Trưa hôm sau, Khương Từ và Thẩm Thính Nam cùng đi thăm bà ngoại, vì buổi sáng Thẩm Thính Nam có cuộc họp nên làm trễ một lúc, lúc đến nhà bà ngoại đã qua giờ ăn cơm.
Quản gia đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy xe Thẩm Thính Nam lái vào sân, trên mặt ông ấy lập tức nở nụ cười, chờ xe dừng hẳn, ông cười tiến lên đón, gọi: “Cậu chủ, cậu về rồi.”
Thẩm Thính Nam dạ một tiếng, tắt máy xe, rút chìa khóa xe ra, hỏi: “Bà ngoại đâu ạ?”
Ông quản gia nói: “Bà cụ tưởng rằng chút nữa hai người mới đến nên vừa vào Phật đường tụng kinh rồi, có lẽ phải mất mười phút.”
Thẩm Thính Nam xuống xe, hỏi: “Bà ngoại đã ăn cơm chưa?”
Ông quản gia nói: “Vẫn chưa, nói là chờ hai người tới rồi ăn.”
Khương Từ cũng xuống xe bên ghế phụ, ông quản gia nhìn thấy Khương Từ, vô cùng có mắt nhìn, cười gọi một tiếng, “Chào bà trẻ, lâu rồi không gặp.”
Khương Từ giật mình bởi xưng hô này, vội vàng nói: “Bác Phúc, bác đừng gọi con như vậy, bác cứ gọi con là Tiểu Từ như trước đây đi.”
“Chuyện này…” Ông quản gia theo bản năng nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cong môi cười, anh thấy Khương Từ mất tự nhiên, nói: “Bác cứ gọi như lúc trước đi, nếu không trưa nay sợ rằng cô ấy ăn không ngon mất.”
Nói xong anh đi đến trước mặt Khương Từ, dắt cô vào nhà, hỏi: “Đói bụng chưa? Nếu đói bụng thì ăn chút gì đi, bà ngoại vào phật đường tụng kinh, nói là mười phút nhưng có lẽ phải đợi hơi lâu đó.”
Khương Từ nói: “Không đói bụng, lúc trưa em chờ anh có uống ly cà phê rồi, lúc này vẫn chưa muốn ăn gì.”
Thẩm Thính Nam nói: “Cà phê chỉ ức chế cảm giác thèm ăn chứ không thể coi như bữa ăn được.”
Vào nhà, Thẩm Thính Nam kéo Khương Từ đến sô pha ngồi, giữa năm và cuối năm là thời điểm bận rộn nhất ở công ty, hôm nay anh họp cả buổi sáng, lái xe nửa tiếng đồng hồ, lúc này đã có hơi mệt, dứt khoát dựa vào sô pha, cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn Khương Từ đang ngồi nghiêm túc chờ bà ngoại, nhưng lúc cô quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam cúi đầu nhắm mắt lại như đang ngủ, cô cẩn thận cúi người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh ngủ rồi sao? Anh có muốn vào phòng ngủ không?”
Sáng nay Thẩm Thính Nam tổ chức cuộc họp giữa năm, đêm qua tăng ca đến khuya, sáng nay dậy sớm, lại mở họp tới trưa, xử lý rất nhiều việc, lúc này có lẽ anh đã mệt rồi.
Thẩm Thính Nam nắm chặt tay Khương Từ, vẫn nhắm mắt lại, nói khẽ: “Không sao, anh chợp mắt một lúc là được rồi.”
Phòng khách có mở điều hòa, Khương Từ sợ Thẩm Thính Nam ngủ quên sẽ bị cảm lạnh nên cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra xe lấy áo khoác của anh, trở lại phòng khách nhẹ nhàng đắp lên cho anh.
Lúc này Thẩm Thính Nam đã ngủ say, tiếng hít thở rất nhỏ, Khương Từ ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh, bất giác chống cằm nhìn anh.
Cô nhìn đến say mê, không nỡ rời mắt.
Qua một lúc lâu cô mới thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi ra sân.
Cô muốn để Thẩm Thính Nam ngủ thêm một lúc cho nên cô ra ngoài chờ bà ngoại.
Chờ không bao lâu, bà ngoại từ trong Phật đường nhỏ bên cạnh đi ra, nhìn thấy Khương Từ, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên nụ cười, gọi: “Tiểu Từ, con tới lúc nào thế?”
Khương Từ nhìn thấy bà ngoại, cười tiến lên, trả lời nói: “Con vừa tới không lâu ạ.”
Bà ngoại thấy Khương Từ có một mình, hỏi: “Thính Nam đâu rồi?”
