Rơi Vào Tay Em

Chương 16



Edit: Thanh

=============

Có lẽ vì biết Thẩm Thính Nam sẽ không làm hại mình nên Khương Từ mới để cho mình mất đi chút ý thức cuối cùng, cô ngủ một giấc thật say, mãi đến cửa tiểu khu cũng chưa tỉnh lại.

Thấy Khương Từ đang ngủ say, Thẩm Thính Nam xuống xe hút điếu thuốc.

Nhưng đến khi anh hút xong quay đầu lại nhìn thấy Khương Từ vẫn đang ngủ say.

Anh dựa vào cửa sổ xe, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khương Từ, gọi cô: “ Khương Từ, đến nhà rồi.”

Khương Từ mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt mù mờ.

Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô hiện lên ý cười, hỏi: “Ở tòa nào? Tôi đưa cô lên nhé?”

Khương Từ say đến mức có thể ngủ bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn nhớ nếu cô về nhà trong bộ dạng thế này, bà nội nhìn thấy cô uống nhiều như vậy nhất định sẽ rất lo lắng.

Cô lắc đầu, cuộn người trên ghế nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Không về đâu… bà nội lo lắng.”

Thẩm Thính Nam dựa vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Biết bà cô sẽ lo lắng còn uống nhiều như vậy?”

Khương Từ đã ngủ rồi, Thẩm Thính Nam nói nửa ngày cũng như đàn gảy tai trâu, anh đi đến ven đường, dập tàn thuốc trên thùng rác sau đó quay về, lên xe trực tiếp lái về khách sạn anh ở.

Sau khi đỗ xe vào bãi đậu xe của khách sạn, Khương Từ vẫn chưa tỉnh, nghiêng đầu ngủ rất say trên ghế.

Thẩm Thính Nam cũng lười kêu cô nữa, ngừng xe xong, rút chìa khoá xuống xe, đi đến bên ghế lái phụ mở cửa ra, khom người tháo dây an toàn cho Khương Từ rồi ôm cô từ trong xe ra.

Cả người đột nhiên bay lên, khiến Khương Từ cảm thấy trong dạ dày cuộn lên, lồ ng ngực khó chịu, khó chịu đến mức vô thức vùi đầu vào lồng Thẩm Thính Nam, trong cổ họng cũng không kiềm được phát ra tiếng nôn mửa.

Thẩm Thính Nam có chút thích sạch sẽ, nghe thấy Khương Từ muốn nôn anh lập tức dừng lại, hỏi cô: “Có phải muốn nôn không? Có muốn nôn xong rồi đi tiếp không?”

Anh nói xong, đợi một lúc, Khương Từ lại chợt im lặng. Cô mơ mơ màng màng nâng hai tay lên vòng qua cổ Thẩm Thính Nam, còn dụi má vào cổ anh.

Thẩm Thính Nam hơi nghiêng đầu, cổ họng có chút ngứa, anh ôm Khương Từ vào thang máy, nói: “Chịu đựng một chút, không được nôn lên người tôi.”

Mới đầu Khương Từ cũng coi như ngoan ngoãn, nhưng ngay lúc sắp ra khỏi thang máy, cô bỗng nhiên không hề có điềm báo trước nôn ra, vừa vặn nôn lên vai Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam vô thức nhắm mắt lại, kìm nén ý muốn ném Khương Từ xuống đất, bế cô ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng mở cửa ra, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Kiếp trước có phải tôi nợ cô không?”

Ôm Khương Từ vào nhà, ném cô lên giường, Thẩm Thính Nam vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, anh cởi áo vest ném vào thùng rác, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, lúc tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Khương Từ đang cuộc tròn trên giường.

Anh nhìn cô, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn xuống.

Anh đi đến cạnh giường, đứng bên giường nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, sau đó im lặng thở dài một tiếng rồi cúi người cởi giày cho cô, lại kéo chăn đắp lên cho cô.

Nhưng cho dù uống say Khương Từ vẫn không ngủ yên, ấn đường cau lại giống như có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được.

Thẩm Thính Nam đưa tay vuốt giữa lông mày của cô, nhìn hàng mi dày của cô, trầm giọng nói: “Còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra nhiều phiền muộn thế.”

*

Khương Từ mê man ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy căn phòng rộng rãi, cô vẫn chưa tỉnh lắm, nhìn trần nhà một lúc lâu cho đến khi ý thức chậm rãi trở lại, cô mới nhớ tới tối qua mình ra ngoài xã giao với Lưu Yến, bị cái người phó tổng họ Triệu kia ép uống rất nhiều rượu, sau đó lại gặp được Thẩm Thính Nam.

Nghĩ đến Thẩm Thính Nam, ý thức hỗn độn của cô cũng tỉnh táo lại, cô chống tay ngồi dậy khỏi giường, nhìn thấy chiếc đồng hồ mà Thẩm Thính Nam tùy tiện ném trên tủ đầu giường, cô từng thấy anh đeo cái đồng hồ đó, nên không cần nghĩ cũng biết đây là nơi anh ở.

Nghĩ tới đây, Khương Từ vén chăn xuống giường, khom người đi giày, sau đó muốn đến phòng tắm đơn giản rửa mặt một chút.

Song khi cô vào phòng tắm, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cô bất giác cau mày, đi đến bồn rửa mặt, đang định mở nước rửa mặt thì nhìn thấy một cái áo vest của Thẩm Thính Nam trong thùng rác.

