Romeo Vs Romeo

Chương 16



"Tạch" một tiếng, tắt lửa bếp gas, Âu Dương Thành đặt trứng ốp lên chiếc đĩa sứ trắng, sau đó lại tập tễnh đem đĩa bày lên bàn trà ngoài phòng khách. Trên bàn trà lúc này đã có một chén cháo hoa, một ly sữa, một đĩa dưa chuột nhỏ và hai cái cơm nắm, cộng thêm trứng ốp Âu Dương Thành vừa bê tới, liền trở thành một bữa sáng nho nhỏ mà phong phú.

Mẹ nó! Nhà ngươi ăn đến chết đi! Cắn chặt răng, kiềm chế xúc động muốn nhổ nước miếng vào cơm, Âu Dương Thành gào một tiếng lên tầng trên: "Bữa sáng xong rồi!" Mau lăn xuống đây ăn! Xong rồi nhanh cút đi!

Vài giây sau, một giọng nói lạnh lùng truyền từ trên tầng xuống, pha trộn chút ngái ngủ khi thức dậy buổi sớm, "Có phải cậu cần tôi lặp lại lời hôm qua đã nói với cậu không? Hử?" Giọng nói không lớn, nhưng Âu Dương Thành vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng, mà cũng chính vì tiếng không hề lớn nên lại càng có thêm uy lực, khiến hắn cảm giác như khí lạnh đang xông ra từ gang bàn chân mình.

Vạn lần không tình nguyện, Âu Dương Thành sắp mài nhỏ cả răng, tiếp đó cố ý cao giọng hét lên trên đó: "Âu Dương lão gia, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi ạ! Mau xuống ăn đi thôi!" Tiếng hét như gà trống gáy, dù có là ai sáng sớm ngày ra nghe phải chắc chắn sẽ đều mất sạch khẩu vị ăn uống, bất quá vị trên lầu kia hiển nhiên không phải người thường. Sau một tràng cười điên cuồng, giọng nói biếng nhác của Âu Dương Thần lại vọng xuống.

"Ừ! Ngoan! Làm tốt lắm, lão gia sẽ có thưởng, lên đây hầu hạ lão gia ta mặc quần áo trước đã!"

"Đcm! Cậu đi chết đi cho tôi!" Không thể nhịn nổi nữa, Âu Dương Thành rốt cục cũng bùng nổ, quả ổi thối này thật sự nghĩ mình là lão gia, còn hắn là nha hoàn chắc! Bàn tay đang xoa thắt lưng quay ngoắt, chỉ thẳng lên tầng mắng: "Cậu còn muốn bám trên giường tôi bao lâu nữa hả? Còn không mau cút về đi làm!"

"Ừa... Cậu lên hầu hạ tôi mặc quần áo đi rồi tôi xuống liền! Bằng không tôi trần trụi với thiên nhiên cũng được, tôi đây không ngại đâu..."

Nhưng mà tôi ngại! Âu Dương Thành nhíu mày, cảm thấy mới sáng sớm đã ở trong nhà mình cãi nhau với một tên vô lại thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt. Huống hồ với tình trạng thân thể của hắn hiện tại, thật sự cử động còn không nổi, chứ đừng nói tới nổi giận! Các bộ phận trên lẫn trong người đều như một đống linh kiện hỏng hóc, thân thể như vừa sống lại lần nữa, mà hắn, thì còn chưa thể thích ứng được với cái sự “sau khi sống lại” này. Vậy nên về cơ bản, phần eo của hắn vẫn cứng ngắc. Sau khi tìm được cho mình một lí do, Âu Dương Thành hít sâu vài hơi, liếc nhìn đồng hồ trên tường! Đệch! Bị muộn rồi!

"Cậu còn không lên là tôi đi xuống đó nha!" Tiếng nhấc chăn sột soạt vang lên, dường như Âu Dương Thần đang cố ý nhắc nhở hắn.

