Nó ngước lên nhìn hắn. Phong,chỉ cần bây giờ ông nói hai người chỉ là tình cờ tôi cũng sẽ tin. Nhưng sao ông không nói gì, sao ông lại xa cách như vậy.Ông biết tôi và Như luôn đối nghịch nhau mà. Tại sao lại làm vậy ? Ông thật sự bỏ rơi tôi ? Ông có nghĩ rằng tôi sẽ buồn không, sẽ đau đớn vì chính tình yêu đơn phương của mình.
Nó cúi đầu xuống đất lặng im. Bỗng, Minh xiết chặt tay nó. Năm ngón tay đan vào nhau, tay cậu rất rộng cũng rất ấm. Cậu chỉ nhìn nó nhưng ánh mắt như chất chứa thiên ngôn vạn ngữ ( nhiều điều muốn nói ) khiến nó bị cuốn thật sâu vào trong đó. Một giây này trôi qua thật bình yên .Minh, tớ hiểu, cảm ơn cậu.
"Đúng vậy. Tôi đâu phải bạn mới đến như cậu chứ ?" Nó nói với hắn, cũng như nói với Như. Nó đâu muốn trực tiếp chiến tranh với nhỏ nhưng nhỏ hết lần này tới lần khác kích bác nó thậm chí lăng mạ bố mẹ nó. Vậy, nó có quyền tự bảo vệ mình, tự bảo vệ người thân nó, đúng chứ ?
Như rịn chặt nắm tay khiến các móng tay cứa vào da thịt. Nhỏ vẫn luôn quan sát biểu cảm của hắn , dù chỉ là thoáng qua nhưng cái nhăn mày đó ......Lê Bích Thảo, cô giỏi lắm.
"Dù mới đến nhưng có Phong làm bạn tôi rất vui " Tuệ Như nở nụ cười giả tạo, cố tình nhấn mạnh từng lời,từng lời một.
Chắc là vậy rồi,nó nghĩ : ông sẽ rất vui khi ở cạnh một người xứng đáng với mình Phong nhỉ.
"Vậy chúc hai người hạnh phúc." Nó không muốn đứng ở đó thêm một giây phút nào thêm nữa, cùng một ngày mà phải hai lần bỏ chạy .Lê Bích Thảo mày không có chí khí.
"Ừ" Nó lấy tay dụi dụi , lau đi nước mắt mà mỉm cười. "Tớ làm sao có chuyện gì được."
Bích Thảo nhìn thấy cậu đau khổ tớ cũng đau khổ.Dù biết cậu thích Phong nhưng tớ vẫn muốn ở bên cậu .Lí trí của tớ mách bảo rằng đó không phải điều đúng đắn nhưng trái tim này lại không thể kiểm soát được.Tớ nắm tay cậu để tiếp thêm cho cậu sức mạnh nhưng nắm tay cậu cũng để cho Phong nhìn thấy.Bích Thảo, có một điều từ lâu tớ muốn nói.