Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 64



Quy Hải vỗ về A Sơn một trận, thưởng thức tư thế vĩ ngạn của rồng thần A Sơn đang bay lượn trong biển mây, eo của mình thì đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, hơi bị ngả về phía sau. Tiếp đó, sau lưng rơi vào lồng ngực vững chắc, ấm áp của Sư Vân Phong, cái gáy đặt lên trên vai Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong nhận hết sức nặng thân thể của Quy Hải, còn cố ý thả lỏng cơ thịt để Quy Hải dựa vào thoải mái hơn; Hai tay ôm lấy eo Quy Hải, nhẹ nhàng, dường như chỉ một lát nữa là có thể thoát ra nhưng lại biểu hiện ý tứ không muốn Quy Hải rời đi vòng tay của mình; Ôm lấy lưng Quy Hải, mặt Sư Vân Phong còn bất giác dán vào tóc Quy Hải, nhẹ nhàng cọ.

Quy Hải bị Sư Vân Phong ôm lấy từ phía sau, sau lưng dán lấy lồng ngực Sư Vân Phong, giống như thoải mái dựa trên giường vậy, lại còn có cảm giác an toàn, nhất thời không muốn rời đi. Nhưng Quy Hải vừa bị mục kích nụ hôn đầu, mặt nóng bừng, có chút ngại ngừng trước mặt A Sơn đáng yêu mà khoe khoang tình ái, hưởng thụ một chút rồi muốn rời khỏi cái ôm của Sư Vân Phong, lại cảm nhận được Sư Vân Phong đang cọ cọ mái tóc mình.

Tuy không nhìn thấy Sư Van Phong ở phía sau nhưng thông qua sự tiếp xúc cơ thể, Quy Hải vẫn cảm nhận được Sư Vân Phong có chút bất an, còn nhạy bén cảm nhận được Sư Vân Phong ẩn ẩn có chút sát ý với A Sơn.

Nghĩ cũng phải, đối với Quy Hải thì mười năm không gặp này chỉ là một giấc ngủ, lần này gặp lại, chuông đồng tâm còn nóng bỏng hơn trước, Sư Vân Phong không dẫn theo người khác mà chỉ một mình đến tìm hắn, còn tỏ tình tỏ rõ tâm ý của mình, khiến Quy Hải hiểu rõ và an tâm. Ngoại trừ việc trở nêm cường đại hơn, tuổi nhiều hơn, thân thiết hơn với mình thì Quy Hải không cảm nhận được sự thay đổi nào khác từ Sư Vân Phong.

Nhưng đối với Sư Vân Phong mà nói, ấn tượng về Quy Hải vẫn mãi lưu giữ ở trên thân bé rùa con nhà y, trước giờ chưa từng bị ai làm ảnh hưởng. Mười năm không gặp, rùa con nhà mình trưởng thành hơn, bên cạnh còn có tên A Sơn đáng ghét, tư thế thân mật, Sư Vân Phong vừa nghĩ đến mình sẽ không phải là người suy nhất tiểu Hải có thể dựa dẫm, cũng không biết trong vòng mười năm mình vắng mặt này, tiểu Hải đã tao ngộ những gì, xảy ra những thay đổi gì không rõ, trong lòng khó tránh khỏi bất an.

Quy Hải cũng nghĩ đến điểm này, rút tay phải ra, giơ cao đến trên đầu Sư Vân Phong sờ sờ, an ủi y một chút, rồi nói: “ Đại Phong, ngươi đừng đùa hắn nữa, A Sơn thật thà ngoan ngoãn sẽ đem lời nói của ngươi thành thật. A Sơn còn cứu ta, tìm người trị liệu, giúp ta làm quần áo, vừa nãy còn cùng ta đồng sinh cộng tử, ta rất cảm kích hắn.”

Sư Vân Phong siết chặt cánh tay đang ôm Quy Hải, nặng nề nhìn thân ảnh A Sơn, thành thật buột ra một câu: “ Thế thì ta phải báo đáp hắn cẩn thận mới được.”

Quy Hải lần này nói khiến cho Sư Vân Phong vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ. Hổ thẹn vì bản thân không đủ cường đại, vắng mặt mười năm khiến cho tiểu Hải đáng yêu nhà mình chịu khổ, còn để cho tên A Sơn đáng ghét kia nhân cơ hội chen chân vào; Phẫn nộ là vì nghe thấy A Sơn làm quần áo cho Quy Hải, xung động nhất thời muốn lột hết quần áo trên người tiểu Hải và cả A Sơn đều xé!

Không, không thể làm vậy, tiểu Hải sẽ bị dọa sợ mất.

