Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 54: Cũng chẳng có tiêu đề gì hết



Sư Vân Phong trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy tiểu Hải nhà hắn có hành động xếp đè lên những con rùa tiên khác giống hai con rùa này. Lòng hiếu kì khiến cho Sư Vân Phong dùng linh thức quét qua, từ trong ra ngoài, nhìn thấy tư thế gắn liền thân mật của chúng nhưng vẫn chưa hiểu lắm.

Tuy rằng chưa hiểu lắm, nhưng cảnh tượng này giống như cơn gió xuân tiến nhập vào đầu óc Sư Vân Phong, khắc sâu ấn tượng không thể xóa nhòa cho Sư Vân Phong, từ lúc này bắt đầu sinh sôi nảy mầm.

Lúc này, ngọc giản truyền tin bắt đầu phát nhiệt, Sư Vân Phong rút ngọc giản ra, không để ý đến rùa tiên nữa mà đi xem nội dung trong ngọc giản.

Ngọc giản truyền tin là bản mà Bách Lý Bất Phàm đã chỉnh sửa qua, do một miếng đá được cắt ra, khắc trận pháp lên đó, có công hiệu là thu truyền tin tức. Sau khi Bách Lý Bất phàm chỉnh sửa qua, phân cho các thành viên trong Liên minh kiếm tu Phá thiên lấy Sư Vân Phong cầm đầu, một khi có tiến triển gì mới là có thể thông báo cho Sư Vân Phong.

Đây là tin tức truyền tới của một vị tiên tu: “ Khởi bẩm minh chủ, kế hoạch của Đồng Đức thiên tôn là sau ngày mười năm sẽ phi thăng, thỉnh minh chủ lập tức thông tri địa điểm sẽ dẫn động thiên lôi.”

Kế hoạch của Sư Vân Phong chính là phân những tiên tu nguyện ý tiến vào Ma vực thành hai phe, một phe phụ trách dẫn động thiên lôi lúc Đệ nhất Thiên tôn phi thăng, lúc mở ra tường băng thuận thế mượn lực của thiên lôi, khiến cho các tiên tu tiến vào trong Ma vực; Một phe khác thì phụ trách việc chế tạo thuyền để đảm bảo cho sự an toàn của các tiên tu lúc đi qua mưa bão ở hai giới.

Khi biết được Đồng Đức thiên tôn chuẩn bị phi thăng, biết được ngày chuẩn bị tiến vào Ma vực càng ngày càng gần, Sư Vân Phong không khỏi có chút hưng phấn, nhưng đồng thời cũng hỉ cực sinh bi, cố gắng kìm nén, nỗ lực tỉ mỉ tiến hành theo từng bước kế hoạch đã đề ra.

Chờ đằng đẵng sáu ngày, vị nam tiên tu này cuối cùng cũng chịu vẽ xong trận pháp tường băng đưa cho Sư Vân Phong. Sư Vân Phong vốn không quen thuộc lắm với trận pháp, nhưng chia xa với bé rùa nhà y đã được mười năm rồi, đã trải qua mười năm mài giũa, bây giờ cũng đã có thể nhìn ra được có hình có dạng.

Bức tranh trận pháp tường băng không phải chỉ một trang giấy mà là hình lập thể. Độ dài của bức tranh có thể nhìn từ đỉnh núi đến chân núi, nhưng độ dài này so với tường băng thực tế thì thực tế dài hơn trong tranh rất nhiều. Ngoại trừ không gian 3D, trên tờ giấy còn ẩn chứa rất nhiều linh khí dao động, thể hiện ra nguyên lí của tường băng. Nam tiên tu còn đem từng thông đạo trong trí nhớ nói ra hết cho Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong đối với trí nhớ và sự hợp tác của nam tiên tu cực kì vừa lòng, tuy nhiên mặt vẫn cực kì lạnh lùng, dùng ngữ khí lạnh băng để uy hiếp nam tiên tu khiến hắn không thể rêu rao.

