Rơi Vào Tay Em

Chương 32



Edit: Thanh

==============

Cuối cùng cũng nhịn đến khi cơm nước xong xuôi, Khương Từ đi theo bà nội, còn có cả nhà dì Ngô ra ngoài, mọi người ở bên ngoài lại nói thêm một lúc, những người lớn mai mối, nói cô và Ngô Hạo giữ liên lạc, cô lễ phép mỉm cười, không đáp lại.

Đợi đến lúc cả nhà dì Ngô rời đi, cô quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam, anh đang dựa vào cửa xe nhìn cô, xe anh vừa vặn đậu ngay sau xe nhỏ màu hồng của cô.

Khương Từ còn phải đưa bà nội về nhà trước, cô lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Thẩm Thính Nam: Em đưa bà nội về nhà trước rồi sẽ tới tìm anh nhanh thôi.

Thẩm Thính Nam trả lời tin nhắn của cô: Sao vẫn còn lái cái xe nát này? Không phải anh đã đưa chìa khóa xe cho em sao?

Khương Từ nghiêm túc trả lời: Xe em đã sửa rồi, không có chuyện gì đâu.

Cô vừa gửi tin nhắn đi thì bà nội đã chào tạm biệt xong với nhà họ Ngô, bà nhìn xe họ chạy đi, thu ánh mắt lại, nói: “Chúng ta cũng về thôi Tiểu Từ.”

“Dạ.” Cô vội vàng cất điện thoại, dìu bà nội đến cạnh xe, mở cửa xe ra, sau khi bà nội lên xe, cô vòng qua đuôi xe để đến ghế lái, lúc đi qua Thẩm Thính Nam bị anh vỗ vào mông, cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, theo bản năng kêu lên một tiếng, bà nội quay đầu hỏi cô, “Sao thế Tiểu Từ?”

Khương Từ đỏ mặt trả lời: “Dạ không có gì đâu bà nội, con giẫm phải cục đá nhỏ thôi.”

Cô vòng tới cửa xe, mở cửa xe ra ngồi vào, xuyên qua kính chiếu hậu cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang cười, anh vẫn dựa vào cửa xe nhìn cô, ý cười trong mắt không giấu được.

Khương Từ có chút ngượng ngùng nhưng khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên, cô khởi động xe, tập trung chạy xe.

Chỗ ăn cơm cách nhà không xa, Khương Từ lái xe về nhà, sau khi đưa bà vào nhà xong, cô chạy về phòng ngủ thu dọn đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân, bỏ vào túi rồi đi ra ngoài, cô vừa đi ra ngoài vừa nói với bà nội: “Bà nội, con có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến.”

Bà nội Khương ngồi trên ghế sa lon, vừa mở TV lên thì thấy cháu gái muốn ra ngoài, hỏi: “Đi đâu thế?”

Khương Từ đến cạnh cửa đổi giày, trả lời: “Hân Hân đến đây, con ra ngoài chơi với cậu ấy”

“Bùi Hân sao?” Bà nội Khương hỏi: “Sao bà không nghe con nói.”

Khương Từ nói: “Cậu ấy tới công tác, cũng mới nói với con thôi.”

Cô thay giày xong, đóng tủ giày liền đi tới mở cửa, quay đầu nói với bà nội, “Con đi nhé bà nội, bà xem TV xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho con.”

Bà nội Khương hỏi: “Vậy tối con có về không?”

Khương Từ nói: “Có thể sẽ không về ạ, ít khi Hân Hân đến một lần, có lẽ bọn con sẽ chơi đến khuya.”

Vì ra ngoài chơi với Thẩm Thính Nam mà bây giờ Khương Từ đã học được cách nói dối bà nội.

Bà nội Khương nói: “Vậy Hân Hân có chỗ ở chưa? Nếu chưa thì con dẫn con bé đến nhà mình ở đi.”

“Dạ có rồi.” Khương Từ vừa nói vừa đi ra ngoài, “Cậu ấy đã đặt khách sạn, tối nay bọn con ngủ ở đó.”

Trước khi đóng cửa, cô lại thò đầu vào dặn dò, “Bà nội đi ngủ sớm nhé, buổi tối đi vệ sinh cũng phải cẩn thận một chút.”

