Rơi Vào Tay Em

Chương 34



Edit: Thanh

================

Từ sau khi nói với bà nội chuyện cô hẹn hò với Thẩm Thính Nam, Khương Từ cũng không cần nói dối bà nội nữa, có thể quang minh chính đại ra ngoài hẹn hò với Thẩm Thính Nam.

Chiều thứ sáu, cô đến tòa án dựa phiên tòa, phiên tòa kết thúc đã gần 6 giờ, cô thu dọn đồ đạc ra về, đang lục lọi lấy điện thoại trong túi xách thì bị ai đó bịt mắt bằng một tay từ phía sau, dù cô không nhìn thấy nhưng bàn tay che trên mắt cô quá quen thuộc, cô không nhịn được cười, đưa tay lên muốn kéo bàn tay đang che mắt cô xuống, nói: “Thẩm Thính Nam, em biết là anh.”

Trước khi mở phiên tòa cô đã nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế dự thính, lúc nãy cô đang bận việc nên không chào hỏi anh, lúc này cô mới buồn cười nói anh, “Anh không đi làm mà chạy tới đây xem em ra tòa làm gì?”

Thẩm Thính Nam không buông tay che mắt cô ra, anh một tay ôm cô, chậm rãi đi về phía trước, nghe vậy, anh cười nhẹ, hiếm khi nói lời tâm tình, “Đến xem luật sư Khương của chúng ta toát ra sức hấp dẫn.”

Ai nói chỉ có lúc đàn ông tập trung làm việc mới hấp dẫn, dáng vẻ phụ nữ tập trung làm việc càng hấp dẫn hơn.

Khương Từ không nhịn được cười, nhưng mắt cô vẫn còn bị Thẩm Thính Nam che lại, chỉ có thể cảm nhận được ánh nắng buổi sáng nhưng không nhìn thấy gì, cô tách ngón tay anh ra, nói: “Anh cứ che mắt em làm gì, mau buông ra, em không nhìn thấy đường.”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh đang ôm em, không ngã được đâu.”

“Vậy anh cũng phải thả em ra chứ.” Khương Từ vẫn còn cố chấp muốn bẻ ngón tay Thẩm Thính Nam ra, nhưng cô bẻ được một ngón thì Thẩm Thính Nam lại đặt lên lại, hai người lôi kéo nửa ngày, đều không nhịn được cười, Thẩm Thính Nam cười nói: “Được rồi đừng nghịch nữa, sắp tới rồi.”

“Tới đâu thế?” Khương Từ hỏi: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Cô vừa dứt lời đôi mắt cuối cùng cũng có lại ánh sáng, cô đứng trên bậc thềm bên đường, nhìn thấy một chiếc ô tô màu hồng đậu trước mặt.

Cô có chút sững sờ, kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi: “Thích không?”

Khương Từ nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam nửa ngày không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Cho em sao?”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô mang theo ý cười, nói: “Em nói xem?”

Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, kéo tay Khương Từ qua, đặt chìa khóa vào tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, hất cằm về phía xe hơi nói: “Lái thử xem?”

Khương Từ cảm thấy gánh nặng trong lòng rất nặng, cô nhìn Thẩm Thính Nam, qua một lúc lâu mới nói, “Thẩm Thính Nam, anh mua xe sao lại không nói với em một tiếng?”

Cô không cần hỏi Thẩm Thính Nam bao nhiêu tiền, chỉ cần nhìn bảng hiệu cũng biết không hề rẻ.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Tặng quà cho em còn phải nói trước với em sao?”

Khương Từ nói: “Vậy anh cũng không cần tặng xe mắc như vậy.”

Thẩm Thính Nam nói: “Không mắc.”

Khương Từ liếc anh một cái, không biết nên cười hay nên giận, “Anh coi em là đồ ngốc sao Thẩm Thính Nam? Dù em không mua nổi xe này nhưng nó bao nhiêu tiền em vẫn biết.”

Khương Từ không muốn lên xe, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, anh trả xe lại được không? Em hứa với anh sẽ mua một chiếc xe mới có hệ số an toàn cao, sẽ không lái chiếc xe cũ nữa.”

Thẩm Thính Nam nói: “Xe này rất an toàn, không cần xem chiếc khác nữa đâu.”

Khương Từ nói: “Nhưng xe này rất đắt.”

Thẩm Thính Nam nói: “Chính là vì hệ số an toàn cao nên mới đắt.”

Anh kéo Khương Từ lên xe, nói: “Nghe lời nào, em cũng không thể để anh không làm gì cho em được chứ? Hơn nữa xe cũng đã lăn bánh rồi, không thể trả lại được nữa.”