Sư Vân Phong mím chặt môi, cơn sóng vui mừng khi trùng phùng Quy Hải, hôn lấy Quy Hải đã đi qua, hình ảnh cái tên A Sơn đáng ghét vừa nãy được Tiểu Hải nhà y ôm lấy lại hiện lên trong đầu, A Sơn hư hỏng như vậy, đều ảnh hưởng xấu đến tiểu Hải nhà y. Như vậy không được, y cần phải nhanh chóng đem tiểu Hải quay về.

Cũng may là tiểu Hải nhà mình vẫn còn nhớ được mình, chuông đồng tâm nhiệt độ cũng không hề giảm, còn đồng ý để mình ôm lấy. Sư Vân Phong ôm lấy thân hình ấm áp mềm mại của tiểu Hải nhà y, ngửi ngửi mùi thơm mát phát ra từ người tiểu Hải nhà y, thanh thanh cổ họng, quyết định giáo dục lại Quy Hải.

“ Tiểu Hải, cảm kích là cảm kích nhưng ngươi không được học theo hắn,” Sư Vân phong mặt mày nghiêm túc dạy dỗ: “ Trước kia không kịp dạy ngươi, người và thần thú không giống nhau, sau khi hóa hình đều phải mặc quần áo. Cho dù người khác có không mặc quần áo thì chúng ta cũng không thể đi nhìn, bởi vid như vậy là hành vi mạo phạm không lễ phép; Cũng không thể cùng người khác ôm ôm ấp ấp, hoặc là hôn, đây đều là những hành vi không lịch sự, bất kì ai cũng không được – tiểu Hải, lúc ta chưa kịp dạy ngươi, ngoại trừ A Sơn còn có ai không lịch sự nữa không?”

“ Có chứ.” Quy Hải không nghĩ ngợi gì bèn đáp.

Quy Hải nói xong câu này, hô hấp của Sư Vân Phong ngừng lại, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, toàn thân giống như bị sét đánh trúng, rồi lại bị thiêu đốt trên Cửu muội chân hỏa, hối hận bản thân mình đã hỏi ra vấn đè đó.

Quy Hải thấy vậy mới thấy mình trêu đùa hơi quá rồi, phản diện nhà mình sao lại khó đùa vậy chứ?

Tay phải Quy đặt lên má Sư Vân Phong, xoay đầu qua, phát hiện miệng mình mới đến cổ Sư Vân Phong, mới bực bội kiễng gót chân, ngẩng đầu, đặt môi mình ấn lên trên má Sư Vân Phong, rồi rời ra, nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của Sư Vân Phong, cảm nhận sự rung động chuông đồng tâm truyền đến, khẽ cười nói” “ Không phải là có ngươi sao? Đại Phong, ta hôn ngươi, có phải là thất lễ không?”

Tuy rằng không cao bằng phản diện nhưng QUy Hải cũng chỉ hơi muộn phiền một chút, rồi vẫn vui vẻ như vậy. Chiều cao gì đó ấy à, nếu như muốn thì Quy Hải thậm chí có thể biến cao như một tòa núi nhỏ kia kìa, cao bằng phản diện hoàn toàn không là vấn đề. Chỉ là, QUy Hải rất hưởng thụ cảm giác được phản diện sủng ái, thích mình thấp hơn, nhỏ hơn phản diện một chút.

Nếu như lùn hơn nữa thì lúc Quy Hải ôm phản diện có thể không cần quỳ gối, cũng có thể dúi đầu vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của phản diện để cọ cọ rồi. Cái ôm của phản diện ấm áp vững chắc, mùi thơm mát dễ ngửi, đầu Quy Hải còn có thể lắc qua lắc lại ở đó, nghĩ cũng đã thấy rất thoải mái rồi, phản diện nhà hắn cũng sẽ rất thích mình tỏ ra thân thiết như vậy. Mà lúc nào muốn hôn thì chỉ cần kéo phản diện xuống là được mà.

Nhưng mà, Quy Hải cũng rất vừa lòng với chiều cao hiện tại, bởi vì đầu của hắn có thể đặt lên vai phản diện, cũng rất chi là thoải mái.

Nghĩ nghĩ, mặt Quy Hải lại đỏ bừng.

Vừa nãy nhận lời tỏ tình của phản diện, vừa nãy mới tiến hành quan hệ người yêu, trước đó còn cảm thấy phản diện coi mình giống như trẻ con, không thích cứ bị ôm như vậy, bây giờ thì lại muốn biến nhỏ một chút để đi cọ cọ phản diện, thế này thế nọ hôn y, lại còn chủ động hôn lên má phản diện, đùa giỡn y.

Giống như sau khi đã hôn rồi thì độ liêm sỉ cứ như bị phá vỡ ý?

Quy Hải không nhìn Sư Vân Phong nữa, quay đầu lại bắt đầu suy nghĩ lại mối quan hệ giữa hắn và phản diện.

Không nghi ngờ gì nữa, xác thực Sư Vân Phong là chuẩn men, nhưng Quy Hải vẫn là thích phản diện.