Âu Dương Thành chắc chắn, nếu giờ mà hắn mò lên, một, hai tiếng tới đừng hòng xuống nổi, ai lại đi dâng bản thân vào tay người khác chứ! Lập tức chộp lấy chìa khóa xe, phóng ra cửa đổi giày, khoảnh khắc mở cửa, Âu Dương Thành quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Âu Dương Thần từ cầu thang bước xuống, thằng nhãi này thật sự trần truồng mà xuống! Ngay cả quần lót cũng không thèm mặc!

Nhìn thấy bộ dạng nhất định phải "tẩu thoát" của Âu Dương Thành, Âu Dương Thần nheo mắt lại trừng hắn, rõ ràng tức lên rồi ~

Âu Dương Thành không biết vì cái gì mà cảm thấy thật mát lòng mát dạ, theo bản năng làm một động tác vừa ngây thơ vừa đáng yêu: le lưỡi làm mặt quỷ với Âu Dương Thần! Sau đó không chờ người kia phản ứng đã chạy ra khỏi cửa.

"Khi nào cút nhớ khóa cửa đấy!" Tiếng nói của Âu Dương Thành cách không xa vọng lại.

Âu Dương Thần đứng trên bậc thang, nhìn cánh cửa bị đóng lại, như đang suy ngẫm mà nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, thì thào tự nói: "Thật đáng yêu ~"

"Oáp ~~~~" che miệng, Âu Dương Thành ngáp dài, hắn buồn ngủ quá, ngủ không đủ giấc đương nhiên sẽ thấy buồn ngủ rồi. Đã qua rồi cái thời thể lực của hắn có thể thức trắng vài đêm liên tục để cày game, tuổi trẻ lông ba lông bông kia đã sắp xa tới mười năm, giờ ngẫm lại hồi ấy bản thân đúng là ăn no rửng mỡ quá thể. Mà thực ra hiện tại hắn thấy đói bụng nhiều hơn, cơm đã nấu xong, chẳng qua lại là làm cho tên "đại ma vương", hắn còn chưa xơ múi được miếng nào! Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thành quyết định ra cửa mua hai cái bánh bao trước rồi mới quay về lấy xe, xoa xoa vòng eo đau nhức, hắn đột nhiên có cảm giác hình như thắt lưng mình nhỏ đi... Không phải chứ? Cái này mà cũng xảy ra được sao?

Tựa như vừa phát hiện một sự thật phũ phàng, Âu Dương Thành mặt xanh mét đi ra khỏi tiểu khu, vừa bước qua cổng lớn liền thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng đối diện bên kia đường, Âu Dương Thành sửng sốt vài giây, mà ngay lúc ấy đối phương cũng xoay người, hai người bốn con mắt nhìn nhau...

"Đúng là cậu?" Âu Dương Thành có chút kinh ngạc, tiểu đậu hũ... Thi Văn thì phải? Sao Thi Văn lại ở đây?

Thi Văn nhìn thấy Âu Dương Thành, đầu tiên cũng ngây người một lát, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài thêm một chiếc áo khoác màu xanh đậm, quần bò rộng thùng thình, sau lưng đeo balô chéo vai, nhìn qua y hệt học sinh trung học.

Âu Dương Thành liếc một cái, lập tức thấy phù hiệu trường trên áo khoác của cậu ta, vừa khớp gần đó có một khu đại học, thì ra vẫn còn là sinh viên. Thời điểm này đích thật đang là giờ tới trường. Một cỗ oán khí không biết ở đâu trào thẳng lên ngực, Âu Dương Thành mắng to trong lòng: Ổi thối chết tiệt! Trâu già gặm cỏ non! Phá hoại mầm non đất nước!

Lúc đầu vì chẳng thèm để ý nên Âu Dương Thành còn không nghĩ tới, nhưng giờ này người ta tìm đến tận cửa nhà, thằng ngu cũng nhìn ra được, Âu Dương Thần cùng với tiểu đậu hũ mềm mềm trước mắt này khẳng định không phải quan hệ bạn bè bình thường, hay anh em chú cháu gì sất, đương nhiên càng không có khả năng là cha con!

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, giống như đều đang nhanh chóng suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng Thi Văn mở miệng trước, "Anh... Chào buổi sáng!"

