Rốt Cuộc, Em Có Biết..?

Chương 17: Chỉ yêu mình em



Cuối cùng cô gái của đời cậu cũng xuất hiện

Hãy bên cạnh ấy, đừng để cô ấy khóc

Và, hãy cho cô ấy biết cậu yêu cô ấy nhiều tới như thế nào.

-Dương Minh Nhật-

Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Bích Thảo, Dương Minh Nhật.

Địa điểm : Thánh địa hoa hồng.

" Vậy tối nay tôi sẽ tới nhà nạn nhân theo lời cậu " Viên thanh tra hỏi : " Đây là bạn gái cậu hả ?"

"Không phải.." Phong điềm tĩnh trả lời.

Không phải ? Hóa ra hắn không muốn công khai bọn nó đang yêu nhau sao ? Lòng có chợt dâng lên một chút mất mát, một chút buồn tủi.

"Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi " Hắn nắm chặt tay nó. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy chỉ chứa hính bóng đó, tâm trí đó chỉ vì nó mà nhớ nhung

Vợ chưa cưới- ba từ này của hắn vẫn vang vọng bên tai . Phong , xin lỗi vì giây phút không tin tưởng anh của em. Em vui lắm.

"Ồ đúng ! Em dâu dễ thương thế này ai chả muốn cưới làm vợ chứ " Viên thanh tra thản nhiên nói tiếp

Hắn lạnh nhạt, liếc nhìn nói : "Cô ấy rất dễ thương nhưng chỉ cần có tôi là đủ."

"Được rồi " Viên thanh tra khẽ cười trừ. Tên nhóc này, hành động rồi ánh mắt nhìn em dâu âu yếm như vậy. Thế mà đối sử với tiền bối là hắn đây ( viên thanh tra ) như với người dưng. Ông trời ơi có phải quá bất công rồi không ?

" Chào em, anh là Dương Minh Nhật. Sư huynh của Lam .....Á. Đợi tôi nói hết đã "

Chưa kịp nghe Minh Nhật nói hết , hắn bỗng kéo nó đi thật xa.

"Chỉ cần quan tâm mình anh " Hắn đặt tay lên má quay đầu nó lại.

Người này , có phải quá bá đạo rồi ? Nó mỉm cười.

"Tên đó có bắt nạt em không ? "

"Không có mà " Viên thanh tra đó mà bắt nạt em thì em đâu còn lành lặn đứng trước mặt anh.

"Được rồi. Em nhìn ra ngoài kia kìa" Hắn hướng về phía xa kia- nơi hắn muốn cùng nó tới từ rất lâu- thánh địa hoa hồng- nơi hẹn ước tình yêu.

Nó quay đầu nhìn về phía chân trời kia. Từng bông hoa hồng đỏ thắm yêu kiều nở rộ , chứa chan biết bao nhiêu tình cảm chất chứa của đôi lứa.

"Để anh cõng em " Hắn ngồi xuống trước mặt nó.

Bích Thảo, em đừng nói gì cả, chỉ cần tin anh, chỉ cần tựa vào vai anh.Để anh đươc che chở cho em, để anh được yêu em đến hết cuộc đời này.Dù ngày mai mọi thử thách có ở phía trước, dù ngày mai mây mù che chắn lối đi thì bất cứ lúc nào , bất cứ nơi đâu, em hãy nhớ ở một nơi nào đó vẫn có một người luôn dõi theo em.

"Anh yêu em "

Yêu em suốt đời , suốt kiếp.

"A" Nó tựa vào lưng hắn. Hắn cõng nó bước từng bước trên nối đi bước vào thánh địa.

Lam Phong, anh có cảm thấy trái tim em đang loạn nhịp không ? Mỗi khi chúng ta bên cạnh nhau,( trái tim ) nó lại bay đến tận trời xanh.

" Em cũng yêu anh"

Yêu anh từ lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy nhau,yêu anh mỗi khi anh lau đi giọt lệ trên mắt em.

Lam Phong , dù sau này có phải chết, dù sau này có phải chịu đựng bao nhiêu thăng trầm đi nữa, em cũng không sợ. Vì hai chúng ta đã có nhau.

Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống, một làn gió nhẹ thổi qua cuốn theo từng cánh hoa lung linh bay giữa không gian. Hắn nắm tay nó, từ từ nói :

"Bích Thảo, có một điều anh muốn nói. Năm nay anh đã 24tuổi rồi."

Nó nhẹ nhàng đan từng ngón tay hắn, bàn tay của người nó yêu sâu đâm.

Ba đã nói, anh hơn em 5 tuổi, ba cũng đã nói không phải là anh muốn lừa dối em mà chưa nói cho em biết thôi. Em hiểu, anh phải làm thế để che dấu thân phận của mình. Nhưng anh đừng lo, em không quan tâm điều đó.

"Em không quan tâm điều đó. Em chỉ cần một mình anh trong cuộc đời này"

Anh hiểu không ?

" Ừ. Anh cũng chỉ cần một mình em trong đời này, chỉ cần em yêu anh là đủ "

Chỉ cần hai ta mãi yêu nhau

...........................................................................

Dưới ánh hoàng hôn, có hai sinh mệnh đang hòa vào nhau.

Ước gì khoảng khắc ấy kéo dài bất tận.

Nhưng....

Ước gì cũng chỉ là ước gì thôi.

Khi sinh nhật lần thứ 25 của hắn tới......

Hạnh phúc cũng chỉ là ngày hôm qua.

Là một mãnh vỡ của quá khứ.

Còn, ngày hôm nay sẽ có người phải chết.

Sẽ có người phải lìa xa nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.