Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 3: Mùi hương dễ chịu



Về đến nhà, An Lan nói chuyện này với ba mẹ mình. Ba mẹ cậu vui mừng khôn xiết, còn nấu không ít món ngon ăn mừng nữa.

Về phần chị gái thì đã bị ba mẹ mắng đến máu chó đầy đầu. Ai bảo bả không cho cậu mượn tiền để kiểm tra cơ chứ?

Thật ra thì An Lan cũng chẳng để ý tới những thứ này lắm. Cậu vẫn luôn nói với ba mẹ rằng đây có lẽ chỉ là chứng rối loạn tin tức tố tạm thời mà thôi, cũng chưa chắc có thể thuận lợi phân hóa thành Alpha.

Suy nghĩ của mẹ cậu thì đơn giản cực kỳ —— Cho dù cuối cùng không thể phân hóa thành Alpha thì chiều cao tăng lên trong khoảng thời gian này cũng sẽ không bị giảm xuống.

Trở thành một Beta vừa cao lớn lại đẹp trai ngời ngời cũng tuyệt vời lắm chứ.

Chịu ảnh hưởng bởi sự lạc quan của mẹ nên An Lan cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trở lại phòng ngủ, An Lan liền gửi tin nhắn cho Kiều Sơ Lạc: [ Mày có khỏe không? ]

Không ngờ Kiều Sơ Lạc lập tức gọi điện lại cho cậu: "Người anh em, mày đang lo lắng cho tao đấy à?"

Phía bên kia dường như còn vang lên tiếng nhai chóp cha chóp chép.

An Lan lập tức hỏi: "Nhãi con mày đang ăn khoai tây lát đấy à?"

"Chuẩn con mẹ nó rồi." Kiều Sơ Lạc đắc ý dào dạt mà nói.

"Đệt, hôm nay mày làm tao sợ muốn chết! Tao còn đang lo cho mày đây, mày thì hay rồi? Bài tập tiếng Anh làm xong chưa? Hoá học, vật lý làm xong chưa?"

"Hôm nay tao đột nhiên tiến vào kỳ phát tình, khiến chủ nhiệm lớp sợ muốn xỉu ngang xỉu dọc. Lão kêu tao hôm nay không cần làm bài tập, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi."

"Ôi cái thứ đặc quyền vạn ác!" An Lan vừa nhìn đến mấy tờ bài tập của chính mình liền hoa cả mắt chóng cả mặt.

"Ha ha, nếu mày cũng muốn hưởng thụ đặc quyền, vậy thì cùng làm Omega với tao đi!" Kiều Sơ Lạc vẫn là ánh mặt trời sáng sủa, tựa như chuyện ngày hôm nay chỉ là mấy thứ lông gà vỏ tỏi, chẳng đáng nhắc tới ấy.

An Lan cười cười, tâm trạng của A Lạc không bị ảnh hưởng chút nào thì cậu cũng yên tâm rồi.

Thế nhưng Kiều Sơ Lạc vẫn rất có lương tâm, còn làm hết mấy câu hỏi khó rồi chụp ảnh gửi sang cho An Lan, kèm thêm một câu [ Ba ba vĩnh viễn là chỗ dựa cho việc học tập của con].

Nhìn những lời này, An Lan phì cười, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình cuối cùng sẽ phân hóa thành gì cũng không còn quan trọng nữa.

Cứ nhìn Kiều Sơ Lạc mà xem, Omega ở trong mắt người khác đều yếu đuối và cần được bảo vệ. Thế nhưng Kiều Sơ Lạc học lý hóa còn giỏi hơn đa số các Alpha trong lớp, còn từng đại diện cho nhà trường tham gia cuộc thi nhảy cao cấp Tỉnh giành được giải nhì, chiến thắng không biết bao nhiêu là Alpha.

Vậy nên, cho dù có bị phân hóa thành Alpha chất lượng kém thì cũng chẳng có vấn đề gì sất.

An Lan nhìn mấy câu hỏi khó mà Kiều Sơ Lạc gửi qua cho mình. Cậu vừa xem đã hiểu, thậm chí còn giải quyết xong đề thi thử của môn khoa học tổng hợp trước 10 giờ tối nữa.

Kiều Sơ Lạc lại gửi tin nhắn Wechat tới: [ Ba ba vẫn luôn online đợi con đấy, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lẹ coi, ba còn phải đi ngủ. ]

An Lan trả lời: [ Đều hiểu hết rồi, Tiểu Kiều mày cứ yên tâm ngủ đi. ]

Không ngờ Kiều Sơ Lạc lại gọi điện đến: "An Lan, có phải mày sợ quấy rầy tao nghỉ ngơi nên mới không dám hỏi không?"