Âu Dương Thành gật đầu một cái, "Chào buổi sáng!" Nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu: "Thật trùng hợp, cậu đang chờ ai à?"

Thi Văn nhìn hắn, như đang tự hỏi, sau đó, cậu ta nói: "Anh ấy ở chỗ anh?"

Hả? Âu Dương Thành tiếp tục sửng sốt, hắn biết "anh ấy" trong miệng Thi Văn có thể ám chỉ ai, chỉ là còn chưa dám khẳng định, mạo muội trả lời biến thành chưa đánh đã khai thì không hay. Sao hắn lại cảm thấy như người ta là đến để bắt gian thế này? Đáng giận!

Không đợi Âu Dương Thành trả lời, Thi Văn đã tiếp tục nói: "Xe của anh ấy ở đây." Nói xong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bên cạnh, Âu Dương Thành theo tầm mắt của cậu ta liền thấy, đệch! Cái xe sang chảnh của Âu Dương Thần thật sự đang đỗ ở cách đó không xa! Chỗ đó rõ ràng là cấm dừng xe, sao đến giờ mà vẫn chưa bị người ta kéo đi chứ? Không được! Hắn nhất định phải gọi điện báo!

Bất quá việc đã đến nước này, Âu Dương Thành đã hoàn toàn không còn cơ hội nói dối, tuy hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn nói dối. Không nói dối được... lại càng không biết giải thích sao cho tốt! Bởi vì hắn biết, quan hệ của Âu Dương Thần với nam sinh tên Thi Văn trước mặt này... So với mình cũng kẻ tám lạng người nửa cân!

"Cậu muốn tìm cậu ta? Cậu ta đang ăn sáng, đại khái một lúc nữa sẽ ra thôi." Âu Dương Thành thực bình tĩnh nói. Hắn tuyệt đối không phải đang "khoe khoang" gì cả, hắn xin thề với thượng đế, hẳn chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!!

Thi Văn cũng thực bình tĩnh. Nhìn nhìn Âu Dương Thành, lại cúi đầu nghĩ nghĩ.

"Tôi không bao lâu nữa sẽ đi Pháp du học." Bất chợt buông một câu.

Cái này thì liên quan gì tới hắn? "Chúc mừng!" Âu Dương Thành mỉm cười, nửa thật nửa giả.

"Đều nhờ ơn của anh..." Thi Văn đáp lời có chút mỉa mai. Âu Dương Thành thu lại nụ cười.

"Tôi muốn cảm ơn anh!" Đột nhiên cười đến thực đáng yêu, Thi Văn bước tới trước mặt Âu Dương Thành, vô cùng thân thiện vỗ vỗ vai hắn, "Sau này nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nha!"

Cậu ta hành động như vậy, lại khiến Âu Dương Thành cảm thấy kỳ quái. Cái này không giống với mấy trò hay viết trong kịch bản gì hết! Theo lý thuyết Thi Văn hẳn là phải hận mình mới đúng... tuy rằng hắn thấy bản thân khá vô tội, nhưng Thi Văn này không khỏi quá mức nhiệt tình rồi đi? Ít nhất cũng có thể ở mặt hắn một khóc hai nháo ba thắt cổ chứ?

"Nhu cầu của anh ấy rất cao, hơn nữa còn mãnh liệt, anh phải rèn luyện thắt lưng nhiều một chút nha!" Ám muội nháy máy một cái, Thi Văn cười sáng lạn tới mức nhân thần cộng phẫn.

Âu Dương Thành mang vẻ mặt buồn bực nhìn Thi Văn xoay người rời đi. Hắn không phải không hiểu cậu ta đang nói gì, chỉ là hắn cũng chẳng muốn nói thêm vào nữa. Một thằng già như hắn còn tranh giành gì với đứa trẻ con thế này đây! Nói ra thật quá dọa người! Hơn nữa, có dọa người thì cũng không phải là Âu Dương Thành hắn, ai có thể vượt mặt nổi cái tên ổi thối trâu già gặm cỏ non nào đó kia chứ!

