Ngu Dịch không về nhà, Lật Trình Tịnh cũng ngủ không sâu, nửa đêm tỉnh lại hai lần, cẩn thận nghe ngóng tiếng cửa, không biết anh có về đột ngột hay không.
Cứ như vậy, cô ngủ chập chờn đến hơn năm giờ, thực sự không thể ngủ tiếp nên đành rời giường.
Lật Trình Tịnh hôm nay trực ca đêm, ban ngày không phải đi bệnh viện, không có tâm trạng ăn sáng nên cô chỉ uống một ly sữa rồi bồn chồn cầm điện thoại lên gọi cho chồng.
Điện thoại của Ngu Dịch tắt máy, cô lo lắng nên vội gọi cho Tề Phàm Khải.
Tề Phàm Khải thật sự bắt máy, nhưng hình như còn chưa tỉnh ngủ nên phản ứng hơi chậm, nói mơ màng vài câu liền cúp máy.
Lật Trình Tịnh bấm số lần nữa mới thấy anh ta giật mình tỉnh táo lại.
Tề Phàm Khải ngáp một cái, uể oải nói: "Chị dâu, dậy sớm vậy? Ngu Dịch à? Anh ấy đang ngủ cạnh tôi, cái gì, chị muốn đến đón anh ấy sao? Không cần đâu, chúng tôi sẽ đưa anh ấy về tận nhà."
Lật Trình Tịnh vẫn kiên trì muốn đến.
"Chị thật sự muốn qua sao? Cũng không phải không được." Tề Phàm Khải khàn giọng nói, ngáp một cái, nhưng đầu óc đã thanh tỉnh rất nhiều, "Được, khi nào đến hội quán thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa chị lên."
Lật Trình Tịnh bắt xe taxi đến cửa câu lạc bộ mà Tề Phàm Khải đã nhắc đến, đợi một lúc liền nhìn thấy Tề Phàm Khải mặc áo thun rộng thùng thình chạy ra, cười với cô: "Ở bên này"
Lật Trình Tịnh đi theo Tề Phàm Khải vào hội quán, qua một hành lang trải thảm, đến cuối hành lang, cửa tự động chuyển động, hai người đi tới một khu vườn nhỏ yên tĩnh, đi xuyên qua con đường đá, đến khu phòng nghỉ, Tề Phàm Khải quẹt thẻ, cửa liền mở ra.
Đến đây, Tề Phàm Khải còn lải nhải: "Ngu Dịch tối hôm qua uống nhiều quá, là chúng tôi rót rượu cho anh ấy dù anh ấy đã nói không muốn uống nữa.
Sau đó Ngu Dịch liền ngủ mất, mặc dù nhất quyết muốn về nhà nhưng chúng tôi thấy anh ấy say quá rồi, đành phải để lại qua đêm.
Chị cũng biết, Ngu Dịch một khi ngủ là ngủ rất sâu."
Lật Trình Tịnh lễ phép nói: "Đúng vậy, chất lượng giấc ngủ của anh ấy rất tốt."
"Đúng vậy" Tề Phàm Khải cảm thấy cô không tức giận, trong lòng yên tâm, "Chúng ta đều là thành viên của câu lạc bộ này, có thể ở qua đêm ở đây, xung quanh đây cũng rất yên tĩnh."
Tề Phàm Khải nói chuyện với Lật Trình Tịnh rồi đi thang máy lên lầu ba tìm Ngu Dịch.
Hành lang lầu ba hai bên đều có phòng, đi được vài bước chợt nghe thấy tiếng hô hoán từ phòng bên cạnh, Tề Phàm Khải cũng không kinh ngạc, nhẹ giọng nói với Lật Trình Tịnh: "Đám anh em chúng tôi đánh bài cả đêm"
Qua khe cửa hé mở, Lật Trình Tịnh bắt gặp trong phòng có mấy người trẻ tuổi, mùi rượu và thuốc lá ngào ngạt quyện với mùi đồ ăn nóng hổi tỏa ra nồng nặc khó chịu.
"Sắp đến rồi, cái thứ ba" Tề Phàm Khải nói với Lật Trình Tịnh.