Khương Từ nói: “Sáng anh ấy phải dậy sớm, lại mở họp đến trưa nên bây giờ có hơi mệt, đang ngủ trên sô pha ạ.”
Bà ngoại nghe vậy, gật đầu, nói: “Vậy để nó ngủ thêm một lúc đi.”
Bà ấy nắm tay Khương Từ, nói: “Tiểu Từ đi nào, chúng ta đến vườn hoa nói chuyện.”
Khương Từ dạ một tiếng, đi theo bà ngoại vào vườn hoa.
Đến vườn hoa, bà ngoại dắt cô đến ghế dài dưới bóng cây ngồi, bà nắm tay cô, nhìn cô, bỗng nhiên nghiêm túc nói với cô: “Tiểu Từ, bà ngoại muốn nói lời xin lỗi với con trước. Bà biết trước đó mẹ Thính Nam đã làm chuyện quá đáng với con, mấy ngày nay vừa nghĩ tới bà đã rất tự trách nên bà ngoại thay mặt mẹ Thính Nam xin lỗi con.”
Khương Từ không nhận nổi, vội vàng nói: “Bà đừng nói vậy mà, chuyện này không liên quan gì tới bà cả.”
“Hơn nữa cho dù phải xin lỗi cũng nên là con xin lỗi bà, vốn quan hệ của Thẩm Thính Nam và gia đình anh ấy đang tốt đẹp, nhưng đều là vì con mà anh ấy mới cãi nhau với người nhà đến tình trạng như bây giờ.”
Bà ngoại lắc đầu, nói: “Tiểu Từ, con không hiểu Thính Nam rồi.”
Bà ngoại nắm tay Khương Từ, chậm rãi nói với cô một chuyện cũ, “Thính Nam cũng có một cặp ba mẹ không đủ tư cách, lúc nó còn rất nhỏ ba mẹ nó đã cãi nhau mỗi ngày, d*c vọng khống chế của mẹ nó rất mạnh, tính tình cũng không tốt, một khi cãi nhau là thích ném đồ, thường xuyên làm cho nhà cửa bừa bộn, bà nhớ có một lần, Thính Nam đoạt cúp thi đấu kiếm ở trường, nó rất vui vẻ mang về nhà cho mẹ nó xem, muốn làm mẹ vui vẻ, nhưng lúc đó mẹ nó vừa cãi nhau với ba nó một trận, tức giận đến mức giật cúp của Thính Nam ném xuống đất, còn mắng Thính Nam không làm việc đàng hoàng, không học hành chăm chỉ mà tham gia những cuộc thi vô bổ này.”
“Vốn dĩ bà không biết chuyện này, nhưng có một lần bà đi du lịch nước ngoài về, tới thăm Thính Nam, nhìn thấy chiếc cúp thằng bé dùng keo dán lại, bà hỏi nó sao cúp lại bể, Thính Nam không trả lời bà. Sau đó bà hỏi dì giúp việc trong nhà, mới biết được là mẹ thằng bé đã ném cúp của nó.”
“Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Thính Nam trở nên trầm mặc ít nói, giữa nó và mẹ nó đã có khoảng cách, nhưng mẹ nó hoàn toàn không nhận ra con trai mình đã xa cách mình, ngược lại càng kiểm soát nó nhiều hơn, lúc Thính Nam sắp tốt nghiệp tiểu học, có một lần nhặt được một con chó con thoi thóp bên ngoài, đưa nó đến bệnh viện thú cưng để chữa trị, rồi mang về nhà nuôi. Con nhất định không nhìn ra, khi còn bé Thính Nam thích động vật nhỏ, nhưng thằng bé biết mẹ nó không thích cho nên sau khi mang chó con về nhà, nó đã lặng lẽ nuôi chó con trong phòng mình, tự mình chăm sóc.”
“Nhưng có một ngày, thằng bé đi học, lúc về nó phát hiện không tìm thấy chó con, hỏi dì giúp việc mới biết được chó con không cẩn thận chạy khỏi phòng, bị mẹ nó phát hiện, mẹ nó chê chó con bẩn thỉu hôi hám, không hỏi Thính Nam một tiếng đã tự ý bảo quản gia đem chó con đi tặng người khác.”
“Thính Nam vì chuyện này mà ầm ĩ với mẹ nó một trận, lúc thi vào trường cấp hai, nó thậm chí còn nộp giấy trắng để chống đối với mẹ mình, lúc đó thằng bé có hơi nổi loạn, vì chuyện này đã bị nhốt trong nhà cả kỳ nghỉ hè, mùa hè năm đó, cây roi mây trong nhà đã bị đánh đến gãy mấy cây. Những vết thương rơi xuống người thằng bé đều biến thành ngăn cách càng ngày càng khó vượt qua giữa nó và mẹ nó.”