Về phần cứng thì phản diện rất anh tuấn, dáng người đẹp, da dẻ đẹp, giọng nói hay, mùi thì thơm, lại còn biết đánh nhau nữa. Phản diện diệt trừ Vạn Đồ Ma quân thì đã trở thành người đứng đầu Ma vực rồi. Vừa nghĩ đến mình trở thành người đàn ông của Ma đếm Quy Hải cực kì có cảm giác.

Hơn nữa, về phần mềm mà nói, Sư Vân Phong trước giờ luôn rất chiều mình, Quy Hải cũng chưa từng thấy Sư Vân Phong thân thiết quá với ai, hắn thích ở cùng phản diện, ỷ lại y, còn thích sự thân mật và chăm sóc của phản diện nữa.

Nhưng mà, tuy phản diện nói thích hắn, cũng hôn rồi, mà chuông đồng tâm nóng bỏng cũng rõ ràng biểu thị độ nông sâu của tình cảm mà phản diện dành cho hắn. Nhưng trước khi mình còn chưa hóa hình, phản diện cũng rất chăm sóc đối với mình lúc còn là một con rùa con, cũng thích hôn lên trán mình. Như vậy, tình cảm của phản diện rốt cuộc là nhìn như mình là một con rùa con, là sự yêu thích và chiếm hữu của chủ nhân với sủng vật, hay là coi như mình là một con người, là tình cảm đối với người sau khi hóa hình?

Cứ cho bây giờ mình đang trong dáng vẻ một con người thì phản diện cũng sẽ coi mình như một con rùa con nói không chừng. Ngay cả bản thân Quy Hải, rõ ràng A Sơn nhìn giống như một người đàn ông cao lớn hung mãnh, nhưng Quy Hải vẫn đối đãi A Sơn giống như một bé sủng vật vậy, chăm A Sơn giống như chăm một đứa trẻ.

Nếu như phản diện thật sự đem mình trở thành một sủng vậy, vậy thì Quy Hải quả thật cũng không nắm chắc được nên mở ra tình cảm này, lấy thái độ của một người yêu đối đãi với phản diện hay không.

Trước khi làm rõ điều này, Quy Hải quyết định sẽ không hôn thêm nữa.

Mà khi má Sư Vân Phong được cái môi mềm của Quy Hải ấn lên thì Sư Vân Phong cảm thấy cả trái tim đều ướt át, nhìn tiểu Hải nhà y nghiêm túc sáng sủa vui vẻ, hàng lông mi vừa dài vừa cong, chỉ cảm thấy tiểu Hải kiễng chân lên hôn mình đáng yêu chết mất, không khỏi hôn hôn trán Quy Hải, tiếp tục dạy dỗ: “ Đương nhiên không phải, ta rất là thích. Vốn dĩ là ai cũng không được, nhưng mà tiểu Hải thì khác, đã kết thành đạo ___”

Chữ “ lữ” của Sư Vân Phong còn chưa nói xong, Quy Hải kinh ngạc hô lên “ chờ đã!”

Quy Hải đột nhiên nhớ ra cả nhà dì Lam vẫn bị nhốt trong biển máu trong gương, trong lòng cực kì xấu hổ, phản diện và hắn trùng phùng, tỏ tình với hắn, vừa nãy lại còn muốn an ủi, còn muốn giết A Sơn đáng yêu nhà hắn, khiến cho Quy Hải quên mất cả nhà dì Lam đang chịu khổ kia. Vội vàng đánh gãy lời nói yêu thương Sư Vân Phong còn chưa kịp nói, vẫy tay bảo A Sơn quay lại, nói với A Sơn: “ A Sơn, mau đưa mặt gương nãy Vạn Đồ Ma quân vừa cho chúng ta xem ra đây, chúng ta cần quay về mời người mở nó ra.”

A Sơn nghe vậy lập tức quay về đưa mặt gương cho Quy Hải.

Sư Vân Phong tranh nhận gương trước, âm thầm vận một cỗ lực lượng vô hình đẩy A Sơn ra xa, nói với Quy Hải: “ Quy Hải, không cần quay về nhờ người, ra có thể mở ra nó.”

Quy Hải nghe xong, vui vẻ nói: “ Vậy nhanh một chút, vừa nãy quên mất, cả nhà dì Lam đều bị nhốt trong đó đó!”

“ Được.” Sư Vân Phong nói xong, ôm lấy Quy Hải, rơi xuống một hòn đảo hoang nhỏ, cầm một phiến lá, thi pháp cho lá trở nên lớn hơn, làm lõm phần giữa lá, dầm vào nước biển, hình thành một cái ao lớn. Sau đó mới đổ cả nhà dì Lam từ trong mặt gương ra, thẳng vào cái ao ở giữa chiếc lá.

