Tôi kể cho anh trai tôi nghe về đại hội thể thao vào cuối tuần này, khi nghe tôi nói mình đã báo danh hạng mục chạy 1000m, anh véo mặt tôi bảo: "Nhóc con, muốn khiêu chiến với anh trai em ư?"
Tôi nhớ kỷ lục chạy 1000m của anh trai tôi vẫn chưa ai phá được.
Tôi hất tay anh ra: "Cút xa em ra chút, ai muốn khiêu chiến với anh?"
Anh trai nhoài người tới hôn tôi, hôn đến lúc cả hai thở hổn hển mới chịu buông ra.
"Đại hội thể thao trường mấy em vẫn tổ chức vào ba ngày cuối của tháng Mười à?" Anh trai rửa sạch một quả táo sau đó đút tôi ăn.
"Ừm." Tôi cắn một miếng.
Cuộc sống học tập mỗi ngày đều diễn ra theo đúng quy luật, nháy mắt đại hội thể thao cũng đã đến.
Tôi và Lý Giang Cao cầm theo ghế đẩu kiếm chỗ có bóng cây, thong dong ngồi nhịp giò ngắm nghía vẻ mặt đau khổ của những học sinh khác khi bị lớp trưởng thúc giục viết bản báo cáo.
Sáng nay Lý Giang Cao vừa thi xong hạng mục nhảy cao, chạy 1000m của tôi là vào chiều mai, và ngày cuối là trận bóng rổ.
Một lúc sau, nó phải lên văn phòng điểm danh, tôi cảm thấy hơi buồn chán nên bèn cầm sổ ghi chép thời gian của ban cán sự Thể Dục lên xem đỡ.
Cố Phồn thi nhảy xa vào buổi sáng, còn Triệu Ngập chạy 400m vào buổi chiều.
Tôi ngẩng đầu thì thấy Lý Giang Cao đang vẫy tay với mình nên liền đi qua.
"Mày vẫn còn thời gian hai mươi phút, gọi ông mày sớm thế làm gì?" Tôi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nó.
"Đứng một mình chán bỏ xừ, mày cũng thế không phải sao." Lý Giang Cao hé răng cười nhạo tôi, hai chúng tôi cứ thế đứng trời trồng ở đó như hai tên ngốc.
Tôi vừa xoay người thì thấy hạng mục nhảy xa sắp bắt đầu rồi, liếc ngang một cái đã liếc ra được Cố Phồn trong đám đông.
"Ê, Cố Phồn nhảy xa cũng không tệ nhờ?" Lý Giang Cao cũng trông thấy, Cố Phồn thật sự nhảy khá tốt, vẫn nằm chễm chệ ở vị trí thứ nhất, hơn nữa còn có thể dễ dàng bỏ xa vị trí thứ hai.
Nhảy xa vẫn chưa vào chung kết nhưng nhảy cao đã chuẩn bị bắt đầu. Đối với Lý Giang Cao tôi không mảy may nảy sinh bất kì sự lo lắng nào cả, đặt mục tiêu nhỏ mà thôi, giành quán quân là đủ.
Lý Giang Cao nhảy tương đối ổn định, song phía sau nó là một người lớp 12, hình như còn là một học sinh chuyên thể thao, tư thế vô cùng trơn tru lưu loát.
Mấy người phía trước nhảy chả có gì đặc sắc, vì vậy tôi chuyển sang quan sát tiếp trận chung kết nhảy xa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn Cố Phồn sẽ giật giải nhất, cậu ta phát huy rất tốt trong lần nhảy cuối cùng. Lúc cậu ta chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch của mình, tôi mơ hồ thấy được trên xương quai xanh cậu ta xuất hiện một vài vết xanh xanh tím tím, là dấu hôn.
Tôi như bị điện giật mà đảo mắt sang chỗ khác ngay tắp lự, vừa hay đến lượt Lý Giang Cao nhảy, tôi trực tiếp hô to một tiếng: "Cố lên Lý Giang Cao!" Thanh âm lớn đến mức vang dội khắp sân thể thao.
Tôi thấy nó run lên một cái, tiếp đất, cây sào cũng run lên một cái, rơi luôn.
Lý Giang Cao hồng hộc chạy đến, gần như muốn đập cả cái huy chương thứ hai thắng được vào mặt tôi, "Mẹ nó mày có ý gì hả?!"
"Anh này, tao... còn không phải tao muốn tiếp thêm động lực cho mày sao?" Tôi thừa biết mình chơi không lại Lý Giang Cao nên vội vã thú thật.
"Mẹ mày... Đệt! Thôi bỏ đi!" Có lẽ Lý Giang Cao cũng nhận ra được dáng vẻ ban nãy của tôi quá mức ngốc nghếch, nó bật cười thành tiếng.