“Có ba mẹ không biết tôn trọng con cái như thế, quá trình trưởng thành của Thính Nam là một quá trình không ngừng mất mát, chiếc cúp do chính tay mẹ làm vỡ, chú chó con bị đưa đi, môn bóng rổ mà nó yêu quý lúc học cấp hai, cũng bị mẹ nó nói không phải chuyện đàng hoàng mà cấm đoán, có một đoạn thời gian, nó quan tâm đ ến một số mô hình máy bay, ô tô, bỏ ra rất nhiều thời gian để lắp ráp chúng, sau khi bị mẹ nó phát hiện, mẹ nó đã ném tất cả ra ngoài, lúc cấp ba, nó thích trượt tuyết, mẹ nó không thích nó lãng phí thời gian vào mấy chuyện như vậy nên đã ném hết dụng cụ trượt tuyết của nó, còn cấm nó không được đến khu trượt tuyết nữa”.
“Dường như bắt đầu từ khi đó Thính Nam đã không còn thích thứ gì nữa, bà đã từng nói chuyện với nó một lần rất lâu, hỏi nó về chuyện sở thích này, lúc đó nó nói, dù sao mọi thứ nó yêu quý đều sẽ bị phá hủy, không bằng từ đầu đừng bỏ thời gian và tình cảm vào đó.”
“Thính Nam ở trước mặt người ngoài là một người rất ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ có ở trước mặt bà nó mới buông lỏng cảnh giác một chút, cho nên bà cảm thấy sau khi trưởng thành Thính Nam sẽ cô đơn, nó không yêu đương, cũng không kết hôn, dường như cuộc sống không có gì khác ngoài công việc. Bà đã từng cho rằng nó sẽ cứ lẻ loi như vậy đến cuối đời, cho đến khi nó gặp được con, bà bắt đầu thường xuyên nhìn thấy niềm hạnh phúc và nụ cười trong mắt nó, mỗi lần nhắc đến con nó đều sẽ cười, đó là tình yêu xuất phát từ trái tim một cách tự nhiên, giấu cũng không giấu được.”
“Nó từng nói với bà, sau khi yêu con nói mới cảm thấy như được sống lại. Niềm hạnh phúc mà nó có được khi ở bên con có thể bù đắp cho khoảng thời gian nó đã thiếu hai mươi mấy năm qua.”
“Cho nên Tiểu Từ, nó vì con mà cắt đứt qua lại với người trong nhà, bà không bất ngờ chút nào. Con đừng thấy bên cạnh nó có rất nhiều người rất náo nhiệt, nhưng Tiểu Từ à, sâu trong lòng nó rất cô độc, đối với nó mà nói, người duy nhất mà nó thật sự có được chỉ có con.”
Bà ấy nắm chặt tay Khương Từ, nói: “Tiểu Từ, bà ngoại đã lớn tuổi rồi, cũng không biết còn sống được mấy năm nữa, Thính Nam rất yêu con, bà cũng hi vọng trong cuộc sống sau nay con cũng có thể yêu Thính Nam nhiều hơn một chút, nó không phải người không để ý như vẻ ngoài của nó, cũng không kiên cường như người ngoài nhìn thấy, nó cũng cần một người yêu mình hết lòng.”
Khương Từ bỗng nhiên không kìm được nước mắt, cô vô cùng nghiêm túc gật đầu, cam kết: “Bà yên tâm, con sẽ ở bên cạnh Thẩm Thính Nam cả đời, con sẽ yêu anh ấy mãi mãi.”
Bà ngoại vui mừng gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Khương Từ, mỉm cười nói: “Vậy bà ngoại chúc hai đứa luôn bên nhau hạnh phúc đến già.”
Khương Từ dạ một tiếng, khóe môi nở nụ cười, nói: “Cảm ơn bà ngoại.”
Thẩm Thính Nam ở phòng khách ngủ một hồi, lúc tỉnh dậy thì phát hiện phòng khách không có ai, hỏi quản gia mới biết được Khương Từ và bà ngoại đang ở trong vườn hoa, anh qua đó tìm người, từ xa nhìn thấy Khương Từ đang ngồi dưới tàng cây nói chuyện với bà ngoại, khóe môi anh không nhịn được câu lên, nói: “Trời mùa hè hai người không thấy nóng à, không ở trong nhà nói chuyện mà lại chạy ra vườn hoa ngồi cho muỗi đốt?”
