Hiểu Ngũ bởi vì khóc lóc náo loạn một ngày, sang ngày thứ hai liền có chút không thoải mái, gấp đến độ khiến Long Tam đảo quanh: Cũng may Hiểu Ngũ luôn luôn là thân cường thể kiện, sành ăn ngủ ngon, nghỉ ngơi mấy ngày sau cuối cùng cũng khôi phục lại:
Đại phu Long Tam tìm đến luôn miệng xác nhận, nói là phu nhân không có việc gì, đứa nhỏ cũng tốt lắm, lúc này Long Tam gia mới xem như yên lòng:
Đã nhiều ngày Long Tam gia tăng xử lý công việc để sau này có thời gian rảnh tay làm việc, cuối cùng công việc thỏa đáng, vì thế dưới sự yêu cầu của Hiểu Ngũ, mang theo Phượng Trữ cùng Lam Hổ, còn có một đám hộ vệ thủ hạ cùng lên đường, trở lại Long phủ ở kinh thành:
Bên kia Kiều Lỵ cùng Phượng Trác Quân còn có đám Chung Bác, cuối cùng cũng tìm được nơi để bảo vật: Đó là một cái động trên một ngọn núi nhỏ, cửa động hoàn toàn dùng bùn đất phong kín: Trên triền núi dài mọc đầy cỏ trăm ngày, cho nên dân chúng địa phương gọi nơi này là Bách Nhật sơn, thôn dưới chân núi, cũng gọi là Bách Nhật thôn:
Cửa động vừa nhỏ lại rất ẩn mật, nguyên bản bọn Phượng Trác Quân vẫn lần tìm không được, ở trên núi loanh quanh mấy ngày, không thu hoạch được gì, sau lại nghe người địa phương nói, Bách Nhật thảo không tàn, tình huynh đệ không phai, trong lòng Phượng Trác Quân đột nhiên rung động một chút:
Ông không có gấp gáp đi tìm, ở dưới chân núi vòng vo mấy ngày, nghe nông hộ dưới núi kể về truyền thuyết của Bách Nhật sơn: Truyền thuyết kể rằng thật lâu trước đây, có hai vị huynh đệ, một người họ Long một người họ Phượng, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, vinh nhục cùng hưởng: Thời điểm đó thế đạo thật không tốt, thổ phỉ tứ phương, các thôn các hương hội thường thường bị đánh cướp: Hai huynh đệ đều là người tốt, thường thường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ: Nhưng chỉ có như vậy liền gặp phải phiền toái:
Một ngày đệ đệ cứu một vị lão nhân ở thôn Bách Nhật này, kết quả bị một đám thổ phỉ trả thù đuổi giết, đệ đệ thân cô thế cô, mãnh hổ nan địch quần hồ, liền bỏ chạy lên núi: Ca ca làm việc trở về, nghe nói việc này liền vội khẩn cấp lên núi cứu, nhưng mọi người trong thôn khuyên hắn, đám thổ phỉ bậy bạ kia thật sự là nhiều người lắm, người người cao thủ, nếu hắn đi chắc chắn sẽ chết: Nhưng huynh trưởng họ Long này kiểu gì cũng không nghe, lưu lại một câu: huynh đệ chúng ta tuy không phải sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm: Dứt lời, liền cầm kiếm hướng lên núi mà đi:
