Sau giờ học, trước khi đi ngang lớp kế bên, tối cố tình hỏi Lý Giang Cao: "Này, mày có biết Cố Phồn không?"
"Biết, bạn cấp hai của tao."
"Tao nghe được thông tin cậu ta là..." Tôi ngập ngừng.
"Đồng tính? Tao biết." Lý Giang Cao chĩa cằm về hướng đối diện, "Đằng kia kìa."
Tôi nương theo ánh mắt của nó nhìn qua thì thấy một chàng trai nuôi tóc mái che khuất lông mày, nom rất thanh tú, đeo kính gọng bạc tròn, nhìn kỹ một chút, ồ, không ngờ còn xỏ lỗ tai cơ.
Tôi nhớ ra rồi, tôi thường thấy cậu ta hay đến phòng học tìm Triệu Ngập lớp chúng tôi.
Trên đường về, tôi hỏi Lý Giang Cao: "Chắc mày không kì thị người đồng tính đâu nhỉ?"
"Hỏi gì đấy? Mày là đồng tính à?" Câu đùa giỡn bâng quơ của Lý Giang Cao khiến tim tôi giật thót, nhưng sau đó tôi lại nghe nó nói tiếp: "Cũng không hẳn, hơn nữa tao vẫn đang chơi với Cố Phồn, tao không thấy có vấn đề gì về việc này cả."
"Đi ăn bánh gạo cay không?" Nó hỏi.
"Ăn."
Chủ đề kia cứ vậy kết thúc.
Lúc tôi về nhà không thấy anh trai đâu, tám phần mười là lại đi chơi với bạn bè. Cơm nước xong xuôi tôi trở về phòng mình, buổi tối nghe thấy tiếng anh trai cũng không đi ra ngoài. Hình như anh đang hỏi mẹ về tôi, mẹ bảo rằng tôi đi ngủ rồi.
Tồi chìm vào giấc ngủ trong sự hiu quạnh.
Trong tiết Tiếng Anh vào ngày hôm sau, giáo viên thông báo sẽ có bài kiểm tra vào cuối tuần này, trong lớp tức thì ồ ạt vang lên âm thanh than thở ngao ngán. Cuối cùng thì áp lực học hành cũng khiến tôi bớt suy nghĩ về những hình ảnh mười tám cộng kia, mà tôi phát hiện cuộc sống quả thực có rất nhiều bất ngờ được ẩn giấu.
Giáo viên Tiếng Anh đang giảng về từ suitable, nghĩa là phù hợp. Để phân biệt chúng, cô lại liệt kê thêm một từ khác, resonable, nghĩ là hợp lý.
Cô nói, tỉ như về vấn đề đồng tính, một số quốc gia đã thông qua luật hôn nhân đồng giới, cho nên gọi là resonable, nhưng mà ở Trung Quốc thì vẫn chưa phù hợp.
Nhỏ bạn cùng bàn của tôi suýt tí nữa đã thốt ra khỏi miệng câu "ngu ngốc", đây chính lời thời điểm hoàn hảo để tâm hồn hủ nữ của nhỏ bùng cháy, những bạn học khác cười vài tiếng, giáo viên tiếng Anh lại giảng bài tiếp.
Song tôi không có tâm trạng để lắng nghe.
Tôi thích anh trai ruột của chính mình, ắt hẳn là không hợp lý cũng chẳng phù hợp.
Đấy là loạn luân, tôi hiểu rõ.
Nhưng tôi cũng hết cách, vì sâu trong tiềm thức tôi vẫn muốn ngủ với anh trai. Không hợp lý thì không hợp lý, dù sao tôi cũng sẽ không tiết lộ cho bất kì ai biết cả.
Chợt tôi có chút xúc động muốn khóc, nếu tôi là con gái... vậy thì mẹ nó vẫn là loạn luân. Thôi bỏ đi, không khóc nữa.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tôi nói cuối tuần sẽ ôn thi đến chín giờ, mẹ nghe thế liền kêu anh trai đến đón tôi. Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh trai tôi đã gật đầu đồng ý, đồng thời nhướng mày nhìn tôi.
Có lẽ là do tôi quá ảo tưởng, tôi cảm thấy anh ấy đang dụ dỗ mình.
Lại thêm một đêm một xuân nữa, tôi phục rồi.
Không bình thường thì không bình thường vậy. Tôi lặng lẽ bất thường, sẽ không để người khác biết.