Khương Từ đưa tay lau nước mắt thật nhanh, lộ ra nụ cười xán lạn, nói: “Không phải anh đang ngủ sao, em và bà ngoại nói chuyện sợ đánh thức anh, muốn để anh ngủ thêm một lúc.”
Thẩm Thính Nam đến gần, nhìn thấy mắt Khương Từ đỏ lên, anh không khỏi sửng sốt một chút, đưa tay xoa mắt cô, hỏi: “Hai người trò chuyện gì thế? Sao lại khóc rồi?”
Khương Từ nói: “Không khóc, vừa rồi có con muỗi bay vào mắt, em dụi nãy giờ.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày, nửa tin nửa ngờ, theo bản năng nhìn bà ngoại.
Bà ngoại tức giận cười nói: “Con nhìn bà làm gì? Chẳng lẽ lại ngay cả bà ngoại con cũng không tin, bà còn bắt nạt vợ con được à?”
Thẩm Thính Nam nói: “Con không có ý đó.”
Bà ngoại cười nói: “Được rồi, bà biết con coi vợ như cục cưng rồi.”
Bà nắm tay Khương Từ từ trên ghế đứng dậy, nói: “Tiểu Từ theo bà qua đây, bà ngoại có đồ muốn cho con.”
*
Đồ bà ngoại muốn cho Khương Từ chính là một bộ trang sức phỉ thúy, buổi tối về đến nhà, Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sô pha, mở hộp gỗ chạm trổ ra, cầm lấy dây chuyền nhìn một chút, cười nói: “Anh còn không biết bà ngoại có giấu một bộ bảo bối như thế.”
Anh nhìn Khương Từ, đùa cô, “Quà gặp mặt bà ngoại cho cháu dâu này làm anh cảm thấy tự ti quá.”
Khương Từ không hiểu, hỏi: “Còn đắt hơn dây chuyền anh tặng em sao?”
Thẩm Thính Nam đeo dây chuyền lên cho Khương Từ, nói: “Đúng vậy, chủ yếu là vì nó rất hiếm, khó có thể tìm thấy trên thị trường.”
Khương Từ nghe vậy có chút sợ hãi, cô nhíu mày, nói: “Quá quý giá, lúc nãy em đã nói không cần rồi.”
Mặc dù cô không hiểu biết nhiều nhưng cô cũng biết dù là phỉ thúy hay là kim cương thì đều rất quý giá, vừa rồi bà ngoại đưa cho cô, cô đã nói không cần, nhưng Thẩm Thính Nam tự ý nhận giúp cô.
Thẩm Thính Nam nói: “Bà ngoại tặng quà gặp mặt cho cháu dâu, tặng em thì em cứ lấy đi, không nhận bà ngoại cũng sẽ không vui.”
Anh vừa nói vừa đeo dây chuyền cho Khương Từ, Khương Từ dặn dò: “Vậy anh cẩn thận chút đó, đừng có làm hư.”
Thẩm Thính Nam cười, “Sao mà dễ hư như vậy.”
Đeo dây chuyền cho Khương Từ xong, anh thưởng thức một lúc, khóe môi không kìm được câu lên ý cười, bóp mặt Khương Từ, trêu chọc cô, “Sao lại xinh đẹp như vậy chứ, muốn mê hoặc ai thế?”
Khương Từ nói: “Anh đừng nghịch, lấy xuống giúp em trước đi.”
Nói xong cô liền quay lưng lại, để Thẩm Thính Nam giúp cô tháo dây chuyền xuống.
Thẩm Thính Nam nghe lời, vừa giúp Khương Từ tháo dây chuyền, vừa hỏi cô, “Lúc trưa bà ngoại nói gì với em thế?”
Khương Từ hỏi: “Lúc nào?”
Thẩm Thính Nam nói: “Chính là lúc trong vườn hoa đó, lúc anh đến tìm hai người, không phải mắt em hơi đỏ sao? Đừng nói với anh là muỗi bay vào mắt nữa, thật sự nghĩ anh dễ lừa vậy à?”
Anh lấy dây chuyền xuống bỏ vào lại hộp gỗ, Khương Từ xoay người nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự muốn biết sao?”
Thẩm Thính Nam cũng nghiêm túc nhìn cô, nói: “Đương nhiên.”
Khương Từ nói: “Bà ngoại nói với em chuyện lúc nhỏ của anh.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy liền sửng sốt một chút, Khương Từ nắm chặt tay Thẩm Thính Nam, ánh mắt nhìn anh tràn ngập đau lòng, “Thẩm Thính Nam, sao anh chưa từng nói với em chuyện lúc nhỏ của anh? Anh luôn chữa lành cho em, sao lại không cho em giúp anh chữa lành? Em nhớ em đã từng hỏi anh, sao cái cúp trong phòng anh lại dán lại bằng keo, anh chỉ nói với em là không cẩn thận rơi bể, mãi đến hôm nay bà ngoại nói với em, em mới biết hóa ra cái cúp đó là bị mẹ anh ném vỡ.”
