Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Quyển 3 - Chương 123: Đột biến



Mặc dù Long Duệ không muốn, nhưng việc hắn ngủ cùng lão nhân kia rốt cuộc cũng trở thành sự thật, chả lẽ để lão nhân đó ngủ cùng Tiểu Long Nhi và Tử Tô?

Lão nhân kia lại không ngại, ngược lại đối với hắn lộ ra tươi cười mang theo ý vị thâm trầm, làm Long Duệ trong lòng căng thẳng sợ hãi, không ngăn được bản thân tự miên man suy nghĩ. Ai biết lão nhân này có phải là đồng tính luyến ái hay không? Nếu nửa đêm lão ấy biến thái động tay động chân với hắn thì biết làm sao?

Đêm đó, Long Duệ chết sống không chịu ngủ cùng lão nhân kia, bản thân ngủ trên sô pha, dáng người c lớn nằm cuộn mình một cách đáng thương trong sô pha, mong có thể thoải mái một chút.

Lão nhân cười đắc ý, ông mới không muốn ngủ cùng tiểu tử thối này, tiểu tử này đã được tiện nghi còn khoe mã, rất đáng giận.

Long Duệ đáng thương ngày hôm sau rời giường phát hiện mình biến thành một con gấu trúc, chỉ vì một buổi tối không ngon giấc, không phải bị lão già kia đánh lén, mà do sô pha quá nhỏ, hắn hằng đêm đều ngủ phòng mình, giường êm chăn ấm, giờ phải ngủ sô pha, làm sao có thể ngủ ngon được?

Mà hắn còn phải rời giường làm bữa sáng, hầu hạ ba người kia. Tưởng tượng đến đây hắn đã phát điên, nhưng hắn lại không dám không làm, bởi vì hắn sợ Tử Tô.

Bí mật này rất nhanh liền bị lão nhân kia biết được. Chỉ thấy lão nhân nhìn hắn cười hắc hắc không ngừng, giống như nắm được bí mật kinh thiên động địa.

Tiểu Long Nhi đối lão nhân tốt nhất, bởi vì lão nhân này là nó đem về, cho nên Tiểu Long Nhi đối với lão nhân bảo vệ có thừa, thập phần chiếu cố, tựa như đối với gia gia của mình.

“Gia gia à, hôm nay tụi con tới cửa hàng, gia gia muốn ở lại trong nhà hay là đi cùng tụi con?” Tử Tô vừa ăn bữa sáng vừa hỏi, nàng học Tiểu Long Nhi kêu lão nhân là gia gia.

Lão nhân còn chưa trả lời, Long Duệ đã giành đáp trước: “Ông ấy đương nhiên là đi theo chúng ta.” Hắn mới không cần lão nhân này ở lại trong nhà, nếu lão ta là trộm, trộm sạch hết tiền bạc trong nhà thì làm sao? Tâm tư của Long Duệ chính là như vậy.

“Ta đi cùng các người, nếu không trưa đến ta sẽ không có cơm ăn.” Lão nhân như thế nào lại không biết tâm tư của tiểu tử Long Duệ này? Lão chẳng qua là không nói ra mà thôi. Nhưng trong lòng oán hận nghĩ, tiểu tử thối này cũng dám hoài nghi lão tử, về sau nhất định phải dạy dỗ lại.

Lúc này Tiểu Long Nhi thấy lão nhân nói vậy, vừa cắn một miếng bánh mì, vừa hướng lão nhân cười tủm tỉm nũng nịu nói: “Gia gia à, bằng không cục cưng ở nhà với gia gia, sau đó buổi trưa kêu Long thúc thúc nấu cơm cho chúng ta.”

Nhìn thấy Tiểu Long Nhi còn nhỏ nhưng lại săn sóc mình, lão nhân thiếu chút nữa rơi lệ, cảm động vô cùng. Vừa định mở miệng khen ngợi, lại thấy Long Duệ chết tiệt mở to hai mắt phản đối.

“Không được, các người một già một trẻ ở nhà, chúng ta làm sao có thể yên tâm? Nếu không cẩn thận bị thương, hoặc là kẻ cắp biết người lớn không ở nhà, xông tới đối phó với một già một trẻ các người thì làm sao?” Long Duệ không để hai người phản bác, đem sự tình nói ra một cách phi thường nghiêm trọng.

Lão nhân cùng Tiểu Long Nhi không khỏi nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ, hai người bọn họ có yếu ớt như vậy? Hai người bọn họ kém cỏi như vậy? Là đối tượng để kẻ cắp đả đích? Bọn họ tốt xấu gì cũng là một lão Long với một tiểu Long, đối phó với loại trộm cắp kia dễ như ăn bánh.

Long Duệ nhìn thấy ánh mắt hai người bọn họ có chút phẫn nộ, cố gắng đáp trả lại. Ai sợ ai a? Hắn cũng có mắt, hắn cũng có thể trừng mắt nha.

Lúc này, Tử Tô nãy giờ không nói gì chỉ im lặng suy nghĩ, rốt cuộc hạ quyết tâm, nàng cảm thấy Long Duệ nói đúng, nàng lo lắng lão nhân ở nhà một mình, nếu thêm Tiểu Long Nhi, nàng lại càng không thể yên tâm. Cho nên, cuối cùng nàng nói: “Gia gia theo tụi con đi, một là có cơm ăn, hai là tụi con cũng có thể chăm sóc gia gia, gia gia cũng sẽ không buồn.”

