Đương nhiên Khương Từ biết Thẩm Thính Nam nghiêm túc, cô tin mỗi câu anh nói. Nhưng trong lòng cô có quá nhiều lo lắng, cô sợ chia tay với Thẩm Thính Nam, nhưng lại không muốn anh cãi nhau với gia đình vì cô, mặt khác, trong sâu thẳm trái tim cô lại sợ anh sẽ thật sự chọn gia đình mà từ bỏ cô.
Bản thân cô ấy cũng biết mình rất mâu thuẫn, vậy nên cô tình nguyện duy trì tình trạng hiện tại.
Cô nhắm mắt dựa vào lòng Thẩm Thính Nam không nói gì, dường như đã ngủ.
Thẩm Thính Nam cúi đầu nhìn cô, biết cô đang giả vờ ngủ, anh đưa tay bóp mặt cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói, “Đến cùng trong lòng em nghĩ thế nào? Có thể nói cho anh biết không, đừng để anh phải đoán.”
Anh tự nhận mình hiểu Khương Từ rất rõ, nhưng có đôi khi anh thật sự không biết đến cùng trong lòng cô đang nghĩ gì, không chịu tiêu tiền của anh, không chịu cho anh công khai quan hệ, cũng không chịu kết hôn.
Cô từ chối mọi cách mà anh có thể cho cô cảm giác an toàn, để rồi đôi khi anh không biết phải làm sao.
Khương Từ vẫn nhắm mắt dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, nhưng vòng tay ôm eo anh lại siết chặt hơn một chút, thật lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “ Cứ như vậy đi Thẩm Thính Nam, chúng ta cứ như vậy thôi.”
*
Trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán kéo dài bảy ngày, mấy ngày đầu Khương Từ vẫn luôn ở nhà với bà nội, bà vẫn bị ốm, mặc dù bà đã xuất viện nhưng cơ thể bà vẫn còn hơi yếu, mùa đông ở Bắc Thành quá lạnh nên trong lúc Tết cô không dám dẫn bà ra ngoài, cùng lắm là đi dạo trong khu dân cư, lúc bà hơi mệt liền dìu bà về nhà nghỉ ngơi.
Hầu hết thời gian trong Tết Thẩm Thính Nam đều ở đây, nhưng anh cũng không thể không về nhà, thỉnh thoảng anh phải quay về nhà cũ ăn bữa cơm.
Tối ngày mùng 3 Tết, Thẩm Thính Nam về nhà họ Thẩm ăn cơm, trước khi ăn cơm Thẩm Hành bỗng nhiên nhắc tới Khương Từ, nói: “Mấy ngày trước con có nhìn thấy Khương Từ, cô ấy về Bắc Thành rồi, bây giờ đang làm luật sư.”
Lúc đó Thẩm Thính Nam đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hành.
Lúc đó Thẩm Triết cũng có mặt, hỏi: “Tiểu Từ về Bắc Thành rồi sao? Lúc trước chú còn gặp mẹ con bé, sao lại không nghe mẹ con bé nhắc tới.”
Thẩm Hành nói: “Có lẽ vừa về không lâu.”
Nghĩ đến Khương Từ, anh ta không nhịn được nói nhiều hơn, “Con cảm thấy Khương Từ thay đổi rất nhiều, cô ấy làm luật sư rất giỏi, lên tòa cứ như biến thành người khác vậy, rất thông minh, tài ăn nói cũng tốt, mới nói mấy câu đã làm luật sư của đối phương nghẹn họng nói không nên lời rồi.”
Mẹ Thẩm Hành tò mò, hỏi: “Sao con biết?”
Chuyện Thẩm Hành đánh nhau bị thương lần trước còn chưa nói với người trong nhà, bây giờ mới nhận ra mình lỡ miệng, cũng may anh ta phản ứng nhanh, nói: “Lúc trước một người bạn của con tìm cô ấy kiện tụng, con rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đến tòa án dự thính.”
“Thật sao?” Mẹ Thẩm Hành nói: “Trước đây mẹ không để ý, cô ta luôn không thích nói chuyện, có chút lầm lì.”
Thẩm Thính Nam không nhịn được lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, “Lúc đó mấy người xa lánh cô ấy, còn hy vọng cô ấy sẽ cười chào hỏi với mấy người à?”
