Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 41: Giải Độc Đắc



"Là tôi tò mò về tin tức tố của cậu, là tự tôi muốn ngửi. Nếu không phải do tôi nói này nói nọ, thì cậu vẫn luôn quản lý bản thân thật nghiêm ngặt, có thể ảnh hưởng đến ai được chứ? Vậy sao cậu không nói tin tức tố của tôi quá yếu kém, ít ỏi...... đến mức gần như không có tin tức tố cũng có thể khiến tôi sinh ra phản ứng stress cấp, chẳng lẽ còn phải trách cậu chất lượng quá tốt sao?"

An Lan nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cậu không lạm dụng thuốc ngăn chặn đấy chứ?"

"Không có."

"Thật sự không có?" An Lan nheo mắt, nhìn Cố Lệ Vũ chằm chằm.

"Không có."

"Không lạm dụng là được rồi. Rạng sáng tôi ngủ say như heo chết ấy. Xem ra, tin tức tố của cậu không có chỉ có tác dụng thúc đẩy ham muốn tình dục, mà còn giúp ngủ ngon nữa. Chỉ là về sau tôi không muốn ngửi lại nữa đâu." An Lan nói.

"Tại sao?" Cố Lệ Vũ ngẩng đầu lên hỏi.

"Tôi làm gì có nhiều quần để thay vậy chứ? Chẳng lẽ cậu còn có thể làm trứng hấp bạch tử cho tôi nữa à? Càng quan trọng là...... Tôi cảm thấy bản thân có phản ứng với tin tức tố của cậu là không tôn trọng cậu, hơn nữa... tôi cũng rất xấu hổ."

An Lan biết mình còn nợ Cố Lệ Vũ một lời xin lỗi, là tại cậu nhắc tới tin tức tố cho đến hương vị tin tức tố của hắn, mới khiến mọi chuyện trở nên mất khống chế.

Thoạt nhìn Cố Lệ Vũ rất cường đại, nhưng An Lan biết, sâu trong nội tâm hắn vẫn ẩn chứa một vài thứ cần được bảo vệ thật kỹ càng.

Một khi đâm rách ra, thì không thể nào khôi phục nguyên vẹn như lúc đầu.

"Tôi không cảm thấy như vậy là thiếu tôn trọng." Cố Lệ Vũ mở miệng nói.

An Lan đang ở gặm cánh gà, ngước mắt lên nhìn người đối diện: "Hả?"

"Cậu có phản ứng với tin tức tố của tôi, chẳng lẽ còn không phải là lời khen tặng chân thật nhất hay sao?" Cố Lệ Vũ hỏi.

An Lan bị sặc, vội vã che miệng quay sang một bên.

Cậu luôn cảm thấy khi nói chuyện với Cố Lệ Vũ, bản thân thì liều mạng lùi về vạch an toàn, còn đối phương lại điên cuồng mà phá vỡ giới hạn?

Đây rốt cuộc là sự cứng cỏi của Alpha chất lượng tốt, hay Cố Lệ Vũ đã quen với lực hấp dẫn tin tức tố của mình, hoàn toàn không để tâm tới sự ngượng ngùng của An Lan, hay là chỉ số EQ của Cố Lệ Vũ là...... âm vô cùng?

An Lan cảm thấy hắn thuộc về vế trước.

Có thể kết thân với một người như Cố Lệ Vũ thật sự không dễ dàng, nhưng có thân thiết tới mấy, An Lan vẫn luôn cảm thấy giữa bạn bè cũng sẽ có một điểm mấu chốt.

Giống như cậu với Tiểu Kiều vậy. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành. Tiểu Kiều hay nói giỡn nếu mai này mà không có ai lấy thì sẽ đợi An Lan kiếm thật nhiều tiền, lái siêu xe tới rước cậu ta. Thế nhưng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì bọn họ không coi nhau là lốp xe dự phòng của mình.

An Lan đang lo lắng chỉ vì hiếu kỳ của bản thân mà mạo phạm đến Cố Lệ Vũ, khiến cho mối quan hệ của bọn họ xuất hiện vết nứt.

Lúc này, Cố Lệ Vũ bỗng nhiên đứng dậy, hắn cầm lấy giấy bút, thong thả viết vài chữ vào giấy, sau đó thì gấp lại, nắm trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt An Lan.