Sau đó thôn dân nghe nói, trên núi, hai huynh đệ cùng đám thổ phỉ kia đấu ba ngày ba đêm, trên núi máu chảy thành sông, nhiễm đỏ cả đất, đám thổ phỉ cuối cùng đều bị giết hết, mà hai huynh đệ kia cũng tuyệt mệnh như thế: Thôn dân không có nhìn thấy bọn họ xuống núi, lên núi tìm kiếm, cũng không có tìm được thi thể bọn họ: Nhưng vào đầu xuân năm sau, trên triền núi vốn trụi lủi này, bỗng nhiên mọc ra rất nhiều cỏ trăm ngày, cỏ trăm ngày sức sống rất mạnh, hoa khai không tạ, một hoa tiếp một hoa, dần dần lan tràn khắp triền núi, giống như đùm bọc lẫn nhau, cố gắng hướng về phía trước: Thôn dân đều nói, đó là hồn của hai huynh đệ Long Phượng hiển linh nơi đây:
Từ nay về sau, ngọn núi này liền gọi là Bách Nhật sơn, tên thôn cũng đổi thành Bách Nhật thôn, để kỷ niệm hai huynh đệ trọng tình trọng nghĩa vì liều mình cứu thôn mà chết:
Phượng Trác Quân nghe xong chuyện xưa này, mấy ngày khó ngủ: Ở trong đầu ông tinh tế nhớ lại nhiều lần chuyện phát sinh sau khi phụ thân bị hại oan, phụ thân tuy phẫn nộ bất đắc dĩ, nghẹn khuất phẫn hận, nhưng phụ thân thật sự chưa từng có nói qua một câu lão gia tử Long gia không phải, theo như tính tình phụ thân hỏa bạo như vậy, nếu là bị hảo huynh đệ hãm hại cửa nát nhà tan, phụ thân làm sao có thể nhận mệnh xám xịt chạy trốn tới ở nông thôn như vậy?
Phượng Trác Quân trong lòng run lên, nhiều năm như vậy, ông chưa từng có nghĩ tới cái khả năng khác, một lòng nhận định là Long gia kia hại Phượng gia bọn họ, ông một lòng nghĩ muốn báo thù: Long Nhị nói qua, cái người tố cáo Triệu đại nhân kia sau lại bị Long lão gia tử tìm tội xử trảm, lúc ấy Long Nhị nói đây coi như là vì Phượng gia báo thù, mà khi đó trong mắt ông lại nhìn giống giết người diệt khẩu:
Nhân tâm luôn là như thế, luôn hy vọng sự tình sẽ theo như những gì mình nghĩ, bất luận phát sinh cái gì, luôn có biện pháp giải thích thành lý do chính mình muốn: Phượng Trác Quân trợn mắt nhìn đỉnh màn, bỗng nhiên cảm thấy sự tình hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông:
“A Lỵ, bà nói xem, có khi nào sự thật không quan hệ đến Long gia hay không?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm được bảo tàng, có kết luận gì vẫn là quá sớm: Đầu năm nay vì tài vì lợi, thân huynh đệ thân phụ tử còn có thể trở mặt đoạt mệnh, huống chi chỉ là huynh đệ kết nghĩa:”
“Nhưng trên bản đồ kia, mỗi một manh mối đều giống như Bách Nhật thôn này, lưu lại sự tích về tình nghĩa của hai lão nhân gia, ta đi đến bây giờ, bỗng nhiên cảm thấy đây không phải là bản đồ, đây là chặng đường mà lão nhân gia nhớ lại:”
“Phượng lang, đừng nghĩ nhiều, đã đi tới nơi này, cách chân tướng chỉ kém một bước, vô luận đào ra cái gì, tìm ra manh mối, oan khuất của Phượng gia, nhất định có thể tìm ra chân tướng:”
“Thật sự là hi thế trân bảo sao?”