Thẩm Thính Nam không ngờ bà ngoại sẽ nói với Khương Từ những chuyện này, anh cầm ngược lại tay Khương Từ, nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cho nên em khóc là vì chuyện này?”
Khương Từ lắc đầu, nói: “Không chỉ vì chuyện này, bà ngoại còn nói với em rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh, bà ngoại nói lúc nhỏ anh rất thích động vật nhỏ, nhưng chú chó nhỏ được anh cứu đã bị mẹ anh tự tiện đem đi cho người khác, anh nộp giấy trắng để chống đối với mẹ anh nên đã bị nhốt trong nhà cả kỳ nghỉ hè, anh bị đánh rất nhiều, từ lúc đó anh bắt đầu đóng chặt trái tim mình, cho đến khi ngày càng có nhiều thứ anh yêu thích bị cấm đoán, phá hủy, anh bắt đầu không còn yêu thích thứ gì nữa, đối với bất cứ chuyện gì đều là lướt qua liền thôi, không muốn lãng phí thời gian và tình cảm nữa.”
“Anh dần trở thành dáng vẻ như ba mẹ anh muốn, gánh vác trách nhiệm của gia tộc, nhưng trong lòng anh thì sao, anh cô đơn như vậy, sao lại chưa từng nói với em?”
Thẩm Thính Nam đưa tay giúp Khương Từ lau nước mắt, anh dịu dàng nhìn cô, nói: “Bà ngoại chỉ nói với em những chuyện này thôi sao? Bà ấy có nói với em, sau khi gặp được em, trái tim cô độc cằn cỗi của anh đã được ấm áp và hạnh phúc lấp đầy, lúc trước anh chỉ định tùy tiện sống đến cuối đời, không quý trọng thân thể, cũng không quan trọng ngày nào sẽ rời khỏi thế giới này, nhưng sau khi gặp được em, có được em, anh bắt đầu chờ mong từng ngày, bắt đầu lưu luyến nhân gian, bắt đầu quý trọng thân thể, ước mình có thể sống thật lâu. Em hỏi anh tại sao trước đây anh chưa bao giờ nói với em những điều đó, là bởi vì có em ở bên cạnh đã chữa lành cho anh, mỗi ngày sau khi ở bên em, anh chưa bao giờ cảm thấy cô độc.”
“Điều duy nhất anh chưa nói thẳng với em chính là, anh sợ mất em hơn em nghĩ.”
Khương Từ không nhịn được rơi nước mắt, cô dựa vào lòng Thẩm Thính Nam, hai tay ôm chặt lấy anh, hứa với anh: “Thẩm Thính Nam, anh sẽ không bao giờ mất em nữa, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, một đời một kiếp bên nhau hạnh phúc đến già.”
Thẩm Thính Nam ôm lấy Khương Từ, giọng nói mang theo ý cười, nói: “Em nói đó nhé, anh nhớ kỹ rồi đó.”
Khương Từ gật đầu, “Là em nói, em đảm bảo.”
*
Hôn lễ của Khương Từ và Thẩm Thính Nam đã quyết định tổ chức vào ngày 13 tháng 11, địa điểm hôn lễ là Khương Từ quyết định, cô quyết định tổ chức ở Dung Thành, Thẩm Thính Nam bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới vào cuối tháng 6, đặt chỗ nghỉ dưỡng tốt nhất ở Dung Thành, Khương Từ liên tục dặn dò anh đừng khoa trương lãng phí, nhưng Thẩm Thính Nam dường như nghe lời cô nói như gió thoảng qua tai, ngoài miệng thì đồng ý được được, đến lúc Khương Từ vô tình nhìn thấy hóa đơn cho hôn lễ trong phòng sách của Thẩm Thính Nam, cô bị dọa sợ đến mức tưởng rằng mình đã tự thêm một số 0 vào.
Cô cầm hoá đơn đi tìm Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam lại không quan tâm, mỉm cười ôm cô vào lòng, nói: “ Hôn lễ chỉ có một lần trong đời, không hề lãng phí.”
Khi đó chỉ còn chưa đầy ba ngày nữa là đến đám cưới, Khương Từ có tức giận với Thẩm Thính Nam cũng vô dụng, điều an ủi duy nhất là tuy tốn rất nhiều tiền nhưng địa điểm tổ chức đám cưới thực sự rất đẹp, đẹp đến mức như đang lạc vào tiên cảnh.
