Rơi Xuống Vực Sâu

Chương 14: Chúng ta chia tay đi



Editor: Mới đọc tên chương thôi mà kích thích quáaaaaaaaaa!!!

“Sanh Sanh! Nhìn này!”

Minh Sanh nghe thấy tiếng thì cất điện thoại đi, quay đầu lại.

Chỉ thấy Hà Nhuế Giai giơ máy ảnh lên với cô, rồi sau đó “Tách” một tiếng.

Trong ảnh, Minh Sanh mặc lễ phục tốt nghiệp, tóc hơi ngắn, khuôn mặt hơi nghiêng, khóe miệng mang theo nét cười nhè nhẹ.

Hà Nhuế Giai chụp liền mấy tấm, sau đó đến bên cạnh Minh Sanh, cảm thán: “Sanh Sanh, sao cậu chụp như thế nào cũng đẹp vậy!”

Nghe lời này của cô ấy, Minh Sanh mới hiểu được, đây là cô ấy đang chụp cô.

Hôm nay là ngày trường chụp ảnh tốt nghiệp, ảnh lớp đã chụp rồi, bây giờ Hà Nhuế Giai đang lôi kéo các cô chụp ảnh khắp nơi.

“Rốt cuộc cậu chụp bao nhiêu tấm vậy?” Minh Sanh có chút bất đắc dĩ hỏi.

“Ôi, tất cả mọi người tốt nghiệp, cậu để mình chụp cho đủ đi!” Hà Nhuế Giai mơ hồ nói.

Chỗ các cô đang đứng là hồ nhân tạo phía nam của trường, còn Tần Nghiên Nghiên và Diệp Tử đứng đối diện đang tạo dáng đủ kiểu để chụp ảnh.

Hà Nhuế Giai cất máy ảnh, thân thiết hỏi: “Đúng rồi Sanh Sanh, hôm nay cậu sao thế, sao cả ngày đều không tập trung vậy?”

Minh Sanh che màn hình điện thoại di động, lắc đầu: “Không có gì, chúng ta qua bên kia đi, bốn người chúng ta còn chưa chụp ảnh chung nữa đó.”

Vừa rồi Minh Sanh đang nhìn WeChat, cô không ngờ Thẩm Triều Uyên lại đi công tác rồi.

Đầu tháng, cô đến biệt thự tìm anh, định nói với anh về chuyện chia tay.

Tuy rằng quan hệ giữa bọn họ có chút khác với cặp đôi yêu nhau bình thường, nhưng loại chuyện chia tay này, cô vẫn muốn nói rõ ràng trước mặt.

Nhưng cuối cùng lại không thấy anh đâu.

Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Triệu Tiết mới biết được Thẩm Triều Uyên có việc gấp phải đi Ý một chuyến, ít nhất phải hai tháng mới về.

Trong điện thoại, giọng điệu của Triệu Tiết còn có chút kỳ quái, nhưng lúc ấy lực chú ý của Minh Sanh đều đặt ở chuyện phải hai tháng Thẩm Triều Uyên mới có thể trở về.

Minh Sanh tính toán thời gian, còn hơn một tháng nữa.

Cuối tháng năm, Minh Sanh lại đến nghĩa trang một chuyến.

Lúc này đây, cô vẫn cầm theo một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, phía trên còn có giọt nước đọng lại.

Minh Sanh đặt hoa cẩn thận từng li từng tí trước tấm bia.

Đã vào đầu hạ, thời tiết ấm dần, Minh Sanh mặc một cái áo len màu trắng ở bên ngoài, bên trong là váy màu lam nhạt dài đến mắt cá chân.

Cô ngồi xổm trước bia mộ, làn váy chạm đất, đây lần đầu tiên cô chạm vào ảnh chụp trên tấm bia.

Từ lúc nhớ được đến nay, Minh Sanh chưa từng nhìn thấy mẹ cười thoải mái lại rực rỡ giống như trên tấm ảnh.

Tấm ảnh này là ảnh chụp chưa bị thiêu hủy của mẹ lúc còn trẻ.

Khi đó, trong tòa nhà cũ của phố Minh, mỗi ngày đều là âm thanh cãi nhau mãi mãi không dừng.

