Tôi thề, cảnh tượng này đến nằm mơ tôi cũng chưa từng thấy.
Anh trai tôi cầm một chiếc đũa, cắm thẳng vào cổ họng của Tống Di Chương, động tác gọn gàng sạch sẽ rút mạnh ra.
Máu tựa hồ những chùm pháo hoa nở rộ trong không khí, bắn tung tóe lên vách trường màu trắng tinh.
Thì ra lúc này tôi bị ù tai thật, xung quanh vỡ òa lên tiếng la hét, nhưng tôi không nghe được gì cả.
Quần áo anh trai tôi dính đầy máu, Tống Di Chương cứ thế ngã đổ dưới chân anh, có vài tên giáo quan tiến tới đè rạp anh tôi xuống đất, y hệt phát điên mà dùng gậy giã liên tục vào anh trai tôi, như thể anh vừa phá vỡ thứ gì đó thiêng liêng lắm.
Đôi mắt anh trai tôi tìm thấy tôi, sâu trong con ngươi vẫn là dải ngân hà sáng lấp lánh tự thuở nào, song chỉ là một cái thoáng qua.
"Anh ơi!" Tôi gào lớn, tôi nghe không thấy bất kì âm thanh gì, nhưng tôi biết rõ, tôi đang gọi anh tôi, và tôi không ngừng lặp đi lặp lại từ đó.
Tôi muốn lao lên trước, đẩy bọn người kia sang chỗ khác, để bọn họ đừng động vào người anh trai tôi nữa, song đột nhiên lại bị ai đó kéo lại, tôi không thoát ra được.
Tôi ngẩng đầu nhìn, là Sở Hi Hòa.
Anh ta giữ chặt tôi, lôi tôi đến bên cạnh cái tủ, một mình anh ta chế trụ không nổi tôi, ngay lúc tôi sắp sửa vùng ra, Chu Viên cùng Tạ Tư Linh cũng bước tới.
Tôi không hiểu tại sao bọn họ lại ngăn cản tôi đi tìm anh trai tôi.
"Cầu xin các người... thả tôi ra... đó là anh trai tôi... là anh trai tôi... tôi muốn đi tìm anh trai tôi..."
Tôi khóc to, thét rống, cầu xin bọn họ, bọn họ đều không có bất cứ phản ứng nào, tôi chỉ có thể nhìn anh trai tôi qua một khe hở nhỏ, những người kia vẫn đang đánh anh trai tôi, anh vẫn đang vùng vẫy, nhưng dần về sau... không còn nhúc nhích nữa, anh không còn nhúc nhích nữa.
Xung quanh đã trở thành là một mớ hỗn độn, hình như bọn họ đang nói gì đó, nhưng tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ rõ anh trai tôi.
Sau đó, có một vị phụ huynh đá tung cánh cửa nhà ăn, theo sau có rất nhiều phụ huynh khác, cả đàn ông lẫn phụ nữ, chen nhau tràn vào, giành quyền kiểm soát tình hình.
Sở Hi Hòa buông tôi ra, khụy xuống sàn, Chu Viên và Tạ Tư Linh cũng vậy, vì giữ được tôi mà họ tốn rất nhiều sức lực.
Nhưng tôi không quan tâm, cứ thế lao thẳng về phía anh trai tôi, bạn có biết kẻ điên trông ra sao không, ắt hẳn giống như tôi khi ấy, xông đến ôm lấy anh một cách tuyệt vọng.
Anh trai tôi đã ngừng cử động, tay lạnh ngắt, tôi ghì sát anh vào lòng, cúi đầu hôn lên môi anh, môi... rất lạnh, mắt... mắt cũng không nhắm.
Tôi bắt đầu căm ghét những giọt nước mắt liên tục tuôn trào của mình, làm cách nào cũng lau không sạch, khiến tầm nhìn của tôi dành cho anh trai tôi bị lu mờ cả rồi.
Cơ thể anh tôi lạnh quá, càng ngày càng lạnh, tôi cố gắng ôm anh thật chặt để sưởi ấm, không có tác dụng, thế nên tôi không ngừng hôn lên mặt anh, vẫn không có tác dụng.