"Âu Dương Thành ~~ Cám ơn anh!" Bỗng nhiên, Thi Văn vốn đã đi xa, quay đầu lại cười với Âu Dương Thành, vẫy tay hô to một tiếng: "Em yêu anh!"

Chân Âu Dương Thành mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ sụp xuống đất, không thể tin nổi nhìn người vừa mới đi được có vài bước đã đã quay đầu lại "thổ lộ" với "tình địch" là hắn, thằng oắt con này đang làm cái gì nha? Nhìn thấy vẻ đùa giỡn hiện lên trong ánh mắt của Thi Văn, Âu Dương Thành nhíu mày, rốt cục là muốn gì? Đầu óc hắn vào buổi sáng không phải thực tỉnh táo, hơn nữa còn chưa ăn cơm, thiếu năng lượng, nên phản ứng càng thêm chậm chạp!

"Tiểu đậu hũ chắc không phải được mình cứu một lần nên quay ra yêu luôn chứ?" Sờ sờ cằm, Âu Dương Thành tìm một lời giải thích cho hết thảy những việc vừa xảy ra. Quay người chuẩn bị đi mua bánh bao, vài gã đàn ông thân hình cao lớn, lực lưỡng đột nhiên chặn đường Âu Dương Thành.

Âu Dương Thành hoảng sợ, đám người kia đang dùng một loại ánh mắt "trắng trợn" quan sát hắn. Chắc không phải lại tới thổ lộ với mình đi? Tìm niềm vui trong đau khổ xong, Âu Dương Thành gượng cười một tiếng, hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

Không ai trả lời câu hỏi của hắn.

"Ừm... Không có việc gì thì tôi đi! Không quấy rầy các vị!" Mặc dù có chút uất ức, nhưng Âu Dương Thành khi đi vẫn cố gắng ưỡn ngực ngẩng đầu, tuy rằng hắn biết mình chưa chắc đã đi được.

"Đứng lại!"

Quả nhiên, người phía sau gọi một tiếng, Âu Dương Thành ảo não nhắm mắt, chậm rãi xoay người... "Có việc... A oa!"

Bắt cóc! Hai chữ duy nhất vừa nhảy ra trong đầu làm cổ Âu Dương Thành cũng cứng lại! Giữa ban ngày ban mặt thế mà hắn lại bị bắt cóc!

"Chúng bây làm cái gì vậy? Thả ra ~~" Âu Dương Thành chỉ sửng sốt vài giây lập tức bắt đầu giãy dụa, đáng tiếc không chống lại nổi, cũng không ai thèm nghe hắn. Ngay sau đó, tay bị trói lại, tốc độ nhanh đến kinh người, thật khó mà không khiến người khác hoài nghi đám người này chuyên bắt cóc tống tiền. Chỉ có điều, Âu Dương Thành thật sự không cho mình là con tin "chất lượng tốt" như thế, nói tới gia sản của hắn thôi, bọn cướp bình thường thấy đã chướng mắt rồi!

Cảm giác thân thể bị nâng lên, ném vào trong xe, Âu Dương Thành vừa muốn giãy dụa hò hét dẫn người trên đường tới, lưng đột nhiên bị thứ gì đó dí vào, cái cảm giác... kim loại lành lạnh này, không nhẽ là...

"Ngoan ngoãn một chút! Bằng không tao nổ súng!"

Âu Dương Thành không nhúc nhích. Eo của hắn đã nhức lắm rồi, không muốn hành hạ nó thêm tí nào nữa.

"Có thể hỏi một chút, các vị muốn bắt tôi đi đâu được không?"

"Đến rồi sẽ biết!" Xem ra đối phương không muốn nhiều lời với hắn.

Cuộn mình trong xe, nghe âm thanh động cơ đang rung rung gầm vang bên tai, Âu Dương Thành nhất thời có ngàn vạn cảm khái, khi còn sống được một lần bị bắt cóc, có phải đã trọn vẹn rồi không? Bất quá... có một số việc hắn phải nói cho rõ ràng. Nghĩ nghĩ, hắn ê một tiếng.