Người trong nhà đã sớm nhìn ra trước kia Thẩm Thính Nam rất che chở Khương Từ, có một lần sinh nhật bà cụ, lúc đó anh thậm chí còn không nể mặt mũi bà cụ vì Khương Từ.
Giờ phút này nghe Thẩm Thính Nam nói lời này, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ là không nghĩ tới Thẩm Thính Nam lại có tình cảm lâu dài với cô em gái nửa đường nhảy ra này như vậy, lâu như vậy rồi nhắc đến cô anh vẫn còn che chở.
Gần đây Thẩm Hành như bị Khương Từ ám ảnh, nói với rất nhiều bạn bè về cô, trước kia nhắc đến cô đều rất khinh thường, trong miệng không có câu nào tốt, dạo này lại hận không thể khen người ta tới nở hoa, lúc này cũng không nhịn được nói: “Con cảm thấy trước kia chúng ta đã có thành kiến quá sâu với Khương Từ, luôn cảm thấy cô ấy và mẹ đến đây vì tiền, kết quả người ta căn bản chẳng hiếm lạ gì, con nghe nói lúc cô ấy ở Dung Thành còn thường xuyên giúp đỡ những người khó khăn không có tiền để khởi kiện, hoàn toàn khác với những gì chúng ta tưởng tượng.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Thẩm Hành, ánh mắt có chút vi diệu, “Cậu nghe ngóng cũng khá rõ ràng nhỉ?”
Thẩm Hành hiếm khi có chút có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “Em có người bạn cũng làm trong ngành này, trước đây Khương Từ có thắng một vụ kiện rất nổi tiếng nên vẫn có chút tiếng tăm trong ngành, lúc trước có nói đến nên cũng biết được một chút.”
Thẩm Tình cười híp mắt, ranh mãnh nhìn Thẩm Hành, cười nhạo nói: “Tôi thấy dáng vẻ này của cậu không phải là thích người ta rồi chứ? Có điều với dựa vào hiểu biết của tôi với Khương Từ thì cô ấy không thích kiểu người như cậu đâu.”
(Mình không nhớ là tác giả có nhắc đến quan hệ của Thẩm Tình với Thẩm Hành không nên không biết nên để xưng hô thế nào mới đúng, ai có nhớ thì nhắc mình với nha.)
Tâm tư của Thẩm Hành bị đâm trúng, nghe xong liền hỏi: “Làm sao cô biết?”
Thẩm Tình nói: “Cảm giác, có lẽ cô ấy thích kiểu đàn ông trưởng thành chững chạc hơn.”
Thẩm Hành không phục, nói: “Tôi cũng rất trưởng thành chững chạc mà.”
Thẩm Tình không nể mặt nói: “Người như cậu mà cũng gọi là trưởng thành chững chạc? Cậu để anh tư ở đâu rồi?”
Thẩm Hành nghe vậy thì trố mắt, sau đó vô thức nhìn Thẩm Thính Nam một chút.
Bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thính Nam, bị khí thế sâu không lường được của Thẩm Thính Nam dọa sợ. Anh ta lập tức chịu thua, được rồi, anh ta tự mình biết mình, anh ta không thể so sánh được với Thẩm Thính Nam về bất kỳ phương diện nào.
Anh ta nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Cô so sánh tôi với anh tư, không cảm thấy quá không công bằng với tôi à? Hơn nữa anh tư cũng không có khả năng thích Khương Từ.”
Thẩm Thính Nam nâng mắt nhìn Thẩm Hành một chút.
Thẩm Tình tiếp tục nói lời vô tình, “Cho dù vậy Khương Từ cũng không thể thích cậu, một sinh viên xuất sắc như người ta sẽ thích một con ông cháu cha đầu óc trống rỗng như cậu à?”
Thẩm Hành giận rồi, nói: “Tôi đầu óc trống rỗng cũng hơn cô, một người học đại học sáu năm còn chưa tốt nghiệp.”
Thẩm Tình nói: “Đó là do tôi không muốn học thôi, nếu tôi mà học đàng hoàng thì đã tốt nghiệp từ sớm rồi.”
Thẩm Hành xì một tiếng, nói: “Bớt đi, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy cô đọc sách lần nào, anh tư bỏ tiền ra nhét cô vào trường học, cô còn không tốt nghiệp được.”
“Cậu có ý gì hả Thẩm Hành!”
Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Thẩm Thính Nam phiền đến nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng, “Muốn cãi nhau thì ra ngoài cãi, đừng ở đây quấy rầy yên tĩnh của người khác.”
Thẩm Thính Nam vừa lên tiếng, Thẩm Hành và Thẩm Tình cũng không dám nói chuyện nữa, hai người giận đùng đùng trừng mắt nhìn nhau, cả đêm sau đó đều không để ý tới nhau.
Mẹ Thẩm Hành lại nhìn ra chút vấn đề, nói với Thẩm Hành: “Mặc dù bây giờ Khương Từ làm luật sư khá ổn, bằng cấp cũng tốt, nhưng xuất thân của cô ta không tốt, hai đứa không thích hợp, con đừng dây dưa với cô ta.”
Nghe thấy lời này, bản năng bảo vệ vợ của Thẩm Thính Nam trỗi dậy, nhìn mẹ Thẩm Hành, lạnh nhạt nói: “Thím hai cũng khá tự tin đó, thím nhìn con trai mình xem, từ trên xuống dưới có chỗ nào xứng với Khương Từ không?”
Mẹ Thẩm Hành sửng sốt nhìn Thẩm Thính Nam, một lúc lâu sau mới không nhịn được mở miệng, “Thính Nam, thím biết con rất bao che Khương Từ, nhưng dù sao đó cũng là người ngoài, con vì người ngoài mà hạ thấp em họ mình như vậy có phải có hơi quá đáng không?”
Thẩm Thính Nam cười lạnh một tiếng, anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm mẹ Thẩm Hành một lúc, sau đó nói một câu nằm ngoài dự kiến của mọi người, “Đối với các người Khương Từ là người ngoài, nhưng đối với tôi cô ấy là người quan trọng nhất.”
Lúc anh nói ra lời này, tất cả mọi người trong nhà đều sững sờ.
Thẩm Triết hơi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Thính Nam, một lúc lâu sau không quá chắc chắn hỏi: “Thính Nam, con nói vậy là có ý gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Vốn dĩ Tiểu Từ không cho con nói, nhưng con nghĩ không có gì phải giấu giếm, hai bọn con hẹn hò đã lâu, hôm nay tất cả mọi người đã ở đây con liền nói rõ luôn.”
Anh nhìn mọi người, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khí thế bẩm sinh đã làm người khác sợ hãi, mở miệng nói: “Tôi không quan tâm mọi người có thích Tiểu Từ không, có chấp nhận cô ấy không, chuyện trước kia coi như xong, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu có ai nói một câu không tốt trước mặt Tiểu Từ, đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt.”
Mặc dù Thẩm Thính Nam có vai vế nằm dưới, nhưng anh đã nắm quyền từ mấy năm trước, trong loại gia tộc lớn coi lợi ích là quan trọng nhất này, người nắm quyền chính là người bề trên, mặc dù các trưởng bối không quá vui khi bị hậu bối nhắc nhở như thế, nhưng ai bảo Thẩm Thính Nam có năng lực, công ty ở trong tay anh, hiệu quả và lợi ích đã tăng không biết gấp bao nhiêu lần trong mấy năm qua.
Người có năng lực chính là có quyền nói chuyện, trong lúc nhất thời mọi người đều không lên tiếng, đều là gen nhà họ Thẩm, nhưng con mình lại thua kém, nếu Thẩm Hành giỏi giang một chút, bà ta cũng không đến mức không dám câu nào trước mặt Thẩm Thính Nam.
Những người khác không dám phản bác lại Thẩm Thính Nam, nhưng bà nội của Thẩm Thính Nam nãy giờ vẫn im lặng lại trầm mặt nhìn anh, nói: “Nếu bà không cho phép cô ta bước vào cửa, có phải con cũng muốn trở mặt với bà không?”
Thẩm Thính Nam nhìn bà nội mình, lạnh nhạt nói: “Cho dù Khương Từ có vào cửa cũng là vào cửa của Thẩm Thính Nam con, sau khi kết hôn có lẽ sẽ không gặp mọi người, mọi người chấp nhận cũng được, phản đối cũng được, cũng chẳng có tác dụng gì với con.”
Anh nhìn bà nội, rất thất vọng nhắc đến chuyện cũ, “Bà nội, Khương Từ không tệ với bà đúng không? Sinh nhật bà năm đó, cô ấy làm thêm vất vả kiếm chút tiền đều lấy hết ra để mua quà sinh nhật cho bà, nhưng mọi người thì sao, lúc đó mọi người đã làm gì với cô ấy?”
