Thông tin truyện

Rơi Xuống Vực Sâu

Rơi Xuống Vực Sâu

Thể loại:

Ngôn Tình, Đô Thị

Nguồn:

Sưu tầm

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 7.0/10 từ 2 lượt
[Anh nghĩ rằng tôi yêu anh, nhưng thật ra, anh chẳng qua cũng chỉ là thế thân mà thôi.]

Từ năm hai đại học, Minh Sanh đã bắt đầu đi theo Thẩm Triều Uyên.

Yêu cầu duy nhất mà Thẩm Triều Uyên dành cho người bạn gái này là phải ngoan ngoãn nghe lời.

Vì vậy, Minh Sanh luôn cố gắng duy trì hình tượng hiền lành, dịu dàng suốt ba năm liền.

Mấy năm nay, trong mắt Minh Sanh không chứa nổi một ai khác.

Mọi người sôi nổi bàn tán, nói rằng cô đã quá yêu Thẩm Triều Uyên.

Còn Thẩm Triều Uyên hẹn hò với Minh Sanh còn không phải vì cái tính ngoan ngoãn, anh nói một cô không dám nói hai của cô đó sao. Những chiêu trò đấu đá trên thương trường ngươi lừa ta gạt đã đủ phiền rồi. Chỉ khi ở bên Minh Sanh, anh mới có thể thoải mái hơn được một chút.

Cho nên khi bạn bè vô tình vui đùa, bảo rằng anh hãy cưới Minh Sanh đi, Thẩm Triều Uyên chỉ trầm mặc chứ không trực tiếp bác bỏ.

Thẩm Triều Uyên nghĩ dù sao mình cũng phải kết hôn.

Mà kết hôn với ai cũng như nhau, chi bằng cứ chọn một người phụ nữ biết nghe lời vậy.

Bạn bè nói phụ nữ rất xem trọng hình thức, Thẩm Triều Uyên nghe xong cũng không ý kiến, chỉ cười nhạo một tiếng.

Dù thế, vào ngày lễ tốt nghiệp của Minh Sanh, Thẩm Triều Uyên vẫn đi mua một chiếc nhẫn.

Nhưng khi anh tự tin cho rằng hết thảy mọi việc đều nắm chắc trong lòng bàn tay thì Minh Sanh lại từ chối lời cầu hôn của anh.

Cô đi rồi, Thẩm Triều Uyên nhìn hộp nhẫn lạnh như băng.

Giây tiếp theo, chiếc nhẫn bị ném xuống đất.

Hình thức chó má!

Tin tức Thẩm Triều Uyên cầu hôn thất bại nháy mắt đã thổi quét toàn bộ giới thương nghiệp.

Bạn tốt cười nhạo anh bị phụ nữ lừa, Thẩm Triều Uyên lạnh lùng nhìn người kia: “Giận dỗi mà thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ quay về.”

Nhưng chưa chờ đến lúc Minh Sanh “giận dỗi xong tự mình quay trở lại”, trợ lý đã đem đến một xấp ảnh chụp, trên đó là một nam một nữ, cử chỉ rất thân mật.

Góc nghiêng của người đàn ông xa lạ kia làm anh có cảm giác quen thuộc.

Nhìn kỹ, bên phải gương mặt của người đàn ông trong ảnh chụp thật sự có ba phần tương tự với mình. 

Sau này, cuối cùng Thẩm Triều Uyên cũng hiểu, vì sao mỗi khi bọn họ nùng tình mật ý, Minh Sanh đều sẽ dịu dàng tinh tế hôn lên má phải của anh.

Trong cơn tức giận, Thẩm Triều Uyên hùng hổ xông vào cuộc họp báo. Thậm chí còn đánh nam nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng với công ty giải trí kia đến mức nhập viện.

Trong phòng bệnh, giọng điệu lo lắng của người con gái và âm thanh dịu dàng của người đàn ông hòa hợp đến mức không ai có thể chen vào được.

Lần đầu tiên Thẩm Triều Uyên nếm được mùi vị của sự ghen ghét.

Sau lại, anh hèn mọn đến cực điểm cầu xin cô: “Đừng đuổi tôi đi có được không? Cho tôi nhìn, nhìn em một chút rồi sẽ đi ngay.”

Bình luận truyện