“Nếu không phải thì tại sao làm cho người ta động sát khí muốn chiếm làm của riêng? Kỳ thật càng là bảo bối quý hiếm càng tốt, vật như vậy, điều tra ra càng dễ dàng, hai lão nhân gia làm sao mà có được, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng có cái ước định hoặc là sự tình gì, có lẽ là bởi vì đây mà liên lụy:”
Phượng Trác Quân không nói chuyện, chỉ nằm ngẩn người, vô luận là cái trân bảo gì, vô luận là từ đâu đến, hai lão nhân gia cả đời này cởi mở, đồng sinh cộng tử, nếu như cuối cùng đến tuổi già, lại vì bảo vật trở mặt thành thù, đời này biết ăn năn thế nào cho hết? Ông bỗng nhiên có chút không dám tra xét, ông nghĩ ông có chút hiểu được lý do lão phụ một chữ cũng không nói, tình nghĩa cả đời đổi lấy phản bội, mặc cho ai đều chịu không nổi đi: Tuyệt vọng cùng cực, hết thảy như tro tàn:
Nhưng là, vì sao phụ thân tựa hồ cũng không có cảm xúc như vậy? Mặc dù khổ cực, phụ thân cũng chưa nói ra một câu oán giận Long gia, không có hận ý, không có táo bạo, tựa hồ liền thật sự nuốt xuống oan khuất này:
Phượng Trác Quân trăm mối không thể giải, rốt cục lại đi lên núi tìm kiếm bảo tàng, sau lại nhìn đến một chỗ trên sườn núi cỏ trăm ngày mọc đặc biệt ẩn mật, ông nhớ tới chuyện xưa lưu truyền trong thôn dưới chân núi, vì thế liền đi nhìn kỹ xem, lại nhìn ra manh mối, đất trên vách núi đá này tựa hồ so với nơi khác gồ hơn một chút, cỏ trăm ngày cũng tựa hồ là cố ý trồng lên: Ông do dự một chút, rốt cục động thủ gạt mảng cỏ qua một bên, moi lớp đất bên dưới ra xem, không ngờ đào ra được cửa động:
Chung Bác đi theo bày trận địa tinh thần như sẵn sàng đón quân địch, đang muốn nói muốn đi vào phải cùng nhau vào, vạn nhất ở đây Phượng gia cầm đi cái gì, hắn phải quan sát cho kỹ: Nhưng Phượng Trác Quân vẫn đứng ở cửa động bất động, chỉ nhìn vách động đen tuyền mà ngẩn người:
Chung Bác châm cây đuốc, vói vào quơ quơ, xác định không có gì nguy hiểm, liền thúc giục nói: “Phượng gia, chúng ta vào đi thôi, sớm một chút xứ lý sự tình xong xuôi, ta cũng có cái công đạo với đại ca:”
Hắn phóng một cái đạn khói lên trời, để mọi người cùng đi với Kiều Lỵ dưới núi đều thấy, nhanh chóng cầm thùng trước đó chuẩn bị cùng lên, đây là vật dùng để chuẩn bị dời bảo vật đi:
Phượng Trác Quân ngẩn người đứng một lúc lâu, rốt cục khẽ cắn môi, mang theo Chung Bác đi vào: Trong động không gian cũng không lớn, người miễn cưỡng xoay nửa người là có thể đi vào, động sâu và dài, nhưng không trống rỗng, cũng không có bài trí gì đó phức tạp: Chung Bác nhìn thấy trên vách động có cây đuốc, liền châm lửa: Lần này mọi vật đều rõ ràng, toàn bộ động rất sạch sẽ, trừ bỏ cuối động có hai cái rương một lớn một nhỏ ngoài ra không còn vật gì:
Đám người Chung Bác ở ngoài động, Kiều Lỵ cũng không đợi được, cũng lách người đi vào: Bà thấy Phượng Trác Quân nhìn cái rương không nhúc nhích, không khỏi đẩy đẩy ông, Phượng Trác Quân suy nghĩ một hồi, vẫn là không nhúc nhích, lại đối Chung Bác nói: “Ngươi mở đi:”
Chung Bác không có gì do dự sợ hãi, trách nhiệm của hắn chính là canh giữ bảo vật tìm được, phòng ngừa Phượng gia làm chuyện xấu, hơn nữa cam đoan đưa bảo vật còn nguyên về Long gia trông giữ: Cho nên hắn vừa nghe để cho hắn mở ra, liền nhanh chóng tiến lên, nhìn kỹ xem chung quanh rương cùng thiết kế của khóa rương, xác nhận không có ám khí nguy hiểm, liền dùng đại đao đẩy ra một cái: Đợi một hồi, quả thật không ám khí bay ra, liền thăm dò đi qua xem, này nhìn lên, “A” một tiếng kêu sợ hãi, Phượng Trác Quân cả kinh cũng nhanh chóng qua nhìn:
Làm gì có bảo vật nào, trong rương chỉ có hai kiện huyết y, thường thường suốt bãi ở nơi nào: Phượng Trác Quân đứng thẳng bất động đương trường, trong lòng không biết là cái tư vị gì, hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hình như có chút thất vọng:
Kiều Lỵ đứng ở phía sau ông, thấy ông nửa ngày không nhúc nhích tĩnh, nhịn không được tiến lên nhìn xem, vừa thấy thì chấn động, nói: “Đây là cái gì?”
