Rơi Vào Tay Em

Chương 17



Edit: Thanh

=============

Lưu Yến phát hiện gần đây mỗi ngày Khương Từ đều tan làm rất sớm, lúc đầu còn tưởng cô ra ngoài gặp khách hàng, kết quả phát hiện dạo này cô cũng không nhận án gì mới.

Có một ngày, Lưu Yến cầm ly ra ngoài pha cà phê, đúng lúc nhìn thấy Khương Từ lại đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Anh ấy đi qua, đập lên bàn Khương Từ một cái, Khương Từ đang bỏ laptop vào túi, ngẩng đầu nhìn Lưu Yến, không hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Lưu Yến đưa tay chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, nhỏ giọng nói: “Tiểu Từ, tôi thấy gần đây cô tan làm càng ngày càng không bình thường rồi đó, bây giờ mới bốn giờ đã chuẩn bị về rồi?”

Khương Từ giải thích nói: “Tôi đã làm xong việc rồi, việc còn lại tôi đều mang về, tối về nhà tăng ca.”

Lưu Yến cúi xuống, đến gần Khương Từ, nhỏ giọng nói: “Không đúng, cô nói cô gần đây ngày nào cũng tan làm lúc ba bốn giờ, cũng không phải ra ngoài gặp khách hàng, mọi người đều nhìn thấy, sau này học theo thì ông chủ là tôi đây làm sao quản lý được nữa.”

Khương Từ nhìn văn phòng nhỏ này của bọn họ một chút, sau đó lại nhìn Lưu Yến nói: “Văn phòng của chúng ta vốn cũng chẳng có mấy người, hơn nữa đều dựa vào tự giác, chỗ nào cần anh quản lý chứ.”

Lưu Yến: “...”

Khương Từ đành phải thẳng thắn, nói: “Là thế này, không phải gần đây bạn tôi nhập viện sao, dạ dày anh ấy không tốt lắm, không ăn được đồ ăn ngoài nên dạo này tôi phải về sớm nấu ăn cho anh ấy.”

Lưu Yến nghe vậy thì nhíu mày, châm chọc nói: “Bạn cô là thần tiên ở đâu thế? Còn không ăn được đồ ăn ngoài? Hoàng đế cũng không kén chọn như cậu ta.”

Khương Từ ngoắc ngoắc tay với Lưu Yến, ra hiệu anh đưa lỗ tai tới.

Lưu Yến cúi xuống, lại gần Khương Từ, Khương Từ nhỏ giọng nói: “Là Thẩm Thính Nam, anh ấy vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa.”

Lưu Yến nghe vậy trợn tròn mắt, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, nói: “Vậy cô còn không mau đi đi! Cô phải nói sớm là tổng giám đốc Thẩm chứ! Ba mẹ cơm áo của chúng ta, đừng nói mỗi ngày về sớm một hai tiếng, cho cô ở lại bệnh viện hai mươi bốn giờ cũng không có vấn đề gì!”

Khương Từ mỉm cười, thu dọn những thứ cần thiết để buổi tối tăng ca, đeo túi xách lên, nói với Lưu Yến: “Tôi đi đây?”

“Đi đi đi, đi nhanh lên.” Lại hỏi: “Còn cần tôi lái xe đưa cô đi không?”

Khương Từ đeo túi xách đi ra ngoài, nói: “Không cần, tôi đón xe đến đó.”

Gần bệnh viện Nhân dân có một chợ bán thức ăn lớn, mỗi ngày Khương Từ sẽ đến chợ để ít rau quả và đồ ăn trước khi đến bệnh viện.

Hôm nay cô tan làm sớm, đến phòng bệnh của Thẩm Thính Nam thì chưa tới năm giờ.

Lúc đẩy cửa đi vào cô vừa vặn nghe thấy Thẩm Thính Nam đang gọi điện thoại.

Thẩm Thính Nam ngồi trên giường, trên đùi đặt vào laptop, anh vừa nghe điện thoại vừa gõ bàn phím, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Từ.

Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang gọi điện thoại nên không lên tiếng, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến bên giường, đặt túi xách lên ghế sau đó liền đến bên cửa sổ, lấy rau quả cô mua được trong túi ra, đặt lên bàn.

Mấy ngày trước cô mới biết được từ chỗ Lâm Viễn, từ nhỏ Thẩm Thính Nam đã nổi tiếng là dạ dày thủy tinh, ăn cái gì không cẩn thận một chút liền dễ bị viêm dạ dày, nên anh rất ít khi ăn uống ở ngoài, khi đi xã giao dù có ăn ở ngoài thì cũng ăn rất ít.

Lúc cô nghe Lưu Yến nói chuyện đó, cô đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng chật vật năm cô học năm hai, cô đã đem rất nhiều gà vịt và lạp xưởng ở dưới quê lên Bắc Thành cho Thẩm Thính Nam, bị mẹ anh ghét bỏ, bảo cô mang về hết.

Dù cho bây giờ đã biết có thể Thẩm Thính Nam thật sự không ăn được những thứ đó, nhưng nhớ lại sự xấu hổ khi đó, cô vẫn rất khó bỏ qua chuyện này.

Cho nên cũng bởi vì chuyện này, mỗi khi cô và Thẩm Thính Nam thân thiết hơn một chút thì cô đều sẽ nhắc nhở mình, cô và anh vĩnh viễn là người của hai thế giới, bọn họ không thể làm anh em, cũng không thể xảy ra chuyện khác.

Bởi vì cái dạ dày thủy tinh kén chọn này của Thẩm Thính Nam, Khương Từ cố ý mua một cái nồi hầm cách thủy để ở bệnh viện, mỗi ngày tan ca sớm để đi chợ mua những nguyên liệu tươi ngon nhất, nhờ ông chủ giúp cô xử lý sau đó đem tới bệnh viện chỉ cần rửa sạch bằng nước sạch mấy lần là có thể bỏ vào nồi hầm rồi.

Tối nay cô định nấu cháo cá, Khương Từ đã nhờ ông chủ cắt cá thành từng lát giúp cô, cô lấy cá trong túi ra đổ vào bát, rửa bằng nước sạch mấy lần sau đó chuẩn bị thái gừng để ướp khử mùi tanh.

Cô lấy chiếc thớt nhỏ đã mua ra, đứng trước bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu dùng dao gọt hoa quả nhỏ cắt một miếng gừng đã rửa sạch.

Lúc đó Thẩm Thính Nam đang nói chuyện điện thoại với mẹ, vì trong phòng bệnh yên tĩnh nên Khương Từ đã sớm nghe ra người ở đầu bên kia là mẹ Thẩm Thính Nam.

Cô vô thức thở chậm lại, sợ để mẹ Thẩm Thính Nam biết cô ở đây, nhưng Trình Tĩnh Nhàn ở đầu bên kia điện thoại vẫn rất tức giận, nói: “Nếu không phải chú họ của con về nói với mẹ thì mẹ cũng không biết con nhập viện rồi! Từ Dung Thành về cũng chỉ mất hai tiếng bay, ai cho con làm phẫu thuật ở một bệnh viện ở địa phương nhỏ bé như thế? Rốt cuộc là ai đưa con đến đó?”

Khương Từ cẩn thận lắng nghe Trình Tĩnh Nhàn nói, con dao gọt trái cây vô tình cắt vào ngón tay cô, tạo ra một vết cắt sâu, máu lập tức chảy ra.

Cô đau đến mức lập tức tỉnh táo lại, bất giác nhíu mày, ngậm tay vào miệng.

Vết thương vừa sâu vừa đau, nhưng cô từ đầu đến cuối không lên tiếng, vẫn đứng trước cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Thính Nam đã mất kiên nhẫn với mẹ, khẽ cau mày nói: “Bệnh viện top ba của thành phố trong mắt mẹ là một bệnh viện nhỏ? Hơn nữa con bị thủng ruột thừa, đi máy bay về Bắc Thành làm phẫu thuật con sợ mình chết trên đường còn phải làm phiền mẹ đến nhặt xác cho con.”