Từng con rùa con lần lượt xông ra từ trong mặt gương, vừa tiếp xúc với không khí đột nhiên biến lớn lên, bùm bùm rơi vào trong ao nước biển. Một lát sau, trong ao nước biển kia đã đầy ắp những con rùa tiên lớn nhỏ. Cùng đám rùa tiên rơi ra là máu tanh hun đầy không khí, máu đặc dính trên người đám rùa con, ăn mòn mai rùa của chúng.

Sư Vân Phong thấy vậy, biết Quy Hải nhất định cũng cảm nhận được như vậy, sau khi cứu ra cả nhà dì Lam bèn lấy ra một bình sứ màu xanh, đổ vào trong ao nước vài giọt tiên lộ.

Tiên lộ vừa vào ao liền lập tức tan ra, làn khói trắng mù mịt bay bay trên mặt ao. Qua một lát, mùi tanh nồng hoàn toàn biến mất, máu đặc cũng không còn thấy nữa, nhưng mai bị ăn mòn của các rùa tiên thì vẫn còn lưu lại vết tích bị trước đó.

Rùa tiên Bích hải vừa tìm được chỗ sống, hít thở được không khí trong lanhfm từng con từng con chạy nhảy vui vẻ trên mặt nước, dựa theo mùi vị quen thuộc tìm được Quy Hải, con nào con nấy đều xông tới, cho dù không phát ra âm thanh nhưng đều hướng Quy Hải gật đầu, vẫy chân biểu thị cảm ơn.

“ A! Là đại vương! Cảm ơn đại vương!”

“ Đại vương phải cẩn thận! Ở gần đây có tên ma đầu rất lợi hại đó!”

Quy Hải rất thần kì nhìn đều hiểu hết, hơi 囧… rồi lại phát hiện, dì Lam vốn dĩ hoạt bát nhất lợi hại nhất lại thả lỏng và mệt mỏi nằm sâu dưới đáy ao, mai của dì ấy bị ăn mòn nghiêm trọng nhất, những đường vân trên mai cơ hồ bị ăn mòn đến bằng phẳng, ánh mắt lim dim, rõ ràng không thể tiếp tục duy trì ý thức nữa. Còn một con rùa đực thể tích to lớn khác cũng như vậy.

Quy Hải cũng đã cảm thụ qua nỗi đau mai rùa bị nứt vỡ tổn thương, nhìn thấy dì Lam và đám rùa con vừa đau vừa mệt, trong lòng cũng đau thay bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng trị liệu vết thương để giảm bớt nỗi đau cho họ.

Sư Vân Phong vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Quy Hải, vừa thấy dáng vẻ Quy Hải như vậy thì không cần nói y cũng biết nên phải làm gì. Xem ra cần phải chờ đám rùa tiên đều an toàn, rồi có người chăm sóc đến vết thương của bọn họ thì tiểu Hải nhà y mới yên tâm, mới có thể chăm chú nghe hết lời dặn dò chưa kịp nói hết của mình.

Mà A Sơn nhìn thấy các rùa tiên biến thành như vậy cũng không nhịn được nói trước: “ Tiên sinh, để ta đưa bọn họ đến Hải đế chi thành, để A Hắc trị liệu cho bọn họ.”

Quy Hải gật gật đầu, lại kéo kéo ngón tay của Sư Vân Phong, nói: “ Ta đi cùng ngươi.”

Sư Vân Phong không có ý kiến, y có thánh dược có thể trị liệu khỏi mai rùa, nhưng nó cực kì quý giá, đó là chuẩn bị để cho Quy Hải dùng, không thể dùng trên đám rùa số lượng lớn kia được. Nghe thấy Quy Hải nói vậy, dù sao tiểu Hải nhà mình muốn đi, Sư Vân Phong bèn ôm lấy Quy Hải, đạp kiến Phá thiên bay về phía A Sơn, một bước cũng không rời Quy Hải ra.

Chờ đến Hải đế chi thành, Quy Hải bọn họ đều xuống đất, Sư Vân Phong thu lại kiếm phá thiên, cứ tự nhiên như không mà tay phải cầm lấy tay trái của Quy Hải, đỡ Quy Hải xuống đất. Nếu như không phải Quy Hải rời trước một bước ra khỏi cái ôm của mình, Sư Vân Phong còn định cứ như vậy ôm Quy Hải không rời mà tiến vào Hải đế chi thành.

Lúc này, Sư Vân Phong tuy có thể dắt tay Quy Hải trong lòng lại cực kì ấm ức, thái độ đương nhiên là không tốt rồi, lạnh đến mức có thể đóng băng trong vòng bán kính ba mét!

Hành động mau chóng đem tiểu Hải nhà mình về nhà nhất định phải nhanh chóng triển khai mới được. Rõ ràng trước lúc chưa tách ra, bọn họ vẫn cứ ôm ở một chỗ, bây giờ có người ngoài ở, tiểu Hải lại không chịu ôm ấp với mình, chỉ cho mình dắt tay, nhất định là bị ai đó dạy hư!