Lật Trình Tịnh gật đầu.
Giây tiếp theo, một cô gái trẻ mảnh khảnh mặc áo thun dài và qu@n lót đi ra từ phòng tắm cách đó vài bước, cô xoay người sang trái, tiến lên vài bước, đi đến trước phòng Ngu Dịch với đôi mắt ngái ngủ, giơ tay gõ cửa, phàn nàn: "Sao lại đóng cửa?"
Tề Phàm Khải thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng chạy tới, đặt tay lên vai cô gái nói: "Bà cô ơi, cô gõ nhầm cửa rồi.
Phòng của cô bên kia, đừng ở đây gây rắc rối."
Cô gái ngái ngủ, sau khi bị Tề Phàm Khải đánh mạnh vào vai thì xoay người nửa vòng mới dừng lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng mình, bực bội lầm bầm, sau đó đẩy cửa đi vào, giậm chân đóng cửa lại.
...
"Gõ nhầm cửa rồi." Tề Phàm Khải cười khan với Lật Trình Tịnh, bắt gặp ánh mắt không còn ý cười của cô, anh ta vội thu lại vẻ mặt, bắt đầu làm bộ nghiêm túc, tay gõ cửa, hét lớn: "Ngu Dịch, dậy! Mở cửa! Vợ anh tới đón anh này!"
Lật Trình Tịnh không ngờ Tề Phàm Khải lại lớn tiếng như vậy, lập tức nhìn xung quanh, may là không có ai bị quấy rầy.
"Gặp quỷ sao." Ngu Dịch đột nhiên mở cửa đi ra, áo khoác cũng không mặc vào, chỉ mặc một cái quần dài, trên tay cầm bàn chải cùng kem đánh răng.
Khoảnh khắc Lật Trình Tịnh nhìn thấy Ngu Dịch, toàn thân liền thả lỏng.
"Em thật sự đến rồi?" Ngu Dịch nhìn chằm chằm Lật Trình Tịnh, tựa hồ không tin, ánh mắt hơi sáng lên, giọng nói không còn hung dữ như trước, trong nháy mắt trở nên mềm mại hơn, "Anh còn nghĩ mấy tên kia lừa anh."
Tề Phàm Khải cười ranh mãnh: "Ngu Dịch, đắc ý lắm đúng không? Cả đám chúng ta đều ở đây, chỉ có anh là được vợ đến đón về nhà, cảm giác được vợ cưng chiều tốt lắm đúng không?"
"Anh bị bệnh à." Ngu Dịch đá vào bắp chân Tề Phàm Khải, giục, "Đã đưa người đến rồi, anh có thể lui."
"Đương nhiên không dám quấy rầy" Tề Phàm Khải cười cười, cảm khái xoay người rời đi.
Lật Trình Tịnh bước vào phòng, nhìn lướt qua một lượt, đập vào mắt cô là ga trải giường và chăn bông nhàu nhĩ, chiếc áo khoác rơi trên thảm, một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh với vài mẩu tàn thuốc trên sô pha, một chai nước suối và một chiếc điện thoại di động, còn có tấm bình phong che bậu cửa sổ...!Nhìn xong, cô quan sát sắc mặt Ngu Dịch, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy, rất dễ tổn thương thân thể."
"Sau này sẽ không." Ngu Dịch hứa với vợ, ôm vai cô, "Anh đi rửa mặt trước đã."
Trong lúc Ngu Dịch đi rửa mặt, Lật Trình Tịnh đi qua kéo rèm cửa sổ để không khí bên ngoài tràn vào, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, phủi lớp bụi cho sạch, quăng gạt tàn vào thùng rác, cuối cùng cầm điện thoại của anh lên xem, thì ra điện thoại đã hết pin.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, tinh thần anh sảng khoái hẳn, đôi mắt sáng, mái tóc còn lấm tấm những giọt nước, anh đi thẳng đến bên vợ, ôm lấy Tịnh Tịnh, đang định cúi đầu hôn vợ thì nghe cô hỏi: "Sáng nay vừa ngủ dậy anh đã hút thuốc rồi?"