"Làm gì vậy?"

"Chẳng phải cậu đang xấu hổ muốn chết sao? Bình tĩnh nói ra mọi suy nghĩ trong lòng, nhưng thật ra là giấu đầu lòi đuôi."

Cố Lệ Vũ lúc nào cũng thế, thẳng thắn tới mức khiến An Lan cứng họng.

"Tôi đã viết ra mọi khả năng có thể xảy ra giữa chúng ta ở đây. Đương nhiên, trong đó cũng sẽ có "tuyệt giao". Cậu lấy được cái nào, chúng ta sẽ làm theo cái đó. Cho dù có tuyệt giao, cũng là do xác suất quyết định, cậu cũng không cần phải áy náy." Cố Lệ Vũ nói.

"Tôi không nói muốn tuyệt giao với cậu!"

Sao cậu có thể thêm thắt lựa chọn một cách bừa bãi như vậy chứ!

"Bốc đi. Xem xem vận may của cậu thế nào?" Cố Lệ Vũ hất cằm.

Cứ nghĩ tới cái lựa chọn "tuyệt giao" cũng nằm ở bên trong, cả người An Lan đều khó chịu, ngay cả tay cũng chẳng muốn duỗi ra.

"Làm như vậy chí ít cũng có thể giúp cậu nhìn thẳng vào nội tâm của mình. An Lan, cậu luôn cảm thấy bản thân sẽ phân hóa thành Alpha chất lượng kém, nên cậu cho rằng việc bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của tôi là lẽ đương nhiên. Cậu đang tự trách. Cậu đã từng nói không thích phân chia con người thành nhiều loại, Alpha cũng tốt mà beta cũng tốt, có cái gì khác nhau đâu chứ. Thế nhưng bây giờ, cậu lại đề cao tôi, tự trách cứ bản thân vì hiếu kỳ với tin tức tố, tự trách bản thân đã khiến tôi thả lỏng, bất cẩn phóng thích tin tức tố ra ngoài, tự trách bản thân rõ ràng biết Cố Lệ Vũ thật vất vả muốn làm bạn với mình, nhưng một loạt các phản ứng vô cùng bình thường của mình lại khiến chúng ta trở nên khó xử."

An Lan sững sờ, đúng vậy, sự "thẳng thắn giãi bày" của mình hoàn toàn chỉ là giấu đầu lòi đuôi.

Mà từng câu từng chữ kia của Cố Lệ Vũ mới thật sự gọi là thẳng thắn.

"Nếu cậu thật sự rút phải "tuyệt giao", vậy cậu hoàn toàn có thể dùng phương thức của mình để thuyết phục tôi không cần làm như vậy. Nếu lấy được kết quả khiến cậu vừa lòng, như vậy mọi người đều vui mừng." Cố Lệ Vũ đưa mấy tờ giấy bốc thăm trong tay ra.

An Lan gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cậu khẽ nhắm mắt lại, dùng sức rút ra một mẩu giấy từ trong tay Cố Lệ Vũ.

Cố Lệ Vũ nói: "Bây giờ cậu có thể mở nó ra."

An Lan nín thở, trong đầu không ngừng suy nghĩ, lỡ như thật sự rút phải "tuyệt giao", thì mình phải thuyết phục Cố Lệ Vũ như thế nào đây.

Cố Lệ Vũ thì hoàn toàn trái ngược, hắn rất bình tĩnh mà đặt mấy mẩu giấy trong tay xuống mặt bàn, lẳng lặng chờ đợi An Lan mở lá thăm trong tay cậu ra.

"Mở ra đi. Cũng không phải tận thế, sợ cái gì?" Cố Lệ Vũ hất cằm.

Đúng vậy, nó chỉ một mẩu giấy bốc thăm mà thôi, cũng không phải tận thế, có gì đáng sợ đâu cơ chứ.

Hơn nữa dựa vào cái gì mà rút trúng tuyệt giao thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng phải kết thúc một cách lãng xẹt như vậy?

An Lan mở lá thăm ra, từng nét chữ rồng bay phượng múa của Cố Lệ Vũ xuất hiện ở trước mắt cậu.

- - Tôi không có Thánh Điện, nhưng vẫn xin cậu trở thành kỵ sĩ của tôi, bảo vệ tường thành của chúng ta.