"Hả? Không dám hỏi mày cái gì cơ?" An Lan khó hiểu hỏi một câu.

"Bài tập vật lý khó lắm đấy, mày có hiểu thật không?" Kiều Sơ Lạc lại hỏi.

"Tao thật sự hiểu rồi. Các bước giải của mày rất rõ ràng mà."

"...... An Lan này, IQ của mày tăng vọt rồi đấy." Kiều Sơ Lạc nói.

"Có tin bố tẩn cho trận không?"

Hai người hi hi ha ha một lúc rồi mới cúp điện thoại.

An Lan nhìn đề thi thử của mình, cẩn thận phân tích một câu hỏi vật lý cuối cùng, là đề tổng hợp liên quan đến cơ học và điện từ học. Lúc trước đây chính là điểm yếu của cậu, Kiều Sơ Lạc toàn phải giải thích hơn nửa ngày trời cậu mới miễn cưỡng hiểu ra được.

Thế mà hôm nay chỉ cần xem các bước giải của Kiều Sơ Lạc đã có thể hiểu được rõ ràng. Chẳng lẽ không chỉ có cơ thể cậu phân hoá mà đến cả não bộ cũng "dậy thì" lần hai sao?

10 giờ hơn, An Lan đã buồn ngủ muốn chết, đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ ngay tắp lự.

Sáng sớm hôm sau, An Lan rời giường, sau đó cưỡi xe đạp đi tới trường.

Làn gió trong lành nhẹ nhàng lướt qua mặt, An Lan nhắm mắt lại, dường như ngửi thấy được mùi chồi non mới nhú trên cành, mùi cỏ non xuyên qua lòng đất đu đưa trong gió mát, thậm chí còn có cả hương thơm tinh khiết của sữa đậu nành nóng hôi hổi cách đây vài con phố.

Âm thanh trong tai cũng dần trở lên khác lạ, ví dụ như tiếng động nho nhỏ phát ra khi bánh xe đạp chèn qua đám lá rụng, tiếng chim chóc vẫy cánh xẹt qua cột điện, tiếng mỡ sôi tí tách trong chảo dầu từ mấy quán ăn sáng cách đây mấy con phố.

Dường như sự hiện diện của mọi chi tiết nhỏ chưa bao giờ được cậu chú ý tới đột nhiên lại được khuyếch đại ra vô hạn.

Khi cậu mở mắt ra, con đường mà cậu đã đạp xe qua vô số lần để đi tới trường này vẫn không có gì thay đổi so với ngày hôm qua, thế nhưng lại giống như một thế giới mới mẻ khác.

—— Tất cả sắc màu đều trở lên vô cùng sống động.

An Lan khẽ dụi mắt, cậu cho rằng hết thảy những thứ này đều là ảo giác, nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ ở trước mặt vẫn rực rỡ như cũ, đồng thời càng trở nên có trình tự cảm* hơn.

(*Trình tự cảm là một loại đồ án điêu khắc kỹ thuật, không chỉ yêu cầu bao gồm các mặt, còn muốn thể hiện ra các quan hệ chủ yếu và thứ yếu, xa - gần, lớn - nhỏ, trước - sau.)

Đây là ngũ cảm của Alpha sao?

Một chiếc xe đạp lướt qua người An Lan, tiếng chuông kính coong khiến cho cậu giật mình bừng tỉnh.

Ôi trời, cậu vậy mà ngẩn người những năm phút đồng hồ! Phải chạy nhanh lên thôi, không sẽ muộn học mất!

Điên cuồng đạp xe cả một đoạn đường thì tại một giây trước khi cổng trường đóng lại, cậu rốt cuộc cũng vọt được vào trong.

Đi vào nhà xe, An Lan muốn khóa xe thật nhanh rồi chạy vù lên lớp, bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói từ trên cao vọng xuống.

"Này, qua đây kê chân."

An Lan nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, chỉ thấy một người đang ngồi trên tường, dáng vẻ cực kỳ lười biếng, ngũ quan khuất trong bóng râm nhưng cái trán cùng sống mũi ở ngược chiều ánh sáng lại khiến cho nét côn đồ vô lại đan xen vào trong một loại khí thế sắc bén như dao.

An Lan nhất thời không nhìn rõ đối phương là ai, chẳng qua giọng nói kia lại quen tai cực kỳ.

"Nhanh lên." Giọng nói của đối phương trầm xuống, có chút mất kiên nhẫn.

"Tiếu...... Tiêu Thần?" An Lan đột nhiên phản ứng lại.

"Tôi là Tiêu Thần, không phải Tiếu Tiêu Thần." Tiêu Thần ít khi cười, có vẻ thực nghiêm túc.