Điều khiến Khương Từ càng bất ngờ hơn là vào ngày cưới, người nhà ba mẹ Thẩm Thính Nam đều tới. Ngoài mẹ Thẩm Thính Nam vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thì những người lớn từng phản đối việc cô ở bên Thẩm Thính Nam thế mà lại khá vui vẻ, thậm chí còn vào phòng nhìn cô, vây quanh cô khen cô đẹp.
Khương Từ mặc váy cưới ngồi trên giường, cô không quen với việc bị nhiều người vây xem như vậy, Thẩm Tình thế mà còn khen cô, “Khương Từ, sao da chị đẹp thế? Chị thường đi thẩm mỹ sao?”
Cô ấy đến gần nhìn Khương Từ, “Lớp trang điểm của chị cũng đẹp nữa, một chút lỗ chân lông cũng không có luôn.”
Cô ấy đến rất gần, Khương Từ có chút không quen, cô vô thức lui về sau một chút, lúc Thẩm Thính Nam từ bên ngoài đi vào liền thấy một màn này, anh đi tới xách cổ áo Thẩm Tình, “Em dựa gần như vậy làm gì?”
Thẩm Tình vẫn luôn sợ Thẩm Thính Nam, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam liền ngoan ngoãn gọi, “Anh tư.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, đi đến trước mặt Khương Từ, kéo cái ghế ngồi bên cạnh Khương Từ, anh liếc mắt nhìn người nhà họ Thẩm vây quanh cô, “Mấy người không ra ngoài mà ở đây vây quanh Tiểu Từ làm gì?”
Thím hai của Thẩm Thính Nam nói: “Thính Nam, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, bây giờ Tiểu Từ cũng đã vào nhà, mọi người tới nhìn cô dâu cũng không được sao?”
Thẩm Thính Nam lười biếng nói: “Không được, không có việc gì thì mọi người ra ngoài đi.”
Thím hai của Thẩm Thính Nam nghẹn lời, cả đám người lớn đều tỏ vẻ xấu hổ, Khương Từ cũng cảm thấy khung cảnh này có chút lúng túng, cô kéo tay Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam trở tay nắm chặt tay cô, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhìn người thân của mình, nói: “Tôi có thể chào đón mọi người tới tham dự đám cưới của tôi, nhưng chuyện đã qua tôi cũng chưa từng nói sẽ quên đi.”
Thím ba của Thẩm Thính Nam: “Thính Nam, Tiểu Từ người ta đã không để ý nữa rồi.”
“Đã xin lỗi chưa?” Thẩm Thính Nam nhìn thẳng vào các bà ấy. Trực tiếp hỏi một câu.
Các trưởng bối vốn chỉ muốn tới trò chuyện với Khương Từ, coi như làm dịu mối quan hệ, nào biết được lại bị Thẩm Thính Nam ép phải xin lỗi, dù sao bọn họ đều là người lớn, vẻ mặt đã có chút không nhịn được, ngượng ngùng nói: “Thôi vậy, bọn ta ra ngoài trước đây.”
Mọi người lục tục rời đi, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thật ra lúc nãy họ đã xin lỗi em rồi, anh ép họ như vậy, dù sao bọn họ cũng là người lớn, vẻ mặt đã có chút tức giận rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Không cần để ý bọn họ.”
Anh nắm tay Khương Từ, nói: “Bên ngoài hơi lạnh, em có thể ra trễ một chút.”
Khương Từ khẽ dạ, nói: “Em biết rồi.”
Cô cười nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Có điều sao anh lại vào đây? Không cần ở ngoài chào hỏi khách khứa sao?”
Thẩm Thính Nam nói: “Tống Miên Miên nói người nhà anh đang vây quanh em ở đây, anh không yên tâm nên vào xem thử.”
Khương Từ cười nói: “Không sao, bọn họ đến nói xin lỗi với em, còn khen em đẹp nữa.”
Thẩm Thính Nam cười, cũng có chút say mê nhìn Khương Từ, nói: “Đúng là rất xinh đẹp, anh bị em mê hoặc đến mức không muốn ra ngoài nữa rồi.”
Khương Từ cười nói: “Anh mau đi ra đi, chú rể không ở bên ngoài chào khách khứa mà chạy tới chỗ em, chút nữa bà ngoại sang đây nhìn thấy thì lại mắng anh không biết phép tắc đó.”
Thẩm Thính Nam cười khẽ một tiếng, cầm tay Khương Từ nhìn cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, anh thật sự có chút không muốn ra ngoài.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, cô đến gần nhẹ nhàng hôn anh một cái, cười với anh, “Hài lòng chưa?”