Long Duệ thực vừa lòng, đương nhiên không chỉ có hắn cảm thấy vậy, mà lão nhân cũng thực vừa lòng. Lão không cần ở nhà, lão phải đi theo bọn họ ra ngoài, vì lão muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Long Nhi.

Ăn bữa sáng xong, Long Duệ tự nhiên trở thành cu li, làm xong bữa sáng lại phải rửa chén, sau khi thu dọn sạch sẽ, hắn mới cùng mọi người đi ra cửa.

Lần này là ngồi xe taxi. So với pháp thuật của bọn họ mà phải di chuyển bằng những phương tiện như thế này thì thật là buồn cười, nhưng lại không thể bay, đến đường cùng đành phải ngồi xe taxi.

Cũng may là không quá xa, khoảng hai mươi phút liền tới bờ cát. Bốn người xuống xe, buổi sáng trừ bỏ có số ít người đi đường, và lão nhân đang ngồi, cho nên buổi sáng buôn bán không tốt lắm, bình thường là từ giữa trưa đến chiều tối mới đông đúc, cho nên Tử Tô ngồi một mình ở nhà hàng trong khi Long Duệ đi bắt cá.

Sau khi mở cửa nhà hàng, Tiểu Long Nhi liền kéo lão nhân ra bờ biển chơi, một già một trẻ vô cùng cao hứng, còn Long Duệ bị Tử Tô đuổi xuống biển bắt cá.

Tiểu Long Nhi muốn xuống biển chơi, nhưng bởi vì lão nhân bên cạnh, cho nên nó không thể đi, liền đứng ở bờ biển nghịch cát. Lão nhân cũng đứng cùng nó, trên khuôn mặt già nua tràn ngập ý cười

Lão thật lòng rất thích Tiểu Long Nhi này, thiện lương, đáng yêu, thông minh, tuy còn nhỏ nhưng đã thấu hiểu suy nghĩ của người khác, vị mẫu hậu nhân loại của hắn cũng là người như vậy. Lão nghĩ đến đây liền mỉm cười.

Lúc này, Tiểu Long Nhi đang chơi đùa, đột nhiên kỳ quái hướng lão tức giận nói: “Gia gia, tại sao có con cá nhỏ chết? Di, còn có tôm nữa, thật nhiều nha, nước biển cũng thật nóng à.”

Lão nhân tuyệt không để ý, chỉ mỉm cười nhìn nó, thuận miệng nói: “Bảo Bối, đây là hiện tượng bình thường, một ít tôm cá chết rất bình thường, nước biển sau khi hấp thụ nhiệt của mặt trời sẽ nóng lên.” Lão nghĩ Tiểu Long Nhi không biết điều này, liền giải thích.

Tiểu Long Nhi nhìn thấy dưới chân mình vài con cá con tôm nhỏ đã chết, xung quanh còn nhiều hơn, trong lòng cảm thấy bất an một cách kì lạ, hơn nữa hôm nay nóng quá, không khí thực khó chịu, có loại cảm giác như giông bão đang tới.

“Không phải đâu, Bảo Bối cảm thấy có gi đó không đúng, rất không bình thường, cá tôm chết nhiều lắm. Hơn nữa Bảo Bối có cảm giác không thoải mái, có điểm bất an.” Tiểu Long Nhi rầu rĩ nói, không muốn nghịch nước tiếp nữa, chỉ đứng nhìn bốn phía, ngắm biển rộng mênh mông. Trong lòng nó cảm thấy bất an mãnh liệt, lại bồi hồi thật lâu. Vừa rồi ở nhà thì không có gì nhưng sau khi tới bờ biển cảm giác này lai từ từ xuất hiện.

Nghe thấy lời nói củaTiểu Long Nhi, lão nhân mới thật sự chú ý, quả nhiên nhìn thấy dưới chân có không ít tôm cá đã chết, bốn phía cũng vậy. Không xem thì thôi, vừa nhìn đến lão không khỏi nhướng mày, trong lòng thực sự cảm thấy, tựa hồ có nguy hiểm gần kề. định thần nhìn lại, sắc mặt lão càng ngày càng nghiêm trọng. cuối cùng lão đem tầm mắt dời đến mặt biển, ánh mắt thâm thúy tựa hồ nhìn thấy đáy biển, chỉ chốc lát sau, lão liền há hốc miệng, thần sắc bối rối.

“Bảo Bối đi mau, mau rời khỏi nơi này.” Lão nhân lập tức không quản mình tuổi già sức yếu, trong nháy mắt ôm Tiểu Long Nhi vào lòng, nhanh chóng chạy tới dãy hàng quán ven biển. lão muốn đi tìm Tử Tô, sau đó lập tức đưa nàng đến chỗ an toàn.

“Gia gia, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Long Nhi thấy biểu tình của gia gia có vấn đề, lập tức kêu lên. Biểu tình của gia gia cho nó biết đã có chuyện xảy ra. Cảm giác của nó chắc chắn không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.