“?” Những thao tác này đều làm cho Đường Tích mê mang.
“Trần Uy này uống nhầm thuốc à? Hay là không uống thuốc, ngày hôm qua học bài khoá nên tinh thần hỗn loạn?” Tô Mỹ thu thập sách vở còn không quên nói chuyện với Đường Tích.
“Ai biết được.” Đường Tích không thể hiểu được tâm tư của Trần Uy.
…
Cho đến khi Đường Tích đi đến ngã rẽ, mắt thấy xe của Trần Uy, như là đang đợi ai, mà bên người cũng không có nữ sinh buổi sáng cô nhìn thấy.
Có thể là hôm nay cậu ấy không gặp được cô ấy.
“Đường Tích…” Trần Uy nhìn về hướng nữ sinh đạp xe đến chỗ cậu ấy, vẫy tay.
“Ừm?” Đường Tích nghe thế nên đứng lại.
“Mình có chuyện muốn nói với cậu…” Khi Trần Uy nói câu này, trái tim cậu ấy nhảy lên như chưa từng nhanh như vậy.
“Cậu nói đi.”
“Mình… mình thích cậu, nhưng mà… nếu cậu từ chối cũng không sao cả, mình chỉ… chỉ là muốn nói cho cậu biết thôi.” Câu nói này đứt quãng. Nhưng những lời nói này cậu ấy đã sắp xếp rất lâu. Tuy rằng có chút quê, nhưng mà…
“Cậu…” Đường Tích cũng bị doạ sợ rồi.
Cô trước nay chưa từng nghĩ tới Trần Uy có thể tỏ tình với mình.
Một người yêu thầm đều đang yên lặng ám chỉ, mà người được yêu thầm dường như vĩnh viễn đều không nghe hiểu.
Còn chưa chờ Đường Tích nói xong, Trần Uy mở miệng nói: “Cậu cứ suy nghĩ suy nghĩ trước đi, mình không vội vàng.” Nói xong liền lái xe về phía trường học.
Chỉ để Đường Tích lại ở ngã rẽ phát ngốc một mình.
Lối rẽ vốn dĩ chỉ là đường một người đi, chẳng sợ đi sai một bước nào, đi về hướng ánh sáng ngược lại.
Đường Tích đứng ở ngã rẽ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng cô và Trần Uy về sau sẽ như thế nào? Có thể tách ra hay không? Có thể đến mức bạn bè cũng không thể làm hay không?
Cho đến khi Trần Uy chở Mạnh Việt đi đến ngã rẽ, Đường Tích vẫn còn chưa rời đi.
Cô thấy được hai người, nữ sinh ngồi ở sau Trần Uy còn khá là tức giận.
“Sao anh muộn thế mới đến đón em vậy. Em đã đứng ở cổng trường chờ mười mấy phút rồi. A! Hôm nay trừng phạt anh mua kẹo cho em.” Mạnh Việt dường như đang mưu đồ phúc lợi cho chính mình.
“Được.” Hôm nay tâm tình Trần Uy tốt, không muốn cùng cô ấy so đo.
“Hôm nay sao anh lại dễ nói chuyện như vậy?” Mạnh Việt cảm thấy Trần Uy vô cùng không bình thường.
“Hôm nay tâm tình tôi tốt, không được à.”
“Ồ, đừng quên mua cho em.” Được, tâm tình anh tốt, anh chính là đại lão, chúng ta phải cúi đầu với đại lão.
“Này, học tỷ ở chỗ kia kìa, học tỷ… Học tỷ.” Mạnh Việt tâm tình vô cùng tốt. Có chân của đại lão để ôm, tâm tình khẳng định rất tốt.
“Ừm?” Đường Tích còn đang xuất thần, nhưng mà bị Mạnh Việt gọi lại.
Vừa nhấc mắy thấy được Mạnh Việt ngồi phía sau Trần Uy, tâm tình ngay lập tức liền không tốt, vậy sao lại thế này? Mới vừa rồi nói xong với cô, đã đi đón một nữ sinh khác.
“Cậu… suy nghĩ kỹ chưa?”
Trời, cậu ấy đây là nóng vội bao nhiêu, mới không đến hai mươi phút, đã hỏi cô vấn đề này, tuy rằng cô rất thích cậu ấy, nhưng cũng không thể không rụt rè. Trực tiếp trả lời sẽ xấu hổ đến cỡ nào.
“Mình sẽ suy nghĩ suy nghĩ chút.” Đường Tích chỉ có thể lấy cớ này để qua loa với cậu ấy.
“Cậu chậm rãi suy nghĩ, mình không vội đâu. Chút nữa cậu về nhà nhớ lái xe chậm thôi nhé.” Nhưng như vậy dường như rất là sốt ruột.
Nói xong lại lái xe đạp rời đi.
“Này, anh, vừa rồi anh bảo học tỷ suy nghĩ cái gì thế?”
“Không phải theo như em nói đâu, việc của người lớn trẻ con ít quản lại. Một đứa trẻ thì hiểu cái gì.” Cậu ấy sẽ không nói cho đứa trẻ này, cậu ấy vừa rồi đi thổ lộ với Đường Tích cảm giác thực tốt, cảm giác viên đá trong đầu rơi xuống đất, trong lòng nháy mắt trở nên nhẹ nhàng.
“Anh còn chưa mua kẹo cho em đâu.” Mạnh Việt nhìn qua tiệm tạp hoá bị lướt qua, trong lòng đang rơi máu.
“Mua chứ.” Cậu ấy lại vòng trở lại.
Cậu ấy nhìn Mạnh Việt chuyển động ở trong cửa hàng keo, thỉnh thoảng lại cầm lấy kẹo này, lại cầm lấy kẹo kia, dường như nhìn rất nghiêm túc.
“Nữ sinh các em đều thích ăn kẹo à? Sẽ không bị sâu răng chứ?” Cậu ấy rất quan tâm vấn đề này
“Sẽ không.”
“Ồ.”
Lúc Mạnh Việt tính tiền, Trần Uy cũng cầm rất nhiều kẹo lên để tính tiền.
“Anh mua kẹo làm gì?” Mạnh Việt càng tò mò, cậu ấy không thích ăn kẹo, còn sợ hãi bị sâu răng.
“Em quản anh à, anh tặng người khác không được ư.”