Khương Từ biết Thẩm Thính Nam tặng quà cho cô là chuyện bạn trai hiển nhiên phải là, chỉ là gánh nặng trong lòng cô quá nặng, nhưng cô cũng không thể vì vậy mà trách anh.

Cô ngồi lên xe, sau khi Thẩm Thính Nam lên xe, cô quay đầu nhìn anh, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thẩm Thính Nam, sau này nếu anh muốn tặng quà cho em thì ít nhất cũng phải nói trước với em một tiếng.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, im lặng một lúc rồi đưa tay xoa đầu cô, nói: “Tặng quà còn phải nói trước à? Không phải nên bất ngờ sao?”

Khương Từ lắc đầu, chăm chú nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Em không muốn.”

Thẩm Thính Nam biết cô có lòng tự trọng cao, không tùy tiện nhận đồ của người khác. Lúc trước còn ở Bắc Thành, anh chỉ tặng cô một sợi dây chuyền, lúc rời đi cô đã trả lại cho anh.

Anh nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, muốn nói với cô, anh không phải người ngoài, không cần tính toán tiền bạc rõ ràng với anh như thế, nhưng anh sợ nếu nói ra Khương Từ sẽ trách anh không bảo vệ lòng tự ái của cô.

Anh biết cô vẫn luôn mạnh mẽ nên sau một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, trước khi tặng quà cho em, anh sẽ hỏi em trước.”

Khương Từ nghe vậy, lúc này mới vui vẻ hơn một chút, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc hỏi: “Cho nên rốt cuộc chiếc xe này bao nhiêu tiền?”

Thẩm Thính Nam nói: “Thật sự không đắt.”

Khương Từ nói: “Anh không nói em cũng tìm được trên mạng.”

Cô lấy điện thoại ra tra giá trên mạng, trong xe còn có một số nội thất, cô xem qua một lượt là biết, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Thẩm Thính Nam, anh thật sự rất hào phóng.”

Thẩm Thính Nam dựa vào cửa nhìn cô, thấy dáng vẻ chê anh xài tiền bậy bạ của cô, khóe môi không nhịn được cong lên ý cười, nói: “Không thì sao? Anh chỉ có một người bạn gái là em, không hào phóng với em thì còn hào phóng với ai nữa?”

Khương Từ lấy thẻ ngân hàng trong túi ra, sau đó kéo tay Thẩm Thính Nam qua đặt lên tay anh, nghiêm túc nói: “Trả góp nhé, trong thẻ này có ba trăm ngàn, mặc dù không đủ khoản đặt cọc, nhưng em không phải bạn gái anh sao, anh cứ coi như cho em chút ưu đãi đi, khoản còn lại mỗi tháng sau em sẽ từ từ trả. Hơn nữa công việc của em cũng đang phát triển khá tốt, chắc sẽ không lâu đâu.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, qua thật lâu, anh cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ gì thế? Anh là người ngoài sao?”

Khương Từ tới gần ôm eo Thẩm Thính Nam, nhìn anh nói: “Anh cứ coi như đang quan tâm em đi mà, anh cũng biết em không muốn để người khác cảm thấy em đến với anh là vì tiền của anh.”

“Người khác quan trọng vậy sao?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Cho dù người khác không quan trọng em cũng không muốn. Em muốn dựa vào chính mình.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, hỏi: “Cho nên em đưa ba trăm ngàn này cho anh rồi thì em còn tiền khác không?”

Khương Từ lắc đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vụ án hôm nay kết thúc sẽ có mấy vạn tiền hoa hồng, nhưng có thể phải mất một thời gian nữa em mới nhận được.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, im lặng một lúc lâu, nhịn không được nói: “Cho nên sao em phải cậy mạnh? Anh là người ngoài à?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy nếu không chúng ta trả chiếc xe này lại nhé? Mua một chiếc mà em có thể mua được?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tùy em.”

Cuối cùng Khương Từ vẫn lái chiếc xe về cửa hàng 4S để trả, nhưng vì xe đã được đăng ký tên, nếu trả lại sẽ trở thành xe cũ nên cửa hàng không đồng ý trả lại, nếu như cô vẫn nhất quyết muốn trả thì cô phải chịu chi phí khấu hao chiếc xe.

Cô nghe xong thì có chút bối rối, đi về bàn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính Nam, cô nắm tay anh, nhìn anh nói: “Cửa hàng không đồng ý trả, nếu trả xe thì chỉ có thể hoàn lại giá tiền của một chiếc xe cũ cho em.”