Đề tài nói chuyện mỗi ngày của mấy đứa hàng xóm chỗ đó đều là ba người nhà bọn họ

Người đàn ông tên Ngải Duy Viễn là bố của cô.

Nếu như có thể, Minh Sanh tuyệt đối không muốn thừa nhận thân phận này của ông ta.

Lúc trước chính là ông ta dùng một đóa hoa hồng và những lời âu yếm lừa mẹ Minh Sanh từ thị trấn nhỏ bế tắc đến thành phố lớn này.

Bà ấy cho là mình là từ vực sâu chạy về phía tình yêu, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua đó chỉ là một cái vực sâu khác thôi.

Rất nhiều năm sau này, đều bị vây hãm ở căn phòng cũ trong tòa nhà kia.

Minh Sanh nhìn người phụ nữ trên tấm ảnh, lạ lẫm lại quen thuộc.

Trước kia cô thường nghĩ, nếu như không có mình, vậy mẹ có thể đi khỏi đó không, có thể thoát khỏi người đàn ông kia không?

Nếu như không có mình, mẹ cũng không cần vì chút tiền mua trứng gà mà bị người đàn ông kia đánh đến đầu rơi máu chảy, chỉ vì muốn bổ sung cho cô chút dinh dưỡng.

Nếu như không có mình, mẹ cũng không cần vì muốn kiếm cho cô chút học phí mà đi trực ca đêm, sau đó bị mấy người hàng xóm gièm pha thành phải đi làm cái loại công việc kia.

Lúc nhỏ, Minh Sanh đã thấy quá nhiều bạo lực rơi xuống trên người mẹ, không chỉ trên tinh thần mà còn là trên cơ thể.

Vì bảo vệ cô, mẹ đã nhận lấy tất cả những chỉ trích và ác ý trên đời này.

Cô là gánh nặng, đây là nhận thức của Minh Sanh về bản thân hai mươi hai năm trước.

Gió làm khô nước mắt của cô, Minh Sanh lau mặt, cố gắng gượng cười: “Mẹ, những năm nay con sống rất tốt, có rất nhiều người yêu thương con.”

“Chú Lâm, dì Hứa, còn có bố nuôi mẹ nuôi, ngay cả anh ấy… Cũng vẫn luôn yêu thương con như em gái.”

“Chỉ là con… Có chút nhớ mẹ.”

Rất nhớ mẹ.

Minh Sanh cũng từng nghĩ tới việc buông bỏ, đêm hôm đó, rất lạnh, rất lạnh.

Không biết tại sao cô lại đi ra giữa đường, dòng xe cộ đi lại không ngừng, nhưng không có một cái xe nào đụng vào cô.

Chủ xe đi ngang qua cô chửi ầm lên.

Khoảnh khắc này, cô không nghe rõ cái gì, khi con người tuyệt vọng nhất, cũng chỉ nghĩ đến cái chết.

Hai năm kia, cô đã mất đi hai người quan trọng nhất.

Ngay cả người mà mình vẫn luôn yêu sâu đậm cũng muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Khi đó, toàn bộ thế giới của cô đều là màu đen, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười với người ngoài.

Vẻ bề ngoài hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng bên trong sớm đã thối rữa không chịu nổi, không còn chút sự sống.

Thế nhưng vào tối hôm đó, cô đứng ở giữa đường, thấy được video phỏng vấn của Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị trên màn hình lớn cách đó không xa.

Minh Sanh chưa từng tìm được bóng dáng của Lâm Thuật Ngôn trên người khác, nhưng ở Thẩm Triều Uyên – người hoàn toàn trái ngược với tính cách và khí chất của anh, cô lại tìm được một chút tương đồng.

Giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, Minh Sanh nghe ngóng bốn phía tin tức của Thẩm Triều Uyên.

Anh thường đi đến một nhà hàng nhất định nào đó để ăn cơm, cô lập tức nhận lời mời làm nghệ sĩ piano ở nhà hàng đó.

Lúc ấy cô nghĩ, chỉ cần mỗi ngày hoặc là cách vài ngày có thể nhìn trộm gò má của anh một chút.

Chỉ cần bên mặt là được rồi.

