều vì tôi mà chết, đều sẽ hận tôi". Âm thanh Tần Sâm lớn hơn, càng run rẩy, hắn nhìn chằm chằm hai bàn tay giao nhau, giống như không thể chống đỡ, chậm rãi ngồi xổm xuống. Hắn lại vùi đầu giữa đầu gối, một tay bị tôi túm treo trên không trung, giống như chỉ cần buông lỏng tay, hắn sẽ hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

Tôi cũng ngồi xổm xuống, không lên tiếng móc ra khăn giấy, lau mồ hôi trên trán hắn.

Ô tô chạy như bay nghiến qua mặt đường nhựa phát ra âm thanh sàn sạt, đã gần đến hoàng hôn, tro bụi vẫn nóng bỏng như cũ, một lần lại một lần tự bốc hơi bay lên, bao trùm mọi lỗ chân lông của tôi, phóng đại mọi âm thanh, nhánh cây lay động cũng thấy đinh tai nhức óc. Từ lúc mới gặp đến bây giờ, hình như  tôi luôn ngồi xổm ở ven đường chăm sóc hắn, mỗi một lần tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đang bị chất lỏng nào đó ăn mòn lan rộng, đau đớn bành trướng đến tận cùng, gắt gao hòa vào làn da, mỗi một lần chạm vào hắn, đều sẽ từ ngón tay chảy ra. 

"Em còn ở đây, Tần Sâm." Tôi nói, "Em yêu anh."

"Họ cũng không hận anh." Tôi lại nói, "Không có người nào hận anh"

Lý Hòa không biết đi đến từ lúc nào, đứng ở sau lưng chúng tôi, quan tâm hỏi:"Hai người có sao không?"

Tôi lắc đầu, mới nghĩ ra hắn không thể nhìn thấy, liền nói thêm:"Không quá tốt...nhưng sẽ không sao". 

"Vào bên trong ngồi đi, bên ngoài nóng quá, cẩn thận bị cảm nắng--lầu một có phòng nghỉ cho nhân viên, không có mèo". Lý Hòa nói "Hơn nữa hiện tại không phải thời gian nghỉ, nên không có ai ở". 

Tôi nói lời cảm ơn với Lý Hòa,  sờ sờ mu bàn tay Tần Sâm, nhẹ giọng nói: "Đi nghỉ ngơi một lát đi, chờ cảm giác tốt lên, chúng ta sẽ về nhà, được không?"

Tần Sâm vẫn chôn đầu như cũ, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.