Thời gian Khương Từ và Thẩm Thính Nam hẹn hò vẫn còn khá ngắn, mặc dù tình cảm đã sớm sâu sắc, nhưng cả hai đều không đề cập đến việc sống cùng nhau.
Rời khỏi tòa nhà Tân Khoa, Thẩm Thính Nam lái xe đưa Khương Từ về nhà. Khi đó thật ra cũng chưa muộn lắm, vẫn chưa tới mười giờ, sau khi xuống xe, Khương Từ nắm tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh hỏi, “Lúc nào anh về Bắc Thành?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô nói: “Sáng ngày mốt.”
Khương Từ nghe vậy, bỗng nhiên có chút không nỡ, cô nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Nhanh vậy sao.”
Thẩm Thính Nam nói: “Chủ yếu là ngày mốt phải ký hợp đồng nên anh phải về một chuyến.”
Khương Từ “À” một tiếng, nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng có chút buồn bã, im lặng vài giây, không thể không hỏi thêm: “Vậy sao anh không về thẳng Bắc Thành làm xong chuyện rồi đến đây, mới đến một ngày lại phải đi, đi đi về về rất mệt.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, cảm xúc bị kìm nén trong mắt, nói: “Em nói xem tại sao?”
Lúc Khương Từ gọi điện thoại với Thẩm Thính Nam đã nói nhớ anh, cô không biết anh cũng nhớ cô rất nhiều, anh hoàn thành công việc ở New York trước thời hạn, bay hơn mười giờ hạ cánh ở Bắc Thành, lại ở sân bay hai giờ để quá cảnh đến Dung Thành.
Lục Ký Châu gọi điện thoại hẹn anh bàn chuyện, lúc đó anh đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng chờ máy bay ngủ bù, anh nghe điện thoại với giọng mệt mỏi nói: “Hôm nay bàn chuyện gì, không phải ngày mốt sao?”
Lục Ký Châu nói: “Tôi vừa gặp được Lý Bí, cậu ta nói hôm nay cậu về Bắc Thành, tối ra ngoài ăn, chúng ta bàn trước một chút.”
Thẩm Thính Nam mở mắt nhìn sân bay ngoài cửa sổ, lười biếng nói: “Hôm nay tôi không về, đang quá cảnh đến Dung Thành.”
Lục Ký Châu ở đầu kia à một tiếng, nói: “Khương Từ câu mất hồn cậu rồi đúng không? Có chút thời gian như vậy cũng muốn bay qua gặp một lần.”
Thẩm Thính Nam nói: “Như nhau cả thôi.”
Lục Ký Châu nghẹn họng, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thẩm Thính Nam cúp điện thoại.
Với người có tính cách kín đáo như Thẩm Thính Nam, không thể nói những lời yêu thương quá thẳng thắn, anh nhìn Khương Từ, hỏi cô, “Bây giờ vẫn còn sớm, nếu không anh lên chào bà nội một tiếng nhé?”
Khương Từ nghe thấy lời này không khỏi sửng sốt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ sao? Bà nội thường đi ngủ sớm, bây giờ chắc bà cũng ngủ rồi.”
Nhưng thật ra là nói dối, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới sẽ dẫn Thẩm Thính Nam đến gặp bà nội.
Trong sâu thẳm trái tim, cô có lẽ không có nhiều niềm tin vào mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thính Nam, cô luôn cảm thấy bọn họ sớm muộn gì cũng phải chia tay, cô thì không sao cả, con đường là do chính cô lựa chọn, sau này cô có thể gánh chịu đau đớn, nhưng cô không muốn bà nội buồn vì cô.
Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nói bà nội đã ngủ anh cũng không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Cũng được, vậy lần sau anh lại tới thăm bà.”
Khương Từ không trả lời, cô nhìn Thẩm Thính Nam nói đến chuyện khác, “Tối nay anh về nghỉ ngơi trước đi, bay mười mấy tiếng nhất định rất mệt, mai em đến tìm anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, khẽ nhướng mày, “Sao thế? Không muốn gặp anh? Nhanh như vậy đã đuổi anh đi rồi?”
Khương Từ nói: “Đâu có, em sợ tối nay anh mệt quá rồi nên muốn để anh về sớm nghỉ ngơi thôi mà.”