Anh cười khẩy một tiếng, nói: “Mấy người nghĩ Khương Từ muốn bước vào cái nhà này sao? Cũng không biết là mấy người đánh giá mình quá cao hay là quá coi thường cô ấy, cô ấy căn bản không muốn nhìn thấy mấy người, cũng không thèm đến tiền của cái nhà này.”
Bà cụ Thẩm là người lớn tuổi nhất trong nhà, bị Thẩm Thính Nam chọc tức đến xanh mặt, nhìn anh chằm chằm, “Bà không quan tâm con nói gì, dù sao bà còn sống một ngày thì Khương Từ cũng đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa nhà họ Thẩm.”
Thẩm Thính Nam lạnh nhạt nói: “Bà yên tâm, cô ấy không vào cửa nhà họ Thẩm của bà, muốn vào cũng là vào cửa nhà con.”
Bà cụ Thẩm càng lớn tuổi càng cố chấp, lúc này bà không phải đang phản đối Khương Từ nữa mà là không cho phép Thẩm Thính Nam làm trái ý mình, lạnh lùng nói: “Nếu con nhất định phải cưới cô ta thì bà cũng không quan tâm nữa, nhưng con phải nhường lại vị trí trong công ty, tài sản của nhà họ Thẩm không thể để cho một người phụ nữ không rõ lai lịch được lợi.”
Thẩm Triết nói: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mấy năm nay nếu không có Thính Nam thì công ty đã sớm xuống dốc rồi, sao mẹ có thể kêu nó giao công ty ra chứ.”
Ngược lại Thẩm Thính Nam cảm thấy không sao cả, nói: “Được thôi, bà tìm được người thay thế con rồi thì nói với con một tiếng.”
Anh đặt chìa khoá văn phòng lên bàn trà, cầm áo khoác đứng dậy, “Đi đây.”
Bà cụ Thẩm giận đến xanh mặt, nhìn Thẩm Thính Nam đi ra ngoài, bà không khống chế được cầm lấy cây gậy trên tay ném về phía anh, “Thằng khốn nạn!”
Vai Thẩm Thính Nam bị đập một cái, anh nhíu mày dừng lại.
Bà cụ Thẩm nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Thính Nam, mắng chửi: “Vì phụ nữ, lại là vì phụ nữ. Năm đó ba cậu cũng vì phụ nữ mà không nghe lời tôi, bây giờ cậu cũng vì phụ nữ mà không nghe lời tôi, hai mẹ con đó bỏ thuốc mê gì cho mấy người rồi? Ba cậu còn biết chừng mực, cậu thì hay rồi, vì một người phụ nữ mà gia sản cũng không cần, cậu cho rằng cậu không có gia sản thì con nhóc kia sẽ đi theo cậu nữa sao?”
“Được, tôi muốn nhìn xem nếu cậu không có quyền thế địa vị thì con nhóc kia còn đi theo cậu nữa không. Qua tết cậu tới công ty bàn giao việc cho ba cậu đi, ba cậu còn chưa về hưu đâu, cậu làm được thì nó cũng có thể làm được giống vậy.”
“Mẹ ——” Thẩm Triết nhíu mày, muốn ngăn cản quyết định của mẹ mình nhưng Thẩm Thính Nam lại ừ một tiếng, anh lạnh nhạt trả lời một câu, “Được, qua tết con sẽ đến công ty bàn giao lại việc.”
Anh nói xong liền đi ra ngoài không quay đầu lại.
Tất cả mọi người không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, mọi người còn có chút sững sờ, không thể tin được bà cụ lại kêu Thẩm Thính Nam giao công ty ra, ngay cả Lưu Anh cũng có chút bất ngờ, nhịn không được nói: “Người phụ nữ xinh đẹp này đúng là một tai họa, có thể mê hoặc khiến một người đàn ông ngay cả sự nghiệp cũng không cần, trước kia Thính Nam lý trí như vậy —— “
“Mẹ!” Bà ta còn chưa nói hết đã bị Thẩm Hành cau mày ngắt lời, “Mẹ có thể đừng thêm dầu vào lửa nữa không?”