Trình Tĩnh Nhàn ở đầu bên kia điện thoại nhíu mày, hỏi: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Thẩm Thính Nam nói: “Đã phẫu thuật cắt bỏ rồi, không có việc gì nữa.”

Trình Tĩnh Nhàn vẫn không yên tâm, liên tục nói ở bên kia: “Không được, mẹ không yên tâm với những bệnh viện ở nơi nhỏ bé đó, bây giờ mẹ tới ngay, con nói Lâm Viễn thu dọn đồ giúp con đi, mẹ lập tức tới đón con về Bắc Thành kiểm tra.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy liền nhíu mày, “Mẹ có thể đừng muốn làm gì thì làm không, con cũng đã phẫu thuật xong rồi, mẹ còn không yên tâm gì nữa?”

Trình Tĩnh Nhàn nói: “Khôi phục sau phẫu thuật cũng rất quan trọng, con ở trong một bệnh viện nhỏ như vậy, lỡ sau này không hồi phục tốt thì phải làm sao? Hơn nữa dạ dày con vốn đã không tốt, bây giờ lại làm phẫu thuật, ở đó ăn uống không tốt thì phải làm sao? Về nhà sẽ có chuyên da dinh dưỡng, mẹ kêu chị Trình nấu mấy món con thích ăn, duy trì dinh dưỡng cơ thể mới có thể khôi phục tốt được.”

Thẩm Thính Nam đã có chút phiền, nói: “Tóm lại mẹ đừng tới đây, con vẫn còn việc bên này, không thể về Bắc Thành ngay được.”

Anh nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại, không còn kiên nhẫn để đối phó với mẹ nữa.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ vẫn đứng bên cửa sổ cắt đồ ăn, hỏi: “Hôm nay sao cô tới sớm thế?”

Khương Từ bỏ gừng thái nhỏ vào trong bát đựng cá, dùng đũa trộn đều, nói: “Hôm nay tôi không bận, đến sớm một chút.”

Sau khi ướp cá xong, cô vo gạo rồi cho vào nồi, cắm điện, bấm nút nấu cháo rồi dùng màng bọc thực phẩm bọc kín những miếng cá đã ướp, cho tạm vào ngăn mát tủ lạnh để tránh bị vi khuẩn ở bên ngoài.

Sau khi làm xong, cô trở lại giường, ngẩng đầu nhìn chai truyền nước của Thẩm Thính Nam, nói: “Còn có hai chai nhỏ, truyền xong vừa vặn có thể ăn chiều.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, vỗ xuống vị trí bên giường anh, nói: “Ngồi đi.”

Khương Từ khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.

Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười, không nhịn được nói: “Thẩm Thính Nam, nếu đồ ăn tôi nấu làm anh xảy ra chuyện, mẹ anh có giết tôi không?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn cô thật sâu, “Nghe thấy rồi?”

Khương Từ khẽ cười gật đầu.

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, chân thành nói: “Thẩm Thính Nam, tôi cảm thấy hay là anh trở về Bắc Thành đi, điều kiện chữa bệnh ở Dung Thành đúng là không tốt bằng Bắc Thành, nếu anh ở đây thật sự xảy ra chuyện gì, tôi có một trăm cái mạng cũng không đền nổi.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì nhíu mày, anh nhìn Khương Từ, nói: “Có liên quan gì tới cô?”

Khương Từ nói: “Dù sao cũng là tôi đưa anh tới bệnh viện này. Thật ra lúc đó tôi nên gọi điện cho người nhà anh trước, không nên tự chủ trương như vậy.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Đầu óc cô không tỉnh táo giống mẹ tôi từ lúc nào thế? Lúc đó nếu không đưa tôi đến bệnh viện, chẳng lẽ cô thật sự muốn để tôi ngồi máy bay về Bắc Thành à?”