Cô không khỏi sửng sốt một chút, khom người nhặt lên, mới phát hiện mùi rượu là từ áo của Thẩm Thính Nam bốc ra, nhìn thấy trên vai phải có một vũng rượu, cô khựng lại, sau đó trong đầu cô lóe lên một tia sáng, chợt nhớ tới tối hôm qua hình như là Thẩm Thính Nam ôm cô lên, cô còn mơ mơ hồ hồ nôn lên người anh trong thang máy.

Cô lập tức có chút ảo não, nhíu mày lại, tìm nhãn hiệu quần áo của Thẩm Thính Nam, trong lòng thầm cầu nguyện đừng quá đắt, cô sợ mình mua không nổi.

Nhưng tìm nửa ngày cũng chỉ thấy trên cổ áo và cổ tay áo có một ký hiệu nhỏ bằng tiếng Ý, cô cũng không biết là thương hiệu gì, có thể là hàng thủ công đặt riêng, nghĩ chỉ có thể về nhà tìm thử.

Cô đặt chiếc áo khoác sang một bên, rửa mặt đơn giản, bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo khoác trên tay, thu dọn đồ đạc trong chốc lát rồi xách túi bước ra khỏi phòng ngủ.

Lúc cô mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn sáng lờ mờ bên cạnh ghế sô pha, còn Thẩm Thính Nam thì đang nằm trên ghế sô pha kê tay ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Thính Nam, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi, cô quay lại phòng ngủ lấy chăn ra sau đó rón rén đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.

Động tác cô đã rất nhẹ nhưng thật ra Thẩm Thính Nam ngủ không sâu lắm, lúc chăn lông đắp lên người anh đã tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Khương Từ, thấy cô đeo túi xách, trong ngực còn ôm áo khoác anh ném đi, không khỏi liếc cô một cái, nói: “Đã khuya rồi còn ôm áo khoác của tôi định đi đâu thế?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đã thức dậy liền vội vàng đứng lên, áy náy nhìn anh, nói: “Xin lỗi anh, làm bẩn áo anh rồi, tôi định đem về rồi mua lại cho anh một cái khác.”

Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sô pha, lưng hơi cong, cầm chai nước khoáng trên bàn trà, vặn ra uống một ngụm, sau đó nâng mắt nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc rồi nói: “Không phải cô muốn nói chuyện làm ăn với tôi à? Sao bây giờ lại muốn đi rồi?”

Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới đột nhiên nhớ tới chính sự, cô liền vội vàng gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng.”

Cô dường như luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, mở miệng liền muốn giới thiệu công ty của bọn họ, Thẩm Thính Nam nói: “Đợi tôi một lát, tôi đi vệ sinh đã.”

Anh nói xong thì đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Một lát sau, Thẩm Thính Nam mới từ phòng ngủ ra, thuận tay mở đèn phòng khách, rồi lần nữa ngồi xuống sô pha, mở miệng, “Nói đi.”

Khương Từ vẫn đang cầm tập tài liệu từ tối qua, cô nhìn Thẩm Thính Nam, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, không biết anh đã xem qua sơ yếu lý lịch của công ty chúng tôi chưa?”

Đây là lần đầu Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ gọi anh là tổng giám đốc Thẩm, anh khẽ nhướng mày, im lặng một lúc rồi nói: “Nói thật thì sơ yếu lý lịch của công ty cô không có gì đặc biệt ấn tượng, công tư phân minh mà nói thì có rất nhiều công ty khác có thể chọn.”

Khương Từ đã đoán được Thẩm Thính Nam sẽ nói vậy, cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, mở laptop ra, tìm tài liệu cô đã chuẩn bị trước đưa cho Thẩm Thính Nam xem, nói: “Trước khi đến tôi đã có hiểu biết toàn diện về quý công ty, phát hiện ra các anh có ít nhất hàng trăm vụ kiện tụng to nhỏ mỗi năm, có thể tưởng tượng ra được quý công ty hàng năm phải chi một khoản tiền lớn cho các vấn đề pháp lý, nhưng theo ý kiến của tôi, thực tế có rất nhiều vụ kiện hoàn toàn có thể tránh được trước, còn về lý do tại sao không thể tránh được, tôi nghĩ đội ngũ pháp lý của quý công ty có thể thiếu một chút tầm nhìn xa.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhướng mày, nhìn Khương Từ, “Cho nên bây giờ cô nghi ngờ năng lực của đội ngũ pháp lý của tôi có vấn đề?”

Khương Từ nói: “Tôi chỉ nói sự thật, tôi không dám chắc năng lực của đội ngũ pháp lý của anh có vấn đề gì không, nhưng tôi có thể chắc chắn tôi có thể giúp anh giải quyết vấn đề. Lấy trường hợp vi phạm đơn giản này làm ví dụ, nếu chúng ta có thể tiến hành đăng ký và nộp đơn toàn diện trước thì sau đó không cần đến mức độ kiện tụng rắc rối như vậy.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Hơn nữa một công ty tập đoàn lớn có quá nhiều vụ kiện, điều này thực sự sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, có chút đồng ý gật đầu, nói: “Cô nói rất đúng.”

Lại nói: “Cho nên cô có cách nào giúp tôi giải quyết vấn đề?”

Khương Từ lập tức lấy từ trong túi xách ra tài liệu mà cô vội vàng làm chiều qua, đưa cho Thẩm Thính Nam, nói: “Tôi đã làm một số biện pháp phòng ngừa rủi ro cho một số vụ kiện tụng thường xuyên của công ty anh, anh có thể xem qua.”