Thẩm Thính Nam quả thật có chút mỏi mệt, nhưng anh nhìn Khương Từ, không muốn rời đi.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm không đi, cô bất giác mỉm cười, nhón chân hôn lên má anh, sau đó nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm, cười nói: “Ngủ ngon, Thẩm Thính Nam.”
Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của cô một lúc lâu, anh bị mê hoặc đến nỗi càng không muốn rời đi.
Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, nói: “Được rồi, vậy anh về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, mỉm cười nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam sợ trễ hơn nữa thì tối nay ai cũng đừng đi, anh nói: “Em vào đi, em lên lầu rồi anh sẽ về.”
Khương Từ gật đầu, nói: “Vậy anh về chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.”
Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng, nói: “Yên tâm.”
Anh xoa đầu Khương Từ, nói: “Về đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên cũng rất không nỡ xa anh, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, sau khi tạm biệt Thẩm Thính Nam cô liền quay người đi vào tiểu khu.
Cô đi đến bên ngoài tòa nhà, trước khi vào thang máy, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài tiểu khu, lúc đó Thẩm Thính Nam còn chưa rời đi, anh đang dựa vào cửa xe, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô.
Khi đó hai người thật ra đã cách rất xa, Khương Từ nhìn bóng dáng của Thẩm Thính Nam trong màn đêm, trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên rất muốn chạy trở về, cùng đi với Thẩm Thính Nam.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam thật lâu, mãi đến khi thang máy đến, có hàng xóm từ hầm đậu xe đi lên, cô không muốn để hàng xóm chờ lâu nên vội vàng vào thang máy.
Sau khi về tới nhà, bà nội vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha xem chương trình sức khỏe của CCTV, thấy cô về, bà quay đầu gọi cô, “Tiểu Từ về rồi à, đã ăn tối chưa?”
Khương Từ thay giày ở cửa, cười trả lời: “Con ăn rồi, bà nội ăn chưa?”
Bà nội Khương cười nói: “Đương nhiên bà ăn rồi, bây giờ đã là giờ nào rồi chứ.”
Thấy Khương Từ về muộn như vậy, bà hỏi: “Tối nay con lại làm thêm giờ sao? Sao về muộn thế?”
Khương Từ “dạ” một tiếng, nói: “Con đi tìm Diệp Chiêu, nhờ cậu ấy giúp con làm một chuyện, đến giờ mới làm xong ạ.”
Bà nội Khương nói: “Nhắc tới thì cũng đã lâu rồi bà chưa gặp tiểu Chiêu, bây giờ hai đứa đều ở Dung Thành, cuối tuần con gọi thằng bé đến nhà ăn cơm đi, bà nấu chút đồ ăn cho thằng bé, trước kia thằng bé thích đồ ăn bà nấu nhất đó.”
Khương Từ cười nói: “Cậu ấy gì cũng thích ăn.”
Trong lòng cô nghĩ đến Thẩm Thính Nam, vào nhà liền đi đến cửa sổ, kéo màn ra nhìn xuống dưới lầu.
Bà nội Khương thấy cô đứng bên cạnh cửa sổ, hỏi: “Nhìn gì thế Tiểu Từ?”
Khương Từ từ xa nhìn thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn ở bên ngoài tiểu khu, bóng dáng anh trong màn đêm có vẻ cô đơn, nghĩ đến Thẩm Thính Nam cố ý bay về gặp cô, cô bỗng nhiên rất muốn chạy xuống lầu với anh.
Cô suy nghĩ một chút rồi lập tức quyết định, vội vàng quay về phòng ngủ lấy đồ ngủ nhét vào túi xách, lúc ra ngoài thì nói với bà nội: “Bà nội, lúc nãy Lưu Yến gọi cho con nói có vụ án khẩn cấp, bây giờ con phải về công ty họp.”
Bà nội Khương nghe vậy không khỏi có chút không vui, nói: “Công việc này của con sao lúc nào cũng tăng ca thế, bình thường rất ít được nghỉ ngơi.”
Khương Từ hơi chột dạ, đúng là bình thường cô phải tăng ca rất nhiều, nhưng tối nay cô không phải đi tăng ca, cô chỉ muốn lẻn ra ngoài hẹn hò mà thôi.