Quy Hải thì lại không biết phản diện đang nghĩ cái gì, bởi vì, biểu tình của phản diện nhà hắn vẫn cứ lạnh lùng, chỉ có lúc bón mình ăn là dịu dàng hơn một chút. Vốn dĩ Quy Hải không định cùng phản diện dắt tay nhau, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng phản diện dắt tay nhau cùng đi, nhưng lúc phản diện đưa tay ra dắt lấy tay mình, tay trái được lòng bàn tay ấm áp của phản diện bao lấy, trái tim Quy Hải cũng hóa mềm.

Mà các hải thú trong Hải đế chi thành lúc nhìn thấy Sư Vân Phong tất cả đều bị đơ luôn.

Nguyên nhân bọn họ kinh ngạc, không bởi vì khuôn mặt lạnh lùng không phải vì trên người Sư Vân Phong truyền đến trực giác của dã thú là “Cái người này cực kì nguy hiểm.”

Tất cả mọi người kinh ngạc là bởi vì Quy Hải đang được Sư Vân Phong dắt tay kia kìa!

Sau khi Sư Vân Phong trở thành Ma đế, trưởng quản Ma vực, thì liền phái các Ma tu ủng hộ mình đi khắp bốn phương, một là tiêu diệt tàn dư của Vạn Đồ Ma quân, hai là truyền tin tức Ma đế sinh ra cho mọi người biết.

Đồng thời lúc này, Huyên trưởng lão của Ma đế cung cũng công bố tin tức này. Nhất Tiếu Ma quân và Như Mộng Ma quân đều âm thầm ủng hộ, vì thế bất luận là Ma tu hay yêu thú, cơ bản đều biết đến tin tức Sư Vân Phong đã trở thành Ma đế.

Hải đế chi thành cũng không ngoại lệ.

Sinh mệnh của các yêu thú đều dài lâu, có tin tức mới gì cũng đều vui vẻ rất lâu. Vừa mới nhận được tin tức Ma đế sinh ra, biết được có ba Ma tu kì Đại thừa đỉnh phong tồn tại, chớp mắt một cái, khách quý Dịch tiên sinh của Long vương đại nhân nhà bọn họ lại dắt tay một Ma tu lạ mặt kì đại thừa đỉnh phong trở lại?

Vừa thấy Sư Van Phong, các hải thú thi nhau đoán xem thân phận của y là gì. Dù sao thì cả cái Ma vực, tu vi kì Đại thừa đỉnh phong cũng chỉ có vài người, cái người mà được Dịch tiên sinh cầm tay kia rất có khả năng là Ma đế đại nhân trong truyền thuyết.

Các hải thú không khỏi kinh thán, Dịch tiên sinh của bọn họ thật là lợi hại! Ma đế vừa mới sinh ra đã lập tức bị Dịch tiên sinh tóm về để được tặng tài nguyên rồi.

Lần trước những tài nguyên phong phú quý giá mà Vạn Đồ Ma quân tặng khiến cho các Ma thú ở Hải đế chi thành sắp mù mắt đến nơi, không biết lần này, Ma đế đại nhân đứng trên đỉnh danh vọng kia sẽ tặng bọn họ những tài nguyên gì đây? Cho dù Sư Vân Phong mặt mày lạnh lùng thì các hải thú cũng vẫn dùng ánh mắt sáng trưng để nhìn y, chờ đợi lễ vật từ Ma đế đại nhân.

Những cống hiến đến từ thủ đoạn bói toán của Quy Hải đã được tất cả các hải thú trong Hải đế chi thành khắc sâu. Bọn chúng đều ghi nhớ, Dịch tiên sinh lợi hại chỉ cần dùng vài câu nói là có thể khiến các Ma tu ào ào thi nhau tặng đồ ăn hoặc là tài nguyên tu hành, trong lòng sùng bái Dịch tiên sinh vô cùng.

Chỉ là, ánh mắt thăm dò và kì vọng đối với Sư Vân Phong và Qu Hải cũng dần dần bị dẫn qua những con rùa tiên bị tổn thương kia.

Vừa nhìn thấy các rùa tiên bị thương nghiêm trọng như vậy các hải thú đều lần lượt bơi qua giúp đỡ, giúp vận chuyển rùa tiên vào Hải đế chi thành, đồng thời thông báo chi các đệ tử Ngự thú môn và thành chủ A Hắc trong thành, mời bọn họ đến để giúp đỡ rùa tiên trị liệu.

Lúc mà đám rùa con nhìn thấy dì Lam và cha của bọn chúng bị đưa đi, bản thân mình cũng bị các Ma tu nâng lên, quét thuốc lên trên mai, đám rùa con giơ nanh múa vuốt biểu thị sự kháng nghị, nhưng nhìn thấy Quy Hải địa vương luôn ở một bên đôn đốc mới thuận lợi chữa thương được.