Ngu Dịch hơi sửng sốt, sau đó giải thích: "Nửa đêm tỉnh giấc có hút hai điếu, sau đó ngủ tiếp."
Khả năng quan sát của phụ nữ thực sự rất tinh tế.
Lật Trình Tịnh cũng không hỏi anh vì sao tỉnh lại không về nhà, dù sao cô cũng hiểu anh uống rượu nhiều nên rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cũng là hợp lý.
"Ngu Dịch, sau này thật sự không được uống nhiều rượu như vậy nữa." Lật Trình Tịnh lại nói, "Không tốt cho sức khỏe đâu."
Ngay cả khi anh tắm rửa sạch sẽ, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong phòng anh.
"Được, nghe lời vợ." Ngu Dịch cười cười, vội vàng hỏi cô: "Bây giờ cho anh hôn một cái được chưa, hay là chê chồng em rồi?"
Lật Trình Tịnh không nói, chỉ nhìn anh, sau đó chờ mặt anh tới gần, hôn vài cái lên trán, chóp mũi, gò má của cô.
Ngu Dịch tựa hồ tinh thần rất tốt, chỉ đơn giản ôm cô ngồi ở trên giường, chậm rãi trêu chọc người trong lòng.
Lật Trình Tịnh bị nụ hôn của anh làm cho mất tập trung, đột nhiên phát hiện anh đang lấn tới, dùng ngón tay mở quần áo của cô ra, liền cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
Ngu Dịch tối hôm qua uống rất nhiều rượu, nửa đêm tỉnh dậy cảm thấy nóng nực không chịu nổi, giờ phút này vẫn vậy, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm của vợ, anh không nhịn được.
"Anh muốn bày tỏ tình yêu với vợ." Ngu Dịch dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng dỗ dành cô, không ngừng hôn vành tai và cổ cô.
Lật Trình Tịnh vội vàng nói: "Nhưng em hiện tại không có tâm tình, cũng không thích chỗ này."
Ngu Dịch dường như không nghe thấy, tiếp tục hôn cô, ngón tay nóng bỏng dọc theo sống lưng, rất nhanh đã đến thắt lưng, ra sức dụ dỗ cô.
"Được rồi, hiện tại em không có tâm trạng." Lật Trình Tịnh đành phải chống tay lên, e rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ thật sự bị anh dụ dỗ.
Thậm chí, để đánh lạc hướng sự chú ý của anh, cô còn nhanh chóng nói: "Đúng rồi, em hơi đói, ở đây anh có gì ăn không?"
Ngu Dịch đành phải từ bỏ, vặn nhẹ eo cô, miễn cưỡng rút tay về, nhìn chằm chằm khuôn mặt mê người trước mặt mà cười khổ, anh hiểu lúc này cô thật sự không muốn nên bức ép cô cũng không có ý nghĩa, vì vậy anh cố gắng hết sức kiềm chế, khàn giọng nói: "Trong tủ có bánh ngọt, em lấy ra ăn trước đi, đợi một chút anh sẽ dẫn em xuống dưới ăn sáng."
"Được." Anh chưa kịp buông ra, Lật Trình Tịnh đã nhảy khỏi đùi anh.
Việc muốn làm không thành, Ngu Dịch đành phải vào phòng tắm tắm một mình, coi như xong việc.
Lật Trình Tịnh ăn hai cái bánh, đợi Ngu Dịch mặc xong quần áo thì bước tới nắm tay cô, dẫn cô đến nhà hàng ở lầu một ăn sáng.
Nhà hàng lầu một có phục vụ bữa sáng tự chọn, lúc này không có nhiều người nên hai vợ chồng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
"Muốn ăn gì? Anh đi lấy cho em." Ngu Dịch ân cần hỏi vợ.
"Anh ăn cái gì thì em ăn cái đó." Lật Trình Tịnh cười nói.
Ngũ Dịch nhanh chóng đi chọn món.
Một lúc sau, rất nhiều người lần lượt bước vào nhà hàng, có vài người hiển nhiên là quen biết Ngu Dịch, niềm nở chào hỏi, sau khi biết vợ anh đến đón về thì trêu chọc anh không dứt.