Khương Từ không khỏi mím môi dưới, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thính Nam biết Khương Từ bị mẹ anh ảnh hưởng, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Mẹ tôi là người nhạy cảm vậy đó, cô đừng nghe bà ấy nói.”

Khương Từ nhẹ nhàng “à” một tiếng, nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nước trong nồi hầm đã sôi, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên tiếng ùng ục ùng ục, Khương Từ ngồi bên giường một lúc, thấy Thẩm Thính Nam lại tiếp tục làm việc nên không lên tiếng làm phiền anh nữa.

Cô dứt khoát lấy máy tính trong túi xách ra, đặt bên cạnh giường, chuẩn bị viết tiếp tư liệu cho phiên tòa tuần tới.

Cô đặt ngón tay lên bàn phím, ngón trỏ trái theo bản năng cong lại vì đau, Thẩm Thính Nam nghe thấy tiếng Khương Từ đánh chữ, ngẩng đầu nhìn cô.

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết cắt dài trên ngón trỏ trái của cô, anh nhíu chặt mày, vươn tay kéo tay trái của Khương Từ qua.

Khương Từ đang tập trung đánh máy, tay trái bỗng nhiên bị Thẩm Thính Nam kéo qua, cô giật nảy mình, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thính Nam đang nắm tay cô, cau mày nhìn chằm chằm vết thương trên ngón trỏ của cô.

Lúc này cô mới ý thức được, cô theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Thẩm Thính Nam nhưng anh nắm tay cô không buông, nâng mắt nhìn cô, ánh mắt có chút nặng nề, “Vừa bị thương sao?”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, nói: “Vừa rồi lúc cắt gừng tôi sơ ý cắt qua một tí, không sao đâu.”

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Thẩm Thính Nam, rõ ràng là anh nắm tay cô, nhưng lại như đốt cháy cả trái tim cô.

Cô không thích loại cảm xúc không thể kiểm soát này, cô rút tay ra khỏi tay Thẩm Thính Nam như né tránh, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì.”

Thẩm Thính Nam trầm mặt nhìn cô, giọng điệu rõ ràng cũng có chút không vui, “Ngón tay đứt luôn rồi mới gọi là chuyện lớn sao?”

Khương Từ sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Thẩm Thính Nam trực tiếp ấn chuông ở đầu giường, gọi bác sĩ đến xử lý vết thương giúp cô.

Vết thương trên ngón trỏ của Khương Từ có chút sâu, bác sĩ xịt i-ốt sát trùng cho cô, cô đau đến tái nhợt, nhưng cô chỉ cắn chặt răng không phát ra tiếng.

Thẩm Thính Nam ở bên cạnh nhìn thấy, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt u ám.

Một lúc sau, bác sĩ giúp Khương Từ quấn băng gạc, nói: “Gần đây không được chạm vào nước, cẩn thận nhiễm trùng.”

Khương Từ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cám ơn bác sĩ.”

Cô đứng dậy đưa bác sĩ tới cửa, lúc này Thẩm Thính Nam mới nhìn vào trong thùng rác bên cạnh cửa sổ, bên trong có mấy tờ khăn giấy dính máu.

Anh nhìn thật lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy sâu sắc, anh trách mình vừa nãy chỉ lo gọi điện thoại với mẹ, không để ý thấy Khương Từ bị đứt tay.

Khương Từ đưa bác sĩ ra ngoài, về lại giường thì phát hiện sắc mặt Thẩm Thính Nam còn khó coi hơn lúc nãy.

Anh trầm mặt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô cũng chịu đựng tốt đó, đổ nhiều máu như vậy nhưng từ đầu tới cuối không kêu lên một tiếng.”

Khương Từ hơi sửng sốt khi nghe anh nói, cô theo bản năng quay đầu, nhìn thấy trong thùng rác cạnh cửa sổ vẫn còn khăn giấy lúc nãy cô bọc vết thương.