Nam tiên tu dưới sự áp bức của Sư Vân Phong chỉ dám yếu ớt cầu xin: “ Tiên trưởng, nếu như được thì, lúc tiến nhập vào Ma giới có thể dẫn theo ta hay không? Ta_____ muốn tự tay đưa con ta về.”

Sư Vân Phong nhìn hắn, hỏi: “ Ngươi không sợ chết sao.”

Nam tiên tu vừa lau nước mắt, vừa nức nở: “Nhẫn nhục mười năm, mỗi ngày đều bị giày vò, thực ra, so với chết____cũng không có gì khác cả. Đạo lữ của ta bị Ma tu giết rồi, ta không báo thù được; Nhi tử lưu lạc Ma vực, lại còn là do trận pháp do chính ta vẽ ra ngăn cản nó quay về……. Tiên trưởng, bọn họ đều không ở bên cạnh……đã quen với việc tìm bọn họ nói chuyện lại phát hiện ra hóa ra họ không còn nữa, so với chết quả thực không khác gì cả…….”

Nam tiên tu vừa nói vừa nức nở, nước mắt chảy ròng ròng thành hai hàng. Như bình thường thì Sư Vân Phong đã sớm bay đi rồi, nhưng lúc này lại có chút đồng cảm.

Mẫu thân lựa chọn rời đi, vĩnh viễn không quay lại; Tiểu Hải nhà y thì thay y ngăn thiên lôi, mai rùa nứt vỡ, cũng may là đã sớm đem pháp bảo phòng ngự Hồng thiên lĩnh và Thủy tơ bảo giáp cho Quy Hải mặc, nếu không tình huống của tiểu Hải khẳng định còn xấu hơn. Lìa xa mười năm, Sư Vân Phong chưa từng cười qua, trong lòng thời thời khắc khắc không ngừng tự trách bản thân.

Bị thiên lôi đánh trúng, tiểu Hải biết bao đau đớn? Bao lâu mới có thể khỏi đây? Bây giờ đã đỡ chưa? Mười năm qua đi, tiểu Hải có lớn lên không?

Sự lo lắng và nỗi tưởng niệm này luôn ngập tràn đầu óc Sư Vân Phong, mang theo cảm giác tội lỗi. Chính là lâu lâu nghỉ ngơi một chút, không đi tìm cách xuyên qua tường băng đến Ma giới, không đi tu luyện hoặc là trên kiếm đạo không có tiến bộ Sư Vân phong đều cảm thấy có lỗi.

“ Khóc cái gì, còn giống một người phụ thân không? Ta dẫn ngươi đi là được.” Sư Vân Phong ném một cái ngọc giản cho nam tiên tu, còn lần đầu tiên đi an ủi hắn một kẻ không quen biết, giống như đang tự an ủi bản thân mình: “ Không thể cho rằng bản thân mình đã chết, nếu như hối hận thì cứ sống cho thật tốt, cố gắng bù đắp lại mới phải.”

Nam tiên tu nghe vậy, tiếng khóc nức nở nhất thời không nín lại được, gật gật đầu rồi trịnh trọng thu lại ngọc giản.

Lại qua mấy ngày, Sư Vân Phong với một số cao thủ về trận pháp thử đi phá chỗ yếu điểm của tường băng, sắp xếp xong mọi thứ. Một khi Thiên tôn phi thăng là lập tức triển khai kế hoạch, xuyên qua khu vực mưa bão, đi đến Ma giới.

Sư Vân Phong bên này tiến triển không tồi, sức khỏe của Quy Hải cũng chầm chậm mà tốt lên.

Thành chủ hắc xà có cách làm giảm đau cho Quy Hải, khiến Quy Hải không giống như trước chỉ hơi động là trên mai đã bắt đầu thấy đau. Nhưng mà, vết nứt lớn trên mai Quy Hải không dễ gì mà khôi phục nhanh như vậy.

Theo cách nói của thành chủ hắc xà thì còn thiếu rất nhiều linh thảo thượng đẳng.

Tuy rằng thực tế là vậy nhưng Quy Hải cũng không quá cưỡng cầu. Hơn nữa, tuy không thể ngay lập tức khôi phục, A Sơn lại đưa đến rất nhiều linh chi linh thảo bón cho Quy hải, để Quy Hải khôi phục sức lực.