Lật Trình Tịnh có chút ngượng ngùng, lúc đầu còn cười cười trước ánh mắt tò mò của bọn họ, nhưng dần dần chỉ cụp mắt xuống không nhìn nữa.
Bởi vì cô lo lắng cho Ngu Dịch, cho nên việc cô đặc biệt đến đây dường như trở thành trò cười để bọn họ trêu chọc Ngu Dịch.
Khi Ngũ Dịch bưng một chén hoành thánh chay về cho vợ, anh ngồi xuống nói rằng hoành thánh mới làm, hương vị rất ngon, anh đoán cô sẽ thích nên đã xếp hàng đợi.
Lật Trình Tịnh nhanh chóng nếm thử một cái, bên trong là cà rốt, nấm hương và rau ngò, nguyên liệu đơn giản nhưng rất ngon.
Cô từ từ ăn hết miếng này đến miếng khác.
Theo ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, người đến nhà hàng càng ngày càng nhiều, Lật Trình Tịnh nhìn thấy Tề Phàm Khải cũng đi vào, bên cạnh còn có hai ba người, cùng nhau trò chuyện cười nói vài câu.
Vài phút sau, cô phát hiện cô gái vừa gõ nhầm cửa cũng bước vào, đi cùng là một chàng trai cao gầy, khoác tay sau lưng cô ta khá tự nhiên.
"Sao vậy? Trông em có chút căng thẳng." Ngu Dịch quan sát vẻ mặt Lật Trình Tịnh.
"Không sao."Lật Trình Tịnh do dự hỏi, "Tại sao mọi người đều quay đầu nhìn chúng ta vậy?"
"Nhiều người trong số họ là người quen, dù không phải bạn bè nhưng cũng là thành viên đã đi chơi với nhau vài lần.
Từ khi biết anh kết hôn, họ rất tò mò xem vợ anh trông như thế nào, anh còn không cho bọn họ xem ảnh của em, lần này em đích thân tìm tới, họ còn không biết nhìn nhiều thêm một chút sao."
Lật Trình Tịnh nghe vậy, sắc mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật sao? Làm gì mà hiếu kỳ như vậy, em cũng chỉ là một người bình thường..."
Ngu Dịch nghe vậy lập tức dùng ngón tay nhéo mặt cô một cái, trầm giọng nói: "Bình thường? Bao lâu rồi em không soi gương đấy?"
Lật Trình Tịnh: "..."
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính chiếu vào nhà hàng, phủ lên đôi má vốn đã thẹn thùng của Lật Trình Tịnh, giống như ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu hoa đào, trong mắt Ngu Dịch lúc này tất cả đều là vợ anh.
Dù thế nào, anh cũng chỉ là một người đàn ông thế tục, cưới được mỹ nữ giống như ôm một khối ngọc quý trong tay, anh thường không muốn lấy ra vì sợ người ta thèm muốn, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn khoe khoang, cho nên anh muốn giả vờ kín đáo khoe với thiên hạ: nhìn xem, tôi có một viên ngọc quý trong tay.
Anh vốn còn nghĩ đưa Lật Trình Tịnh đến đây để người quen biết nhìn vợ anh một cái, ai ngờ anh đạt được mục đích nhanh như vậy mà lại còn do cô chủ động hợp tác, khỏi nói trong lòng anh đắc ý cỡ nào.
So với sự điềm tĩnh của Ngu Dịch, Lật Trình Tịnh luôn có chút gượng gạo.
Cô dường như nghe thấy một bàn cách đó không xa bình luận về ngoại hình của mình, nhưng cô không thể nghe rõ họ nói gì.
"Yên tâm đi, hôm nay em rất đẹp." Ngu Dịch tiếp tục trấn an vợ: "Nhìn từ góc độ nào em cũng không chê vào đâu được."
Lật Trình Tịnh thầm nghĩ, họ chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá một người, quá hời hợt.