Viền môi của hắn rất gọn gàng, tách riêng ra sẽ không khiến người nhìn cảm thấy đẹp mắt, nhưng khi kết hợp với ngũ quan cùng đường nét xương hàm kia thì lại mang đến một nét đẹp đường hoàng.

Hơn nữa khi hắn cười, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cùng bạc bẽo, chẳng hiểu sao lại khiến tầm mắt của An Lan như bị tưới lên một lớp dầu hỏa, nóng đến kinh người.

An Lan biết tính Tiêu Thần, đã nói một thì tuyệt đối chẳng có hai.

Cậu nhanh chóng chạy tới bên dưới chân tường, ngửa đầu nói: "Kê chân cho cậu kiểu gì?"

Ai ngờ Tiêu Thần chẳng hề báo trước mà giẫm lên vai An Lan, nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Mặc dù đối phương rõ ràng đã dùng tay đỡ phần lớn sức nặng của cơ thể, thế nhưng An Lan vẫn lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.

Trước khi cậu bị ngã thì Tiêu Thần bất ngờ vươn tay đỡ cậu lại.

"Không phải nói sẽ phân hóa thành Alpha à? Sao vẫn yếu như sên thế này?" Tiêu Thần bỗng nhiên áp sát An Lan. Tầm mắt của hắn rất có cảm giác áp bách khiến cho An Lan vô thức lùi về phía sau, nhưng lại bị Tiêu Thần mạnh mẽ mà tóm lại.

Đối phương đánh giá cậu.

Ở trong từ điển của An Lan, hai chữ "giáo bá" này đại biểu cho ăn chơi trác táng, ỷ mạnh hiếp yếu hoặc là không nói lý lẽ.

Thực tế thì Tiêu Thần cũng không ăn khớp với bất cứ điểm nào trong số đó.

Chỉ cần nhìn kỹ đôi mắt của hắn là có thể cảm nhận được sự sắc bén bên trong. An Lan không biết hắn rốt cuộc muốn nhìn thấy thứ gì từ mình nữa.

"Này...... Chuông báo giờ truy bài sớm đã vang rồi." An Lan nuốt một ngụm nước miếng, lên tiếng nhắc nhở đối phương.

Giây phút đó, An Lan có thể cảm giác được lực độ cơ bắp của cánh tay Tiêu Thần, đây chính là sức mạnh chỉ thuộc về Alpha chất lượng tốt.

Đầu ngón tay Tiêu Thần khẽ gạt tóc mái của An Lan, tựa như muốn nhìn thấy rõ đôi mắt cậu, "Chậc, cậu nói cậu sẽ không phải Omega đâu nhỉ?"

"Không phải!" An Lan ngay lập tức phủ nhận.

"Ha ha ha, trêu cậu thôi. Đẹp trai hơn trước rồi." Khóe miệng Tiêu Thần nhếch lên cao, nghiêng mắt nhìn An Lan từ một góc độ khác, như thể là đang đào bới mọi đặc điểm khi An Lan trở thành Alpha vậy.

Thừa dịp cánh tay Tiêu Thần thả lỏng, An Lan không nói hai lời, dứt khoát vác cặp sách chạy vù đi, chạy liền một mạch tới khu dạy học.

Cậu chạy như điên, phi qua ba cái bậc thang chỉ trong vòng một bước, vội vội vàng vàng vọt lên trên.

Bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói "Đẹp trai hơn trước rồi" của Tiêu Thần.

Người nói thì có vẻ vô tâm nhưng người nghe lại cảm thấy có hơi kích động.

Tiêu Thần vậy mà lại khen cậu đẹp trai hơn trước? Đây rốt cuộc là do cậu ta đột nhiên có tính người hay chỉ là thuận miệng nói chơi thôi?

Thời điểm chạy qua phòng nước nóng, vừa lúc cũng có một giáo viên vừa đóng nắp bình giữ nhiệt vừa đi ra ngoài. An Lan không để ý, trực tiếp đụng phải cô.

"Ối ——" Cô giáo nghiêng người, chiếc bình giữ nhiệt trong tay liền văng ra ngoài, cái nắp chưa được đóng chặt cũng bị bung ra.

Mắt thấy nước nóng sắp dội lên người mình, An Lan thậm chí còn cảm giác được hơi nước nóng bỏng đang tỏa ra thì đột nhiên có một bàn tay siết lấy cổ tay cậu, kéo cậu về phía sau.

Tiếng bình giữ nhiệt rơi xuống đất vang lên, cơn đau rát vì bị bỏng giống như trong tưởng tượng của An Lan không hề xảy ra.