Cô tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Thật ra không sao, chỉ là chảy hơi nhiều máu mà thôi, một lúc liền ngừng rồi.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng: “Sau này cô không cần nấu cơm cho tôi nữa đâu, đừng có cả ngày nghe Lâm Viễn nói nhảm, đúng là dạ dày tôi không tốt lắm, nhưng không đến mức hoàn toàn không thể ăn đồ ăn bên ngoài, không cần cô mua đồ ăn nấu cho tôi.”

Khương Từ gật đầu, khẽ cười nói: “Được.”

Cô nghĩ thầm, cũng sẽ không còn sau này nữa rồi.

Bảy giờ tối, Trình Tĩnh Nhàn đến sân bay Dung Thành, vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Thẩm Thính Nam, hỏi: “Con thu dọn đồ chưa? Mẹ vừa xuống máy bay, bây giờ lập tức tới đó, đêm nay liền về Bắc Thành.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, nhíu mày nhịn không được có hơi muốn nổi giận, “Mẹ thật sự rảnh rỗi cả ngày không có gì làm à?”

Khương Từ vốn đang ngồi bên giường viết tài liệu, nghe thấy giọng nói của Trình Tĩnh Nhàn trong điện thoại, không khỏi hơi khựng lại.

Cô biết mẹ Thẩm Thính Nam nhất định sẽ tới nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Cô đóng máy tính lại, cho vào túi xách, sau đó đứng dậy đi dọn dẹp những thứ bên cạnh cửa sổ.

Cô tìm một cái túi, bỏ mấy thứ như nồi hầm điện và thớt vào, Thẩm Thính Nam nhìn bóng lưng bận rộn của Khương Từ, bất giác nhíu mày.

Mẹ anh vẫn còn nói không ngừng trong điện thoại, anh cảm thấy cáu kỉnh khó hiểu nên nói: “Con có việc, cúp trước đây.”

Cúp điện thoại, anh nhìn Khương Từ, hỏi: “Muốn đi sao?”

Lúc này Khương Từ đã dọn đồ xong, cô cầm đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cười nói: “Ừm, không phải mẹ anh đã tới rồi à? Có người chăm sóc anh nên tôi cũng có thể rút lui rồi.”

Thẩm Thính Nam không nói gì, chỉ nhìn cô. một lúc sau lại cụp mắt nhìn đồ cô đang cầm, trầm mặc mấy giây, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Mấy thứ này cũng phải đem đi?”

Thật ra là Khương Từ sợ mẹ Thẩm Thính Nam thấy những thứ này sẽ hỏi là ai để đây, cô không muốn để mẹ anh biết sự tồn tại của cô.

Nhưng cô cũng không muốn nói với Thẩm Thính Nam những gì cô nghĩ trong lòng, chỉ cười nói: “Mấy thứ này đều là tôi dùng tiền mua, đương nhiên phải cầm về rồi.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn cô chằm chằm, qua thật lâu mới nói: “Tôi nói Lâm Viễn đưa cô về.”

Khương Từ nói: “Không cần đâu, tôi xuống lầu gọi xe là được, rất nhanh.”

Nói xong, cô cầm túi xách trên ghế lên, nói với Thẩm Thính Nam: “Tôi đi đây.”

Thẩm Thính Nam nhìn bóng lưng của Khương Từ, đợi cô đi xa mới thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Viễn.

Lâm Viễn vừa đến dưới lầu bệnh viện, nhận được điện thoại của Thẩm Thính Nam thì vội vàng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi lên ngay đây.”

Thẩm Thính Nam nói: “Khương Từ xuống dưới rồi, cậu đưa cô ấy về đi.”

*

Cuối cùng Thẩm Thính Nam vẫn về Bắc Thành, thứ nhất là anh bị mẹ làm phiền đến mức không muốn cãi nhau với bà ấy nữa, thứ hai là sắp đến cuối năm, Bắc Thành còn rất nhiều việc đang chờ anh quay về giải quyết.