Khương Từ cười cười, nói: “Chủ yếu là vụ án hơi gấp, sắp mở phiên toà rồi nên bọn con phải họp bàn bạc một chút.”
Bà nội Khương lo lắng cháu gái, hỏi: “Vậy khi nào con về? Có người đưa con không?”
Trong lòng Khương Từ càng thêm chột dạ, nói: “Tối nay có thể con sẽ không về, Lưu Yến nói tối nay mọi người phải vất vả một chút, có thể phải tăng ca đến nửa đêm, đến lúc đó trực tiếp ngủ ở công ty.”
Bà nội Khương đau lòng cho cháu gái, nói: “Con đó, cả ngày bận đi làm, Bùi Hân người ta tốt nghiệp liền kết hôn, còn con ngay cả bạn trai cũng không có, bà nói với con này Tiểu Từ, con phải nhanh lên, đừng cả ngày chỉ biết làm việc, phải nhanh chóng bắt đầu nghĩ đến chuyện chung thân đại sự đi, thanh xuân của một cô gái chỉ có mấy năm, qua mấy năm này thì khó mà tìm được.”
Khương Từ ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi bà nội, con sẽ chú ý.”
Cô sợ cô mà không ngoan ngoãn trả lời thì bà nội sẽ càm ràm hơn nửa tiếng nữa mất.
Bà nội Khương thở dài, thấy cháu gái vội vã ra ngoài cũng không làm chậm trễ cô nữa, dặn dò: “Trên đường cẩn thận một chút, đến công ty thì gọi về cho bà.”
“Dạ, bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
“Được, bà chờ con gọi về liền ngủ.”
“Dạ.”
Khương Từ sợ Thẩm Thính Nam đi rồi, cô tạm biệt bà nội rồi vội vàng thay giày, vừa ra khỏi cửa liền chạy đến thang máy.
Vào thang máy cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Thính Nam, điện thoại vang lên hai tiếng đã được nhận, giọng nói của Thẩm Thính Nam truyền đến, hỏi cô, “Đến nhà chưa?”
Khương Từ hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh đi rồi sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Chưa đi, sao thế?”
Khương Từ mỉm cười, nói: “Vậy anh khoan hãy đi, em xuống ngay đây.”
Ra khỏi thang máy Khương Từ liền đi ra ngoài tiểu khu, nhìn thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn đợi cô ngoài cửa tiểu khu, cô không khỏi vui vẻ, nhịn không được chạy chậm mấy bước.
Lúc chạy đến trước mặt Thẩm Thính Nam, suýt nữa cô không dừng lại được, Thẩm Thính Nam một tay ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười, hỏi: “Sao lại xuống đây rồi?”
Khương Từ nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, tối nay em đến chỗ anh nhé.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì sững sờ, sau đó hỏi: “Không ở cùng bà nội sao?”
Khương Từ mỉm cười gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Anh bay mười mấy tiếng, còn cố ý đổi máy bay đến Dung Thành gặp em, ngày mốt lại phải về Bắc Thành, em ở cạnh anh thêm vài ngày vậy.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp, anh cười nhìn cô, nói đùa với cô, “Sao hôm nay lại khéo hiểu lòng người thế?”
Khương Từ mỉm cười, vòng qua Thẩm Thính Nam đến mở cửa ghế lái phụ, sau đó ngồi lên xe, nói: “Em vẫn luôn rất khéo hiểu lòng người.”
Thẩm Thính Nam nghiêng người giúp cô đóng cửa xe, cười một tiếng, nói: “Khi bướng bỉnh thì có thể chọc tức chết người, còn khéo hiểu lòng người gì chứ.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Em có sao?”
Thẩm Thính Nam cười, xoa nhẹ đầu cô, nói: ‘Thắt dây an toàn đi.”
Anh vòng qua đầu xe, không nói với Khương Từ, dù có bướng bỉnh thì cô vẫn là Khương Từ anh yêu. Lần đầu tiên anh gặp cô là năm cô mười tám, mười chín tuổi, tính tình trầm mặc ít nói, lúc ở nhà họ Thẩm luôn ngồi một mình trong góc, không nói chuyện với ai, cũng không lấy lòng bất cứ người nào, độc lập, mạnh mẽ, nhìn có vẻ mong manh dễ vỡ, nhưng đôi khi lại bướng bỉnh đến mức khiến người khác đau đầu.