Hai mắt An Lan nóng rực, một tầng hơi nước che mờ cả thế giới, ngay cả bộ dáng của Cố Lệ Vũ đang ngồi đối diện cũng đều trở nên mơ hồ.

Cố Lệ Vũ không muốn trở thành quốc vương vừa cực đoan vừa tràn ngập ham muốn chiếm hữu kia, cho nên hắn không có "Thánh Điện". Hắn chỉ khát vọng có người đến gần mình, thấu hiểu mình, có thể bảo vệ mình khi mà hắn yếu ớt nhất.

An Lan tin rằng, từ trước đến nay Cố Lệ Vũ chỉ dành sự tín nhiệm như vậy cho một mình cậu.

"Xem ra cậu không rút trúng "tuyệt giao"." Cố Lệ Vũ nói.

"Cậu không thật sự viết "tuyệt giao" đúng không?" An Lan hỏi.

Cố Lệ Vũ chắc chắn là chơi gian, ngoài miệng cứ nói "tuyệt giao", nhưng viết vào lá thăm thì toàn là điều tốt đẹp, có bốc thế nào cũng sẽ ra mấy kiểu tình bạn bền bỉ dài lâu.

"Tôi đã viết ba cái "tuyệt giao"."

An Lan suýt chút nữa đã phun ngụm canh thận vào mặt Cố Lệ Vũ.

"Khụ khụ khụ khụ...... Cậu viết bao nhiêu cái?"

"Ba cái. Vốn định viết hết. Nhưng nghĩ nếu cậu mở hết lá thăm ra thì chắc sẽ giận lắm, cho nên tôi không viết nhiều như vậy." Cố Lệ Vũ nói.

"Cậu quyết tâm để tôi bốc trúng "tuyệt giao" đấy à?" An Lan mở to hai mắt mà nhìn đối phương.

"Ừ. Tôi muốn xem cậu thuyết phục tôi không cần tuyệt giao như thế nào. Không để cậu phải hao hết IQ, nỗ lực cứu vãn mọi chuyện một chút thì cậu sẽ không biết quý trọng là gì."

Vẻ mặt Cố Lệ Vũ quá mức đứng đắn, đứng đắn đến độ An Lan muốn quăng cả nồi canh thận vô mặt hắn.

Nhưng không thể không nói, Cố Lệ Vũ đã khiến An Lan vốn dĩ vẫn còn xoắn xuýt về chuyện xảy ra do tin tức tố kia bình thường trở lại.

"Không muốn phân rõ giới hạn?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Phân rõ giới hạn nói không chừng còn chẳng có cơm mà ăn." An Lan trả lời.

"Tôi đã đăng một bài lên diễn đàn Alpha, hỏi ý kiến mọi người -- Nếu hai Alpha cùng xem phim "hành động", sau đó còn "tuốt súng" cho nhau. Xong xuôi lại trách nhau có phản ứng quá thành thật thì nên giải quyết thế nào?"

"So sánh như vậy không thích hợp. Suy cho cùng nguyên nhân là phim con heo cũng không giống như tin tức tố của cậu." An Lan sửng sốt một hồi, vội hỏi, "Đừng nói với tôi là cậu không nặc danh đấy nhé?"

"Nặc danh."

An Lan thở phào một hơi, may mà Cố Lệ Vũ còn có thường thức.

"Cho dù tôi không nặc danh, thì cậu cũng nổi tiếng sớm thôi."

"Xin cậu đừng có mà thật thà như vậy."

Cánh gà chiên trứng không ngon sao? Tôm rang hành lá không ngon sao? Cậu làm ơn yên lặng cúi đầu ăn cơm đi, cám ơn!

"Được thôi, chỉ là tôi cảm thấy có một vài lời cậu cũng không nhất thiết phải nói ra." Cố Lệ Vũ nói.

"Lời nào?"

"Về sau không ngửi tin tức tố của tôi nữa."

An Lan đau đầu.

"Tại sao tôi phải ngửi tin tức tố của cậu nữa? Tôi có phải là Omega đâu!"