Một chút tương đồng kia cũng đủ để đốt lên ngọn lửa hy vọng đã sớm dập tắt trong lòng cô..

Có lẽ là kỹ thuật “theo dõi” của cô quá mức vụng về nên nhanh chóng bị Thẩm Triều Uyên phát hiện.

Ngày đó trong nhà hàng có một vị khách uống say, có ý đồ tới gần ôm eo cô, mà ánh mắt của cô luôn đặt trên người Thẩm Triều Uyên đang ăn cơm với bạn cách đó không xa, căn bản không chú ý tới nguy hiểm tới gần sau lưng.

Lúc Minh Sanh phát hiện là khi Thẩm Triều Uyên đạp ngã hắn ta xuống đất, hắn ta còn hét lên một cách khó nghe, cô nhìn thấy Thẩm Triều Uyên cau lông mày, sự chán ghét đọng lại nơi đáy mắt.

Ngoại trừ phía mặt bên phải, thì chẳng có gì giống anh, rốt cuộc bọn họ cũng không phải một người.

Khi đó, trong mắt Minh Sanh là sự cô đơn, đáy lòng lung lay sắp đổ, giống như là muốn rơi xuống vực sâu vô tận.

Sau ngày hôm đó, Thẩm Triều Uyên lại đến nhà hàng đó ăn cơm nữa.

Trước kia, cách mấy ngày anh mới đến một lần, nhưng lần này anh đã đến liên tục hai ngày rồi.

Minh Sanh trông rất giống mẹ của cô, rất đẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sáng.

Nên chắc chắn sẽ có đàn ông đến trêu chọc.

Thẩm Triều Uyên vẫn giúp cô ngăn cản phiền toái như một ngày trước.

Chỉ là lúc này đây, anh nói nhiều hơn một câu: “Sau này tôi cũng không tới đây ăn cơm nữa, cô không cần phải tiếp tục làm việc ở đây.”

Thì ra anh vẫn luôn biết rõ.

Cô phải làm sao đây? 

Sau khi biết được sau này anh sẽ không tới đó, Minh Sanh có chút ngu ngốc, lén lút đi theo anh.

Giống như một tên biến… thái.

Khi đó cô hoàn toàn xem anh là Lâm Thuật Ngôn, dù cho lúc nhìn gần vẫn có rất nhiều điểm khác nhau.

Đi theo vô số lần, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm báo động, đưa cô đến cục cảnh sát.

Nhưng ở lần theo dõi cuối cùng của cô, Thẩm Triều Uyên chặn cô ở đầu bậc thang, hỏi: “Thích tôi?”

Nhìn Thẩm Triều Uyên có chút giống anh, lần đầu tiên Minh Sanh làm chuyện xấu, cô gật đầu.

Thẩm Triều Uyên tựa như một viên thuốc nghiện, sự xuất hiện của anh mở ra một mặt tham lam ích kỷ của Minh Sanh.

Vì vậy lúc Thẩm Triều Uyên hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không, Minh Sanh gật đầu.

Cô muốn ở bên cạnh anh, dù cho đứng ở trước mặt cũng chỉ là khuôn mặt có chút giống anh của Thẩm Triều Uyên, mà những mặt khác không có chút liên quan nào.

Ảo mộng tình yêu có thể dễ dàng đâm rách này, cô vừa tỉnh táo lại vừa trầm luân gần ba năm.

Bây giờ anh trở về rồi, giấc mộng cũng vỡ, Minh Sanh tỉnh táo hoàn toàn.

Ngày đó không tìm thấy Thẩm Triều Uyên ở biệt thự, Minh Sanh nhắn tin WeChat cho anh, nói lúc nào về thì nói cho cô biết một tiếng, cô có chuyện muốn nói với anh.

Hôm sau là ngày Thẩm Triều Uyên về.

Anh nói “Được”.

Mấy năm ở bên cạnh Thẩm Triều Uyên này, Minh Sanh mang rất nhiều nguyên nhân không thuần túy.

Cũng may là anh không thích cô, nên lúc xem anh là thế thân, cô cũng bớt chút áy náy đối với anh.

Mỗi người theo nhu cầu của mình, có thể gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.