Thẩm Thính Nam cầm ngược lại tay cô, nhìn cô nói: “Anh đã nói không thể trả rồi, xe lăn bánh rồi sẽ bị giảm giá.”

Khương Từ khẽ mím môi không nói thêm gì nữa.

Thấy cô thực sự có gánh nặng tâm lý, Thẩm Thính Nam im lặng một lúc rồi nói: “Nếu em thật sự không cần, anh sẽ kêu Thẩm Tình tới lái đi, dù sao gần đây em ấy cũng hô hào muốn mua xe mới.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Anh có tức giận không?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, một lúc sau, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không tức giận.”

Khương Từ không biết Thẩm Thính Nam thực sự không tức giận hay anh đang giả vờ không tức giận, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy cô không thể mua một chiếc ô tô trị giá hơn ba triệu được, cô cũng không thể thản nhiên nhận món quà của Thẩm Thính Nam, thế là cuối cùng cô đã chọn lại một chiếc xe cô có thể mua được, giá lăn bánh của xe là một trăm năm mươi ngàn tệ, trả góp.

Còn chiếc xe Thẩm Thính Nam mua cho cô đã sang tên cho Thẩm Tình, gọi người lái về Bắc Thành giúp cô ấy.

Buổi tối, Khương Từ và Thẩm Thính Nam ăn tối ở ngoài xong sau đó cùng về nhà.

Thật ra cũng không khác thường ngày là mấy, về đến nhà, hai người đi tắm rửa thay đồ ngủ trước, sau đó mỗi người giải quyết công việc của mình. Nhưng tối nay Khương Từ có chút áy náy, sợ Thẩm Thính Nam không vui nên lúc ngồi ở bàn ăn làm việc, cô nhịn không được nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam cũng không có gì khác thường ngày, anh ngồi trên sô pha xem tài liệu, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện công việc.

Nhưng Khương Từ vẫn cảm thấy anh đang giận, cô không làm việc tiếp được nữa, đi tới trước mặt Thẩm Thính Nam, đưa tay nắm lấy tay anh, cười nhìn anh nói: “Thẩm Thính Nam, anh có đói bụng không? Chúng ta gọi đồ ăn khuya nhé?”

Thẩm Thính Nam ngẩng đầu lên khỏi văn kiện, nhìn cô nói: “Được, em muốn ăn gì?”

Khương Từ nhìn anh, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Không phải em muốn ăn sao? Sao lại hỏi anh muốn ăn gì?”

Khương Từ nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Vì em muốn chọn món hai chúng ta có thể ăn cùng nhau.”

Thẩm Thính Nam cong môi cười, nắm tay Khương Từ, đặt tài liệu trong tay xuống, lấy điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Khương Từ dựa vào ngực Thẩm Thính Nam, xem với anh.

Thẩm Thính Nam nhớ Khương Từ thích ăn tôm hùm nhỏ, anh lướt đến quán cô thường gọi trước đó, nghiêng đầu nhìn cô, “Em muốn ăn tôm hùm nhỏ không?”

Khương Từ nhìn anh, hỏi: “Anh ăn được không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Gọi vị thanh đạm một chút có lẽ vẫn được.”

Khương Từ hỏi anh, “Anh muốn ăn không? Nếu anh không muốn ăn chúng ta gọi món khác.”

Thẩm Thính Nam nói: “Có thể.”

Anh ấn vào quán đó, mở menu, quay đầu nhìn Khương Từ, nói: “Hai cân vị tỏi hai cân vị cay?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Cứ chọn vị tỏi thôi, em không muốn ăn cay.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật lâu sau đó cười nói: “Được.”

Anh đặt xong thì để điện thoại qua một bên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Từ đang nhìn chằm chằm mình, anh nhéo nhéo cằm cô, cười: “Nhìn gì thế hả?”

Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam một lúc lâu, vẫn không nhịn được hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh thật sự không giận sao?”

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ cẩn thận nhìn anh, anh bóp mặt cô, dịu dàng nói: “Suốt cả tối em đang nghĩ gì thế hả? Anh đã nói với em anh không giận. Huống chi chuyện này cũng trách anh không suy nghĩ chu toàn, sau này nếu muốn tặng quà anh nhất định sẽ hỏi em trước, nếu em đồng ý anh sẽ tặng.”

Khương Từ vẫn cảm thấy rất có lỗi, cô kéo tay Thẩm Thính Nam, áy náy nhìn anh, nói: “Xin lỗi anh Thẩm Thính Nam, lãng phí tâm ý của anh rồi.”

Thẩm Thính Nam cười nói: “Chuyện nhỏ thôi.”