"Làm sao?" Là tên vừa dí súng vào người hắn.

Âu Dương Thành nuốt nuốt nước miếng, nói: "Trong nhà tôi không có tiền chuộc tôi..."

"Câm miệng!"

XXOO!! Chuối tiêu cái ổi nhà chúng mày!!!

Vốn tưởng rằng xe sẽ đi năm, sau tiếng, sau đó dừng ở nơi rừng hoang núi vắng nào đó, rồi bản thân bị vứt vào kho hàng, thế nhưng khiến cho Âu ương Thành cảm động ngoài dự kiến chính là, xe chỉ đi có nửa tiếng đã dừng. Sau đó hắn bị khiêng đi tới đi lui một chốc, xung quanh tựa hồ cũng không có mấy người, tiếp tục đi vào thang máy. Thang máy không ngừng chuyển động hướng lên trên, Âu Dương Thành ước lượng trong lòng một chút, ít nhất phải tầng hai mươi, cao như thế... khách sạn?

Thời điểm hắn bị ném lên cái gì đó mềm mềm, Âu Dương Thành càng thêm nghi ngờ chỗ này là khách sạn, mà dưới thân hắn không thể hoài nghi là một chiếc giường, còn là giường king size cực kỳ thoải mái! Vụ này là sao đây? Tuy thấy khó hiểu, nhưng Âu Dương Thành có cảm giác tính mạng mình tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm. Có điều nằm ở một chỗ xa lạ, tay chân đều bị trói chặt, đầu cũng bị chụp bao, thứ cảm giác an toàn này vẫn không hề đáng tin cậy chút nào. Không nhìn thấy gì, hắn chỉ có thể dựng thẳng hai tai cẩn thận nghe ngóng tứ phía.

Thật yên tĩnh... Ngoại trừ tiếng hô hấp của hắn cơ hồ không còn bất cứ tiếng động nào khác. Hắn ngửi thấy mùi hương phiêu lãng trong không trung. Hắn đã từng ngửi qua mùi này, là một loại nước hoa rất được các chị em phụ nữ ưa thích.

Lẽ nào bắt cóc hắn tới đây là một ả nào đó?

Ngay khi Âu Dương Thành đang miên man suy nghĩ, tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, hắn giật mình một chút, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc. Ngay sau đó lại là tiếng cửa đóng, tiếp đến một chuỗi tiếng bước chân chứng minh có người đang chậm rãi tiến về phía hắn.

Âu Dương Thành đang lo lắng có nên mở miệng trước hay không, bất quá không hiểu đối phương là nam hay nữ, có nên hô trước "anh hùng tha mạng" vân vân mây mây gì đó không nha! Mà đúng lúc người kia đã mở miệng, chỉ là... xổ ra một tràng toàn là tiếng Anh!

Âu Dương Thành hoang mang, chỉ nghe được vài câu gì mà "Đã lâu không gặp", "Rất nhớ cậu!", "Sao không chịu gặp tôi...". Một loại cảm giác không xong dần dần dâng lên trong lòng, tựa như một cơn ác mộng, thời khắc trước khi giật mình tỉnh giấc luôn luôn là đáng sợ nhất!

Cảm nhận người kia đã bước tới bên giường, đang nhìn hắn, một tay sờ lên eo của hắn, cảm giác không xong kia càng ngày càng mãnh liệt...

Bao chụp trên đầu bất ngờ bị giật ra, ánh sáng đột ngột khiến cho mắt Âu Dương Thành nhất thời chưa thể thích ứng, có điều hắn cũng không có thời gian dư dả để thích ứng, vừa mở mắt đã cùng người trước mặt mắt đối mắt. Sau khi thấy rõ mặt hắn, đối phương rõ ràng bị "đả kích" không nhỏ, toàn bộ khuôn mặt đều méo mó!

"Sao lại là mày ~~~?"

Những lời này... người hỏi phải là hắn mới đúng! Nở một nụ cười "hư tình giả ý", Âu Dương Thành gượng gạo nói một cậu: "Ngoại trừ duyên phận, tôi không có cách giải thích nào khác..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.