"Trưa nay tao bao, ra ngoài ăn, muốn chọn gì thì tuỳ." Tôi quàng vai bá cổ Lý Giang Cao, không dám nhìn Cố Phồn thêm cái nào nữa.
Lúc hạng mục 400m vào buổi chiều sắp bắt đầu, tất cả chúng tôi đều tập trung hết ở vạch xuất phát.
Lực bật của Triệu Ngập rất mạnh, sức bền thì khỏi phải bàn, theo lý mà nói thì không có trở ngại gì cả, nhưng người số ba bên cạnh cậu ta nằm trong đội điền kinh lớp Tám, đó cũng là một cái gai có thể ngáng đường.
Lông mày tôi hơi cau nhẹ, tên này thường xuyên qua lại với mấy tên côn đồ ngoài trường, không phải dạng tốt lành gì.
"Cố lên nha anh Gà!" Lý Giang Cao hú hét.
"Anh Gà cố lên!" Tôi cũng hú theo.
"Anh Gà cố lên!" Cả lớp chúng tôi cùng hò hét.
Triệu Ngập đứng vào vạch xuất phát, làm động tác không vấn đề gì ra hiệu cho chúng tôi.
Chạy 400m hiệp một, khi trọng tài phát còi, bọn họ gần như cùng lúc lao về phía trước.
Tên dẫn đầu dù sao cũng thuộc đội điền kinh, ít nhiều cũng phải có tí mặt mũi.
Nhưng Triệu Ngập rất nhanh đã đuổi kịp hắn ta, tôi và Lý Giang Cao cũng theo sát vài bước chân cùng chạy về đích, ban cán sự Thể Dục và lớp trưởng cũng đang chờ Triệu Ngập ở nơi đó.
Tiếng la hét cổ vũ của các nữ sinh xung quanh không ngừng vang lên khuấy động hội trường, đa số đều gọi tên Triệu Ngập, rần rần rằng mỗi ngày luôn sẽ hướng về nam thần Triệu Ngập.
Ngay lúc Triệu Ngập sắp sửa vượt mặt Cái Gai kia, tôi một mực nhìn chằm chằm vào cái gai, đệt mợ, tên khốn này quả nhiên đã duỗi chân muốn giở trò với Triệu Ngập.
"Anh Gà cẩn thận!" Tôi quát.
Triệu Ngập tiếp tục lao thêm một vòng nữa, vượt qua Cái Gai, thành công trở thành người về đích đầu tiên.
"Trâu bò quá anh Gà ơi! Đội điền kinh chạy hết trơn rồi kìa!" Ban cán sự Thể Dục đụng vai Triệu Ngập.
"Đội ơn anh Lục! Nếu không nhờ mày nhắc thì bây giờ tao đã làm bạn với mặt đất trầy xước đầy người rồi." Triệu Ngập nhìn tôi nở nụ cười.
"Thế ngày mai tao chạy 1000m mày phải cổ vũ hăng lên đấy!" Tôi vừa nói vừa liếc về phía Cái Gai, phát hiện Cái Gai cứ luôn u ám nhìn chằm chằm Triệu Ngập.
"Đi thôi, về lớp trước." Lý Giang Cao cũng thấy được những gì tôi đang thấy, sửa soạn rời đi.
Đúng lúc này, tôi tình cờ gặp phải Cố Phồn và ban cán sự Thể Dục lớp cậu ta trong tay cầm hai túi nước lớn vừa mong xong.
"Ồ, cái bạn mới chạy xong 400m gì ơi, có cần người giúp đỡ không?" Cố Phồn ném chai nước cho Triệu Ngập.
"Cuốn xéo." Triệu Ngập vặn chai nước, cả mặt đỏ bừng.
Tôi quay lại nhìn thì thấy Cái Gai đang đi về phía chúng tôi, trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Suốt ngày cứ dính chùm một chỗ với một tên biến thái, đéo biết làm thế nào mà chạy được giải nhất!" Giây phút cái gai lướt ngang Triệu Ngập, hắn ta đã phát ngôn một câu như thế.
Xem đi, tôi đã nói tôi chính là nhà tiên tri mà.
"Mẹ nó có ngon mày lặp lại lần nữa!" Triệu Ngập đem chai nước chưa đóng nắp chọi thẳng vào đầu cái gai, nước văng tung toé làm quần áo hắn ta ướt nhẹp.
"Đệt!" Cái gai xoay người muốn nhào tới, bị bạn học của hắn ta cản lại. Triệu Ngập tức giận toan lao lên phía trước, chúng tôi muốn ngăn cũng ngăn không được.
Cuối cùng cuộc ẩu đả vẫn không thật sự diễn ra bởi vì trọng tài cuộc thi còn đang đứng thừ lừ ở gần đó.
"Triệu Ngập! Về lớp đi, tôi không sao." Cố Phồn nhét túi nước trên tay cho ban cán sự Thể Dục lớp cậu ta, mạnh mẽ lôi Triệu Ngập trở lại.