Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 39



Ôn Uyển Nhu ôm Thần Ca từ phía sau, hai người lẳng lặng xem phim tài liệu trên màn chiếu.

Thần Ca bỗng nhớ tới một chuyện, bật cười khúc khích.

Ôn Uyển Nhu dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, thấp giọng hỏi, “Em cười gì vậy?”

Thần Ca chậm rãi nói, “Tôi nhớ hồi bé có một thời gian tôi còn muốn làm nhà động vật học, các bạn khác tan học thì chơi ở sân thể dục, tôi lại chạy đến khu rừng nhỏ sau trường bắt sâu, không có bình thuỷ tinh tôi bèn lấy tạm cốc thuỷ tinh, hồi đó tôi tan học về, mẹ tôi chẳng bao giờ dám chạm vào cặp sách của tôi cả.”

Ôn Uyển Nhu nghe đến sâu liền thấy cả người ngứa ngáy, trước kia hắn bị coi là con gái mà nuôi, chỉ học chơi đàn piano violon gì đó, có lẽ vốn dĩ hắn không sợ sâu, nhưng do bị người giúp việc nói quá, khiến cho tiềm thức hắn luôn có chút sợ mấy loài động vật có lông này.

“À..” Hắn tự thấy đề tài này mình theo không nổi, liền đổi chủ đề, “Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”

“Mới được mấy tuổi thôi…” Thần Ca nghĩ nghĩ, hình như còn chưa đến mười tuổi, vẫn đang học tiểu học, sau có lần nửa đêm ba cậu về nhà kiểm tra bài tập của cậu, vừa mở cặp sách đã thấy một cái cốc thuỷ tinh toàn sâu là sâu, tức quá đập bể luôn cái cốc, còn dần cậu một trận, đánh đến sáng hôm sau cậu không đi học nổi, từ đó về sau cậu không dám đi bắt sâu nữa, ước mơ làm nhà động vật học cũng gác lại, lâu dần, cậu cũng quên đi giấc mộng năm ấy.

“Một thời gian thật dài trước kia anh đều bị nuôi như con gái.” Ôn Uyển Nhu ôm sát thắt lưng Thần Ca, ghé vào tai cậu chậm rãi nói, hắn vẫn luôn không muốn nói quá khứ ấy cho người khác biết, nhưng khi ở bên cạnh Thần Ca, không biết vì cớ gì hắn lại muốn cậu có thể biết trọn vẹn về mình.

“Không phải chứ?” Thần Ca kinh ngạc nhìn hắn, không dám tin, “Nuôi giống con gái mà anh đã thế này? Nếu nuôi anh như con trai, không biết anh còn dữ dội ghê gớm cỡ nào?”

Ôn Uyển Nhu nở nụ cười, không tức giận chút nào, “Anh ở trong mắt em là như thế nào…” Hắn ngừng lại, tiếp tục nói, “Anh không gạt em, thật đó, thực ra lúc ấy anh cũng không hiểu vì sao mọi người lại nuôi anh như con gái, mơ mơ hồ hồ một khoảng thời gian, cuối cùng cũng hiểu, nhưng chẳng thể thay đổi được gì.”

Thần Ca không nghe được oán hận nhàn nhạt trong lời nói của Ôn Uyển Nhu, tưởng tượng đối phương khi còn bốn tuổi bị nuôi như con gái, buộc tóc hai bên mặc váy hoa, an ủi, “Thế đã là gì? Nghĩ thoáng ra, mẹ tôi năm đó sinh tôi ra cũng muốn có một đứa con gái, không cảm thấy tên tôi rất giống tên con gái sao?”

Ôn Uyển Nhu ngẩn ra, hỏi, “Em…cũng bị…Nuôi như vậy?”

Thần Ca đáp, “Cũng gần như thế, nhưng tôi không được mấy tuổi thì ba tôi đã suốt ngày không ở nhà, mẹ tôi nuôi nấng tôi quá gian nan vất vả, liền cảm thấy sinh con trai cũng không có vấn đề gì, ít nhất mai này còn có nơi nương tựa.”

Ôn Uyển Nhu lại vô thức dùng cằm cọ cọ tóc Thần Ca, trong lòng cảm thấy là lạ, không thể nói rõ là cảm xúc gì, nhưng lại rất nhẹ nhõm, như thể đang cất giấu một bí mật nặng trĩu, đã bao năm trôi qua không thể tiêu tan, bỗng nhiên có một người nói cho bạn biết, bí mật của bạn thực ra cũng chẳng phải là bí mật. Hắn nói, “Anh còn tưởng chỉ có mình anh như vậy chứ…”

Thần Ca, “Có nhiều người giống vậy lắm… Tôi nhớ hình như nó là một phong tục thì phải? Nếu bé trai thường hay sinh bệnh, người nhà của bé sẽ hoá trang cho bé thành bé gái, nghe nói như vậy bé sẽ không sinh bệnh nữa.”

“…Ừm.” Ôn Uyển Nhu không nói gì nữa, hôn lên trán Thần Ca.

Có lẽ do ban ngày đã ngủ nhiều, cho nên đến khuya Thần Ca vẫn không thấy buồn ngủ.