"Ngộ nhỡ ngày nào đó cậu phát hiện bản thân không bền hay không chào cờ được thì có thể tới tìm tôi. Chí ít dựa theo những tư liệu tra được ở trên mạng thì long diên hương có thể khiến cậu tự tin hơn, hơn nữa còn ít gây tổn hại cho cơ thể."

An Lan bỗng nhiên cảm thấy Cố Lệ Vũ có chút tự luyến về tin tức tố của mình.

"Ngừng, ngừng. Bạn học Cố Lệ Vũ này, tôi cần phải trịnh trọng mà giải thích với cậu, long diên hương là một loại hương liệu, mà tin tức tố của cậu lại là hormone, đây hoàn toàn là hai thứ khác nhau. Kể cả mùi hương có tương tự thì công hiệu của nó cũng không giống nhau!" An Lan "răng rắc răng rắc" mà nhai xương gà.

"Ồ, vậy sao? Thế nhưng có tác dụng với cậu."

Cố Lệ Vũ múc cho An Lan một muỗng canh thận đầy ắp, hơi hất cằm.

Ý là, bồi bổ thêm chút đi.

Vốn dĩ An Lan còn cảm thấy nếu Cố Lệ Vũ đã là bạn của mình, vậy mà cậu còn nảy sinh một loạt ảo tưởng đối với tin tức tố của hắn thì thật là...... Nhưng khi đối phương không chút nào che giấu sự đắc ý, hả hê trước mặt cậu, An Lan bỗng nhiên cảm thấy...... Đậu xanh rau má, có cái quái gì hơn người đâu chứ?

Cậu là Alpha cao cấp, chỉ cần một chút xíu tin tức tố thôi là đã mang tới hiệu quả vô cùng to lớn rồi, nhưng đó là ưu thế trời sinh, chứ có phải do cậu nỗ lực học tập, ngày ngày tiến về phía trước mà có được đâu!

Long diên hương cực kỳ trân quý, ngàn vàng khó mua, mà lại có tác dụng lớn lao ở phương diện kia, cậu còn đắc ý cái quái gì? Cậu có người yêu chưa? Omega toàn trường còn đang rỉ tai nhau bị cậu ôm sẽ đông chết kìa kìa! Quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mình tôi bằng lòng tán gẫu với cậu!

"Đừng nói nữa. Còn nói nữa thì thiết lập tính cách của cậu sẽ sụp đổ mất." An Lan nói.

"Được thôi."

Má nó, cái câu "được thôi" này lại mang theo hàm ý "tôi nhường cậu hết", thật khiến người khác lộn cả ruột mà.

Bữa cơm trưa nay kết thúc một cách vô cùng "hân hoan vui vẻ", An Lan không thể không cảm thán cánh gà chiên trứng siêu ngon, tôm rang hành cực kỳ ngon, về phần trứng chưng bạch tử bí đỏ gì gì đó....... thì bình thường!

Cho dù nó là món đắt nhất.

An Lan thân là khách, có được quyền lợi không cần làm mà vẫn có ăn.

Cố Lệ Vũ thu dọn chén đĩa đặt vào máy rửa bát, mà đống giấy bốc thăm kia lại bị hắn tùy tiện ném trên mặt bàn.

An Lan nhặt chúng lên, vẫn còn tám lá thăm chưa mở. Cậu muốn biết Cố Lệ Vũ có thật sự viết ba cái "tuyệt giao" ở bên trong hay không.

Chậm rãi mở cái thứ nhất ra, trên giấy chỉ có hai chữ hết sức cứng cáp và mạnh mẽ: Tuyệt giao.

An Lan bỗng nhiên có cảm giác bị vả mặt.

Mở lá thăm thứ hai, bên trong vẫn là hai chữ "tuyệt giao", lúc này mặt An Lan đã hơi ran rát, tự hỏi không biết có phải là do bản thân vừa rồi may mắn quá, cho nên bây giờ mới toàn bốc trúng "tuyệt giao" không?

Mẩu giấy thứ ba không đến mức cũng là "tuyệt giao" đâu nhỉ?

Nhưng khi An Lan nhìn thấy hai con chữ kiêu ngạo kia, mí mắt bắt đầu giật giật.

Tờ thứ tư, rốt cuộc số lượng chữ đã nhiều hơn một chút, nội dung trên giấy làm cho cậu dở khóc dở cười -- "Mặc dù rất xấu hổ, nhưng chúng ta vẫn là có thể giả vờ làm bạn."