A Sơn đi qua đi lại giữa long cung và Hải đế chi thành, đem đồ trong long cung chuyển hết qua đây, đem số lượng lớn mà bắt đầu bón cho Quy Hải. Vừa bón đồ ăn vừa giới thiệu: “ Chủ nhân, A Sơn mỗi ngày đều muốn đi tìm ngươi, nhưng lại không thể cảm ứng là chủ nhân đang ở đâu.”

Đích xác là như vậy, nhẫn ban chỉ trong thức hải Quy Hải có thể tìm được vị trí của A Sơn, có thể triệu hồi A Sơn qua; Nhưng nó lại không phải hai chiều, A Sơn là linh sủng bị chi phối, bị ước chế, không thể tìm ngược lại vị trí của chủ nhân đang ở đâu.

A Sơn lại nói tiếp: “ Chủ nhân chủ nhân, ngày đó chủ nhân đột nhiên không thấy, A Sơn sắp ngốc hỏng mất, không biết đang xảy ra chuyện gì, bèn bay ra bên ngoài long cung đi tìm chủ nhân, tìm rất nhiều chỗ cũng không tìm thấy. Sau đó A Sơn mới nghĩ lại trong long cung có lĩnh vực có thể nhìn được thấy hình ảnh, bèn bay vào long cung, nỗ lực tu luyện, mở ra nhiều phòng và cấm chế ở trong long cung hơn. Long cung có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ Ma vực nhưng vẫn không tìm thấy chủ nhân ở đâu.”

Quy Hải cảm động ăn linh thảo, theo lí mà nói, thiếu đi một chủ nhân không phải càng tốt sao, huống chi bọn họ mới quen được vài hôm, A Sơn lại tích cực đi tìm hắn như vậy, khi hắn bị thương vô dụng mà vẫn nguyện ý nhận hắn là chủ nhân.

A Sơn nói tiếp: “ Trong quá trình tìm kiếm chủ nhân, ra có gặp một con thần thú khác, chính là A Hắc. Lúc vừa mới gặp, A Hắc còn chưa biến hình được. Ta cũng nhớ ra còn chưa kịp dạy chủ nhân hóa hình, biến nhỏ mà chủ nhân đã không thấy rồi. Ta bèn nói với A Hắc, vẫn còn chủ nhân cũng là thần thú, để hắn cùng tìm giúp chủ nhân. A Hắc cũng vui vẻ trao đổi.” Nói đến đây, A Sơn có chút ngại ngùng: “ A Hắc khen hình dáng sau khi hóa hình của ta rất anh tuấn, bảo ta truyền lại phương pháp hóa hình cho hắn, để hắn cũng có thể biến thành anh tuấn như ta, thì hắn sẽ giúp đi tìm chủ nhân. Biến giống y sì đúc thì khá là dễ dạy nên ta đã dạy hắn.”

Quy Hải: “……”

Hóa ra a Hắc cũng là một tên thích nhìn mặt à.

Quy Hải không khỏi nghĩ đến sau khi đám hậu đại của dì Lam hóa hình, có phải là đám con gái cũng đều hóa hình giống như dáng vẻ của dì Lam không.

Tiếp đó, A Sơn lại tự hào nói: “ A Hắc quả nhiên giúp ta tìm chủ nhân, tìm được rất nhiều sinh vật dưới đáy biển, cùng nhau lập nên Hải đế chi thành, mọi người hòa bình, vui vẻ sinh sống, không ăn thịt, chỉ trồng trọt, trồng linh thảo linh dược, linh hoa… những thứ cần thiết. A Hắc lại còn biết trị liệu, chữa trị cho các yêu thú bị thương, ta chịu trách nhiệm đi đánh nhau. Như vậy, sẽ thu hút được nhiều hơn sinh vật đáy biển và các Ma tu cùng giúp chúng ta tìm chủ nhân. Thần thú chủ nhân rất hiếm gặp, ta sợ bọn họ nhìn nhầm chủ nhân bèn nói, chỉ cần phát hiện ra là rùa tiên thì đều mời rùa tiên quay về đây. Quả nhiên, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân! Ta thật vui mừng!”