Tuy chân Ôn Uyển Nhu đã tê rần vì cậu ngồi lên lâu, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay ra, sợ cậu lạnh, kéo ngăn tủ lấy chăn đắp cho hai người, cứ một câu lại một câu đáp lại những câu Thần Ca nói.

Đã xem vài bộ phim tài liệu, Thần Ca thấy hơi chán, nhìn chồng đĩa phim bên cạnh máy chiếu, hỏi, “Ngoài phim tài liệu ra anh còn phim gì khác không?”

Mấy chồng phim tài liệu kia là do Ôn Uyển Nhu bảo dì giúp việc đi mua vài hôm trước, cố ý đặt ở trong phòng, hắn chính là nghĩ nếu Thần Ca kiên trì không chịu ở cùng phòng với hắn, vậy mỗi tối hắn đều lôi kéo cậu tới xem phim tài liệu với mình, hắn nghĩ nghĩ, đáp, “Em tìm xem đi, anh cũng không nhớ lắm.”

“Ừm…” Thần Ca xem xem, hai mắt bỗng sáng ngời, rút ra một đĩa phim có bìa in hình bia mộ, “Anh xem tôi phát hiện ra cái gì này? Phim ma!”

Ôn Uyển Nhu nheo mắt nhìn, mơ hồ cảm thấy cái bìa phim này quen quen, nhưng lại không nhớ ra nội dung phim thế nào, “Em không sợ ma à?”

“Không sợ, không phải có anh xem cùng sao.” Thần Ca hưng phấn, đã lâu cậu không xem phim ma rồi, sau khi tốt nghiệp đại học thỉnh thoảng cậu nổi hứng muốn xem, nhưng lại thấy nhà mình chỉ có mỗi mình và một con milu, quá đáng sợ, vất vả lắm mới có thêm Ôn Uyển Nhu bên cạnh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ôn Uyển Nhu bị Thần Ca nói đến ngọt cả lòng, hắn thực thích Thần Ca vô thức ỷ lại mình như vậy, nói, “Vậy được rồi, anh cũng quên nội dung, coi như xem phim mới.”

Thần Ca hưng trí bừng bừng bỏ đĩa phim vào, lật mặt sau vỏ đĩa xem nội dung tóm tắt, bên tai vang lên tiếng nhạc phim tươi sáng, cậu đang nghĩ phim ma có thể loại nhạc này có phải hơi kì rồi không, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một anh đẹp trai nước ngoài xuất hiện trên màn hình.

Cậu giật mình, Ôn Uyển Nhu cũng thấy kì lạ, hỏi, “Đây là phim ma à?”

“Không biết nữa.” Thần Ca ngơ ngác trả lời, ngồi về giường, Ôn Uyển Nhu tự nhiên vươn tay ôm cậu vào lòng, sợ một lát nữa sẽ đột nhiên xuất hiện cảnh tượng gì đáng sợ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ xem hết phần giới thiệu, rốt cuộc cũng bắt đầu vào phim.

Trên màn hình đầu tiên xuất hiện một căn phòng đóng chặt, một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn ngồi trên giường, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, sau đó cửa mở ra, một chàng trai cũng vô cùng đẹp trai khác bước vào, cậu ta nói mấy câu, tiếp đến dùng một tay nâng cằm chàng trai kia lên…

Thần Ca và Ôn Uyển Nhu đều trầm mặc.

Hai diễn viên ở trong phòng nhỏ nhanh chóng cởi quần áo, bắt đầu vật lộn, Thần Ca xấu hổ nhìn Ôn Uyển Nhu phía sau, “Bọn họ…Rốt cuộc là phim gì đây?”

Ôn Uyển Nhu còn mờ mịt hơn Thần Ca, mấy đĩa phim này đều là dì giúp việc mua cho hắn, “GV? Chắc là…Không cẩn thận bị lẫn vào…”

Thần Ca mím môi, nghĩ thầm, ở đâu ra đĩa phim thể loại này lẫn vào chứ, nhưng cậu không nói ra, bảo, “Quên đi, tôi lấy đĩa phim này ra, xem phim khác.”

Ôn Uyển Nhu nhìn chằm chằm màn hình, lại nhìn sườn mặt Thần Ca, nuốt nước miếng, “Không vội.”

Thần Ca nghe tiếng nuốt của Ôn Uyển Nhu, tim run lên, có chút sợ hãi cũng có chút…chờ mong, đầu óc dần trở nên hồ đồ, “Vậy…Anh muốn xem tiếp à?”

Ôn Uyển Nhu cúi đầu, chen vào hõm vãi Thần Ca cọ cọ, “Đêm nay có được không?”

Thần Ca giả bộ không hiểu hắn nói gì, “Anh nói cái gì được không cơ?”

Ôn Uyển Nhu hé miệng, mặt xoẹt cái đỏ bừng, đối với chuyện này, da mặt của hắn so với Thần Ca còn mỏng hơn nhiều, nếu không đã không thích thầm bao nhiêu năm mà vẫn không dám hành động, cũng không chờ đến khi rèn luyện từ một anh mập gần hai trăm cân (100 kg) thành một anh đẹp trai cơ bắp chắc nịch mới dám xuất hiện trước mặt cậu, càng không luôn suy nghĩ tự ti ngại ngần như thế.