Xì, có thể giả vờ làm bạn là kiểu gì chứ?

Lá thăm thứ năm, "cho phép cậu giữ khoảng cách, cũng cho phép tôi bảo vệ cậu."

An Lan biết, đây vốn dĩ là kết quả có khả năng xảy ra nhất giữa mình với Cố Lệ Vũ.

Mẩu giấy thứ sáu, "chờ đến khi cậu hoàn toàn phân hoá thành Alpha, chúng ta lại tỉ thí một lần nữa, cho dù cậu nhất định sẽ thua."

An Lan dùng sức mà xoa xoa khóe mắt, ý tưởng này quá mức hung tàn, so ra thì "tuyệt giao" còn đáng yêu hơn nhiều.

Tờ thứ bảy, "trải qua rất nhiều năm về sau, rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, nếu đã không phải gả cho tôi, cớ sao năm đó còn xấu hổ?"

An Lan bỗng nhiên rơi vào trầm tư.

Rất nhiều năm về sau, bọn họ đều đã trưởng thành, khi gặp lại nhau trong buổi họp lớp, có lẽ Cố Lệ Vũ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, không dễ tiếp cận. Nhưng An Lan biết, chỉ cần bản thân nói với hắn mấy câu, thì chàng hot boy lãnh đạm cấm dục trong truyền thuyết này nhất định sẽ nghiêm túc mà tán gẫu với mình. Sau đó, cậu sẽ không nhịn được cảm thán, tại sao khi xưa mình lại có thể cạch mặt với người này chỉ vì cái lý do "giật súng cướp cò" bởi tin tức tố đầy ngớ ngẩn kia nhỉ?

An Lan không nhịn được bật cười.

Lá thăm thứ tám, "cậu nói đến thì đến, muốn đi thì cứ đi, nhưng đừng quên tin tức tố của tôi rất đắt."

"Đệt...... Bàn chuyện tiền nong sẽ tổn thương tình cảm đấy nhé!"

Mẩu giấy thứ chín, An Lan mở ra, phát hiện bên trong không viết gì, chỉ có ba chữ "Cố Lệ Vũ".

"Cái này có nghĩa là sao?" An Lan cầm tờ giấy kia, đi tới trước mặt Cố Lệ Vũ hỏi.

Cố Lệ Vũ liếc mắt nhìn một cái, bình tĩnh lau khô tay, chỉ chỉ vào lá thăm cuối cùng: "Nếu cậu bốc trúng cái này, cậu có thể viết bất cứ thứ gì mình mong muốn."

"Cho nên...... Đây mới là giải độc đắc trong truyền thuyết à?"

An Lan ở trong lòng dùng sức mà vỗ đùi một cái, rút trúng cái này thì tuyệt cú mèo.

Cố Lệ Vũ xoay người lại, dựa vào bồn nước phía sau nói: "Khi các lựa chọn đã được bày ra trước mắt cậu thì mọi thứ đều trở nên hết sức dễ dàng. Trái lại, khi không có lựa chọn nào mới gọi là khó khăn thực sự."

An Lan ngây ngẩn cả người, thời điểm phải đối mặt với các loại lựa chọn, phiền não thường có hạn.

Mà khi không có bất cứ sự lựa chọn nào, sẽ khiến con người ta càng thêm thấp thỏm cùng sợ hãi, bởi vì cơ hội chỉ có một, viết ra rồi sẽ không còn khả năng thay đổi nữa.

"Cậu có thể cất tờ giấy này đi. Chữ ký của tôi làm giả được. Bất kể chúng ta về sau có thật sự tuyệt giao, hay sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi thì cậu đều có thể viết ra một yêu cầu, tôi nhất định sẽ làm cho cậu." Cố Lệ Vũ trả lời.

"Tại sao?"

"Cảm ơn cậu vì lúc này đã ở bên tôi."

Nói xong, Cố Lệ Vũ lướt qua người An Lan.

An Lan rũ mắt nhìn mẩu giấy bốc thăm đang nằm trong bàn tay, phát hiện bản thân thật đáng giận.

Trong khi Cố Lệ Vũ phải hao hết tâm tư để cân bằng mối quan hệ giữa bọn họ, thì cậu lại dao động chỉ vì chút chuyện nhỏ.