Ngày 15 tháng 6 cử hành lễ tốt nghiệp.

Rất không khéo là chuyến bay của Lâm Thuật Ngôn cũng về nước ngày đó.

Minh Sanh đã tính toán thời gian rồi, sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc thì đến sân bay, vừa kịp.

Lâm Thuật Ngôn nói, tự anh về, không cần cô đón.

Nhưng Minh Sanh thực sự rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh sớm một chút.

Minh Sanh nóng lòng muốn nhanh kết thúc buổi lễ tốt nghiệp nên không chú ý tới sự kì lạ của mấy cô bạn cùng phòng.

Minh Sanh chỉ nghe người chủ trì giới thiệu chương trình trên sân khấu đọc xong một danh sách tiết mục biểu diễn, cuối cùng các lãnh đạo đọc diễn văn, sinh viên tốt nghiệp ưu tú lên sân khấu diễn thuyết.

Qua thật lâu, nương theo tiếng vỗ tay náo nhiệt, cuối cùng buổi lễ tốt nghiệp kéo dài hai, ba tiếng đồng hồ cũng kết thúc.

Có lẽ giờ này anh sắp xuống máy bay rồi.

Nếu như hình dung tâm trạng của Minh Sanh giờ phút này, thì nó tựa như hoa cỏ đang đứng bên bờ vực cằn cỗi đột nhiên có được chất dinh dưỡng phì nhiêu, lại bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ một lần nữa.

Ánh mặt trời không ngừng chiếu vào cô, rọi đến tận màn đêm dài đằng đẵng, không bao giờ lạnh giá nữa.

Minh Sanh đứng lên khỏi vị trí, định trực tiếp quay về căn hộ cởi lễ phục tốt nghiệp ra, sau đó lái xe đến sân bay.

Nhưng lại bị Hà Nhuế Giai bên cạnh ngăn lại: “Sanh Sanh, cậu muốn đi đâu mà gấp gáp vậy?”

Minh Sanh: “Mình có chuyện rất quan trọng phải làm, Nhuế Giai, chút nữa mình không thể ăn cơm với các cậu rồi.”

Nói xong, cô lập tức vượt qua Hà Nhuế Giai, muốn ra khỏi hội trường nhanh một chút.

Nhưng hôm nay Hà Nhuế Giai nhận được nhiệm vụ rất quan trọng, đương nhiên là không thể để cô đi dễ dàng như vậy.

Nhân vật nữ chính mà rời đi thì tiết mục này không thể tiến hành được đâu.

“Chờ một chút!” Hà Nhuế Giai giữ chặt tay Minh Sanh, mạnh mẽ kéo người lại.

Minh Sanh không biết chuyện ẩn giấu trong lòng cô ấy, cô rất sốt ruột: “Nhuế Giai, mình thật sự có chuyện gấp.”

Hà Nhuế Giai liếc qua, Tần Nghiên Nghiên đã thông báo theo ý đã định trước, người trong lễ đường cũng dần dần tản ra.

Cô chỉ cần kéo dài hai phút là được rồi.

Vì để Minh Sanh không nhìn ra sơ hở, Hà Nhuế Giai chỉ có thể kiên trì thêm: “Khụ khụ! Là như vậy, lúc cậu dọn đồ thì làm rơi một thứ, lát nữa cậu về lấy với bọn tớ đi.”

Rơi đồ sao?

Ánh mắt Minh Sanh do dự, hình như lúc trước cô đã kiểm tra rồi mà, có rơi đồ gì đâu chứ!

Nhưng vẻ mặt Hà Nhuế Giai rất thành thật, không giống lừa gạt cô, Minh Sanh dừng chân lại, quay đầu lại hỏi: “Mình làm rơi cái gì?”

Lý do rơi đồ này là Hà Nhuế Giai nói bừa, cô ấy nào biết đâu.

Minh Sanh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, thấy cô ấy từ ngôn từ sáng rực đến chột dạ né tránh.

Minh Sanh bỗng nhiên hiểu được, cô ấy lừa gạt mình.

Giờ phút này, người trong lễ đường người đã đi hết, trong lễ đường chỉ còn lại một nhúm ánh sáng trên sân khấu.