Có sự cống hiến của các Ma tu, A Hắc đã chuẩn bị rất nhiều thuốc trị thương cho mai của Quy Hải. Bởi vậy, cái mai bị đục mòn của dì lam cũng rất nhanh được điều trị tốt. Nơi bị thối được khoét đi, chuẩn bị có một lớp da thịt mới mọc ra. Dì Lam tuy rằng cũng được bón qua linh dược nhưng tinh thần vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cảm kích gật đầu về phía Quy Hải và A Hắc, hưởng thụ không khỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vết thương của đám rùa con đều khỏi cả, lúc này đang vây quanh người dì Lam và cha bọn chúng, không nỡ rời mà cứ cọ lên người nàng, hi vọng nàng mau chóng khỏi. Sư Vân Phong khống chế dòng khí vô hình, dọa bọn nhỏ tránh xa khỏi dì Lam, lại nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, nàng đã được chuyển đến nơi an toàn, ngươi có thể yeent âm rồi. Mà ta thấy tinh thần của nàng khá suy nhược, linh khí thoát lực, thế nào cũng phải nghỉ ngơi vài năm. Tiểu Hải, không cần lo lanwgsm không cần cứ một mực chờ nàng tỉnh lại, để các rùa tiên ở đây chăm sóc nàng là được. Chúng ta không nên làm phiền nàng nghỉ ngơi.”

A Hắc ở một bên cũng đồng ý lời Sư Vân Phong nói, để đám rùa tiên ở Hải đế chi thành giao lưu nói chuyện với đám rùa con nhà dì Lam, đưa bọn chúng đi, không để chúng làm phiền đến vợ chồng dì Lam nghỉ ngơi.

Sư Vân Phong lắc lắc cánh tay Quy Hải, dựa vào gần Quy Hải, cúi đầu nói bên tai hắn: “ Rùa tiên đều trị liệu xong cả rồi, vết thương của ngươi thì vẫn còn, ta không nỡ. Tiểu Hải, ở đây cũng không cần chúng ta nữa, vậy ta đưa ngươi về lĩnh vực Ma đế để trị thương nhé?”

Quy Hải nghe vậy, nhìn vợ chồng nhà dì Lam lần cuối. Điều kiện trị bệnh dưỡng thương ở Hải đế chi thành khiến Quy Hải rất yên tâm. Thế là Quy Hải bèn đáp ứng Sư Vân Phong nói: “ Được, chờ chút.”

Quy Hải nói xong, lại chơi cùng đám rùa  nhỏ đáng yêu của nhà dì Lam một lúc, an ủi cảm xúc của chúng nó, để chúng ngoan ngoãn ở lại Hải đế chi thành rồi mới chia tay bọn chúng.

Sư Vân Phong im lặng ở một bên nhìn, nhìn Quy Hải chơi đùa với đám rùa con kia, Quy Hải đương nhiên không đến mức nổi khùng lên ngay tại chỗ nhưng lại không khỏi nghĩ, vẫn là tiểu Hải ngày trước thích hơn, chỉ có một mình y, chỉ chơi đùa chân nhỏ với y. Nhìn nhìn, Sư Vân Phong muốn chặt hết chân của đám rùa con kia, nhốt tiểu Hải nhà mình lại.

Sư Vân Phong nghĩ đến đây không khỏi cau mày lại.

Sau khi kinh qua vô số lần chiến đấu Sư Vân Phong đều kinh ngạc phát hiện, suy nghĩ của mình càng ngàu càng đẫm máu và nguy hiểm, thêm nữa không có đối thủ, nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, muốn tiêu diệt. Chẳng qua, dù sao vẫn là tiểu Hải nhà mình muốn chơi đùa cùng đám rùa con, nhìn có vẻ đùa rất vui nên Sư Vân Phong cũng cố nhịn, trong lòng lại càng muốn tăng nhanh tốc độ đem Quy Hải về nhà, để tiểu Hải khôi phục lại như trước kia, chỉ thân thiết với mỗi mình, chỉ tiếp xúc cơ thể với mình mà thôi.

Quy Hải chơi đùa với đám rùa con một lát, lúc tạm biệt Quy Hải còn an ủi A Sơn đứng bên cạnh không nỡ rời xa kia một lát, Sư Vân Phong lại kịp thời sắp xếp nhiệm vụ cho A Sơn và đám kiếm phó trong long cung, để A Sơn không đòi qua đó mới thành công dẫn Quy Hải ra khỏi Hải đế chi thành, rốt cuộc đạt được thời gian của riêng hai người.