Thần Ca nghiêng đầu nhìn Ôn Uyển Nhu chăm chú, đột nhiên bật cười, cậu thấy Ôn Uyển Nhu thực sự rất thú vị, lần đầu tiên gặp đã dám cởi quần áo trước mặt cậu, giờ lại thẹn thùng như vậy. Thần Ca sờ sờ vành tai đỏ hồng của hắn, ngửa đầu hôn lên sườn mặt hắn, “Có thể, nhưng để tôi làm được không?”

“Em làm được không?” Ôn Uyển Nhu không hề cảm thấy chán ghét, hắn nghĩ dù thế nào vẫn là hắn có được Thần Ca, vẫn là Thần Ca có được hắn, chỉ cần bọn họ có nhau, thì dùng phương thức gì cũng được, chẳng qua kí ức thuở nhỏ làm hắn chán ghét người khác đối xử với hắn như con gái, cho nên đêm đầu tiên dù phải cho Thần Ca uống thuốc hắn cũng không muốn bị cậu thượng mà thôi.

Nhưng cũng chỉ là giới hạn lần đầu tiên.

Thần Ca nhìn màn hình, kí ức về đêm ấy không rõ ràng lắm, chỉ nhớ rất thoải mái, giờ trong lòng cậu cũng có chút không chắc chắn, đến kinh nghiệm nam nữ cậu còn không có, nói gì đến nam nam.

Trầm tư một lát, cậu thở dài, “Nếu không thì anh lại làm đi…Tôi sợ làm anh bị thương, chờ tôi tra cụ thể các bước rồi tính sau.”

Trong mắt Ôn Uyển Nhu hiện lên vẻ vui sướng, hắn vốn nghĩ đêm nay mình không tránh khỏi kiếp này chứ, nhỏ giọng lặp lại, “….Em sợ làm anh bị thương?”

Hai người dựa vào rất gần, cho dù Ôn Uyển Nhu có nói nhỏ hơn nữa Thần Ca cũng vẫn nghe được, cậu ho khẽ một tiếng, “Loại chuyện này có thể tránh được thì vẫn tốt hơn, anh có làm không? Không thì tôi ngủ.”

Ôn Uyển Nhu nghiêng đầu nhìn Thần Ca, cười khúc khích, hai mắt cong cong, tầm mắt luyến tiếc dời khỏi cậu.

Thần Ca cũng nhìn Ôn Uyển Nhu, tim bỗng rung động, dường như đây là lần đầu tiên cậu thấy Ôn Uyển Nhu cười vui vẻ đến vậy, bình thường hắn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đạm mạc không cảm xúc, ngay cả cậu cũng mãi đến khi lên giường với hắn mới biết hắn thích mình, trước đó thì hoàn toàn không cảm giác được.

Cậu cầm bàn tay đặt trên giường của Ôn Uyển Nhu, không ngờ một câu quan tâm của mình lại có thể làm con người đơn thuần này cười hạnh phúc như thế, đột nhiên cậu cảm thấy — Mình đã nợ anh ấy quá nhiều.

Mưa đọng trên tấm cửa thuỷ tinh, ngoài trời mưa rả rích không ngừng.

Hai mắt Ôn Uyển Nhu có vệt thâm quầng rõ ràng, hắn nhẹ nhàng vỗ về Thần Ca, luyến tiếc đi vào giấc ngủ.

Đôi khi hắn nhịn không được nghĩ, giá như thời gian vĩnh viễn ngừng lại thì tốt biết bao, hắn có thể mãi nhìn khuôn mặt say ngủ của Thần Ca, có thể ủ tay chân của cậu vào lòng mình khi trời lạnh, có thể gọi điện cho cậu khi công việc bộn bề bận rộn, cho dù chỉ vài câu hỏi han đơn giản cũng đủ khiến hắn cao hứng thật lâu.

Khi tiếp xúc với Thần Ca hắn đã chuẩn bị cho một kết thúc, thế nhưng đến giờ phút này, hắn lại cảm thấy quyết định trước kia của mình thực sự là một sai lầm.

Thần Ca với hắn không thể nghi ngờ là một loại ma tuý, không cách nào dứt bỏ, cũng không cách nào giải thoát.

Cách một khoảng không, hắn nhè nhẹ khắc hoạ đường nét khuôn mặt cậu, cẩn thận ghi tạc từng nét từng nét vào đầu.

Còn rất nhiều thời gian, hắn tự nói với bản thân.

Trước khi ba Ôn quyết định chuyển giao quyền hạn cho hắn, hắn vẫn có thể ở bên Thần Ca, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chia cách Thần Ca quả thực quá thống khổ với hắn.

Ước mơ hắn đã thiết tha mong mỏi lâu đến thế, thật vất vả mới có được.

Hắn không có dũng khí lớn như vậy, không đủ dũng khí để buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.