Ngọn đèn bốn phía không biết đã tắt từ khi nào.

Minh Sanh cảm giác giống như có chỗ nào không đúng, ánh mắt cô rơi vào Hà Nhuế Giai, giọng điệu hơi lạnh: “Có phải các cậu làm chuyện gì sau lưng tớ không?”

Tần Nghiên Nghiên trốn cách đó không xa âm thầm làm tư thế “OK” với Hà Nhuế Giai.

Hà Nhuế Giai biết là đã đến giờ rồi.

Cô ấy buông cánh tay nắm chặt tay Minh Sanh ra, sau đó đẩy cô đi lên trên sân khấu.

Minh Sanh bị đẩy lên sân khấu, chỗ đứng vừa vặn là chỗ ánh sáng chiếu xuống, cô hơi giương mắt, cảm nhận được ánh sáng chói lóa.

“Không phải mình có chuyện, là sếp Thẩm có chuyện.” Sau khi đẩy người lên, Hà Nhuế Giai che tai Minh Sanh lặng lẽ nhắc nhở.

Nói xong, cô ấy định rút lui nhưng lại bị Minh Sanh nhạy cảm giữ chặt: “Cậu nói cái gì? Thẩm Triều Uyên cái gì?”

Đang lúc hai người lôi kéo, Minh Sanh bỗng nhiên nghe thấy được tiếng bước chân.

Từ xa đến gần.

Lực tay lôi kéo Hà Nhuế Giai bỗng nhiên nới lỏng, đối phương thừa cơ bỏ chạy tới hậu trường.

Hà Nhuế Giai trốn ở sau lưng Tần Nghiên Nghiên và Diệp Tử, ba người đều chỉ để lộ ra cái đầu nhìn về hai người trên sân khấu.

Diệp Tử là người mở miệng trước, chỉ thấy cô ấy đè thấp giọng nói: “Các cậu nói có khi nào sếp Thẩm cầu hôn không thành công không?”

Hà Nhuế Giai vỗ mạnh cánh tay của cô ấy: “Đây không phải là nói nhảm à? Sanh Sanh yêu anh ta như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý!”

Diệp Tử vuốt vuốt cánh tay, vẫn không nghĩ như thế, ngoài miệng thì thào: “Nhưng sao mình thấy vẻ mặt của Sanh Sanh có chút không đúng.”

Không giống như là ngạc nhiên hay vui mừng, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có.

Cẩn thận nhìn một cái thì giống như một loại lạnh lùng phức tạp.

Diệp Tử nghĩ xong, đụng đụng vào một vị khác: “Nghiên Nghiên, cậu thấy thế nào?”

Tần Nghiên Nghiên đang đu CP đột nhiên bị nhắc đến, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng: “Mình cảm thấy nếu như cầu hôn thành công, bánh ngọt trong tiệc đính hôn có thể chọn bánh kem socola mới ra mắt của D&C, ăn cực kì ngon!”

Hà Nhuế Giai, Diệp Tử: “…”

Minh Sanh nhìn Thẩm Triều Uyên đang đi về phía mình, giày Tây, dáng người cao ngất, rõ ràng có thể nhìn ra cả người đã tỉ mỉ sửa soạn một phen.

Lúc đầu chỉ có một nhúm ánh sáng trên sân khấu, sau khi anh đi lên, ánh sáng chia làm hai, chia ra trên người bọn họ.

Vạch tối giữa hai chùm sáng như một đường ngăn cách rạch ròi, đẩy hai người vào hai thế giới khác nhau.

“Sao anh lại ở đây?” Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy không tốt, Minh Sanh mở miệng giữa bốn bề tĩnh mịch: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”

Cô nghĩ là một tuần nữa anh mới về.

Thẩm Triều Uyên cứ im lặng như vậy mà nhìn Minh Sanh.

Những năm qua, bọn họ cũng thường xuyên một hai tháng không thấy mặt nhau, nhưng lúc này đây lại khiến cho anh có loại cảm giác nhìn không đủ.

Nhớ nhung, chính là loại cảm giác này sao?

Hình như cũng không phải là rất bài xích.

Mãi lâu sau, anh mới thấp giọng trả lời: “Mọi chuyện giải quyết xong sớm hơn dự định.”

