Ru Ta Một Đời Quên Lãng

Chương 15: Xin được làm hoa bồ Công anh



Cô sắp xếp đồ đạc ổn thoả, những tấm thẻ ngân hàng anh đưa cô cũng bỏ lại những thứ này trước nay cô không hay dùng, có lẽ sau này cũng không có phúc mà dùng nữa, cô nghe tiếng xe chạy đi có lẽ anh đã ra khỏi nhà, vậy cũng tốt cô sẽ không cần chạm mặt anh lúc đi

" Nhã Nhã mình đi" cô đi đến bên con, Nhã Nhã đã không còn khóc nữa nhưng mắt bé con vẫn đỏ hết lên thật buồn

" đi đâu hả mẹ"

" mẹ xin lỗi Nhã Nhã nha, bây giờ mẹ con mình quay lại với cuộc sống trước kia, mẹ sẽ không để Nhã Nhã phải gặp chuyện này thêm một lần nào nữa, mẹ xin lỗi con" cô ôm cô nấc lên từng cơn, nãy giờ gây nhau với Lâm Hiển cô cũng không khóc, ngay cả lúc anh kề dao vào cô cô vẫn bình tĩnh đối mặt với anh cô không sợ chết càng không sợ bị anh giết chết. Nhưng đối mặt với con gái cô lại không nhịn được mà để bản thân yếu đuối, cô đã nợ con bé quá nhiều

" mẹ ơi con thương mẹ lắm" Nhã Nhã ôm cô rồi vuốt đầu như cái cách cô hay làm lúc em ngã khóc hồi bé, mẹ em bây giờ đang rất đau khổ mẹ đang cần em vỗ về, ý nghĩ thơ ngây nhưng tình cảm dạt dào trong em

" mẹ xin lỗi, mẹ làm mẹ mà lại tồi như vậy bắt Nhã Nhã phải chịu khổ theo mẹ" cô nói làm Nhã Nhã cũng mếu máo

" mẹ ơi mẹ đừng khóc mà...Nhã Nhã với mẹ về nhà hồi trước nha, mình như trước kia nha"

" ừm con gái, mình đi thôi"

Cô bước ra khỏi nhà thì gọi điện cho Diệu Vy, giờ điều cần làm nhất là có nơi nghỉ chân đêm nay

" cậu cứ tới đây, bọn mình đợi cậu"

Tới khuya Nhã Nhã đã ngủ trên giường lớn, còn ba người ngồi trên salon nhìn Diệp Kì đang rơi nước mắt

" em đã bảo đừng về mà" Lý Vân bên cạnh nghe mà kích động, khi nãy cô đã thấy có vấn đề mà

" chị sẽ ly hôn sao" Đỗ Phi từ lúc nghe điện thoại từ Diệu Vy là biết ngay xảy ra chuyện lớn, nhưng thế nào cậu cũng không ngờ rằng Lâm Hiển lại làm ra việc đáng sợ như thế, may mà Nhã Nhã không bị thương nặng mà chỉ đỏ nơi cánh tay chứ không cậu cũng không biết sẽ làm gì với Lâm Hiển

" nhìn anh ta như thế, mình thật sự không ngờ anh ta lại điên loạn như vậy" lúc cầu hôn Diệp Kì Lâm Hiển thật sự rất có phong thái của một người đàn ông hoàn mỹ, anh ta thật giỏi che giấu

" mình thật sự nhớ ngày xưa" cô đã ngừng khóc nhưng hai mắt đỏ hoe vẫn làm cô trở nên yếu ớt, hai vai cô run nhẹ tấm thân mỏng manh kiên cường bỗng co lại một chỗ

" mình thật không ngờ cái giá trả cho việc muốn một gia đình lại tồi tệ như thế" do cô đã quá tham lam cứ nghĩ bị vấp ngã một lần thì sẽ có cơ hội hạnh phúc thêm ở lần khác, nhưng cô đã quên những khắc nghiệt của cuộc đời mà lại sa chân ngay bờ vực lần trước

" Diệp Kì, lúc chị còn làm ở cửa hàng mỹ phẩm, độc thân với Nhã Nhã thật sự lúc ấy...chị rất xinh đẹp" Lý Vân nắm chặt tay cô, người phụ nữ tuổi thanh xuân trãi đầy sương gió này e rằng chỉ có lúc cô tự lập cô bỏ đi tình cảm không vướng bận ai thì lúc ấy cô mới thật sự tự do

" chị nhớ những ngày tháng yên bình là lúc chị còn làm ở chỗ cũ, lúc ấy không vướng bận tình cảm hai mẹ con chị nương tựa nhau mà sống, chị ở đâu bé ở đó đắng cay ngọt bùi cùng nhau chịu, hai mẹ con vẫn vui vẻ mà sống, nắm tay nhau trải qua khó khăn tìm được sự an yên, bây giờ chọn con đường tình cảm này mỗi ngày đều dằn vặt...chị thật sự nhớ những ngày xưa" sự tự do của hai mẹ con cô, sự yên bình qua ngày tháng giản dị không lo về kinh tế không màng về tình cảm sáng cứ đi làm tối về thì hai mẹ con sửa soạn ăn uống tán chuyện với hai chị em Diệu Vy cùng Đỗ Phi, thật sự lúc đó cô thấy bình yên.

Có chồng và gia đình, phải chăng cái giá để đánh đổi quá nhiều đi? Người con gái trãi qua nhiều sương gió đang ngồi nhớ lại những ngày xưa, cô kể mà ai cũng khóc, cả Đỗ Phi cũng không kìm được mà đỏ mặt

Nếu cô được phép chọn, cô muốn cho mình trở thành hoa bồ công anh, có thể tuỳ tiện sải cánh dài mà bay khắp phương trời

Trời càng về đêm mọi vật càng yên tĩnh, bọn người Đỗ Phi ngồi tâm sự với cô đến hơn hai giờ khuya mới đi ngủ, cô nằm trên giường làm thế nào cũng không thể chợp mắt. Cô xuống giường đánh pax và gửi tới máy in tự động

" Đơn Ly Hôn" ba chữ này hiện rõ ràng trước mắt cô, đến nước này cô không muốn suy nghĩ nữa. Cứ cái giai đoạn ấy, yên ổn không bao lâu rồi lại chiến tranh xong yên ổn rồi lại chiến tranh. Cô mệt rồi, cô muốn tự giải thoát cho cuộc sống khó khăn bây giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.