“Bà biết rồi, yên tâm đi.”

“Con đi đây.” Khương Từ chào bà nội xong, đang định đóng cửa thì bà nội Khương chợt nhớ tới chuyện quan trọng, liền vội nói: “Con đợi chút.”

“Sao thế bà nội?” Khương Từ dừng động tác đóng cửa, đưa đầu vào khe cửa nhìn bà nội.

Bà nội Khương nghiêm túc hỏi: “Con cảm thấy tiểu Ngô thế nào?”

Khương Từ đã đoán được bà nội sẽ hỏi cô, vừa rồi trên đường trở về, bà nội sợ cô tức giận vì đã lừa cô đi xem mắt nên không hỏi. Lúc này thấy bà nội cuối cùng cũng nhịn không được hỏi, cô cười nói: “Con cảm thấy chẳng ra sao cả, bà nội, sau này bà đừng sắp xếp cho con xem mắt nữa, chuyện tình cảm con tự có chừng mực.”

Bà nội Khương không khỏi có chút không vui nói: “Chừng mực của con chính là tốt nghiệp lâu như vậy rồi cũng không thấy con dẫn bạn trai về.”

Khương Từ cười, nói: “Con đi đây bà nội.”

Bà nội Khương “Ừ” một tiếng, nói: “Lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”

“Dạ.” Khương Từ đóng cửa lại, tung tăng chạy tới cửa thang máy.

Cô sợ Thẩm Thính Nam chờ lâu, vừa ra khỏi thang máy liền chạy ra ngoài, còn chưa chạy đến cửa tiểu khu đã nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang đút tay vào túi dựa vào cửa xe từ xa.

Cô chạy nhanh hơn một chút, khi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cô không đợi anh đặt câu hỏi mà ôm lấy má anh, hôn lên môi anh.

Lúc Khương Từ chạy vào lòng anh, Thẩm Thính Nam đưa tay ôm lấy eo cô, không ngờ Khương Từ lại chủ động hôn anh, anh hơi lùi lại, cười cô, “Đừng tưởng cho anh một viên đạn bọc đường xong liền muốn tuỳ tiện qua ải.”

Khương Từ đáng thương nhìn Thẩm Thính Nam, giải thích nói: “Em thật sự không biết hôm nay đi xem mắt, bà nội nói với em bạn của bà ấy tổ chức sinh nhật, mời bọn em qua ăn cơm, em tưởng có rất nhiều người, còn chuẩn bị cả quà sinh nhật, ai ngờ lúc đến đó, nói chuyện một lúc mới phát hiện có gì đó không ổn.”

Cô thấy Thẩm Thính Nam nhìn cô mà không nói gì, cô lại ôm mặt anh hôn một cái, dỗ dành nói: “Anh đừng giận mà Thẩm Thính Nam.”

Cô đưa tay thề, nói: “Em thề, em hứa sẽ không có lần sau.”

Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, nhìn Khương Từ, “Em còn muốn có lần sau?”

Khương Từ lắc đầu, “Không có lần sau, chắc chắn sẽ không có lần sau.”

Thẩm Thính Nam nắm cằm cô, cúi đầu hôn cô thật sâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Về sẽ tính sổ với em.”

Khương Từ cười nhìn anh, hỏi: “Anh muốn tính sổ với em thế nào?”

Thẩm Thính Nam: “Em đoán xem?”

Nửa giờ sau, hai người hôn nhau không rời trên ghế sô pha của khách sạn, hôn sâu triền miên, cả hai đều có chút mất kiểm soát, Khương Từ vốn tưởng rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Thính Nam lý trí dừng lại trên bờ vực mất kiểm soát, ôm Khương Từ dựa vào ghế sô pha mềm mại.

Khương Từ dựa vào lòng Thẩm Thính Nam điều hòa hơi thở, cô do dự một lúc, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không tiếp tục?”

Thẩm Thính Nam cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn nóng bỏng, anh nhẹ nhàng vuốt v e gò má Khương Từ, nhìn cô rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Khương Từ, dẫn anh đi gặp bà nội em.”

Khương Từ không khỏi sửng sốt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thẩm Thính Nam dịu dàng chăm chú nhìn cô, nói: “Yêu đương gặp người lớn không phải trình tự bình thường sao?”