Thẩm Thính Nam có chút bất ngờ nhìn Khương Từ, nói: “Cô chuẩn bị cũng rất đầy đủ nhỉ.”

Khương Từ nghiêm túc gật đầu, nói: “Đương nhiên, chúng tôi vô cùng có thành ý muốn giúp quý công ty giải quyết vấn đề.”

Cô thật sự đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng giám đốc Triệu tối qua kia căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, cứ luôn bắt cô uống rượu.

Thẩm Thính Nam nhận lấy tài liệu Khương Từ đưa tới, mở ra xem cẩn thận một lúc, trong mắt dần lộ ra vài phần tán thưởng, sau khi xem xong mới ngẩng đầu nhìn Khương Từ, tò mò hỏi một câu, “Lúc học đại học cô đi làm thêm khắp nơi cả ngày mà vẫn có thời gian học à? Kiến thức pháp luật cũng rất vững đó.”

Khương Từ nói: “Đương nhiên, học tập là chính, làm thêm chỉ là tôi làm vào lúc không có tiết thôi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc, nhịn không được hỏi: “Cho nên với năng lực chuyên môn của cô, không ở lại Bắc Thành thì thôi đi, về Dung Thành sao lại không đến mấy công ty lớn một chút? Ở lại một công ty nhỏ có thể đóng cửa bất cứ lúc nào thế này là có kế hoạch gì?”

Khương Từ nói: “Tôi cảm thấy văn phòng của mình rất tốt, mặc dù bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp nhưng khá tự do, tôi có thể tự nhận án, tích lũy kinh nghiệm cũng như mối quan hệ sớm hơn. Nhưng nếu đến văn phòng lớn hơn khác, một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi không thể có vụ án nào để làm, vào đó cũng chỉ giúp người ta những công việc lặt vặt, tôi không muốn.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, càng hiểu cô nhiều hơn, anh lại càng tán thưởng cô hơn, nói: “Cô cũng rất sáng suốt đó.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lại mong đợi nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Cho nên thế nào? Công việc pháp lý của chi nhánh Dung Thành có thể thuê chúng tôi không? Nếu anh vẫn chưa tin tưởng chúng tôi thì chúng ta có thể hợp tác một thời gian ngắn, cũng dễ thương lượng giá cả hơn.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, ánh mắt lóe lên chút ý cười, hỏi: “Sao vậy? Cô có thể quyết định giá à?”

Khương Từ cười gật đầu, nói: “Không lừa anh, tôi cũng coi như là một cổ đồng nhỏ của văn phòng tôi.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy cuối cùng cũng không nhịn được cười một tiếng, nói: “Tôi nói sao cô lại liều mạng như vậy, hóa ra là đang gây dựng sự nghiệp cho mình.”

Khương Từ mỉm cười, ánh mắt sáng lên nhìn Thẩm Thính Nam, nói thêm: “Thế nào? Anh có muốn cân nhắc một chút không tổng giám đốc Thẩm? Nếu anh không hài lòng với tài liệu tôi đã chuẩn bị, sau khi về tôi có thể sửa lại một chút, nhất định sửa đến khi nào anh hài lòng mới thôi.”

Thẩm Thính Nam đặt tài liệu Khương Từ đưa lên bàn, cuối cùng cũng nói, “Cô soạn hợp đồng đi, giá cả cô quyết định, soạn xong thì đưa tôi ký tên.”

Khương Từ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cô nhìn Thẩm Thính Nam, sợ anh đổi ý, hỏi: “Bây giờ luôn được không? Tôi bây giờ có thể lập tức soạn hợp đồng.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà đứng dậy, nói: “Trong phòng sách có máy in, cô tự đi đi, tôi ra ban công hút điếu thuốc.”

*

Liên quan đến việc lớn của công ty, Khương Từ soạn hợp đồng rất cẩn thận, lúc quyết định giá cô còn gọi điện thoại cho Lưu Yến, hỏi ý kiến anh ấy một chút.

Lúc đó Lưu Yến còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy Khương Từ hỏi giá thì ngạc nhiên mừng rỡ đến mức lập tức từ trên giường ngồi dậy, kích động hỏi: “Chuyện làm ăn bàn bạc xong rồi?”

Khương Từ mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Lại nhắc nhở anh ấy, “Đừng quên cổ phần của tôi đó.”

Lưu Yến kích động lập tức xuống giường, vừa đi vừa nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, bây giờ cô đang ở đâu? Cần tôi tới không?”

Lúc này Khương Từ vẫn ngồi trong phòng sách của Thẩm Thính Nam in hợp đồng, nói: “Không cần đâu, anh đến thẳng công ty đi, chút nữa tôi cũng đến công ty.”

“Được được được, tôi mua bữa sáng cho cô.”

“Được.”

Bảy giờ sáng, cuối cùng Khương Từ cũng soạn xong hợp đồng, cầm ra ngoài cho Thẩm Thính Nam ký tên.

Tối hôm qua Thẩm Thính Nam cũng không ngủ được nhiều, tựa đầu vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cửa phòng sách mở ra, mở mắt nhìn thấy Khương Từ đang từ phòng sách đi ra, nhàn nhạt hỏi một câu, “Xong rồi?”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh Thẩm Thính Nam, đưa hợp đồng bằng cả hai tay cho anh, nói: “Anh xem thử xem.”

Thẩm Thính Nam nhận hợp đồng, không nhìn đã hỏi bút Khương Từ cầm trong tay, “Bút.”