Thẩm Thính Nam bị Khương Từ chọc cười, nói: “Miễn cưỡng hài lòng thôi.”
Lại đùa cô, “Hôn thêm một cái nữa đi.”
Khương Từ cười, giục anh đi, “Anh đi nhanh đi, đừng có được voi đòi tiên.”
Thẩm Thính Nam không nhịn được cười, cuối cùng cũng đứng dậy, vẫn nắm tay Khương Từ không buông, dặn dò cô, “Có chuyện gì thì gọi cho anh, anh ở ngay vườn hoa dưới lầu.”
Khương Từ dạ một tiếng, nói: “Em biết rồi.”
Thẩm Thính Nam rất không yên tâm, lại nói thêm: “Một lúc nữa mới bắt đầu hôn lễ, em đói bụng thì ăn gì đó một chút, đừng cố nhịn đói.”
Khương Từ gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Cô cười đẩy Thẩm Thính Nam, nói: “Đi nhanh đi, bạn bè của em còn muốn vào đây nói chuyện với em đó.”
Thẩm Thính Nam cười xoa đầu cô, “Đuổi anh à?”
Khương Từ “ây da” một tiếng, kéo tay Thẩm Thính Nam xuống, “Anh đừng có chạm lung tung vào tóc em, khó làm lắm đó.”
Thẩm Thính Nam cười, nói: “Được rồi, anh đi đây.”
Cùng lúc đó, trong vườn hoa dưới lầu, lần đầu tiên Chu Vân và Trình Tĩnh Nhàn chạm mặt, Trình Tĩnh Nhàn vẫn là dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo, Chu Vân đeo túi xách, cũng đứng trước mặt bà ta không hề tỏ ra yếu đuối, nói: “Tôi biết cô luôn chướng mắt tôi, nhưng bây giờ tôi cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy, tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Từ, đừng tưởng rằng con bé không có sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ, nếu sau này cô còn dám ức hiếp nó, tôi nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.”
Trình Tĩnh Nhàn lạnh lùng nhìn Chu Vân.
Chu Vân nói: “Còn nữa, của hồi môn của Tiểu Từ tôi cũng đã chuẩn bị không ít, cũng không thể nói là trèo cao nhà mấy người, đừng tưởng rằng nhà mấy người có mấy đồng thì ngồi trên đầu người khác, nếu không phải vì Thính Nam thật sự yêu Tiểu Từ, tôi cũng sẽ không để con bé đến sống trong một gia đình như gia đình cô.”
Trình Tĩnh Nhàn cười lạnh, nói: “Của hồi môn của cô bao nhiêu, sính lễ của Thẩm Thính Nam lại bao nhiêu? Chỉ sợ của hồi môn của cô cộng lại còn không bằng sợi dây chuyền Khương Từ đang đeo trên cổ kia đâu.”
Chu Vân thản nhiên nói: “Đó là tình yêu của Thính Nam dành cho Tiểu Từ, hình như không liên quan gì tới cô nhỉ.”
“Cô…”
“Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui.” Cậu của Thẩm Thính Nam ở bên cạnh giảng hoà, nói với Chu Vân: “Dù thế nào đi nữa, sau này chúng ta đều là người nhà, thật ra mấy ngày nay bọn tôi đều đã suy ngẫm rất nhiều, cũng biết mình lúc trước đã đối xử quá đáng với Tiểu Từ, vẫn luôn muốn đích thân xin lỗi con bé, hôm nay đặc biệt đến đây để tham dự đám cưới của hai đứa nhỏ. Không bằng mọi người bắt tay làm hòa, sau này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp mà.”
Chu Vân nói: “Chuyện khác tôi không quan tâm, chỉ hi vọng sau này các người có thể đối xử tốt với Tiểu Từ một chút, đừng nghĩ con bé không có người nhà mẹ đẻ chống lưng.”
“Được được được.” Trình Cảnh Khải cũng là người trên chốn quan trường, làm việc nói chuyện luôn cân nhắc tình hình tổng thể.
Chu Vân ừ một tiếng, không nói nữa, quay người rời đi.
Mười giờ rưỡi, Khương Từ đến vườn hoa dưới lầu chụp ngoại cảnh, cô chụp hình với bạn bè trước, Thẩm Thính Nam đút tay vào túi đứng cách đó không xa nhìn cô, cả trái tim anh đều đổ dồn về Khương Từ, hoàn toàn không nhìn thấy những người khác.