Anh nhìn vào mắt Khương Từ, hỏi cô, “Em không muốn dẫn anh đi gặp bà nội?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, thật lâu không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, nghiêm túc nói với cô: “Anh biết em đang lo lắng chuyện gì, em lo lắng sau này chúng ta sẽ chia tay nên không dám nói với bà nội. Nhưng Khương Từ à, em tin anh, anh không phải đang đùa giỡn với em, anh không có thói quen gặp người nào liền yêu người đó, anh rất khó yêu một người, anh yêu em, đời này chỉ có em, anh hẹn hò với em, lấy kết hôn làm mục đích, chưa từng nghĩ sẽ chia tay với em, cho nên Khương Từ, em dẫn anh đi gặp bà nội đi, hi vọng bà có thể tin tưởng giao em cho anh.”

Đôi mắt Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam lấp lóe nước mắt, Thẩm Thính Nam đau lòng xoa mắt cô, nói: “Anh biết em lo lắng người nhà anh, nhưng em tin anh, không ai có thể làm chủ thay anh, anh muốn ở bên ai, muốn kết hôn với ai, không ai có thể quyết định thay anh. Nếu anh phải dựa vào hôn nhân để ổn định sự nghiệp, thì sẽ không chờ đến bây giờ.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Nhưng mẹ anh rất ghét em.”

Thẩm Thính Nam nói: “Bà ấy không hiểu em.”

“Nhưng nếu như sau khi bà ấy hiểu em rồi vẫn phản đối chúng ta thì sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy không cần quan tâm bà ấy nữa.”

Anh nhìn Khương Từ, nói: “Em hẹn hò với anh chứ không phải hẹn hò với mẹ anh, sau này chúng ta kết hôn cũng sẽ sống riêng, nếu bà ấy vẫn không thích em thì em cũng không cần gặp bà ấy.”

“Vậy anh bị kẹp ở giữa có khó xử không?” Khương Từ nghiêm túc hỏi.

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ lo lắng như vậy, không nhịn được cong môi cười, bóp mặt cô, “Chút chuyện nhỏ này, sao thời đại này còn có người lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế.”

Khương Từ nói: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu trước giờ đều là vấn đề rất lớn đó.”

Thẩm Thính Nam nói: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu có vấn đề đều là vì người đàn ông có vấn đề.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn lo lắng, nói: “Nhưng em không muốn để anh khó xử bị kẹp ở giữa.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Em sớm bỏ ý định này đi, nếu sau này em muốn chia tay với anh vì loại lý do này thì chứng tỏ em không hiểu anh rồi.”

Khương Từ ôm eo Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Vậy nếu như sau này mẹ anh vẫn cứ chán ghét em thì sao đây?”

Thẩm Thính Nam nói: “Em gặp bà ấy được thì cứ gặp, nếu không muốn gặp thì không gặp nữa. Anh và mẹ anh có quan hệ mẹ con, hiếu kính bà ấy là nghĩa vụ của anh, không phải của em, nếu bà ấy không thích em thì em không gặp bà ấy là được rồi.”

Anh nhìn Khương Từ, nghiêm túc nói: “Em không cần lo lắng chuyện này, vấn đề mẹ chồng nàng dâu là chuyện của anh, không phải của em, em không cần bận tâm.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam thật sâu, trong lòng có chút ấm áp, cô nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Thính Nam, đánh cược tình cảm trân quý nhất trong lòng mình, nói: “Thẩm Thính Nam, em tin anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, không kìm được ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên tai cô, thì thầm: “Sau này nếu anh đối xử tệ với em, thì cứ để anh xuống 18 tầng địa ngục đi. “

Trong lòng Khương Từ tràn ngập sự ấm áp, cô dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, vòng tay ôm eo anh, nhẹ giọng nói: “ Thẩm Thính Nam, anh đã hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bỏ rơi em. “

Thẩm Thính Nam biết chuyện Khương Từ bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, anh càng đau lòng ôm cô, thì thầm: “Anh sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ.”

Khương Từ không khỏi cong môi, sau đó cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Vậy khi nào anh muốn gặp bà nội em?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô ấy, nói: “Ngày mai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.