Khương Từ sững sờ một chút, đưa bút trong tay cho anh, nhìn thấy Thẩm Thính Nam trực tiếp lật đến trang cuối cùng ký tên vào, cô hỏi: “Anh không xem hợp đồng chút sao?”

Thẩm Thính Nam ký tên xong, khép hợp đồng lại trả cho Khương Từ, nói: “Tôi còn sợ cô lừa tôi à?”

Khương Từ nhận lấy hợp đồng, lật đến trang cuối cùng nhìn chữ ký của Thẩm Thính Nam một chút, khóe môi không tự giác cong lên, lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Thính Nam dựa lưng vào ghế sô pha nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Là cô tự có được bằng năng lực của mình, không cần cảm ơn.”

Khương Từ nghe ra được Thẩm Thính Nam đang khích lệ cô, để cô biết rằng anh không mở cửa sau cho cô.

Cô bất giác cong môi, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Cảm ơn anh.”

*

Sau khi rời khỏi khách sạn, Khương Từ đón xe về công ty trước.

Lưu Yến đã ở văn phòng đợi cô nửa ngày, cô vừa vào cửa Lưu Yến kích động ra đón, “Bà cô ông thần tài của tôi, hợp đồng đâu? Ký chưa?”

Khương Từ cười, vừa đi vào trong vừa lấy tài liệu trong túi xách ra cho Lưu Yến.

Lưu Yến nhận lấy tài liệu cẩn thận xem, lúc nhìn thấy chữ ký của Thẩm Thính Nam ở trang cuối cùng, anh ấy ngạc nhiên mừng rỡ như đang nằm mơ, đi tới chỗ làm việc của Khương Từ, trong mắt bùng lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực, nhịn không được hỏi: “Tiểu Từ, cô và Thẩm Thính Nam có quan hệ thế nào vậy? Là Thẩm Thính Nam đó, ông chủ lớn thật sự phía sau tập đoàn Thẩm thị, tối qua hai người đã làm gì rồi hả?”

Không biết anh ấy nghĩ tới chỗ nào rồi, không nhịn được quan sát Khương Từ từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, không phải cô vì tương lai của công ty mà hi sinh thân mình rồi đó chứ?”

Cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được nữa, nói: “Trong đầu anh suy nghĩ lành một chút được không?”

Lưu Yến nói: “Không phải tôi đang lo lắng cho cô sao? Cô xem cô tối qua uống nhiều như vậy, còn đi về với Thẩm Thính Nam, hôm nay trời chưa sáng đã gọi điện thoại cho tôi nói đã bàn bạc xong rồi, cô nói tôi không nghĩ nhiều được sao?”

Khương Từ nói: “Anh đừng có nói bậy nữa, tôi với Thẩm Thính Nam không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu.”

Lưu Yến nói: “Vậy mà tối hôm qua tôi thấy anh ta cũng rất lo lắng cho cô đó, thấy cô uống nhiều như vậy còn rất tức giận.”

Khương Từ vừa mở máy tính vừa nói: “Trước kia bọn tôi có chút quan hệ thân thích, anh ấy cũng khá quan tâm tôi.”

Lưu Yến nghe có chút không hiểu, nói: “Quan hệ thân thích này còn có phân trước kia sau này à? Có ý gì?”

Khương Từ không muốn trả lời anh ấy, cầm lấy một chồng tài liệu trên bàn đặt lên tay Lưu Yến, nói: “Đây là hai vụ án tiếp theo của tôi, tài liệu tôi đều đã chuẩn bị hết rồi, anh có rảnh thì xem một chút, bây giờ tôi phải chuẩn bị gấp tài liệu pháp lý mà bên Thẩm Thính Nam cần, phải đưa cho anh ấy trước thứ hai tuần sau.”

Lưu Yến vội vàng nhận lấy tài liệu Khương Từ đưa, nói: “Không thành vấn đề, cô yên tâm xử lý chuyện này đi, chuyện khác cứ giao cho tôi.”

Anh ấy lật tài liệu nhìn một chút, không thể không nói: “Sao cái này còn có trợ cấp pháp định*vậy.”

(*trợ cấp pháp định 法律援助: là một hệ thống tài trợ để cung cấp dịch vụ trợ giúp pháp lý miễn phí hoặc với chi phí thấp cho các cá nhân không đủ khả năng tài chính thuê luật sư.)

Khương Từ vừa đánh chữ trên máy tính vừa nói: “Là án ly hôn, nhà gái bị nhà trai bạo hành trong một thời gian dài, nhiều lần đề nghị muốn ly hôn nhưng đều bị từ chối rồi lại bị đánh đập, bây giờ cô ấy muốn kiện ly hôn, đồng thời giành quyền nuôi hai đứa con.”

Lưu Yến ngồi ở góc bàn, lật những tài liệu mà Khương Từ đã chuẩn bị, đọc kỹ một lúc lâu rồi lo lắng nói: “Quyền nuôi con này không dễ giành đâu, nhà gái không có điều kiện kinh tế, hơn nữa còn tàn tật, mặc dù điều kiện nhà trai cũng không được tốt lắm nhưng ít ra có nhà có công việc, quyền nuôi dưỡng không dễ phân xử.”

Khương Từ nói: “Tôi đã giúp mẹ đứa trẻ liên hệ với Cục phúc lợi xã hội, họ hứa sẽ hỗ trợ lưu ý, nếu có công việc phù hợp sẽ thông báo cho tôi trước tiên.”

Lưu Yến nhìn Khương Từ, nói: “Tôi nói chứ cô ngày nào cũng bận rộn gì thế, tôi thấy cô dứt khoát đừng làm luật sư nữa, đổi qua làm Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đi.”