Minh Sanh không hỏi là chuyện gì, chỉ là chúc mừng anh: “Vậy là tốt rồi, chúc anh sau này đều có thể thuận lợi như thế.”

Lực chú ý đều đặt ở một chuyện khác nên Thẩm Triều Uyên không nghe được sự kì lạ trong câu nói vừa rồi của cô.

Câu chúc này, bình thường cũng chỉ là lúc người ta chia tay nhau mới nói.

“Thẩm…” Minh Sanh vừa nói ra nửa chữ thì đã thấy người trước mắt bỗng nhiên hành động, chỉ thấy Thẩm Triều Uyên lấy từ trong túi ra một cái hộp đẹp đẽ.

Thẩm Triều Uyên rũ mắt, nhìn đồ vật trong tay, chỉ vì nó, anh bay ra nước ngoài chờ nó gần hai tháng.

Hai tháng này, chuyện gì anh cũng không làm, một lòng dốc sức vào cái nhẫn này.

Nếu như ở quá khứ, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường.

Nhưng vì sao lại là cô?

Vấn đề này, Thẩm Triều Uyên suy nghĩ rất lâu.

Không có đáp án.

Anh cũng không biết tại sao lại là Minh Sanh.

Có lẽ là thói quen, anh quen có cô ở bên cạnh, quen có sự hiện diện của cô.

Lẻ loi một mình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Uyên muốn giữ lại một người ở bên cạnh mãi mãi.

Vì vậy, kết hôn đi.

Thẩm Triều Uyên cho rằng đây là cách tốt nhất để giữ cô lại.

Tựa như đôi nam nữ sinh ra anh lại không nuôi dưỡng anh một ngày, cãi nhau nhiều năm như vậy, vẫn không thể sống thiếu tờ giấy kết hôn.

Bởi vì trong mắt bọn họ, cho rằng nếu như muốn ly hôn thì bản thân sẽ mãi mãi bị thiệt trong chuyện phân chia tài sản, cho nên cứ dây dưa như vậy.

Một quan hệ thông gia thương mại, cứ như vậy dây dưa ba mươi năm.

Thẩm Triều Uyên nghĩ kỹ rồi.

Dù anh và Minh Sanh có kém đến đâu thì có lẽ cũng sẽ không giống như bọn họ.

Minh Sanh nhìn cái hộp giống hộp đựng nhẫn trong tay anh, lại nhìn quanh bốn phía, sau đó thoáng nhìn Triệu Tiết và Hứa Tinh núp trong bóng tối.

Hơn nữa cử chỉ kì lạ vừa rồi của Nhuế Giai.

Thoáng chốc, cô bỗng rõ ràng mọi chuyện.

Minh Sanh lặng yên lui về phía sau một bước, vì vậy luồng ánh sáng kia bị lệch vị trí.

Thẩm Triều Uyên mở hộp nhẫn ra, nhẫn kim cương chói mắt rơi vào tầm mắt, anh nhìn Minh Sanh.

Minh Sanh im lặng mà nhìn chiếc nhẫn lạ lẫm.

Cô không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, sao Thẩm Triều Uyên lại đột nhiên cầu hôn cô.

Tàu hỏa bỗng rời khỏi quỹ đạo, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới việc nên làm như thế nào khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lời nói đã chuẩn bị sẵn, Thẩm Triều Uyên lại đột nhiên không có cách nào nói ra khỏi miệng được.

Nhưng mà việc anh muốn Minh Sanh là rõ ràng.

Dù sao cô vẫn rất yêu anh.

Mãi lâu sau, Minh Sanh mở miệng: “Thẩm Triều Uyên.”

Thẩm Triều Uyên ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Triệu Tiết nói, lúc con gái gặp loại chuyện này, bình thường rất khó kịp phản ứng lại, vì vậy cần cho cô ấy thời gian.

Trong hội trường vắng vẻ dị thường, bốn phía chìm vào bóng tối, trừ ánh sáng dưới chân bọn họ.

Chệch hướng quỹ đạo, nếu như không sửa lại, như vậy nghênh đón nó sẽ là vực sâu vạn trượng.