Anh kéo Khương Từ vào lòng, nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Nhưng chúng ta không thể mãi như vậy, sau này anh không thể không tặng quà cho em, mà em cũng không thể mỗi lần anh tặng quà cho em, em đều trả lại anh được. Anh biết em muốn dựa vào chính mình, anh cũng biết em đã quen với việc độc lập, nhưng Tiểu Từ à, bây giờ chúng ta đã hẹn hò, em không còn cô đơn nữa, em phải sớm quen với việc có anh bên cạnh.”

Khương Từ vòng tay qua eo Thẩm Thính Nam, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”

Thẩm Thính Nam cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hỏi cô, “Sáng mai đi lấy xe?”

Khương Từ gật đầu, cô ngồi dậy khỏi lòng Thẩm Thính Nam, vui vẻ nhìn anh, nói: “Chín giờ sáng mai, anh đi với em đi.”

Thẩm Thính Nam cười, nói đùa cô, “Sớm như vậy? Cuối tuần khó có thời gian ngủ nướng, đi cùng em có thù lao gì không?”

Khương Từ nghiêng người hôn lên má Thẩm Thính Nam, sau đó nắm chặt tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Em mời anh đi du lịch nhé.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy thì khẽ nhướng mày, “Hai ngày cuối tuần? Đi đâu?”

Khương Từ xuống ghế sofa và đi đến bàn lấy điện thoại, sau đó quay lại bên cạnh Thẩm Thính Nam, mở hướng dẫn du lịch cô sưu tầm trong wechat ra cho Thẩm Thính Nam xem, nói: “Chỗ này là núi Minh Nguyệt, em nghe nói phong cảnh ở đây rất đẹp, mùa hè ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, hơn nữa chỗ nghỉ ở đây cũng rất đặc biệt.”

Cô lật đến phần giới thiệu khách sạn bên dưới đưa cho Thẩm Thính Nam xem, nói: “Em rất muốn ở trong căn nhà gỗ này, rất đẹp, trước cửa còn có võng, buổi tối chúng ta có thể nằm trên võng ngắm sao.”

Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có thích không?”

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Còn phải nói sao.”

Anh nhìn tên khách sạn, lấy điện thoại của mình chuẩn bị đặt phòng, Khương Từ vội vàng lấy điện thoại anh, cười nói: “Em mời anh.”

Thẩm Thính Nam buồn cười nhìn cô, hỏi: “Sao lại mời anh?”

Khương Từ cười nói: “Vì hôm nay em vừa nhận được một khoản phí đại diện, coi như chúc mừng đi.”

Thẩm Thính Nam cười, bóp cằm cô, “Lợi hại như vậy sao luật sư Khương, kiếm được bao nhiêu?”

Khương Từ nhếch môi cười, ra dấu ba ngón tay, Thẩm Thính Nam cười, “30 ngàn?”

Khương Từ vui vẻ gật đầu, nói: “Một thời gian sau vẫn còn nhận được khoảng 50 ngàn nữa.”

Thẩm Thính Nam cười nói đùa cô, “Luật sư bọn em kiếm được nhiều tiền thế à?”

Khương Từ cười nói: “Cũng không phải lần nào cũng nhiều như vậy, phải phụ thuộc vào tính chất của vụ án, dựa số tiền có liên quan đến vụ án để trích phần trăm.”

Thẩm Thính Nam nắm tay Khương Từ, nhìn cô với ánh mắt đầy ý cười cưng chiều không giấu được, nói: “Luật sư Khương của chúng ta thật lợi hại, em mới tốt nghiệp chưa được bao lâu mà đã lợi hại vậy rồi.”

Khương Từ cười, nói: “Bây giờ vẫn chưa quá tốt, có điều em sẽ cố gắng.”

Thẩm Thính Nam cười xoa đầu Khương Từ, sao đó ôm cô vào lòng, hỏi: “Vậy ngày mai khi nào chúng ta đi?”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Ngày mai lấy xe xong? Em về nhà thu dọn ít đồ liền đi.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, hỏi thêm: “Bà nội thì sao? Bà có nhà không?”

Khương Từ cười nói: “Hai ngày nay bà nội về thôn Liên Hương rồi, trong thôn có một bà cụ tổ chức đại thọ tám mươi tuổi, bà nội cũng trở về chơi với bọn họ.”

Thẩm Thính Nam cười, nhéo cằm cô, nói: “Anh nói sao em lại có thời gian ra ngoài du lịch với anh vậy chứ.”

Khương Từ mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Thính Nam một cái.

Cô vừa định lùi lại, Thẩm Thính Nam đã đặt tay lên gáy cô, hôn cô sâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.