Lưu Anh trừng con trai một cái, thấy sắc mặt của bà cụ không tốt thì cũng xấu hổ ngậm miệng lại.
*
Sau khi Thẩm Thính Nam đi không lâu, Thẩm Hành không nhịn được gửi Wechat cho Khương Từ, hỏi: Cô đang hẹn hò với anh tư của tôi sao?
Lúc đó Khương Từ đang ở nhà nấu bữa tối, nhìn thấy Wechat Thẩm Hành gửi tới, cả người cô sững sờ, cô tắt bếp, cầm điện thoại lên, hỏi: Sao anh biết?
Thẩm Hành rất nhanh đã trả lời: Lúc nãy ở nhà anh tư đã nói chuyện của hai người với người trong nhà, cãi nhau với bà nội, bà nội kêu anh ấy giao công ty lại, anh ấy đã đồng ý qua tết sẽ đến công ty bàn giao. Khương Từ, cô khuyên anh ấy chút đi, công ty là tâm huyết nhiều năm của anh ấy, ngoài mặt anh ấy không quan tâm nhưng trong lòng chắc hẳn cũng không dễ chịu.
Gửi xong, sợ Khương Từ hiểu lầm nên anh ta lại vội vàng bổ sung thêm: Tôi không có ý kêu cô phải chia tay anh tư, tôi chỉ muốn cô khuyên anh ấy một chút, anh ấy vì cô mà ngay cả gia sản cũng không cần, có lẽ anh ấy rất nghe lời cô, cô khuyên anh ấy đi, đừng để anh ấy cãi nhau với người trong nhà nữa, bà nội chỉ là tức giận nên mới nói vậy thôi, không phải muốn anh ấy giao quyền ra thật đâu.
Khương Từ nhìn chằm chằm tin nhắn Thẩm Hành gửi tới rất lâu, cô nhíu mày, sau đó thoát khỏi Wechat, gọi điện cho Thẩm Thính Nam.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài cửa, cô cúp điện thoại đi tới mở cửa.
Thẩm Thính Nam đang định nghe thì thấy Khương Từ cúp máy, một giây sau, cửa được mở ra từ bên trong.
Anh nhìn thấy Khương Từ, vẫn còn tâm trạng đùa cô, “Mở cửa cho anh nhanh như vậy, đang chờ anh ở cửa à?”
Vừa nói, anh vừa bước vào nhà, bà nội Khương ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy Thẩm Thính Nam tới, bà quay đầu nhìn anh, gọi: “Thính Nam về rồi sao? Không phải tối nay con ăn cơm ở chỗ ba sao?”
Thẩm Thính Nam thay giày, trả lời: “Con ăn rồi bà nội.”
Khương Từ mặt không cảm xúc nhìn anh, lúc này Thẩm Thính Nam mới phát hiện ra vẻ mặt của Khương Từ có chút không đúng, anh nhìn cô, nói: “Sao thế?”
Khương Từ mím môi, sau đó kéo tay Thẩm Thính Nam, nói: “Anh vào đây với em.”
Cô kéo Thẩm Thính Nam vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mở điện thoại ra đưa cho anh.
Thẩm Thính Nam chưa kịp phản ứng, anh nhận điện thoại của Khương Từ nhìn thoáng qua, sau đó theo bản năng cau mày, “Miệng mồm của Thẩm Hành cũng nhanh đó.”
Anh khóa màn hình, ngồi xuống ghế sô pha, chỗ bị gậy của bà nội đập vào đau âm ỉ, anh theo bản năng đưa tay xoa bóp.
Khương Từ cũng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, không vui nói, “Em đã nói anh đừng nói rồi, anh lại không nghe, bây giờ thì tốt rồi đó?”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trong mắt kìm lòng không đặng hiện lên ý cười, hỏi lại cô, “Bây giờ thì thế nào? Trời sập rồi sao?”
Anh đưa tay bóp bóp mặt Khương Từ, nói: “Anh đã sớm nói với em, nói rồi cũng không có chuyện gì, em lại không tin anh.”
Khương Từ nghiêm túc nhìn anh, “Bây giờ gọi là không có chuyện gì à?”
“Thẩm Thính Nam, anh có biết tại sao em không cho anh nói, cũng không kết hôn với anh không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu không nói gì.