Khương Từ giương mắt nhìn Lưu Yến một cái, có chút không vui mím môi.

Lưu Yến nói: “Được được được, biết cô mềm lòng rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”

Khương Từ nói: “Dù sao thì tôi cũng đã giúp anh thu nhập xong tài liệu rồi, đến lúc mở phiên toà anh đến đó là được.”

Bây giờ cô vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, không thể bào chữa trước tòa.

Lưu Yến nói: “Được, có điều tôi nói với cô trước nhé, vụ kiện này không dễ, nếu đến lúc đó thua rồi thì cô đừng trách tôi nha.”

Khương Từ nói: “Tôi biết.”

Cô khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, gác chuyện này lại sau lưng, tiếp tục soạn văn bản pháp luật mà Thẩm Thính Nam muốn.

Khương Từ đã dành cả tuần để giúp Thẩm Thính Nam hoàn thiện các biện pháp tránh rủi ro pháp lý của công ty, chiều thứ hai cô đến chi nhánh của tập đoàn Thẩm thị ở Dung Thành, gặp được Lâm Viễn đang định ra ngoài làm việc.

Lần bà nội bị bệnh hồi năm nhất, Thẩm Thính Nam đã cử Lâm Viễn đi cùng cô về Dung Thành, cho nên Khương Từ nhận ra Lâm Viễn, cô nhìn thấy anh ấy từ xa liền cười, gọi: “Anh Lâm Viễn, đã lâu không gặp.”

Lâm Viễn cũng đã mấy năm không gặp Khương Từ, tuần trước gặp nhau ở bữa tiệc kia của Triệu Lâm cũng không có cơ hội chào hỏi, lúc này nhìn thấy Khương Từ, anh ấy cười hỏi: “Cô Tiểu Từ, đến tìm tổng giám đốc Thẩm sao?”

Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, em đã soạn xong chi tiết các biện pháp tránh rủi ro pháp lý, muốn đưa cho Thẩm Thính Nam xem.”

Lâm Viễn nói: “Tổng giám đốc Thẩm ở văn phòng đó, lầu 7, nếu em không tìm được cứ hỏi mọi người.”

Khương Từ cười gật đầu, nói: “Được.”

Lâm Viễn lại nhớ tới, hỏi: “Đúng rồi, mấy năm nay bà nội em có khỏe không?”

Nhắc đến bà nội Khương Từ liền cười vui vẻ, nói: “Vẫn ổn, lúc trước bà nội còn nhắc tới anh đó, nói lúc đó bà nhập viện đều nhờ anh chạy trước chạy sau giúp đỡ.”

Lâm Viễn cười nói: “Nên làm mà, hơn nữa lúc đó cũng là tổng giám đốc Thẩm bảo anh ở lại đó giúp đỡ, nói một cô gái nhỏ như em gặp chuyện lớn như vậy không có người lớn giúp đỡ sợ em trốn đi chỗ nào đó lén khóc cả ngày.”

Khương Từ nghe vậy thì có hơi sửng sốt, cô hỏi Lâm Viễn, “Thẩm Thính Nam nói như vậy sao?”

Lâm Viễn cười gật đầu, anh ấy đến gần Khương Từ, nhỏ giọng chia sẻ với cô một bí mật, “Em đừng thấy bình thường tổng giám đốc Thẩm rất lạnh lùng, dáng vẻ rất khó gần, nhưng thật ra anh ấy rất mềm lòng.”

Khương Từ nghe vậy cũng không nhịn được cong khóe môi.

Cô cẩn thận nhớ lại một chút, lúc đầu Thẩm Thính Nam thật sự rất lạnh lùng, nhưng sau khi tiếp xúc với anh cô mới nhận ra anh thật sự rất dễ mềm lòng.

Những năm gần đây, anh không nói lời nào nhưng vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô.

Cô ôm tài liệu đi vào thang máy, đưa tay nhấn nút tầng 7.

Lúc thang máy đi lên, cô băn khoăn không biết tối nay có nên mời Thẩm Thính Nam đi ăn tối hay không, dù sao anh cũng quan tâm cô nhiều như vậy.

Vì lúc này đã gần đến giờ tan sở nên lúc ra khỏi thang máy, cô thấy có rất nhiều nhân viên đang đứng xếp hàng bên cạnh thang máy để quẹt thẻ tan làm.

Có người chưa từng thấy cô, hỏi: “Cô là?”

Khương Từ mỉm cười tự giới thiệu, nói: “Xin chào, tôi là Khương Từ của công ty luật Khải Hàng, tôi muốn hỏi văn phòng của tổng giám đốc Thẩm ở đâu?”

Người kia vừa hay cũng biết chiều nay sẽ có luật sư đến tìm tổng giám đốc Thẩm nên chỉ đường cho cô, nói: “Phòng thứ ba bên trái phía trước.”

“Cảm ơn.” Khương Từ mỉm cười nói tiếng cảm ơn rồi ôm tài liệu đi tìm Thẩm Thính Nam.

Văn phòng Thẩm Thính Nam ở ngay cuối hành lang, tới cửa, cô đưa tay gõ nhẹ lên cửa.

Bên trong hơn nửa ngày không có tiếng động gì, cô không khỏi có chút khó hiểu, đưa tay nhìn đồng hồ, cô hẹn với anh lúc sáu giờ, bây giờ vẫn chưa trễ mà.

