“Haizz, Trần Uy, hôm nay sao cậu đến sớm như vậy?”
Trần Uy mỗi ngày đi học đều là gần vào lớp mới đến. Trên cơ bản chính là không đến muộn cũng không đến sớm.
“Hôm nay có chút việc, nên ra cửa sớm.”
Có chút việc chính là đưa nữ sinh đến trường à? Cô bé này còn nhỏ hơn bọn họ hai ba tuổi đấy, chính là bộ dáng mười bốn mười lăm.
“Ồ!”
“Ồ.” Trịnh Đồng và Quách Hằng Hàng cười không có ý tốt.
“Vừa rồi mình nhìn thấy một nam sinh lớn lên rất giống bạn học Trần Uy, lái xe chở một người con gái đến trường, cũng có thể là mình đã nhìn lầm người rồi.”
“Ồ, hắc hắc hắc.”
Nếu nói bên người Trần Uy không thiếu nữ sinh bọn họ có thể tin tưởng, nhưng nếu nói Trần Uy chở một nữ sinh đi học, đánh chết bọn họ cũng không tin.
“Ồ, cũng có khả năng mình nhìn nhầm rồi, nhưng mà cặp sách của người đó cũng rất giống. Đều là màu đen.” Đường Tích cố ý hủy đi con đường lùi lại của Trần Uy.
“…”
“Ồ, vậy cậu không nhìn lầm đâu, người kia chính là mình, haizz, mình nhớ kỹ nửa đường mình còn nói chuyện với cậu, làm sao cậu lại nhớ kỹ mình thế?” Bạn học Trần bắt đầu phản kích.
“Ồ, mình nhớ kỹ là mình không phản ứng lại với cậu đi, mình còn tưởng rằng cậu là một nhân sĩ thành công nào đó đưa em gái đến trường đấy.” Ý tứ không phải là đang nói cậu ấy già, nói cậu ấy không giống học sinh cấp ba hay sao?
“Haizzz, thật sự không biết nữ sinh vừa rồi gọi cậu là học tỷ đấy.” Lời này nói ra thật sự có chút tiếc nuối.
“Cậu…”
Cuối cùng Đường Tích lựa chọn câm miệng.
Bốn người đi cùng nhau đến trường học, lúc tiến vào lớp, Đường Tích liền thấy được vẻ mặt ai oán của Tô Mỹ nhìn cô.
“Hy Hy, cậu hình như đã quên hôm nay còn một người là mình chờ cậu đấy.” Lời nói này cực kỳ ai oán.
“Ặc… Hy Hy nhà cậu trí nhớ không tốt, cậu nên thông cảm một chút.”
“Không, mình không thông cảm được.”
“Hy Hy, cậu có thể học thuộc bài khóa Ngữ văn không vậy?” Lời nói này cực kỳ chờ mong.
“Ồ, còn chưa quá thuộc đâu.”
“A, mình đọc thuộc trước nhé, sau đó yểm hộ cho cậu. Hiện tại chúng ta đi, hay là đợi lát nữa rồi đi?” Tô Mỹ nhìn thời gian.
“Đợi lát nữa đi đi, mình đọc lại một chút.”
Chờ đến khi bọn họ đi, Trần Uy yên lặng đi theo hai người bọn họ.
“Báo cáo.”
“Báo cáo.”
“Thầy Trần… Buổi sáng tốt lành ạ…” Tô Mỹ cực kỳ quen thuộc mà chào hỏi, hình như cô ấy và Trần Tê Lăng không thân quen đến vậy. Nhưng mà cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Trần Uy vừa mới đẩy cửa vào đánh gãy.
“Báo cáo.” Thanh âm to lớn vang dội, trực tiếp làm Tô Mỹ cạn lời.
“Không nghĩ tới em còn có thể nhớ kỹ thầy giáo là thầy.” Trần Tê Lăng ngồi trên ghế vô cùng vui mừng.
“Thầy giáo, hiện tại thầy có việc không?”
“Không có việc gì.”
“Bây giờ đọc thuộc đi. Nếu các em nhiệt tình yêu thương học hành như vậy, thầy cũng rất vui mừng.” Nói xong, cầm sách của Tô Mỹ, chuẩn bị nhìn cô ấy đọc thuộc.
“Hạng tích hiên, cựu nam các tử dã. Thất cận phương trượng, khả dung nhất nhân cư…”
“Đợi chút, hai bạn học bên cạnh này, hai người đọc thuộc đi, thời gian hôm nay không nhiều lắm, thầy tin tưởng các em.” Sau đó lại tiếp tục nghe Tô Mỹ đọc bài khóa.
Đường Tích và Trần Uy đi đến một góc văn phòng.
“Cậu đọc trước?… Hay là mình đọc trước?” Đường Tích nhìn cậu bé trước mặt, cô đã từng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, cảm thấy đôi mắt của cậu ấy sẽ sàng lên, sẽ hấp dẫn cô.
“Hạng tích hiên…” Cuối cùng dưới áp lực cũng đã đọc xong.
“Đến… em.”
“Khụ khụ, mình cảm thấy cậu không thể nào đọc thuộc được, muốn mình nói với thầy giáo một tiếng hay không, để cậu ngày mai lại đọc lại một lần?” Lời nói này của Trần Uy rất hài hước.
“Cậu thuộc thì cậu đọc đi.” Đường Tích cũng không tin cậu ấy có thể đọc thuộc được.
Giản lược nội dung bài khóa《Hạng tích hiên chí》.
“…” Đường Tích cảm thấy chính mình quá qua loa.
“Thế nào, có đọc tốt hơn cậu hay không?”
“…” Cô tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà cậu ấy đọc thuộc thật sự tốt hơn cô.
Sau khi đọc xong, hai người đi đến trước mặt thầy Trần.
“Thầy giáo, chúng em đọc xong rồi.” Người nói chuyện chính là Trần Uy.
“Đọc thuộc chưa?” Trần Tê Lăng tự nhiên là không tin Trần Uy.