Bận rộn cả một ngày, màn đêm cũng dần dần buông xuống, ánh sáng dần dần tản đi, bầu trời chuyển sang màu xanh thẫm. Quy Hải ở trên kiếm của Sư Vân Phong, bay theo tốc độ của kiếm Phá thiên, đám mây trắng dưới chân rẽ sang hai bên giống như làn sóng biển, sóng to tráng lệ mà đẹp đẽ. Vạn Đồ Ma quân đã chết, dì Lam cũng được cứu ra, lại còn gặp lại phản diện, tâm Quy Hải cũng theo đó mà hoàn toàn thả lỏng, tâm tình rộng rãi như bầu trời, rộng rãi mà mỹ lệ.

“ Lĩnh vực Ma đế, là một nơi như thế nào?” Đối với thứ mà vô số Ma tu truy cầu này Quy Hải rất tò mò.

Bây giờ bốn phía không người, Sư Vân Phong lại có thể ôm Quy Hải rồi. Không biết tại sao, Quy Hải phiên bản người lớn ôm cực kì thích, Sư Vân Phong ôm đến nghiện, hận không thể lúc nào cũng ôm lấy hắn.

Vẫn là tư thế ôm lấy Quy Hải từ sau lưng, thân mình Quy Hải rơi vào một lồng ngực ấm áp, Sư Vân Phong cuối cùng cũng hài lòng, đạp lên kiếm Phá thiên mà đi, nghe thấy câu hỏi của Quy Hải, ý cười không khỏi kéo dài trên môi, lại bảo trì sự thần bí nói: “ Là một nơi linh khí cực kì nồng đậm, cực kì thích hợp để___ ừm, thích hợp tu luyện, đi đến là ngươi sẽ biết.”

Phản diện lại còn biết úp úp mở mở, Quy Hải có chút suy nghĩ.

Sư Vân Phong thỏa mãn ôm lấy Quy Hải, ngăn lên bức tường ngăn cản tầm nhìn và âm thanh, vừa ngự kiếm phi hành, vừa tiếp tục nói: “ Tiểu Hải, bây giờ không có ai làm phiền nữa, chúng ta tiếp tục chuyện trước đó.”

Lời nói này của Sư Vân Phong rất mập mờ, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Quy Hải, dẫn cho một trận ngứa ngáy, tim Quy Hải nhảy lên, hỏi lại: “ Chuyện gì trước đó chứ.”

Nhân lúc Quy Hải không chú ý, Sư Vân Phong ấn đầu Quy Hải, khom gối, cúi người, cúi thấp đầu, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên khóe môi ướt át của Quy Hải.

Động tác của Sư Vân Phong rất nhẹ nhàng, khiến cho Quy Hải ngưa ngứa, không nhịn được cười lên. Lần nữa chỉnh thẳng lại đầu, Quy Hải cự tuyệt yêu cầu muốn hôn sâu của Sư Vân Phong, nói: “ Không phải nói muốn trị thương cho ta sao? Trộm hôn gì chứ.”

Sư Vân Phong bị Quy Hải cự tuyệt nụ hôn sâu, cong eo đặt đầu lên vai Quy Hải, suy sụp nói: “ Còn xa mà, vừa hay kịp hôn.” Nói xong, lại hôn một cái vào cổ Quy Hải.

Quy Hải bị Sư Vân Phong khiến cho cổ hơi ngưa ngứa, không nhịn được hơi run vai, cánh tay hướng về phía sau, dùng cùi chỏ huých Sư Vân Phong một cái, muốn để Sư Vân Phong đứng tử tế, đừng có vớ vẩn thêm, cẩn thận mà phi hành đi.

Mà cái lực độ huých cùi chỏ của Quy Hải đối với Sư Vân Phong àm nói thì quả là quá nhẹ, thế là nhẹ nhàng mà chạm đến điểm mẫn cảm nào đó của Sư Vân phong. Sư Vân Phong nhẹ nhàng cắn môi, xấu hổ lùi về phía sau một bước, không dám đứng sát Quy Hải nữa, đứng thẳng người lên, đồng thời cả khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, nỗ lực bình ổn lại xung động của bản thân, giả vờ bình tĩnh mở miệng hỏi, chuyển lực chú ý của Quy Hải: “ Tiểu Hải, mười năm này, ngươi sống thế nào?”

Cái ôm ấm áp của phản diện đột nhiên rời khỏi khiến Quy Hải có chút không thích ứng, tự mình đứng vững, nhưng tay phản diện vẫn đặt ở eo mình, Quy Hải cũng không nghĩ gì nhiều. Nếu như lúc này Quy Hải mở ra linh thức, đương nhiên có thể “ nhìn” thấy tư thái túng quẫn lúc này của phản diện, “ nhìn” thấy phản diện chỉ vì cái chạm này mà cón thể nổi lên ba điểm. Nhưng có sự bảo hộ của phản diện, Quy Hải cũng không cần hao phí mở ra linh thức làm gì cả.