Cô đứng bên ngoài đợi một lúc, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, liền giơ tay gõ nhẹ cửa, “Thẩm Thính Nam, anh có ở đó không?”

Bên trong vẫn không có ai lên tiếng.

Cô không khỏi có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, không nhịn được nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Ngay lúc cô vừa ló đầu vào liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng anh cong lưng, tay phải ấn lên phần bụng.

Khương Từ thấy không ổn liền vội vàng đi vào, “Thẩm Thính Nam, anh sao vậy?”

Cô đi tới ngồi xuống trước mặt Thẩm Thính Nam, vừa ngẩng đầu thì phát hiện sắc mặt anh tái nhợt không còn chút máu, ngay cả trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cô lập tức bị dọa sợ, lo lắng hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?”

Thẩm Thính Nam cũng xem như là người nhịn đau giỏi, nhưng lúc này anh vẫn đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, thậm chí không có sức để nói chuyện, anh rất khó khăn mới ngẩng đầu nhìn Khương Từ một cái, chịu đau hỏi, “Biết lái xe không?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam như vậy sắc mặt cô cũng tái nhợt, cô lắc đầu, hốt hoảng hỏi: “Tài xế đâu?”

Thẩm Thính Nam cúi đầu, ôm bụng khó khăn nói: “Nghỉ rồi.”

Khương Từ nhìn chỗ mà Thẩm Thính Nam đang che, cố gắng trấn tĩnh lại, cô đưa tay đỡ cánh tay của Thẩm Thính Nam, nói: “Có phải anh đau ruột thừa không? Tôi đưa anh đến bệnh viện, anh có thể đi được không?”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, mượn lực của Khương Từ đứng dậy khỏi ghế, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng nói: “Cô xuống dưới đón xe đi, chút nữa tôi sẽ xuống sau.”

Khương Từ không yên tâm, hai tay vẫn đỡ Thẩm Thính Nam, nói: “Không được, lỡ anh té trong thang máy thì sao.”

Cô vừa đỡ anh ra ngoài vừa lấy điện thoại trong túi ra đặt xe, nói: “Tôi gọi xe trực tuyến, chúng ta xuống dưới liền đến bệnh viện ngay.”

Lúc này đến giờ tan sở, mọi người trong công ty cũng gần về hết, Khương Từ đỡ Thẩm Thính Nam xuống lầu, lúc đến cổng công ty thì xe đã chờ ở đó.

Khương Từ dìu anh qua, đi tới mở cửa sau, sau đó đỡ Thẩm Thính Nam ngồi lên xe, đóng cửa lại lập tức nói với tài xế: “Đến bệnh viện nhân dân, phiền anh nhanh một chút.”

Tài xế khởi động xe, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam đang ôm bụng ngồi khom lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, cô nhất thời không biết nên làm gì, bèn ngồi lại gần theo bản năng đưa tay ôm chặt lấy phía sau lưng của Thẩm Thính Nam, tay kia nắm tay trái của anh, nói: “Anh chịu đựng một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”

Thẩm Thính Nam quả thực đau đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh vô thức cầm ngược lại tay Khương Từ, như thể anh thật sự có thêm được chút sức lực từ người cô.

Khương Từ vẫn luôn ôm Thẩm Thính Nam, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nói: “Tôi biết viêm ruột thừa cấp tính rất đau, lúc trước tôi cũng từng trải qua, có điều anh chịu đựng một chút, đến bệnh viện là ổn rồi.”

Thẩm Thính Nam có thể nghe được Khương Từ đang nói gì nhưng anh đã đau đến mức choáng váng và buồn nôn, căn bản nói không ra lời.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, Khương Từ đỡ Thẩm Thính Nam vào sảnh, để anh ngồi trên ghế ngoài hành lang nghỉ ngơi sau đó lập tức chạy đến phòng cấp cứu tìm bác sĩ.

Thẩm Thính Nam chịu đựng cơn đau ngẩng đầu, trong mắt anh đều là mồ hôi lạnh, dường như tự động che đi những người khác trong bệnh viện, trong mắt anh chỉ nhìn thấy bóng dáng Khương Từ chạy đi tìm bác sĩ.

Anh nhìn thấy Khương Từ đứng bên ngoài phòng cấp cứu đang vội nói gì đó với bác sĩ, sau đó một số bác sĩ cũng nhanh chóng đi về phía anh.

Trước khi mất đi ý thức, Thẩm Thính Nam vẫn còn nhìn thấy Khương Từ chạy theo sau giường bệnh, lúc anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Khương Từ đã bị bác sĩ ngăn lại: “Người nhà bệnh nhân không được vào.”

Với thời tiết tháng hai, Khương Từ lo lắng đến toát mồ hôi, cô vẫn nắm tay Thẩm Thính Nam không buông, lo lắng hỏi bác sĩ: “Sẽ không có chuyện gì đúng không?”

Lúc ấy rõ ràng Thẩm Thính Nam rất đau, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, anh không nhịn được cười, nói: “Cô gấp cái gì, cũng không chết được.”

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam nói chữ “chết”, không khỏi nhíu mày, không vui nhìn anh, “Anh là người sắp phải vào phòng phẫu thuật, có thể đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy được không.”

Thẩm Thính Nam không nhịn được, cười đến đau cả bụng, nói: “Mê tín như vậy à?”

Anh nói xong câu này liền được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khương Từ đi theo tiến lên mấy bước, lại bị bác sĩ ngăn lại, cô còn chưa kịp nói thêm lời nào, cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại.

Cô nhíu mày, đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, có chút lo lắng nhìn vào bên trong.