"Em học sinh này! Em chạy cái gì vậy! Vừa rồi thật là nguy hiểm!" Cô giáo vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người cao gầy chắn ở trước mặt cậu.

An Lan sững sờ, khẽ giật giật mới phát hiện bản thân đang được người khác ôm. Đối phương vòng tay ôm lấy cậu, chặt chẽ không có lấy một kẽ hở nào. An Lan chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Có lẽ sáng nay đối phương vừa mới gội đầu, vì vậy mà giữa cần cổ với tóc vẫn còn lưu lại một mùi hương khá trầm nhưng vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái...... Khiến An Lan liên tưởng tới màu xanh thẳm của đại dương cùng sắc thái dịu dàng khi ánh nắng mặt trời xuyên qua từng đám mây.

"Trời ạ! Em Cố Lệ Vũ! Em không sao chứ?!"

Tiếng kêu đầy sợ hãi của cô giáo vang lên làm An Lan tỉnh táo lại.

Chẳng lẽ người bảo vệ mình là Cố Lệ Vũ?

An Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy chiếc cằm của người nọ cùng với một đôi con ngươi lạnh như băng. Cậu lập tức đẩy đối phương ra, lúc này mới ý thức được nước nóng đều hắt hết vào lưng Cố Lệ Vũ.

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Cố Lệ Vũ khom lưng nhặt chiếc bình giữ nhiệt của cô giáo lên rồi thong thả cài nắp lại.

Đây là lần đầu tiên An Lan chú ý tới tay của Cố Lệ Vũ, ngón tay thon dài, khớp xương cũng không quá rõ ràng. Khi hắn vặn nắp, mơ hồ để lộ ra một loại cứng rắn thuộc về Alpha, lúc xoay cổ tay, cảm giác ưu nhã hòa lẫn với sức mạnh.

Cố Lệ Vũ trả lại chiếc bình cho cô giáo rồi hờ hững nói một câu: "Giờ truy bài sớm."

Dứt lời, hắn liền xoay người đi vào lớp, tựa như những động tác vừa rồi —— kéo An Lan ra, csau đó chắn trước mặt cậu đều chỉ là tiện tay làm mà thôi.

An Lan lúc này mới phản ứng lại, cậu còn chưa kịp nhìn xem Cố Lệ Vũ có bị bỏng hay không nữa.

Chẳng qua, nhìn dáng đi của hắn thì không giống như có việc gì cả.

Chỉ có điều vì sao vừa rồi Cố Lệ Vũ lại muốn chắn giúp mình?

Bây giờ không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này, quan trọng là phải nhanh chóng chạy vào lớp thôi!

An Lan vừa ngồi xuống ghế thì bạn cùng bàn Kiều Sơ Lạc liền ghé sát lại, giống như một chú chó con không ngừng ngửi tới ngửi lui ở bên người cậu.

"Mày làm cái gì đấy?" An Lan buồn cười, đẩy đầu Kiều Sơ Lạc ra.

Cậu mới chạy từ dưới lầu lên, sau lưng thì ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim vẫn còn chưa bình ổn lại. Thật chẳng hiểu Kiều Sơ Lạc thò đầu qua ngửi cái gì nữa.

Mùi mồ hôi của Alpha hả?

"Tiểu Lan Lan này, mày mới đổi sữa tắm à?" Kiều Sơ Lạc vừa bị đẩy ra lại thò mặt đến gần.

An Lan nhịn không được bật cười: "Sữa tắm hương dưa leo của Dove, chị gái tao để lại đấy. Nếu mày muốn tao có thể lên mạng mua cho mày cả thùng."

Nhắc tới sữa tắm, vẫn là mùi hương Cố Lệ Vũ dùng tương đối dễ chịu, không quá nồng còn nội liễm có ý cảnh. Chỉ có điều, đồ hắn dùng chắc chắn không rẻ chút nào.

An Lan quay đầu lại, nhìn về phía Cố Lệ Vũ, không biết lưng của hắn có bị bỏng hay không. Chỉ thấy đối phương dựng tay chống cằm, lỗ tai nhét tai nghe, đoán chừng đang luyện nghe tiếng Anh. Thoạt nhìn vô cùng "ổn áp" mà sự lo lắng của An Lan thì lại có chút dư thừa.

Tiết đầu tiên của hôm nay là tiết tiếng Anh, An Lan cúi đầu moi tập từ đơn tiếng Anh từ trong cặp sách ra.

"Không phải là hương dưa leo của Dove đâu, là...... là...... Tao cũng không nói rõ được. Vừa rồi vẫn có thể ngửi thấy một chút, còn bây giờ thì không ngửi thấy gì nữa." Kiều Sơ Lạc rụt đầu về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.