Khương Từ nói: “Đó là vì em không muốn rời khỏi anh, nhưng cũng không muốn để anh ầm ĩ với người nhà vì em, nên em vẫn luôn nói chúng ta cứ duy trì tình trạng như bây giờ là tốt rồi, tại sao anh cứ nhất định phải phá vỡ nó?”
Thẩm Thính Nam nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Em cảm thấy tình trạng bây giờ rất tốt sao Khương Từ? Nếu đúng là rất tốt thì tại sao mỗi lần chúng ta ra ngoài hẹn hò, em đều phải nhìn quanh bốn phía, sợ gặp được người nhà, tại sao có đôi lúc em lại nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã, luôn lo lắng chúng ta sẽ chia tay? Bây giờ nói ra rồi không phải rất tốt sao? Trời không sập, chúng ta cũng không chia tay.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, một lúc lâu không nói nên lời, lúc nói tiếp, mắt cô nóng lên, trầm giọng hỏi: “Vậy anh phải làm sao đây?”
Thẩm Thính Nam ôm Khương Từ vào lòng, nói: “Đừng lo, bọn họ chỉ tức giận mấy ngày, cũng không đuổi anh ra khỏi nhà đâu.”
“Vậy lỡ họ thật sự tức giận thì sao?”
Thẩm Thính Nam đùa cô, nói: “Vậy cũng chỉ có thể nhờ luật sư Khương chứa chấp anh, anh không cần gì nhiều đâu, chia cho anh nửa cái giường là được rồi.”
Khương Từ vốn đang lo lắng bỗng nhiên bị Thẩm Thính Nam chọc cười, cô dựa vào lòng anh, hai tay ôm anh chặt hơn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào và bình yên chưa từng có, một lúc sau, khẽ nói: “Thẩm Thính Nam, em rất mâu thuẫn, em sợ anh cãi nhau với người nhà vì em, nhưng lại sợ anh thật sự không chọn em. Cho nên lúc nãy Thẩm Hành gửi tin nhắn cho em, nói anh đã tranh cãi với người nhà, ngay cả tài sản cũng không cần, một mặt em rất lo lắng cho anh, một mặt lại ích kỷ cảm thấy vui vẻ, vui vẻ vì anh đã chọn em.”
Thẩm Thính Nam cười, đùa cô, “Không có gia sản còn vui vẻ à? Không sợ sau này đi theo anh chịu khổ sao?”
“Sao có thể chứ?” Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, trong mắt có ý cười hạnh phúc, nói: “Em có tiền mà, em có công việc có thể nuôi anh, cũng có thể giúp anh đông sơn tái khởi.”
Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, bóp mặt Khương Từ, nói: “Cảm ơn luật sư Khương đã cho anh cơ hội ăn bám.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cũng không nhịn được cười, cô lại dựa vào lòng anh, hai tay ôm lấy anh, cảm nhận được Thẩm Thính Nam ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô, trong lòng cô ấm áp, cảm nhận được hạnh phúc và ấm áp thật sâu bên trong, kìm lòng không đặng ôm anh chặt hơn.
Nụ hôn của Thẩm Thính Nam lưu luyến bên tai cô, cảm nhận được Khương Từ ôm anh rất chặt, anh không khỏi bật cười, chọc cô, “Ôm anh chặt như thế, sợ anh chạy mất à?”
Khương Từ nhắm mắt lại mỉm cười, trả lời: “Đúng vậy đó, ôm chặt một chút thì anh sẽ không chạy được nữa.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Anh dạy em một cách tốt hơn.”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn anh, “Cách gì?”
Ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô chứa ý cười cưng chiều, nói: “Kết hôn đó, lấy giấy đăng ký kết hôn trói chặt anh, cả đời này hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi người kia nữa.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, khóe môi cong lên, đột nhiên hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh đây là đang cầu hôn sao?”
Thẩm Thính Nam cười nói: “Không phải, đây là đang hỏi ý em.”
Khương Từ đột nhiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, em đồng ý.”
Khương Từ hiếm khi không kiên trì nữa, Thẩm Thính Nam nắm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn cô, “Em chắc chứ? Đến lúc đó đừng có hối hận.”
Khương Từ nghiêm túc gật đầu, kiên định nói: “Em chắc chắn.”
Cô hỏi tiếp: “Lúc nào thì chúng ta đi đăng ký kết hôn? Qua tết đi làm liền đi sao?”