Nghe thấy câu hỏi của phản diện, Quy Hải bèn thành thật trả lời, kể mười năm ngủ sâu của mình, lại được người của A Sơn cứu tận lực cứu chữa, nói hết cho phản diện nghe.

Sư Vân phong đối với sự khống chế mỗi cơ thịt, mỗi mạch máu, khớp xương của thân thể mình đều rất tốt, nhân lúc Quy Hải đang nói chuyện rất nhanh bình ổn xuống. Lần nữa ôm Quy Hải vào trong lòng, đồng thời thấp giọng nói bên tai Quy Hải: “ Tiểu Hải, lúc đầu ngươi được cứu kia cũng giống như đám rùa tiên kia, không có quần áo, bị người ta chải mai phải không?”

Quy Hải không nghĩ ngợi gì thừa nhận: “Đúng vậy.”

Giống như những nhân viên y tế bây giờ, Quy Hải tin rằng, cứ cho là nhìn toàn bộ cơ thể thì cũng chẳng có tạp niệm gì, đều là vì công việc trị liệu mà thôi. Huống chi là nhìn một con rùa chứ? Sao mà lại có thể có tạp niệm được? Phản diện cái này cũng ghen được nữa hả? Thân thể dựa vào gần như vậy.

Sư Vân Phong nghe xong, tay xiết chặt hơn, cơ hồ muốn đem Quy Hải tiến nhập vào trong bản thân mình, rồi lại nhẹ nhàng cắn vành tau Quy Hải, mới nói: “ Tiểu Hải, sau này ta trị thương cho ngươi, ngươi không được để cho người khác nhìn thấy.”

“ Ừ.” Bên tai có chút ngưa ngứa, Quy Hải khẽ nghiêng đầu tránh sự liếm cắn của Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong bắt đầu thành thực dạy dỗ: “ Tiểu Hải, ngươi cần phải nhớ, thân thể của người nào cũng không được nhìn, đứng trước mặt người khác thì luôn phải biết che mình, không được chạm người khác. Nhưng đạo lữ thì lại khác, chỉ có thân thể của đạo lữ mới được nhìn quang minh chính đạo, có thể động chạm.”

“ Hả?” Nghe thấy từ đạo lữ này, Quy Hải nhất thời không hiểu được nghĩa là gì nên cũng không hiểu lắm cách nói của Sư Vân Phong, bèn tò mò hỏi lại: “ Đạo lữ là cái gì?”

Hơi thở thân thiết của Sư Vân Phong phả bên tai Quy Hải, thâm tình lại nghiêm túc trả lời: “ Đạo lữ chính là bạn lữ một đời của tu hành giả, là người có thể cùng nhau tu hành, một đời chỉ có một. Đạo lữ có thể nướng cá cho ngươi ăn, bón ngươi, giúp ngươi trị thương; Tiểu Hải nhìn ai không vừa mắt thì đạo lữ sẽ tiêu diệt kẻ đó, tiểu Hải thích cái gì thì đạo lữ sẽ giúp tiểu Hải lấy nó về….. Tiểu Hải, ngươi có nguyện ý trở thành đạo lữ của ta không? Chỉ cần cùng ta kết thành đạo lữ, đồ của ta, người của ta đều trở thành của ngươi, tùy ngươi sắp xếp.”

Quy Hải nghe xong, lòng nghĩ, đây là hôn nhân thời cổ đại của các tu hành giả đi? Nghe Sư Vân Phong chuyên chú dạy dỗ bản thân, nguyện ý kết thành bạn lữ với mình, coi mình giống như một con người, khó tránh khỏi có chút động lòng.

Tuy nhiên, nghe thấy Sư Vân phong giải thích như vậy, Quy Hải cũng không khỏi sinh ra chút suy nghĩ muốn đùa giỡn, bèn giả vờ khổ não hỏi: “ Đạo lữ chính là người nướng cá sao? Nhưng ta không biết nướng cá thì phải làm sao bây giờ? Chém người cũng không chém không lại người ta?”

Sư Vân Phong nghe vậy, trong lòng mừng như điên, lại đè Quy Hải lại hôn, nhịn xuống xung động, vẫn cố gắng nói: “ Đạo lữ chính là bổ sung cho nhau, tiểu Hải không cần lo lắng vấn đề này, chỉ cần ta biết làm là được.”

Quy Hải lại hỏi: “ Thế ta cần làm cái gì?”

Sư Vân Phong đáp lời: “ Tiểu hải chỉ cần ở bên ta, chỉ có một mình ta là bạn lữ là được. Nếu như tiểu Hải đồng ý thì hôn ta một cái?”

Sư Vân Phong nói xong, khẩn trương lại chờ mong bỏ ra cánh tay đang ôm lấy quy Hải, để Quy Hải có thể quay người sang hôn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.