Cậu giống như một Omega đang mất cân bằng tin tức tố, lúc nào cũng yếu ớt, lo được được lo mất.

An Lan cẩn thận mà gấp tờ giấy kia lại rồi cất đi.

Cậu biết mình sẽ không dùng nó đưa ra bất cứ yêu cầu gì đối với Cố Lệ Vũ, cậu chỉ muốn nhắc nhở bản thân, không cần biến thành loại người mà ngay cả chính mình cũng chán ghét.

"Ngày kia là thi tháng. Thật ra cậu có đi học thêm mấy buổi cũng chẳng có tác dụng gì." Giọng Cố Lệ Vũ từ trên lầu truyền xuống.

"Đúng vậy." An Lan bất đắc dĩ cười cười, "Hơn nữa tiết đầu tiên của buổi chiều còn đúng lúc buổi ngủ nhất chứ."

"Giờ ăn no rồi, có lẽ cậu sẽ lại buồn ngủ ngay thôi."

"Cho nên chúng ta mau chóng đi giải đề đi!"

Cố Lệ Vũ đứng trên cầu thang, quay đầu nhìn cậu nói: "Cho nên mau đi ngủ. Chờ cậu dậy rồi, tôi sẽ cho cậu làm mấy đề tổng hợp."

"......"

Ăn no liền ngủ, cậu đang nuôi heo đấy à?

Chẳng qua những gì Cố Lệ Vũ nói cũng không sai, nửa giờ sau An Lan đã buồn ngủ, vốn đang dựa vào sô pha nghịch điện thoại, chẳng mấy chốc mà hai mắt đã díp lại, sau đó thì nghiêng đầu qua một bên ngủ mất.

Song, Cố Lệ Vũ không để An Lan ngủ quá lâu, khoảng nửa giờ sau đã đánh thức cậu dậy.

Ngủ quá lâu sẽ khiến con người cảm thấy quay cuồng choáng váng, nhưng An Lan chỉ ngủ có nửa giờ rồi dậy nên rất mau đã tỉnh táo lại, cậu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy khỏi ghế.

Cố Lệ Vũ thật sự giảng giải cho cậu mấy đề tổng hợp, hơn nữa còn là cái kiểu xâu chuỗi mọi kiến thức, sau đó thì hướng dẫn An Lan tự tìm ra cách giải, chờ cho cậu hiểu rõ mới dừng lại, chỉ ngồi chống cằm, kiên nhẫn chờ An Lan tính ra đáp án.

An Lan tỉnh táo chưa từng có, cả một buổi chiều cậu cùng với Cố Lệ Vũ giải hết năm, sáu bài tập mà từ trước tới nay đều nghĩ bản thân sẽ không làm được, cả người thoáng cái tự tin hơn hẳn, thậm chí còn có cảm giác chỉ số IQ của mình tăng vọt.

Tới tối, điện thoại của An Lan đột nhiên vang lên, là mẫu hậu gọi đến hỏi mấy giờ cậu về nhà, lúc này An Lan mới ý thức được bản thân đã ngồi lì trong nhà Cố Lệ Vũ cả một ngày trời.

"Tôi phải về nhà."

"Ừ, tôi biết. Cậu chờ chút." Cố Lệ Vũ tắt đèn bàn, sau đó lấy bộ đồng phục đã giặt sạch cho An Lan cùng với bộ trang phục bắn súng kia cất gọn vào trong túi, nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

Hai người cưỡi xe đạp rời khỏi khu chung cư.

"Triển lãm tranh của chú nhỏ tôi, cậu nhớ đến." Trên đường đi, Cố Lệ Vũ cũng không quên nhắc An Lan một câu.

"Còn phải xem thành tích thi tháng của tôi thế nào đã. Nếu thành tích quá kém, nói không chừng sẽ bị nhốt lại bắt học tập." An Lan đáp.

"Lần này sẽ không kém." Cố Lệ Vũ nói.

"Cũng phải, cậu dạy tôi giải mấy đề lận mà!"

Chờ Cố Lệ Vũ đi xa rồi, An Lan mới xoay người lên lầu, vừa mở điện thoại ra thì phát hiện Hứa Tinh Nhiên gửi cho mình ba cái tin nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.