Thẩm Thính Nam bị cô chọc cười, nói: “Không cần vội, để anh chuẩn bị một chút.”
Khương Từ hỏi: “Chuẩn bị gì?”
Thẩm Thính Nam nói: “Em nói xem phải chuẩn bị gì? Tam thư lục lễ tứ sính ngũ kim*, em cũng phải cho anh sắp xếp một chút chứ, cũng phải để anh gặp mẹ em nữa.”
(*Tam thư lục lễ tứ sính ngũ kim:
Tam thư gồm: Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.
Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:
Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ)
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế
Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn
Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật
Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới
Thân nghênh: Lễ rước dâu
Tứ sinh: có thể hiểu là một số nghi lễ trải qua từ khi cầu hôn đến kết hôn, bao gồm cầu hôn, trao của hồi môn, đính hôn và kết hôn.
Ngũ kim: thường là nhẫn vàng, dây chuyền vàng, hoa tai vàng, lắc tay vàng và lắc chân vàng.)
Khương Từ nghe vậy, sợ Thẩm Thính Nam quá phô trương nên nghiêm túc nói với anh: “Thẩm Thính Nam, anh cũng biết em không để ý những thứ này, tốt nhất chỉ có hai chúng ta đến cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó mời bạn bè ăn một bữa cơm là được rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh biết em không để ý những thứ này, nhưng có cho hay không là chuyện của anh, hơn nữa kết hôn là chuyện lớn, sao có thể ăn một bữa cơm là xong được.”
Anh giữ chặt tay Khương Từ, nhìn cô nói: “Có điều gần đây nếu em rảnh thì có thể suy nghĩ trước xem em thích kiểu hôn lễ thế nào, có đặc biệt thích kiểu áo cưới nào không, sau này anh sẽ tìm nhà thiết kế đến đo số đo cho em.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, rất lâu không nói chuyện.
Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, xoa mặt cô, “Nghe anh nói không hả?”
Khương Từ “Dạ” một tiếng, nói: “Nghe rồi.”
Cô nắm tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh nói: “Có điều gần đây mẹ em không ở Bắc Thành, có lẽ phải chờ bà ấy về.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nằm ngược lại tay Khương Từ, nói: “Vậy thì chờ qua tết rồi nói, dù sao những chuyện này có khả năng cao đều phải để sang năm.”
Nhắc đến sang năm, Khương Từ lại lo lắng hỏi: “Vậy chuyện trong nhà anh phải làm sao đây?”
Thẩm Thính Nam hỏi: “Em nói chuyện bàn giao công ty sao? Qua tết đi làm rồi nói sau, mấy năm nay anh cũng mệt rồi, trả lại cho ba anh làm mấy năm cũng không sao.”
Khương Từ biết Thẩm Thính Nam đi làm rất mệt mỏi, công việc lặt vặt vô tận, vô số việc phải làm, vô số buổi xã giao phải ứng phó, sau khi hẹn hò với cô anh còn thường phải chạy tới lui giữa Dung Thành và Bắc Thành, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có hơn phân nửa thời gian đều ở trên máy bay.
Cô đau lòng xoa xoa vai anh, nhìn anh nghiêm túc nói: “Vậy nếu anh mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, em đã sớm cảm thấy công việc của anh quá mệt mỏi, thường xuyên tăng ca xã giao, lúc bận rộn còn phải thức khuya.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, không nhịn được cười, nói: “Em cảm thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em rất khỏe mạnh?”
Khương Từ nói: “Cho nên sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi chúng ta đều không khỏe mạnh, chúng ta cùng nhau sửa lại nó.”
“Sửa thế nào?” Thẩm Thính Nam thuận miệng hỏi, nắm lấy tay Khương Từ, tập trung nhìn kích thước ngón tay cô, xác định xem cô đeo nhẫn cỡ nào.
Khương Từ nói: “Bắt đầu từ việc thức khuya, từ tối nay trở đi, sau này mỗi tối chúng ta đều phải đi ngủ trước 11 giờ, ai làm sai thì sẽ làm việc nhà một tuần.”
Thẩm Thính Nam cười, nhìn Khương Từ, nói: “Vậy cứ để anh nhận thầu việc nhà cả đời đi.”
Anh nhéo cằm Khương Từ, buồn cười nói: “Em là đồ ngốc à? Mỗi tối mười một giờ đi ngủ, không cần sinh hoạt tình d*c hả?”