Trong kì thi cuối tuần, giáo viên đãng trí nhớ nhầm thời gian, phát bài sớm hơn mười phút, kết quả thu bài sớm.
Tôi nói với Lý Giang Cao anh trai sẽ tới đón mình, bảo cậu ta về trước. Tôi rảo bước ra ngoài cổng trường đứng đợi, quả nhiên anh trai vẫn chưa có mặt, tôi đành chịu khó đi thêm một đoạn chờ anh.
Tôi rẽ vào một góc đi đến sông Đề, bỗng có ba người tiến đến gần, tôi nhận ra bọn chúng là những tên du côn hay lảng vảng gần đây. Đây cũng là lí do mẹ kêu anh trai đến đón tôi, có lẽ là do may mắn nên xưa nay tôi chưa từng bị chặn đường lần nào.
Chả có vấn đề gì, chỉ cần bọn chúng không đem theo dao, tôi cảm thấy việc hạ gục từng tên cũng không quá khó khăn, dù sao tôi cũng cao một mét tám, lại còn có cơ bụng sáu múi.
Nhưng tôi đột nhiên thay đổi ý định rồi, bởi vì tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đầu bên kia sông Đề.
Tôi cúi đầu trước mặt ba tên du côn, nhìn qua y hệt người bị hại, trong lòng lại điên cuồng chửi rủa.
"Ngu xuẩn."
Không có gì ngạc nhiên khi tôi bị ăn đập.
Một trong số đó có người đấm vào mặt tôi, đệt mợ, trông vẻ ngoài gã không có mấy cường tráng mà sức lực lại khoẻ như thế! Tôi cố chịu không đánh trả, đồng bọn của gã tiếp tục đạp mạnh vào bụng tôi, tôi cố ý lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Sau đó cả ba thằng nó đều bị đánh ngã.
Anh trai kéo tôi từ dưới đất lên, nhờ có ánh đèn đường, tôi thấy rõ ràng sắc mặt anh trở nên tái mét, khỏi phải bàn cãi, cam đoan bộ dạng của tôi đã tơi tả tả tơi luôn rồi. Anh mấp máy môi hỏi tôi vì sao không đợi anh ở cổng trường, lớn thế này bị đánh mà không biết phản kháng hay sao, giọng điệu của anh rất hung dữ, tôi im lặng không ừ hử nửa lời vì trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh đẹp trai của anh tôi khi đánh nhau.
Sau đó suốt một quãng đường dài bị anh lôi đi, anh trai không nói với tôi một câu nào cả.
Về đến nhà, mẹ tôi thiếu chút nữa đã bật khóc, vội vàng đi tìm thuốc. Tôi cũng phải giật mình khi đối diện với mặt gương, máu từ khoé miệng rỉ ra, phần mắt bầm tím.
Mẹ nó, hèn chi đau đến thế. Cũng may, ngày mai là cuối tuần, nếu không thì tôi cũng chẳng có mặt mũi nào lết xác đến trường học được.
Khi anh trai nhận thuốc từ tay mẹ tiến vào phòng tôi, tôi có hơi ngỡ ngàng.
Mặt anh không có chút cảm xúc nào ngồi xuống đưa thuốc cho tôi, tôi hoảng hồn, dè dặt hỏi anh: "Anh ơi, anh giận sao?"
Anh phớt lờ tôi.
Những lúc tôi quýnh quáng, khoé mắt luôn đỏ hoe. Anh trai thấy vậy rốt cuộc cũng chịu mở miệng hỏi tôi: "Còn đau không?" Thanh âm đã dịu hơn rất nhiều.
Tôi biết anh trai đã hiểu lầm vì đau nên tôi đã bật khóc, nhưng tôi cảm giác có chút chạnh lòng nên đành gật đầu. Bỗng nhiên bàn tay tôi bị nắm lấy, tôi nghe anh nói: "Lỗi của anh, do anh đến muộn."
Chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau hơn mười giây, tôi đau lòng hỏi: "Anh ơi, vết thương của em liệu thứ hai có đỡ hơn không?"
Anh trai ôm tôi vào lòng sau đó không ngừng thì thầm lời xin lỗi thấm đượm run rẩy bên tai tôi.
Ngày hôm sau anh trai không đi đâu cả, lúc tôi vừa thức dậy, anh liền đi luộc một quả trứng, rồi ngồi ở trên ghế sô pha chườm vào mắt cho tôi. Lòng tôi âm thầm vui vẻ, trận đòn này thật quá đáng giá.