Mà chính tính cách như vậy dần dần hấp dẫn anh, càng thân với cô thì anh càng đắm chìm, cho tới bây giờ đã rất khó thoát ra.
Hai người lái xe về khách sạn, Thẩm Thính Nam không có bất động sản ở Dung Thành, nhưng vì hai năm nay anh hay đến Dung Thành nên đã thuê một phòng suite ở Bách Duyệt.
Đến khách sạn, Thẩm Thính Nam vào phòng đưa thẻ phòng cho Khương Từ, nói: “Sau này lúc anh không có đây em có thể tự mở.”
Khương Từ “dạ” một tiếng, nhận lấy thẻ phòng bỏ vào ví tiền.
Thật ra hai người cũng không phải lần đầu tiên ở chung, lần trước lúc Nghiêm Hổ uy hiếp cô, ngày nào Thẩm Thính Nam cũng ở nhà cô, trước đó cô đến Bắc Thành cũng ở trong nhà Thẩm Thính Nam. Nhưng có lẽ tối nay ở khách sạn nên không khí có hơi không giống.
Khi Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, cơ thể cô đột nhiên cứng lại, Thẩm Thính Nam vốn chỉ ngồi uống nước, nhưng khi vai anh chạm vào Khương Từ, anh rõ ràng cảm thấy rằng cô đang căng thẳng, anh sững sờ một chút, nghiêng đầu nhìn cô, Khương Từ cũng nhìn anh, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn một chút.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Thẩm Thính Nam cũng bật cười, anh híp mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo nụ cười trêu chọc: “Sao em lại căng thẳng thế?”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, ra vẻ bình tĩnh, “Em có sao?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm hồi lâu, trong mắt luôn hiện lên ý cười mập mờ, Khương Từ nhìn anh, cuối cùng bị anh nhìn đỏ mặt, không nhịn được hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh có nhìn mấy người phụ nữ khác bằng ánh mắt này không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô như nhìn đồ ngốc, “Anh điên rồi sao?”
Khương Từ mỉm cười, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, anh nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, bất giác xúc động, cúi đầu hôn lên môi cô.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng lại khiến tim Khương Từ đập nhanh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Thẩm Thính Nam, lúc đó, cô cảm nhận rõ tình yêu trong mắt anh, họ nhìn nhau trong đêm yên tĩnh, sau đó không kìm lòng được hôn nhau.
Họ hôn nhau một lúc lâu, nhưng không làm gì khác, sau khi kết thúc, cả hai ngồi trên ghế sofa xem phim, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có màn hình chiếu phim sáng đèn.
Thẩm Thính Nam có lẽ đã quá mệt mỏi vì chuyến bay dài, chưa xem hết một nửa bộ phim anh đã ngủ thiếp đi, nhưng ngay cả khi ngủ, cánh tay của anh vẫn ôm Khương Từ, hai người dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại.
Lúc đầu Khương Từ vẫn còn nghiêm túc xem phim, nhưng sau khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của Thẩm Thính Nam, cô quay đầu qua, lúc này mới nhận ra Thẩm Thính Nam đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô không khỏi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Thính Nam, dùng ngón tay lướt nhẹ trên lông mày và mắt anh, lúc này cô hoàn toàn mất hứng thú với bộ phim đang chiếu, rõ ràng Thẩm Thính Nam đẹp trai hơn các nam minh tinh trong phim gấp trăm lần.
Cô chăm chú nhìn anh, cảm thấy Thẩm Thính Nam được dạy dỗ rất tốt, ngay cả khi ngồi ngủ tư thế cũng rất đẹp, hô hấp đều đều.
Cô ngọt ngào hạnh phúc nhìn Thẩm Thính Nam rất lâu, nhưng khi nhìn, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy xót xa, cô không biết lúc nào cô và anh phải chia xa, nhịn không được nhớ kỹ dáng vẻ của anh.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của anh, cảm nhận rõ ràng sự xót xa và hối hận trong lòng mình, cô vẫn cảm thấy nếu họ của Thẩm Thính Nam không phải họ Thẩm thì tốt biết mấy.