Chờ Khương Từ chụp ngoại cảnh với bạn bè xong thì đến lượt Thẩm Thính Nam chụp, tháng mười một ở Dung Thành, bên ngoài đã có chút lạnh, Thẩm Thính Nam sợ Khương Từ ở bên ngoài quá lâu sẽ cảm nên anh không để nhiếp ảnh gia chụp quá lâu, chụp xong liền dắt Khương Từ vào trong.
Hai người vừa đi vào đại sảnh, giọng nói của Trình Cảnh Khải từ phía sau truyền đến, “Thính Nam, Tiểu Từ, đợi đã.”
Thẩm Thính Nam dừng lại, quay đầu nhìn cậu anh, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trình Cảnh Khải đi đến trước mặt hai người, nhìn Khương Từ, rất chân thành nói xin lỗi với cô, “Tiểu Từ, chuyện trước kia, cậu xin lỗi con, mong con có thể tha thứ cho những chuyện bọn ta đã làm lúc trước.”
Khương Từ chưa bao giờ muốn tốn thời gian oán giận người khác, nếu như đối phương thật lòng xin lỗi cô, cô sẽ chân thành tiếp nhận nói: “Không sao, con chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Trình Cảnh Khải nói: “Còn có mẹ của Thính Nam, mấy ngày nay nó đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm thấy lúc trước mình đã quá đáng với con, chỉ là nó sĩ diện, nhất thời không muốn mất mặt nên cậu cũng thay nó xin lỗi con, hi vọng con đừng trách nó.”
Khương Từ gật đầu, đáp: “Được ạ.”
Trình Cảnh Khải vỗ vai Thẩm Thính Nam, nhìn anh, “Thính Nam, giữa người nhà vẫn hận thù lâu như vậy sao? Con thật sự muốn cắt đứt liên lạc với gia đình mình cả đời à?”
Thẩm Thính Nam lạnh nhạt nói: “Nói sau đi.”
Anh nói thêm: “Bên ngoài lạnh, con dẫn Tiểu Từ vào trong trước.”
*
Hôn lễ của Khương Từ và Thẩm Thính Nam chính thức cử hành vào lúc 12:08 trưa, hôn lễ tiến hành đến giai đoạn tuyên thệ, những người đã từng coi thường Khương Từ, ép buộc cô, ức hiếp cô, tất cả bỗng nhiên đều trầm mặc, bọn họ im lặng lắng nghe, Khương Từ xinh đẹp rạng ngời trong bộ váy cưới màu trắng, nhưng lời bộc bạch trong hôn lễ của cô khiến mọi người phải rưng rưng nước mắt.
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, trước khi gặp được anh, em chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn. Em sinh ra trong một gia đình tan vỡ, mẹ bỏ rơi em, ba cũng chưa từng yêu em, khi còn bé, trong một thời gian rất dài em đã rất chán ghét bản thân mình, cảm thấy có phải mình không đủ ngoan không, sao ba mẹ đều không yêu mình, em đã sống trong nỗi sợ hãi suốt một thời gian dài, không dám hy vọng vào tình yêu, cũng không dám hi vọng xa vời sẽ có người tới cứu mình, em chỉ mong mình có thể sống tiếp. Cho đến sau này, ba em qua đời, bà nội đón em về nhà, em mới dần được bà chữa lành.”
“Em từng cho rằng, trên đời này ngoài bà nội, không còn ai yêu em nữa, cho đến khi em gặp anh, ánh mắt anh nhìn em luôn khiến em cảm thấy mình rất quý giá, anh kiên định yêu em, kiên định đến mức khiến trái tim em tràn ngập cảm giác an toàn, kiên định đến mức khiến em tin rằng, cho dù trời có sập xuống, cho dù cả thế giới này không ai yêu em, nhưng anh cũng sẽ mãi mãi yêu em.”
“Thẩm Thính Nam, em muốn nói với anh, em cũng rất yêu rất yêu anh, cho dù thế giới này có thay đổi thì tình yêu của em dành cho anh cũng sẽ mãi không đổi thay.”
Cô nắm chặt tay Thẩm Thính Nam, mỉm cười nhìn anh, nói: “Thẩm Thính Nam, trái tim anh sẽ không còn cô độc cằn cỗi nữa, sau này anh có em rồi, em sẽ yêu anh thật nhiều, cả đời đều ở bên cạnh anh.”
Thẩm Thính Nam không giỏi nói lời tình cảm trước mặt quá nhiều người, trong lòng anh đã bị ấm áp và tình yêu chiếm giữ, anh ôm Khương Từ vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Anh yêu em Khương Từ.”
Khương Từ đưa tay ôm lấy Thẩm Thính Nam, trong mắt chứa nước mắt hạnh phúc, cô mỉm cười dạ một tiếng, nói: “Em biết.”