Một lúc sau, Tề Phàm Khải dẫn theo hai người bạn đến, thân mật giới thiệu với Lật Trình Tịnh, trong bụng nghĩ thế nào là một chuyện, nhưng phép xã giao ngoài mặt vẫn phải chu đáo, lễ phép chào hỏi.
Hai người bạn này đều là người trưởng thành, không trêu chọc Ngu Dịch, chỉ chào hỏi qua loa, nhìn Lật Trình Tịnh để thỏa mãn trí tò mò rồi rời đi.
Sau đó, Tề Phàm Khải lại dẫn theo mấy người bạn đến chào hỏi Lật Trình Tịnh, cô cũng nói chuyện rất nhiệt tình.
Mọi người cứ kéo đến đây, Ngu Dịch có vẻ rất tự hào vì cưới được một người vợ xinh đẹp đoan trang, cũng không hề cắt ngang ý định của Tề Phàm Khải, cho phép anh ta giới thiệu bạn bè trong giới với Lật Trình Tịnh.
Đương nhiên, Tề Phàm Khải là người có cái nhìn sâu sắc, bạn bè anh ta đưa tới cũng đã được sàng lọc, chỉ đi cùng những người lịch sự trung chính.
Lật Trình Tịnh đến giờ cũng không biết, thực ra hầu hết những người ở đây đều biết Ngu Dịch, nhưng mức độ quen biết có khác nhau, cô cùng mọi người ở đây tán gẫu, nhưng xung quanh cũng không thiếu người bàn tán về họ.
Ai bảo Ngu Dịch một mực giữ kín đời tư, khi kết hôn anh còn không tổ chức đám cưới, hỏi đến ảnh chụp chính diện của vợ anh cũng không đưa cho xem, lâu dần mọi người đều thắc mắc vợ anh là kiểu phụ nữ như thế nào.
Sáng nay nghe Tề Phàm Khải nói "Vợ Ngu Dịch tới đón" thì mọi người không khỏi kinh ngạc, muốn đến xem cô trông như thế nào.
"Chắc là sợ Ngu Dịch không phải chỉ ngủ một mình." Một cặp đôi thì thầm với nhau," Hẳn là vội vàng tới đây để bắt quả tang."
...
"Chú Ngu Dịch."
Lật Trình Tịnh chợt nghe có người gọi Ngu Dịch là chú, tò mò nhìn lại, thì ra là chàng trai cao gầy, một tay ôm bạn gái phía sau, chính là cô gái mảnh khảnh vô tình gõ nhầm cửa.
Cô gái cúi đầu bấm điện thoại di động, tựa hồ đối với mọi thứ trước mắt đều không có hứng thú lắm.
Ngu Dịch nhìn cậu nhóc gọi mình là chú: "Sao vậy?"
"Chuyện cháu tới đây, chú không được nói với ba cháu, kẻo ông ấy lại dông dài." Cậu nhóc có làn da trắng nõn, tuy còn nhỏ nhưng đã trao đổi ánh mắt "anh em tốt" với Ngũ Dịch bằng vẻ mặt tinh vi.
"Tôi không nhiều chuyện như vậy." Ngu Dịch vui vẻ đáp ứng yêu cầu của cậu ta.
Cậu bé nói cảm ơn gọn lỏn, sau đó chuyển ánh mắt sang Lật Trình Tịnh, buột miệng nói: "Dì, dì đẹp quá."
Còn chưa nói hết lời thì cô bạn gái phía sau đã nâng đầu gối lên đụng mông cậu, ý là "có biết nói chuyện không".
Ngu Dịch cười: "Gọi tôi là chú thì cũng phải tôn trọng vợ tôi chứ."
Cậu bé thầm nghĩ "tôn trọng nên mới gọi là dì" nhưng lại ngọt ngào đổi miệng: "Xin lỗi, là do cái miệng tôi không đúng, rõ ràng đây là một chị gái xinh đẹp."
Lật Trình Tịnh hoàn toàn không thèm để ý, ân cần nói: "Đã gọi anh ấy là chú thì cứ gọi tôi là dì, không sao."
"Không, chú ấy già rồi, chị thì khác, trông còn rất trẻ."