A Sơn nói xong, vẫy vẫy linh thảo đang cầm trong tay, cười nhìn về hướng Quy Hải. Quy Hải bó tay nhìn gương mặt tươi cười của A Sơn, còn có hai chiếc răng khểnh đáng yêu của hắn, cảm giác ngượng do vừa mới bởi vì A Sơn đột nhiên vẫy linh thảo khiến cho Quy Hải cắn hụt cũng biến mất.

Quy Hải cứ cho rằng A Sơn cũng giống như phản diện, lúc cho mình ăn sẽ tranh thủ trêu đùa mình.

A Sơn và phản diện tuy rằng thể hình tương tự, nhưng dù sao đó cũng là phản diện mà.

Thói quen thật là đáng sợ, có ăn rồi mà vẫn nhớ tới y. Quy Hải lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm a Sơn.

A Sơn lại phản ứng lại nhanh chóng, có chút ngại ngùng, đem linh thảo đến bên miệng Quy Hải, vừa nói: “ Chủ nhân, linh thảo có ngon không? Ta tự tay trồng đó.”

Quy Hải lấy tốc độ nhanh như chớp trực tiếp trả lời A Sơn.

A Sơn vui vẻ mà đưa linh thảo tự mình trồng bón cho Quy hải, lại tiếc nuối nói: “ Tiếc là long cung chưa hoàn toàn mở ra, nếu không sẽ có càng nhiều hơn các loại linh thảo ngon miệng cho chủ nhân ăn. A Sơn thật là vô dụng, tuy rằng bọn họ gọi ta là long vương đại nhân, A Sơn lại đến long cung cũng không mở ra được hết, không thể khiến cho chủ nhân hoàn toàn khôi phục được.”

Quy Hải ngẩng đầu nhìn a Sơn, phát hiện A Sơn không những tiếc nuối mà cảm xúc còn có chút đi xuống. A Sơn cúi thấp đầu, mím môi, hai cái răng khểnh đáng yêu cắn chặt môi dưới. Nhìn thấy dáng vẻ tự trách này của A Sơn, Quy Hải muốn an ủi hắn một chút, nói cho A Sơn không có việc gì.

Bởi vì A Sơn, Quy Hải mới có thể vừa tỉnh đã được thủ hạ A Sơn đưa đến bên người hắn, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra, nhanh chóng hết đau, nhanh chóng được bón những linh thảo ngon miệng kia. Quy Hải muốn nói với A Sơn, chỉ vì một còn rùa thần thú mới chơi cùng vài ngàu A Sơn làm như vậy đã là quá đủ rồi.

Lúc này Quy Hải rất muốn nói chuyện, muốn an ủi a Sơn, còn có, hỏi một chút tình hình mới nhất của Ma vực, hỏi xem Vạn Đồ Ma quân rốt cuộc như thế nào rồi, hỏi xem tung tích của dì Lam và hậu đại nhà dì, còn có các đệ tử Ngự Kiếm môn, Ngự Thú môn.

Quy Hải nuốt xuống miếng linh thảo cuối cùng, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Hắn cần phải hóa hình mới có thể nói chuyện được.

Như vậy, giờ hắn đã ăn nhiều linh thảo như vậy, cũng có thể hóa hình rồi chứ nhỉ?

Trước đó trước lúc hóa hình, bởi vì mai rùa cứng rắn mà Quy Hải không hóa hình hoàn toàn. Cho dù vẻ bề ngoài có là hình người nhưng dưới cơ thể vẫn có mai rùa.

Bây giờ, nếu như lần thứ hai hóa hình, liệu hắn có hóa hình thành công biến thành dáng vẻ hoàn toàn của con người hay không?

Nếu chờ cho cơ thể hoàn toàn khôi phục thì thời gian cần thiết quá dài. Nếu như hóa thành hình người, có thể nói chuyện giao lưu cùng A Sơn ngoan ngoãn và A Hắc rồi, như vậy, việc mà hắn có thể làm lại nhiều hơn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.