Minh Sanh không biết tại sao anh đột nhiên cầu hôn cô, nhưng chắc chắn không phải là vì yêu hoặc thích.

Ngoại trừ cái này, bất kỳ lý do nào khác cũng trở thành lý do anh xúc động cầu hôn.

Đúng, ở trong mắt Minh Sanh, có lẽ việc Thẩm Triều Uyên đột nhiên cầu hôn, chỉ có thể coi là  một chuyện nhỏ không có ý nghĩa trong cuộc sống buồn tẻ của anh.

Hôm nay anh có thể cầu hôn người bạn gái là cô đây, tương lai cũng có thể cầu hôn những người khác.

Đơn giản mà nói, Thẩm Triều Uyên cũng không phải cầu hôn cô, mà là cầu hôn bạn gái.

Vị trí bạn gái đang ở đó, người nào ngồi vào cũng được, chỉ cần anh đồng ý.

Minh Sanh chưa từng nghĩ mình ở trong lòng Thẩm Triều Uyên quan trọng cỡ nào, chẳng qua cô chỉ giữ thân phận bạn gái của anh mà thôi, cũng không phải là người không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Mọi người gặp nhau, cũng không nhất thiết phải ở bên nhau mới xem là hạnh phúc.

Vì vậy câu “Chúng ta chia tay đi”, cô nói dứt khoát một cách lạ kỳ.

Lời này vừa nói ra, Minh Sanh nhanh chóng rút lại suy nghĩ trước đó đã đặt lên người anh, đáy mắt khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Giờ phút này, cô đối với Thẩm Triều Uyên không khác gì đối với Triệu Tiết, giống bạn bè nhưng lại xa cách.

“Em nói cái gì?”

Sắc mặt Thẩm Triều Uyên thay đổi, anh không xác định được là bản thân có nghe lầm hay không.

“Em nói chúng ta chia tay đi.” Minh Sanh lặp lại một lần.

Tấm băng rôn màu đồng để lát nữa chúc mừng sau khi cầu hôn thành công không cẩn thận bị Tần Nghiên Nghiên vụng trộm ở sau lưng cô mở ra sớm hơn.

Mà ba người các cô trốn ở một góc mặt nghệt ra nhìn nhau, Triệu Tiết và Hứa Tinh đang nghe lén cũng vậy.

Đây là tình huống gì vậy?

Không phải là tiết mục cầu hôn à? Sao đột nhiên lại chuyển đến kênh chia tay rồi.

Dây lụa rực rỡ tung ra toàn bộ trên sân khấu, xen lẫn với ánh sáng, chậm rãi bay xuống, mãi đến khi dừng bên chân bọn họ.

Hà Nhuế Giai trực tiếp kéo tên đầu sỏ đến hậu trường để giảng đạo lí.

Ai kêu cô lại sơ ý vào thời điểm này.

Nhưng hai người trên sân khấu không vì này chuyện nhỏ ngoài ý muốn này mà thay đổi.

Thẩm Triều Uyên rũ tay xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm chiếc nhẫn bên trong, sau đó hộp nhẫn rơi xuống mặt đất.

Xiêu xiêu vẹo vẹo lăn đến mép sân khấu, lung lay sắp rơi.

Anh ngẩng đầu lần nữa, lúc nhìn Minh Sanh, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

Đây mới là Thẩm Triều Uyên mà cô biết, một chút lo lắng còn sót lại ở sâu trong lòng Minh Sanh cũng tan biến  theo.

Cô khẽ gật đầu: “Em biết.”

“Vậy nên chia tay đi, Thẩm Triều Uyên.” Minh Sanh cười cười với anh, đáy mắt lại không có cảm xúc gì: “Em còn có việc, đi trước đây.”

Ánh mắt xa cách, lời nói lạnh lùng, giống như cô chưa bao giờ yêu Thẩm Triều Uyên.

———

Lời của tác giả:

Đúng! Không yêu!

Không biết canh hai có thể viết rất rất nhanh hay không!

Dù sao nếu trước mười hai giờ không có thì rạng sáng nhất định có, buổi sáng ngày mai có thể đến xem ~

Rạng sáng không tính là ngày mới, tính hôm nay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.