"Cả ngày giả vờ nai tơ không chán sao? Đã mười tám tuổi rồi mà còn tưởng mình tám tuổi." Ngu Dịch đánh gãy lời cậu nhóc, sau đó giải thích với vợ: "Em cứ kệ cậu ta, không cần để ý đến thằng nhóc này."
Lật Trình Tịnh cười cười, không nhiều lời.
Cô gái phía sau chàng trai đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn nói: "Chào anh Ngu Dịch, chị dâu thật xinh đẹp, hai người rất xứng đôi, chúc mừng tân hôn anh chị."
"Coi này," Ngu Dịch cảnh cáo cậu bé trước mặt, "Để người thông minh dạy cậu cách ăn nói sao cho khỏi gặp phiền phức, điều này rất quan trọng, thậm chí có thể cứu mạng cậu trong cơn nguy kịch đấy."
Chàng trai quay đầu lườm cô gái.
Sau khi họ rời đi, Lật Trình Tịnh hỏi Ngu Dịch hai cô cậu kia là ai, Ngu Dịch nói chàng trai đó là con trai của một chủ tịch tập đoàn có giao dịch làm ăn với anh, còn cô gái kia chắc là bạn gái hiện tại của cậu ấy.
"Ba cậu ta ấy bảo vệ con cái rất tốt, nếu biết nó dẫn một cô gái tới đây qua đêm, chắc chắn sẽ bị dọa sợ." Ngu Dịch lấy chiếc bật lửa tinh xảo trong túi quần ra, nhàn nhã nghịch nghịch.
"Vậy anh muốn giữ bí mật cho cậu ấy?" Lật Trình Tịnh hỏi.
"Nếu không thì phải đi xen vào chuyện của người khác sao?" Ngu Dịch thản nhiên cười, "Cậu ấy không phải con trai anh, anh cũng không tư cách nói lời nào, cho dù thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ta thay bạn gái thì cũng chỉ giả vờ như không biết."
"Thỉnh thoảng lại đổi bạn gái?" Lật Trình Tịnh nghe vậy nhíu mày tỏ ý không đồng tình, "Cái này không phải rất sai sao? Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, hẳn là còn trong độ tuổi đi học."
Ngu Dịch đặt chiếc bật lửa trong tay lên bàn, chậm rãi nói với cô: "Gia đình cậu ta có chút vốn liếng, ý anh là cậu ấy xuất thân khác với những đứa trẻ bình thường, khi sinh ra đã đi trước vạch xuất phát 10.000 mét.
Học giỏi thế nào, thi bao nhiêu điểm đối với cậu ta cũng không quan trọng, nhiều nhất mấy năm nữa cậu ấy sẽ đến công ty của cha mình làm việc, cả đời an nhàn.
Dù sao mỗi người sinh ra đều đã định sẵn số mệnh, không thể khác đi."
Lật Trình Tịnh nghe Ngu Dịch khéo léo nói những lời này thì có chút kinh ngạc, thăm dò hỏi: "Sao nghe giống như anh rất ao ước được như cậu ta vậy."
"Nói không ghen tị là nói dối.
Đương nhiên, anh không ghen tị với việc cậu ấy thỉnh thoảng đổi bạn gái, nhưng ghen tị với điều kiện gia đình và thái độ vô lo vô nghĩ về tiền bạc.
Nếu gia đình đã chuẩn bị sẵn con đường cho cậu ta thì chỉ cần ngay ngày mai liền có thể nắm trong tay rất nhiều dự án lớn, không cần phải khom lưng dùng thủ đoạn hay phải nịnh hót ai."
Nói xong, vẻ mặt của Ngu Dịch cũng trầm xuống rất nhiều.
Lật Trình Tịnh nghĩ rằng có thể lúc mới khởi nghiệp anh đã gặp rất nhiều khó khăn, không tránh khỏi bị người khác lợi dụng, ức hiếp, ngoài bản thân ra thì không ai có thể bảo vệ, giúp đỡ anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lật Trình Tịnh thắt lại, nhìn Ngu Dịch có thêm vài phần yêu thương..