Tôi vô tình thấy phần mắt cá chân lộ ra của anh trai tôi, sưng đỏ một mảng, tựa như đã bị vật sắc nhọn nào đó cùn cứa vẽ nên, có thể mơ hồ nhìn ra được chính là hình xăm của chúng tôi.
Hẳn đã được vẽ chồng lên nhau rất nhiều lần, một số chỗ đã đóng vảy, một số chỗ vẫn còn nhiễm trùng.
Tôi cảm thấy xương cốt tôi như gãy vụn từng khúc, gân hoàn toàn cắt rời, trái tim rành rành bị khoét sâu, mười nghìn con kiến bâu đến gặm nhấm phần thịt thối rữa, tôi chính là muốn như vậy.
Tôi kịch liệt quát tháo, không cho phép người nào lại gần.
Cuối cùng tôi trông thấy bố mẹ tôi trợn to hai mắt trong đám đông.
Bên ngoài tiếng còi dần vang lên, có rất nhiều người lao vào, bọn họ tách tôi ra khỏi anh trai tôi.
Anh trai tôi chết rồi.
Tôi thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng chung cuộc anh vẫn đã chết rồi.
Tôi được đưa vô bệnh viện tâm thần.
Bọn họ bắt tôi nằm trên giường, trói hai tay tôi vào thanh sắt đầu giường.
Mấy ngày trước tôi đã náo loạn một trận, bởi vì tôi quá nhớ anh trai tôi, hôm nào bố mẹ tôi cũng đến đây, tôi nói với họ tôi có thể tha thứ, tôi không trách họ, chỉ cần họ cho phép tôi đi gặp anh trai tôi.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng khác gì nhìn quái vật, như thể tôi vừa nói ra lời nào đại nghịch bất đạo lắm vậy.
Khoảng thời gian đó tôi trải qua vô cùng tồi tệ, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, da đầu ngứa ran, tay không rõ chảy ra thứ gì, khiến toàn thân tôi lạnh cóng.
Tôi luôn hoảng hốt, rõ ràng thời điểm này năm ngoái tôi vẫn còn đang đi học, chuyện lớn nhất cũng chỉ là bài tập làm chưa xong hoặc bài kiểm tra bị điểm kém, rõ ràng vẫn ở bên cạnh anh trai, rõ ràng mới qua một năm, tháng trước tôi còn bị Tống Di Chương coi thành một con búp bê tình dục chịch xoạc thỏa thuê, rõ ràng lúc ấy, tôi còn có thể nhìn thấy anh trai mình.
Rõ ràng chỉ mới một đoạn thời gian ngắn, sao mọi việc lại trở nên thế này?
Vì sao anh tôi lại chết, tôi nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông.
Tôi cực kỳ muốn đi tìm anh.
Vì vậy tôi cắn mạnh vào phần thịt bên trong cánh tay mình, do tôi bị trói, tôi không thể đi tới nơi nào khác.
Khoảnh khắc máu đỏ rỉ ra, dường như tôi đã quên mất nỗi đau, máu tươi trước mắt nhắc nhở tôi, tôi và anh trai đã tiến gần hơn một bước.
Tôi cắn xé như điên, hút lấy tất thảy vị ngọt trong cốt tủy, khuôn mặt đầy cảm giác dính nhớp, chiếc gối trắng trên giường cũng bị máu của tôi nhuộm đỏ, nó tiếp tục lan rộng, tôi biết, đó là con đường dẫn tôi đến bên anh trai tôi.
Lúc các bác sĩ y tá chạy đến đã bị dọa sợ tới mức lùi vài bước, biểu cảm hệt như đang xem phim kinh dị Nhật Bản.
Nếu có một cái gương, thời khắc ấy tôi sẽ thấy được tôi trông chẳng khác nào một con ác quỷ mới bò ra khỏi địa ngục.
Bọn họ đặt miếng chống cắn cho chó vào miệng tôi, ngăn chặn con đường mà tôi dùng để đến chỗ anh trai tôi.
Trần nhà ở bệnh viện tâm thần thật sạch sẽ, song lại trống rỗng đến đáng sợ, sâu thẳm trong tim tôi tồn tại một nỗi sợ hãi sâu sắc đối với thế giới này, trong đêm tối tĩnh lặng chỉ có thể nhìn đăm đăm vào nó.