Khương Từ biết Thẩm Thính Nam đã rời khỏi Dung Thành, tối hôm đó cô nằm trên giường không ngủ được, lúc lướt vòng bạn bè nhìn thấy Lâm Viễn đăng một tấm hình, bức ảnh đi kèm là cảnh tuyết rơi vào ban đêm, vị trí ở trụ sở chính của tập đoàn Thẩm thị.

Cô nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được để lại tin nhắn: Anh về Bắc Thành rồi à?

Chưa qua bao lâu Lâm Viễn đã trả lời cô: Đúng vậy, về với tổng giám đốc Thẩm để đàm phán một dự án.

Khương Từ không biết lúc đó cô đã nghĩ gì, nhịn không được hỏi một câu: Vậy còn trở lại không?

Lâm Viễn trả lời cô: Trở lại chứ!  Năm sau anh về ngay, có điều tổng giám đốc Thẩm sẽ không quay lại nữa.

Khương Từ cuộn tròn trong chăn, nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Lâm Viễn một lúc lâu, Thẩm Thính Nam sẽ không quay lại Dung Thành, đây rõ ràng là chuyện bình thường, nhưng cô không biết mình bị sao, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút trống rỗng.

Ngón tay cô đặt trên khung trả lời trống không, một lúc lâu không biết nên nhắn gì nữa.

Ngược lại Lâm Viễn trả lời cô một câu, giọng điệu vui vẻ: Chúc mừng năm mới Tiểu Từ!

Khương Từ nhìn thấy lời chúc mừng năm mới Lâm Viễn gửi tới, cuối cùng cũng hoàn hồn, khóe môi bất giác cong lên, trả lời: Chúc mừng năm mới anh Lâm Viễn ^_^

Lúc đó Lâm Viễn đang đi xã giao với Thẩm Thính Nam, đã rất khuya rồi, qua ba lần rượu mọi người trên bàn đều rất thoải mái. Từ lúc Thẩm Thính Nam từ Dung Thành về, gần đây anh có chút không tập trung, bàn xong chuyện cũng không có tâm trạng uống rượu nữa, chỉ lười biếng dựa vào ghế, cụp mắt không biết đang thất thần hay đang suy nghĩ chuyện gì.

Đến khi anh lấy lại tinh thần, nghiêng đầu liền thấy Lâm Viễn ngồi cạnh anh đang tươi cười gửi Wechat.

Anh nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi một câu, “Bạn gái à?”

Lâm Viễn hoàn hồn, lập tức đặt điện thoại xuống, nhìn Thẩm Thính Nam vội nói: “Không phải, là cô Tiểu Từ.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy liền nhíu mày, không tin được nhìn Lâm Viễn, hỏi: “Cậu có Wechat của Khương Từ?”

Lâm Viễn nói: “Có chứ, có từ lâu rồi.”

Thẩm Thính Nam: “...”

Thẩm Thính Nam nghĩ đến vẻ mặt tươi cười nhắn tin với Khương Từ vừa rồi của Lâm Viễn, không nhịn được hỏi một câu, “Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Lâm Viễn nói: “Không có gì, chỉ là tôi có đăng hình lên vòng bạn bè, cô Tiểu Từ hỏi có phải tôi về Bắc Thành rồi không.”

Anh ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt Thẩm Thính Nam, không biết anh có ý gì, thử đưa điện thoại mình ra hỏi: “Anh có muốn xem không?”

Thẩm Thính Nam trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được nhận lấy điện thoại của Lâm Viễn, mở ra xem thử.

Anh nhìn thấy Khương Từ nhắn tin Wechat với Lâm Viễn thế mà còn biết dùng biểu cảm đáng yêu, không khỏi cau mày, anh biết cô nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy cô đáng yêu trước mặt mình.

Trong lòng anh không hiểu sao lại cảm thấy ngột ngạt khó chịu, trả điện thoại lại cho Lâm Viễn.

Một lát sau bỗng nhiên mở miệng, “Gửi wechat của Khương Từ cho tôi.”

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thính Nam: Nói chuyện với tôi chưa được hai câu đã muốn đi? Còn nói chuyện với người khác lại đáng yêu như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.