Chung Bác tinh mắt nhìn thấy trên đám quần áo lùng nhùng là một khối bài tử, liền lấy lên, thấy rõ chữ trên mặt, đọc lên: “Đồng sinh cộng tử, coi đây là chứng:”
Kiều Lỵ hừ lạnh: “Nói thật dễ nghe, đồng sinh cộng tử, cuối cùng chết khổ ở nông thôn là Phượng lão gia tử chúng ta, ở kinh thành ngồi hưởng phú quý là Long gia bọn hắn:”
Phượng Trác Quân bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, nơi cha ta nói nguyên lai là nơi này, nói bọn họ từng ở trên một ngọn núi muốn cùng đám thổ phỉ đồng quy vu tận, kết quả lúc ấy Trình tướng quân lãnh binh đi ngang qua, đem bọn họ đang hấp hối cứu đi: Thời điểm đó, bọn họ bắt đầu gia nhập quân đội: Cha ta nói, huyết y bọn họ vẫn còn giữ: Không ngờ, là lưu tại nơi này…”
Chung Bác cầm bài tử kia, quay sang, lại nhìn hai kiện huyết y kia, hốc mắt nóng lên: “Hai vị lão gia tử rõ ràng là huynh đệ tình thâm, tại sao các ngươi cứ ồn ào tạo ra thù hận hai nhà?”
Phượng Trác Quân không nói lời nào, giống như lâm vào trầm tư, Kiều Lỵ ở một bên lại nói: “Tại sao là chúng ta nháo ra thù hận, việc năm đó, xác thực quả thật thực đã xảy ra:” Bà ta liếc mắt thấy bên cạnh còn có một rương nhỏ, lấy kiếm đẩy ra: “Cái rương này còn chưa có xem đâu…” Bà nói còn chưa dứt lời, lại ngây ngẩn cả người: Trong rương này lại trống rỗng, chỉ có hai phong thư nằm im ắng:
Kiều Lỵ lấy lên xem, nhìn nhìn, không nói: Phượng Trác Quân phục hồi tinh thần, từ trong tay bà ta lấy thư xem, thư rất đơn giản, một phong viết: “Đại ca, gian thần tâm địa độc ác, dục gia chi tội, việc này một mình ta đảm đương, không phải ta đã quên lời thề lúc trước, cũng không phải là muốn hãm đại ca vào thế bất nghĩa, chính là nay bất đồng khi xưa, đại ca trong nhà già trẻ lớn bé mấy chục người, chớ cùng ta chịu tai bay vạ gió này, ta cùng với đại ca chặt đứt liên lạc, không phải không nhớ thương đại ca, nhưng việc có nguyên nhân, đại ca nhất định sẽ hiểu tiểu đệ: Chốn cũ trọng du, lưu lại thư này, chứng minh lòng ta, nếu đại ca có ngày nào đó nhìn thấy, chớ trách: Ta tuyệt bút như thế, cũng coi như tuân thủ hứa hẹn, huynh đệ chúng ta, đồng sinh cộng tử:”
Phượng Trác Quân xem xong thư này, chấn động trong lòng, ông có chút không dám nhìn một phong thơ khác, ông cố gắng hồi tưởng, có một đoạn thời gian, phụ thân rời nhà đi không thấy bóng dáng, ông tưởng là đi thám thính tin tức báo thù, nhưng sau khi phụ thân trở về một chút động tĩnh cũng không có, thân thể ngày càng sa sút, cuối cùng bệnh nằm liệt giường, lần nữa dặn dò ông, cái bảo vật kia, là thứ trân quý nhất cả đời phụ thân:
Khó trách phụ thân chưa bao giờ nói muốn báo thù, khó trách phụ thân chưa bao giờ thầm oán Long gia nửa câu, khó trách phụ thân vẫn nói lời xin lỗi hai mẫu tử bọn họ…
Chung Bác đợi lại chờ, nhìn thấy Phượng Trác Quân bất động, liền đem thư cầm lại đây, phong thư thứ hai lại chỉ đơn giản vài từ: “Hiền đệ, vi huynh đã báo thù cho đệ, tuyệt bút như thế, đồng sinh cộng tử:”
Phượng Trác Quân nghe Chung Bác đọc, rốt cục nhịn không được rơi lệ, khóc một trận, cái gì cũng không có nói, đem này nọ lại thả lại chỗ cũ, hết thảy khôi phục nguyên trạng, xoay người đi ra khỏi huyệt động:
Đợi Chung Bác dập tắt hết đuốc, cùng Kiều Lỵ ra hết, Phượng Trác Quân tự tay khôi phục nguyên dạng động khẩu trở lại: Sau đó nhấc vạt áo, bùm một tiếng quỳ gối xuống, hướng tới cái động khẩu bái ba bái:
“Cha, Long thúc, con sai rồi: Con chỉ mù quáng đoán bậy trong lòng, mắt mù, tai điếc, không có nghe cha nói, không hiểu được ý cha, sai lầm chồng chất qua rất nhiều năm: Con khiến cho trong nhà Long thúc gặp rất nhiều phiền toái, con bị thành kiến mông tâm, con sai rồi: Cha, Long thúc, hai người dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ trách cứ con, con nay không có gì dám cãi lại, đợi đứa nhỏ sau trăm tuổi, nhất định đến địa phủ cùng nhị vị lão nhân gia giáp mặt thỉnh tội: Từ nay về sau, con sẽ không làm việc như vậy nữa, những gì con thiếu Long gia, nhất định con sẽ hảo hảo bồi thường:” Phượng Trác Quân nói rất nhiều, nói xong, lại dùng lực dập đầu ba cái:
Chung Bác thấy thế, cũng quỳ gối trước động dập đầu, nói: “Hai vị lão gia tử, ta gọi là Chung Bác, là huynh đệ của Long Phi Tam gia Long gia, tình nghĩa chúng ta cũng như thân huynh đệ, ba vị gia của Long gia không đến được, ta cả gan, liền thay bọn họ bái cho nhị vị lão nhân gia ngài ba bái đi:” Dứt lời, còn thật sự dập đầu lạy ba cái, lại nói: “Ta trở về, sẽ đem chuyện nơi này hảo hảo cùng đại ca nói, chắc chắn sẽ không cô phụ khổ tâm hai vị lão gia tử: Hai chữ tình nghĩa, Chung Bác ta nhớ rõ:”
Phượng Trác Quân nhìn Chung Bác hành động, nghe hắn biện hộ cho hai chữ tình nghĩa, nước mắt không khỏi lại rơi xuống dưới: Vài người tại cái động khẩu này lưu luyến một hồi lâu, cuối cùng cùng nhau xuống núi:
Việc đã đến nước này, mọi người đều không có gì hay để nói, vì thế thu thập bọc hành lý, đi vòng vèo hướng Long gia mà đi, việc này đến bước này, Phượng Trác Quân kiểu gì cũng phải đều phải cấp Long gia một cái công đạo: Kiều Lỵ mềm giọng an ủi phu quân, nhưng Phượng Trác Quân trong lòng đầy tâm tư, vẫn rất u sầu: Kiều Lỵ cũng sầu mi khổ kiểm, chỉ có bọn Chung Bác họ tinh thần sáng láng, một đường thảo luận Long Phượng công huân, huynh đệ tình nghĩa:
Ngày bọn họ đặt chân một thành cách kinh thành không xa, Kiều Lỵ tinh mắt nhìn thấy dấu hiệu ven đường, liền tìm cớ, một mình đi đến khách sạn có dấu hiệu kia, bà ta cùng tiểu nhị nói muốn tìm một phòng đặc biệt có hoa nở, tiểu nhị hiểu ý, dẫn bà vào một gian phòng:
Kiều Lỵ vừa mới tiến vào phòng một hồi, cửa chi nha một tiếng mở ra, Phượng Trữ vội tiến vào, một phen cầm tay Kiều Lỵ: “Nương, lần này nương nhất định phải giúp ta:”
Kiều Lỵ nhíu mày, ném tay nàng ra, ra cửa nhìn xung quanh một hồi, sau đó dóng cửa lại cẩn thận: Xoay người lại, hỏi: “Con tại sao đến đây?”
Phượng Trữ vội vàng nói: “Nương, Long Tam bắt được Lam Hổ, nương mau giúp ta, đem hắn cứu ra:”
“Bắt Lam Hổ?” Kiều Lỵ cả kinh, lập tức định thần, lại hỏi: “Sự tình là như thế nào, con mau nói xem, còn có, tại sao con đến đây?”
“Ta đi theo Lam Hổ đến Hương Hà trấn, kết quả gặp cái đồ giả kia còn có Long Tam, Long Tam sử kế, bắt ta cùng Lam Hổ: Sau đó mang theo chúng ta trở lại kinh thành, trên đường, ta nghe được Long Tam nói một câu thu được tín hàm, bên này cũng đang trở lại kinh thành, ta lo lắng sau khi vào Long phủ không thể tiếp ứng cùng hai người, liền dựa vào bộ dáng giống đồ giả kia, tìm cơ hội đã lừa gạt thủ vệ trốn ra: Ta ở chỗ này chờ mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được nương:”
“Đồ ngu ngốc nhà ngươi, ngươi đi theo Lam Hổ làm cái gì?”
“Hắn đối ta lúc lạnh lúc nóng, ta không nắm chắc, nương không phải cũng đồng ý chúng ta sao? Ta phải nắm lấy hắn mới tốt:”
“Kia Long Tam đã thấy con sao?”
“Vâng, hắn nói, hắn nói ta cùng với đồ giả kia là tỷ muội song sinh:”
“Nương, Lam Hổ làm này rất nhiều chuyện bất lợi cho Long gia, Long Tam sẽ không bỏ qua cho hắn: Ta mặc kệ trước đây đã xảy ra cái gì, đó không liên quan đến ta, đời này ta chỉ có Lam Hổ, nương mau giúp ta cứu hắn đi:”
Kiều Lỵ không nói lời nào, trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Lam Hổ không nói cái gì chứ?”
“Ta không biết, ta chỉ xa xa thấy hắn một lần:” Phượng Trữ gấp đến độ muốn khóc, nàng thật vất vả mới gặp được Kiều Lỵ, gấp đến độ thảo cứu binh: “Nương, Lam Hổ vẫn nghe lời nương, nương mau nghĩ biện pháp đi, sự tình đã xảy ra, nương bảo ta cùng Lam Hổ nên làm sao bây giờ, chúng ta đều theo ý tứ của nương làm, còn không được sao?”
“Đều nghe ta sao?” Kiều Lỵ nói: “Long Tam kia, còn nói với con cái gì?”