Mặc dù biết phẫu thuật viêm ruột thừa chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng dù sao cũng phải vào phòng phẫu thuật, cô vẫn không khống chế được có chút lo lắng.

Cô đứng bên ngoài một lúc, có y tá tới nói với cô: “Xin hỏi cô là em gái của anh Thẩm sao?”

Khương Từ lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, là tôi.”

Y tá nói: “Cùng tôi đi làm thủ tục nhập viện đi.”

*

Sau khi phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, tám tiếng sau Thẩm Thính Nam mới tỉnh lại, lúc đó đã ba giờ sáng, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh.

Anh mở mắt liền nhìn thấy Khương Từ đang nằm bên cạnh giường bệnh, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh nhìn cô một lúc, kìm lòng không đặng vươn tay nhéo má cô, Khương Từ mơ mơ màng màng tưởng rằng muỗi đốt, theo bản năng đập một cái.

Thẩm Thính Nam không nhịn được cười một tiếng, Khương Từ nghe thấy âm thanh mới tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của Thẩm Thính Nam, trên mặt nở nụ cười, vui vẻ hỏi: “Anh tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô cười nhạt, nói: “Vẫn ổn, không có cảm giác gì.”

Khương Từ nghe vậy thì thở phào một hơi, nói: “Lúc chiều anh làm tôi sợ muốn chết, trước đây tôi cũng bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng không nghiêm trọng như anh, sau khi đến bệnh viện, bác sĩ bảo tôi phải giữ lại điều trị.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, cười hỏi: “Cho nên?”

Khương Từ cười tủm tỉm nói: “Cho nên ruột thừa của tôi vẫn còn đó.”

Thẩm Thính Nam cười một tiếng, nói: “Rất đắc ý à? Còn so sánh với tôi chuyện này?”

Khương Từ cười, cô xích lại gần Thẩm Thính Nam một chút, nhìn đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có muốn nói cho người nhà biết không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Chút chuyện nhỏ như vậy cũng muốn nói với người trong nhà?”

Khương Từ nói: “Dù sao cũng đã làm phẫu thuật mà.”

Thẩm Thính Nam nói: “Việc nhỏ thôi.”

Anh hỏi thêm: “Có hỏi bác sĩ chừng nào tôi được xuất viện chưa?”

Khương Từ nói: “Bác sĩ nói phải theo dõi từ ba đến bảy ngày, mấy ngày này anh đều phải ở bệnh viện.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày, nhìn phòng bệnh một vòng, dáng vẻ như rất chê căn phòng này.

Khương Từ nhìn ra Thẩm Thính Nam đang suy nghĩ gì, nói: “Bệnh viện này đã là bệnh viện tốt nhất ở đây rồi, hơn nữa tôi biết anh kén chọn nên còn cố ý chọn cho anh một phòng bệnh riêng.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ hỏi: “Có phòng bệnh VIP không?”

Khương Từ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không có.”

Thẩm Thính Nam: “...”

Khương Từ nhìn dáng vẻ phát tác bệnh thích sạch sẽ của Thẩm Thính Nam, không nhịn được bật cười, hỏi: “Anh có cần thứ gì không? Sáng mai tôi đến khách sạn lấy giúp anh.”

Thẩm Thính Nam nói: “Giúp tôi lấy mấy bộ quần áo để thay, còn có sạc pin, dao cạo râu, laptop.”

Khương Từ gật gật đầu, ghi nhớ từng cái, nói: “Được, sáng mai tôi đi liền.”

Sáng sớm hôm sau, Khương Từ đến khách sạn lấy đồ cho Thẩm Thính Nam, giúp anh lấy vài bộ quần áo để thay, cho bộ sạc, dao cạo râu và laptop vào túi, ra ngoài còn đi siêu thị một chuyến, mua chút đồ dùng hàng ngày, lúc đón xe đến bệnh viện Lưu Yến bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, nói khách hàng trợ cấp pháp định đang đợi cô ở công ty luật.

Cô vội vàng nói: “Anh nói cô ấy đợi tôi một lúc, tôi về ngay.”

Cúp điện thoại, cô đang định mang đồ lên cho Thẩm Thính Nam trước thì đúng lúc gặp được Lâm Viễn ngoài cổng, cô vội vàng gọi anh ấy lại: “Anh Lâm Viễn!”

Lâm Viễn sáng sớm hôm nay gọi điện cho Thẩm Thính Nam mới biết anh đang ở bệnh viện, ngựa không dừng vó lập tức chạy tới, gặp được Khương Từ ở cửa mới dừng lại, “Cô Tiểu Từ.”

Khương Từ tới trước mặt anh ấy, đưa đồ trong tay cho Lâm Viễn, nói: “Anh Lâm Viễn, nhờ anh cầm mấy thứ này lên cho Thẩm Thính Nam, em có chút chuyện gấp phải về công ty luật một chuyến.”

Lâm Viễn nhận lấy đồ, gật đầu nói: “Được, em mau đi đi.”

Khương Từ quay người định đi, nhưng đi được vài bước lại nghĩ tới gì đó, quay đầu dặn Lâm Viễn, nói: “Anh Lâm Viễn, Thẩm Thính Nam vừa mới làm phẫu thuật xong, gần đây anh ấy phải ăn thức ăn lỏng, khẩu phần nhất định phải nhạt, đừng cho anh ấy ăn đồ k1ch thích dạ dày.”

Lâm Viễn gật đầu, nói: “Được, anh nhớ rồi.”

Khương Từ nói: “Vậy em đi trước, xong việc em đến ngay.”

Khương Từ dặn dò cẩn thận rồi mới yên tâm đón xe rời đi.

Lúc Lâm Viễn xách đồ của Thẩm Thính Nam đến phòng bệnh, Thẩm Thính Nam đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, nâng mắt nhìn thấy Lâm Viễn cầm đồ lên thì hỏi: “Sao lại là cậu? Khương Từ đâu?”

Lâm Viễn nói: “Cô Tiểu Từ tạm thời có việc phải trở về văn phòng, vừa rồi tôi gặp cô ấy dưới lầu, cô ấy đưa đồ cho tôi, để tôi mang lên cho anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thuận miệng hỏi một câu: “Có nói lúc nào sẽ tới không?”

Lâm Viễn nói: “Cô ấy nói xong việc liền đến.”

Anh ấy vừa nói vừa giúp Thẩm Thính Nam lấy đồ trong túi ra, Thẩm Thính Nam lấy laptop, mở ra chuẩn bị xử lý chút công việc.

Lâm Viễn nói: “Sao anh đột nhiên lại viêm ruột thừa thế? Có phải không quen đồ ăn ở Dung Thành không?”

Thẩm Thính Nam nổi danh dạ dày thủy tinh, nên bình thường anh ăn uống rất cẩn thận, ăn đồ nhiều dầu mỡ hoặc cay sẽ rất dễ mắc các bệnh về dạ dày.

Thẩm Thính Nam xem tài liệu trên máy tính, lạnh nhạt nói: “Không biết, có lẽ vậy.”

Lâm Viễn nói: “Vậy nếu không sau khi anh xuất viện thì về Bắc Thành trước đi, dù sao việc ở đây cũng không còn nhiều nữa.”

Chẳng biết tại sao Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lại nghĩ đến Khương Từ, anh im lặng một lúc lâu rồi trả lời một câu, “Nói sau đi.”

*

Khương Từ xong việc rồi đến bệnh viện đã là bảy giờ tối, cô mang theo bữa tối cho Thẩm Thính Nam, vào phòng bệnh liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang ngồi ở đầu giường dùng laptop làm việc.

Cô đi qua lấy laptop của anh đi, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh, nói: “Anh có ý thức mình là một bệnh nhân chút được không, vừa mới làm phẫu thuật xong, nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Thính Nam để mặc Khương Từ lấy laptop làm việc của anh đi, anh nhìn cô, trong mắt như có ý cười, hỏi: “Xong việc rồi?”

Khương Từ gật đầu ngồi xuống mép giường, vừa giúp Thẩm Thính Nam đặt bàn ăn, vừa nói: “Ừm, buổi sáng tôi phải về văn phòng gặp khách hàng xử lý chút chuyện.”

Cô xếp bàn ăn xong, lại để bữa tối cô mang tới lên, vừa mở ra vừa nói: “Tôi có mang bữa tối cho anh.”

Mở hộp ra, bên trong là cháo bí đỏ thơm ngào ngạt.

Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

Khương Từ nhìn thấy vẻ mặt của anh, cười nói: “Anh đừng chê, ai bảo anh vừa mới phẫu thuật xong, gần đây chỉ có thể ăn những món này thôi.”

Hôm nay Thẩm Thính Nam ăn cháo đều sắp nôn ra rồi, nói với Khương Từ: “Có thể không ăn không?”

“Không thể.” Khương Từ đặt cháo trước mặt anh, đưa muỗng cho anh.

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu cuối cùng cũng nhận lấy muỗng, miễn cưỡng ăn vài miếng cháo.

Anh vừa mới làm phẫu thuật xong nên khẩu vị thật sự không tốt lắm, cho Khương Từ mặt mũi nên mới miễn cưỡng ăn vài miếng rồi không nhịn được buông muỗng.

Khương Từ nhìn dáng vẻ ăn không ra mùi vị gì của anh, nhịn không được nói: “Anh kén ăn thật đó.”

“Không ăn thì thôi.” Cô bưng hộp cháo anh đã ăn qua, cầm muỗng tự mình bắt đầu ăn, nói: “Anh không ăn thì tôi ăn, đúng lúc tôi còn chưa ăn tối.”

Cô ngồi bên giường bưng hộp cháo ăn ngon lành.

Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, một lúc sau đột nhiên lên tiếng, “Khương Từ.”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn anh, “Sao thế?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô với ánh mắt sâu xa, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi ăn rồi.”

Khương Từ nhất thời không kịp phản ứng, nói: “Tôi biết chứ, tôi cũng không chê anh.”

Cô không thích lãng phí đồ ăn, từ nhỏ đã luôn ăn đồ ăn thừa trong nhà.

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu không nói gì.

Khương Từ cúi đầu tiếp tục ăn hai muỗng cho đến khi môi chạm muỗng, lúc này mới đột nhiên phản ứng muộn màng.

Cuối cùng cô cũng hiểu câu “Tôi ăn rồi” của anh là có ý gì, đột nhiên hai tai cô nóng bừng, sau đó cầm muỗng không biết làm sao.

Một lúc sau, cô lặng lẽ đặt hộp cháo và muỗng xuống, sau đó đậy nắp lại, cho vào túi.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, trêu chọc cô đùa, “Sao không ăn tiếp đi?”

Mặt cô cũng đỏ lên, không ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Tôi no rồi.”

Nói xong liền cầm túi đứng dậy, lúng túng ra khỏi phòng bệnh, “Tôi cầm ra ngoài vứt đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.